Bởi vì chuyện của Hạng Nguyên Hoán khiến Hạng thân vương phi bị bệnh, Hạng thân vương dưới cơn nóng giận đã phạt cấm túc hắn nên Bạch Thiên Hoan suốt hai ngày vẫn chưa gặp hắn.
Ngược lại Bạch Xuân Yến từng đích thân đi một chuyến đến Hạng thân vương phủ thăm Hạng thân vương phi một lần, nhưng nghe nói nàng ta khi trở về rất chật vật, trên tay còn có một vết roi.
Hai ngày này Ngụy Tử Phong cũng có tới hai lần nhưng đều bị Bạch Thiên Hoan từ chối gặp mặt.
Thời tiết ấm áp hơn, buổi sáng, Bạch Thiên Hoan cảm thấy ở trong phủ nhàm chán, muốn ra ngoài đi dạo chút nên dẫn Họa Mi và Ngưu Quang cùng nhau mặc thường phục lẻn ra ngoài từ cửa sau Thượng thư phủ.
***
Trong một tiệm vải trên đường lớn nhộn nhịp, Hạng Nguyên Hoán nhàm chán theo một nữ nhân chọn vải.
Nữ nhân này không phải ai khác mà chính là đích trưởng nữ của Lưu đại học sĩ, Lưu San San.
Lưu San San là một trong thập đại mỹ nhân kinh thành, bao nhiêu quan to hiển hách đạp vỡ bậc cửa Lưu gia nhưng đều bị Lưu đại học sĩ từ chối.
Bởi vì được nâng niu cưng chiều từ bé nên Lưu San San hoặc nhiều hoặc ít đều có chút yếu ớt của tiểu thư nhà quan.
Hạng Nguyên Hoán ngoại hình không có gì để soi mói, gia thế lại hiển hách, Lưu San San vừa nhìn thì hơi động tâm.
Lưu San San cầm tấm lụa màu hồng ướm lên người:
- Nguyên Hoán, huynh thấy tấm vải này đẹp không?
Hạng Nguyên Hoán nhìn nữ nhân trang điểm tinh xảo trước mặt, quả thực không vực nổi tinh thần, chỉ có thể cười nói:
- Đẹp, rất hợp với muội.
- Vậy muội sẽ mua hết những tấm vải mà lúc nãy huynh nói đẹp.
Lưu San San khẽ lắc cánh tay Hạng Nguyên Hoán lấy lòng.
Hạng Nguyên Hoán cau mày chán ghét, đặc biệt là mùi son phấn nồng nặc phả vào hắn, so thế nào cũng kém hơn mùi hương tự nhiên của Hoan muội muội nhà hắn.
Trong đầu vừa nổi lên ý niệm đẩy Lưu San San ra thì lại nhớ đến lời cảnh cáo của mẫu phi:
- Nếu Lưu tiểu thư nói con nửa đường chạy trốn hoặc cố ý cư xử không chu đáo thì quan hệ mẫu tử chúng ta đến đây chấm dứt!
Mẫu phi cũng quá đáng quá rồi, nhìn dáng vẻ bà ấy như chỉ mong sao buổi tối liền nhét một nữ nhân vào chăn hắn vậy.
Nghĩ đến lời cảnh cáo của mẫu phi, Hạng Nguyên Hoán bèn đè nén vẻ chán ghét lại, ngoài cười trong không cười:
- Muội thích là được rồi.
Hạng Nguyên Hoán không giống với những nam nhân trước kia Lưu San San từng gặp, bọn họ vừa gặp nàng thì nhào tới như sắc quỷ, còn hắn thì nho nhã lễ độ, rất hợp ý của nàng, nàng càng nhìn càng thích.
Lưu San San vui vẻ dặn ông chủ tiệm vải:
- Ông chủ, gói mấy tấm vải này lại.
Ra khỏi tiệm vải, Vương Toàn vất vả khiêng đống đồ Lưu San San mua theo sau hai người.
Mua thật nhiều đồ, Lưu San San đi dạo cũng có chút mệt, nàng kéo tay áo Hạng Nguyên Hoán, chỉ vào một quán ăn:
- Nguyên Hoán, đến giờ ăn trưa rồi, muội hơi đói, chúng ta qua đó dùng bữa thế nào?
- Nghe lời muội!
***
Để thể hiện mình và Hạng Nguyên Hoán là một đôi, Lưu San San cố ý không chọn nhã gian mà chọn một vị trí dễ thấy trên lầu hai ngồi xuống.
Bọn họ vừa ngồi xuống thì Bạch Thiên Hoan cũng dẫn Họa Mi và Ngưu Quang đến quán ăn.
Bạch Thiên Hoan nhìn quanh bốn phía một vòng, vừa ngẩng đầu thì tình cờ đối diện với ánh mắt Hạng Nguyên Hoán trên lầu hai.