Thấy Hạng Nguyên Hoán và một nữ tử ngồi dùng bữa với nhau, chân mày Bạch Thiên Hoan khẽ nhíu nhưng trong nháy mắt lại giãn ra.
Hắn ngồi dùng bữa với ai là chuyện không liên quan đến nàng, hắn không dây dưa với nàng nữa mới chính là mục đích ban đầu của nàng.
- Chúng ta đổi nơi khác dùng bữa đi!
Bạch Thiên Hoan bình thản nói, chủ tớ ba người định xoay người rời đi.
- Hoan muội muội nếu đã tới thì cần gì phải đi vội?
Hạng Nguyên Hoán cười hì hì dựa vào bên lan can:
- Ta đang cùng Lưu tiểu thư của học sĩ phủ dùng bữa với nhau, Hoan muội muội cũng dùng bữa chung đi!
Lưu San San chợt thấy trên mặt nóng bừng, Hạng Nguyên Hoán vậy mà mời Bạch Thiên Hoan cùng dùng bữa với họ.
Nàng vốn đã cảm thấy Bạch Thiên Hoan là một mối uy hiếp, nếu để hai người họ ở cùng nhau nữa thì hỏng mất.
- Bạch cô nương hình như có việc gấp, Nguyên Hoán, đừng miễn cưỡng Bạch cô nương thì hơn!
Lưu San San cố gắng duy trì nụ cười xinh đẹp, giọng nói không lớn nhưng có thể để Bạch Thiên Hoan ở lầu dưới nghe được rõ ràng.
- Ta còn có việc khác, sẽ không quấy rầy Hạng thế tử và Lưu tiểu thư.
Hạng Nguyên Hoán cười nói:
- Chẳng lẽ Hoan muội muội sợ đánh cược với ta thua nên không dám dùng bữa chung với ta? Nếu Hoan muội muội sợ thì bây giờ có thể nhận thua!
Khóe môi Bạch Thiên Hoan hơi cứng lại.
Mười vạn lượng hoàng kim đấy!
Sau khi ở trong lòng hỏi thăm toàn bộ mười tám đời tổ tông Hạng Nguyên Hoán một lần, nàng kiên trì bước lên bậc thang lầu hai.
Bạch Thiên Hoan ngồi đối diện Hạng Nguyên Hoán, vừa ngồi xuống thì tiểu nhị đã ân cần, nịnh nọt cầm thực đơn để xuống trước mặt nàng.
- Bạch tiểu thư muốn ăn gì?
Lưu San San giận trừng mắt nhìn tiểu nhị kia, trên mặt nở nụ cười cứng ngắc nhắc nhở:
- Hôm nay là thế tử gia mời khách, vẫn nên để thế tử gia chọn trước đi.
Hạng Nguyên Hoán nhìn chăm chú vào mặt Bạch Thiên Hoan:
- Không ngại, Hoan muội muội ăn gì thì ta ăn đó.
- ……..
Lưu San San cắn chặt môi dưới, địch ý với Bạch Thiên Hoan càng sâu hơn.
Bạch Thiên Hoan xoa nhẹ trán, Hạng Nguyên Hoán cố ý gây thù chuốc oán cho nàng đây mà, nàng đã cảm nhận được ánh mắt oán hận như dao của Lưu San San chiếu về phía nàng rồi.
Nếu hắn đã cố ý gây khó dễ cho nàng thì đừng trách nàng đuổi mỹ nhân của hắn.
Bạch Thiên Hoan cúi đầu gọi món, Lưu San San phẫn hận siết chặt hai nắm tay, ghen tị với dung nhan mỹ lệ tự nhiên không cần son phấn của Bạch Thiên Hoan.
Trên tay bỗng nhiên có thứ gì đó, Lưu San San cúi đầu nhìn, một con rết chẳng biết từ lúc nào đã bò đến lòng bàn tay nàng, Lưu San San bị dọa thét chói tai đứng dậy, vừa lui về sau một bước thì bị thứ gì đó vướng chân khiến nàng té ngã nặng nề trên mặt đất, đồng thời búi tóc của nàng cũng bung ra, trông cứ như người điên vậy.
Tiếng xì xào khắp xung quanh truyền đến, Lưu San San xấu hổ bò dậy, không cáo biệt cùng Hạng Nguyên Hoán mà bụm mặt vội vã rời khỏi quán ăn.
Lúc đi, Lưu San San không cẩn thận giẫm chết con rết khi nãy, Bạch Thiên Hoan thấy xác con rết trên mặt đất thì lắc đầu thở dài, con này là nàng mới bắt nửa canh giờ trước, tiếc quá.
Đợi người đi rồi, Bạch Thiên Hoan mới đặt thực đơn xuống bàn, dựa lưng vào ghế ngồi, nghiêm túc đối mặt với Hạng Nguyên Hoán.
- Nói đi, thế tử gia đột nhiên gọi ta tới đây, không phải chỉ đơn giản là để ta đuổi nữ nhân giúp ngươi chứ?
- Hoan muội muội thông minh như thế, chuyện gì cũng không gạt được nàng.
Bạch Thiên Hoan không kiên nhẫn:
- Có lời gì mau nói!
- Ba ngày sau, ở Sơn Thành ngoài mười dặm sẽ có hội đấu thú mỗi năm một lần, ta muốn Hoan muội muội đi cùng ta.
Hội đấu thú?
Ánh mắt Bạch Thiên Hoan sáng lên, nàng có nghe nói về hội đấu thú nhưng chưa từng được xem.
- Ta không có hứng thú với hội đấu thú!
Nàng dù đi cũng không đi với hắn.
Hạng Nguyên Hoán từ trong tay áo lấy ra một tờ vé vào cửa sân đấu thú đẩy tới trước mặt Bạch Thiên Hoan.
- Trưa mai ta sẽ đích thân qua Thượng thư phủ đón nàng, nếu không thì xem như nàng đánh cược thua, nàng sẽ phải đưa cho ta hai mươi vạn lượng hoàng kim, chính là nói, trừ đi mười vạn lượng hoàng kim nàng thắng trước đó thì nàng sẽ phải đưa cho ta mười vạn lượng vàng.
Nụ cười của hắn vô cùng nham hiểm.
- ………..
Tên xấu xa này.