- Được rồi, mấy chuyện này bọn con biết cả, mẫu phi, người còn chuyện gì khác không?
Giọng điệu Hạng Nguyên Hoán lộ rõ sự mất kiên nhẫn.
- Ta không phải là vì nghĩ cho sự an toàn của hai đứa sao?
Mặt Tiết Oánh khó chịu.
- Con biết mẹ là vì nghĩ cho sự an toàn của tụi con, nhưng mà, tôn tử tương lai của mẹ đang mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi, có được không?
Tôn tử tương lai, có thể không được sao?
Sắc mặt Tiết Oánh dãn ra.
- Cũng phải, tụi con ra ngoài hơn nửa ngày trời, Thiên Hoan cũng mệt rồi, tụi con mau nghỉ ngơi đi.
Trở lại phòng ngủ, Hạng Nguyên Hoán đích thân thay y phục cho Bạch Thiên Hoan rồi hầu hạ nàng lên giường nghỉ.
Sau khi vào phòng, nàng không nói một lời, ánh mắt luôn nhìn chằm chằm vào hắn, cuối cùng, hắn chọc nàng:
- Sao? Có phải thấy vi phu quá tuấn tú nên mắt nàng không nỡ dời đi không?
Bạch Thiên Hoan lườm hắn.
- Bớt tự dát vàng lên mặt đi!
- Ta không phải tự dát vàng lên mặt, nàng thử nhìn nam tử trong cả kinh thành này xem, có mấy người tướng mạo đẹp hơn phu quân nàng chứ?
Hạng Nguyên Hoán cười bông đùa, tiện tay rót một ly trà sâm nóng cho nàng.
Hắn trước giờ cứ luôn nói chuyện không đứng đắn.
Bạch Thiên Hoan khát thật, nàng uống ngụm trà, sắc mặt mỏi mệt thoải mái hơn vài phần.
- Đúng rồi, chàng thấy sao về chuyện mẫu phi vừa nói?
Bạch Thiên Hoan chuyển đề tài, đôi con ngươi đen trắng rõ ràng nhìn thẳng vào Hạng Nguyên Hoán.
- Nàng nói là chuyện nào?
Sắc mặt hắn như thường, chỉ có động tác đặt chén trà lên bàn hơi khựng lại.
- Chuyện sát thủ ấy.
Bạch Thiên Hoan nhắc nhở hắn:
- Không phải vừa rồi mẫu phi nói là xuất hiện sát thủ mới sao?
- Nàng nói chuyện này à, sao đột nhiên hỏi tới nó làm gì?
- Nghe giọng điệu mẫu phi và một vài tin loáng thoáng chúng ta nghe được dọc đường, ta cảm thấy thủ pháp giết người của thủ lĩnh phản đảng và đồng bọn lần này cực kỳ tương tự với quốc vương nước Lâm lần trước.
Bạch Thiên Hoan chỉ ra điểm đáng ngờ trong đó.
Bên dưới áo bào, bàn tay Hạng Nguyên Hoán siết chặt.
Nàng đưa ra kết luận:
- Cho nên ta đoán, hung thủ giết quốc vương nước Lâm và bọn phản đảng là cùng một người!
Không hổ là nữ nhân của Hạng Nguyên Hoán hắn, thoáng chốc đã đoán ra được, nhưng mà, vào lúc này, hắn lại không mong nàng thông minh như vậy.
- Rồi sao nữa?
Sắc mặt Hạng Nguyên Hoán bình tĩnh hỏi.
Bạch Thiên Hoan chớp chớp mắt.
- Hai lần giết người này đều tương đồng với thời gian chàng rời phủ, cho nên ta cảm thấy rất kỳ lạ.
Nàng quả nhiên phát hiện sao?
Trong lòng Hạng Nguyên Hoán đang hoang mang liệu Bạch Thiên Hoan có biết chân tướng hay không, nàng lo lắng nhìn hắn:
- Ta đoán, hai lần này chàng ra ngoài phù hợp với thời gian đối phương giết người như vậy, liệu có phải có người muốn đem chuyện giá họa cho chàng không?
Hạng Nguyên Hoán kinh ngạc ngẩng đầu nghênh đón ánh mắt đầy lo lắng của nàng.
- Sao nàng đột nhiên nghĩ vậy?
- Rất nhiều người muốn hại chàng, hơn nữa thân phận chàng đặc thù, vô cùng có khả năng bị một vài phần tử lợi dụng.
Mắt Hạng Nguyên Hoán lóe lên, biểu cảm như cười như không.
- Ta còn tưởng nàng nghi ngờ ta chính là hung thủ nọ.
Bạch Thiên Hoan giận trách hắn:
- Chàng tưởng ta hồ đồ vậy sao?
Tuy nàng quả thực từng nghi ngờ nhưng đã nhanh chóng tự phủ định ý nghĩ này:
- Sao chàng có thể làm loại chuyện đó được, hơn nữa, chàng với họ không thù không oán, chúng ta là phu thê, đương nhiên ta tin tưởng chàng.
Một câu nói bình thường lại khiến lòng Hạng Nguyên Hoán ấm áp.
Bởi vì tin tưởng.
Nàng không biết chuyện này quả thực do hắn làm, nhưng, hắn không muốn để nàng biết, hơn nữa, cả đời này nàng vĩnh viễn không biết thì càng tốt.
- Lo lắng của nàng, ta đều nhớ cả, yên tâm đi, ta không sao, nàng muốn lo lắng thì nên lo lắng cho mình kìa, mẹ đứa trẻ!
Hạng Nguyên Hoán cười vuốt mũi nàng.
Trong lúc nói chuyện, Bạch Thiên Hoan buồn ngủ ngáp liên tục, nàng lại ngáp thêm cái nữa, mệt mỏi nhắm mắt lại.
- Hôm nay mệt quá, ta ngủ một lát, đến bữa tối ta sẽ dậy.
- Ừ, nàng ngủ đi.
Ánh mắt Hạng Nguyên Hoán vô cùng dịu dàng.
Một cái tay nhỏ dưới chăn kéo ống tay áo hắn, thể hiện nội tâm bất an của nàng.
- Lúc ta ngủ, chàng đừng đi.
Lời của nàng gần như mê sảng.
Hạng Nguyên Hoán đau lòng cúi người khẽ hôn lên trán nàng.
- Ta không đi, ta ở đây với nàng.
Lần trước hắn rời đi lúc nàng ngủ khiến nàng bị động thai suýt tạo nên đại họa, chuyện này vẫn để lại bóng ma trong lòng nàng.
Thường ngày, nàng hiếm khi bất an như vậy.
Thế này thì bảo hắn về sau sao nỡ cách xa nàng một bước?
Đại học sĩ phủ.
Tham gia hôn lễ của Lưu Khải xong, tối hôm đó, Lưu San San trực tiếp lên xe chạy về Đại học sĩ phủ.
Lưu Khải nhiều lần giữ Lưu San San ngủ lại biệt viện Lưu gia ở Sơn Thành một đêm, hôm sau hẵng về, nhưng, khi Lưu San San nhìn thấy vẻ mặt dối trá của Lý Thanh Nhã mà vẫn phải gọi nàng ta một tiếng biểu tẩu, nàng rất khó chịu nên trực tiếp sai người chuẩn bị xe về Đại học sĩ phủ.
Hễ nhớ tới bộ dạng Lý Thanh Nhã khóc lóc tủi thân trong ngực Lưu Khải vì bị nàng chỉ trích trước đó là trong lòng Lưu San San liền tức giận.
Bởi người trong viện không biết buổi tối nàng sẽ về nên trong viện của nàng tối mịt.
Nàng trước nay đã quen được hầu hạ, lúc sờ soạng tìm bật lửa để đốt đèn, nàng không cẩn thận va phải bàn ghế, cả eo và đầu gối đều đau.
Nàng nhịn đau mò tìm bật lửa, nàng không quen đốt lửa, vừa chuẩn bị đốt đèn thì một cơn gió lạnh thổi tới từ phía sau, ngọn lửa trên bật lửa thoáng chốc đã tắt.
Chuyện gì thế này?
Lưu San San muốn đốt lửa lần nữa thì đột nhiên bị một bàn tay trong bóng tối đoạt lấy bật lửa.
Nàng chưa kịp phản ứng thì thân thể đã rơi vào lòng một nam nhân, mùi hôi từ miệng đối phương phả vào mũi nàng.
- Ai? Buông ta ra!
Lưu San San lập tức phản ứng, thấy mình gặp phải kẻ ác, nàng bèn giãy giụa kịch liệt.
- Một trong thập đại mỹ nhân kinh thành, gia chờ nàng cả đêm rồi, quả nhiên không uổng công!
Một giọng nam lưu manh vang lên từ phía sau, bàn tay tà ác bắt đầu dạo trên người nàng.
Lưu San San ghê tởm muốn ói, nàng muốn thoát khỏi tay đối phương nhưng hắn ta là người luyện võ, sức nàng không chống lại được.
- Ngươi buông ta ra, người đâu, người….ưm~~
Lưu San San hoảng sợ kêu lớn, nàng vừa kêu được một nửa thì bị người phía sau bịt miệng.
Trong lúc giãy giụa, nàng có thể cảm nhận được vạt áo của mình bị mở ra.
Nàng tuyệt vọng, đôi mắt trong đêm tối lấp lánh ánh nước.
Lẽ nào nàng sẽ bị làm bẩn sao?
Ai tới cứu nàng đây?
Vào lúc nàng tuyệt vọng đến cùng cực thì một bóng người lao vào phòng, tiếp theo đó nàng không còn bị khống chế, trong gian phòng tối đen vang lên tiếng đánh nhau.
- Dám phá hỏng chuyện tốt của lão tử, ngươi chờ đó, lão tử nhất định sẽ tìm ngươi báo thù.
Trong bóng tối, sau khi Lưu San San nghe được câu này thì có người chạy ra ngoài cửa sổ.
Trong phòng yên tĩnh lại.
Đèn sáng, Lưu San San sợ hãi đưa hai tay ôm lấy vai mình nấp sang một bên, có người vỗ vào vai nàng, nàng hoảng loạn, thân thể run lên.
- Đừng chạm vào ta, đừng chạm vào ta!
Nàng kêu to.
- Là ta!
Một giọng nói hơi lãnh đạm vang lên trên đầu.
Giọng nói này……
Lưu San San ngẩng đầu, tầm mắt mơ hồ thấy một bóng dáng quen thuộc, Ngưu Quang từ trên cao nhìn xuống đối mắt với nàng, ánh mắt lo lắng như có như không.
Lưu San San lau nước mắt, đứng dậy, lặng lẽ chăm chú nhìn người đối diện một lát.
- Là ngươi? Sao ngươi lại tới đây?
- Ta tới trả trâm cho cô.
Giọng của Ngưu Quang vẫn hờ hững, cứng nhắc trước sau như một:
- Ta nghe tiếng động nên mới vào.
Xem ra, hắn đã đợi bên ngoài rất lâu rồi.
Không phải ta không cho ngươi đến trả sao?
Lưu San San buột miệng định nói câu này nhưng không hiểu sao lại không thốt ra khỏi miệng, dưới ánh đèn, vẻ mặt chính trực của Ngưu Quang chập chờn không rõ.