Trong lòng Trương Giai Mẫn có dự cảm xấu.
Tống trắc phi thở hổn hển nói:
- Muội vừa muốn ra ngoài thì bị vương gia ngăn lại, bên ngoài đã giới nghiêm, vương gia ra lệnh không cho phép bất kỳ ai xuất phủ, người vương gia sai tới bắt muội đang đợi ở bên ngoài, muội cố ý chạy tới báo tin cho tỷ tỷ.
- Giới nghiêm?
Trương Giai Mẫn mở to hai mắt.
- Phải, muội phải đi nhanh lên, người của vương gia còn đang ở bên ngoài, tỷ tỷ, thật xin lỗi!
Tống trắc phi bối rối nói xong, lại đi ra ngoài.
Trong khoảnh khắc xoay người, trên mặt Tống trắc phi hiện lên vẻ âm mưu, liếc mắt giễu cợt về phía sau.
Hôm nay xem ngươi làm thế nào.
Nếu ngươi đi tìm Bạch Thiên Hoan chính là làm trái mệnh lệnh của vương gia, nếu ngươi không đi thì chân Ngụy Tử Phong sẽ bị phế, kết quả tồi tệ nhất là ngươi đi nhưng không mời được Bạch Thiên Hoan, như vậy vừa trái mệnh lệnh của vương gia vừa không cứu được chân Ngụy Tử Phong, bất kể kết quả nào cũng khiến người ta hả lòng hả dạ.
Như Tống trắc phi dự liệu, bà vừa đi thì Trương Giai Mẫn rơi vào trong đấu tranh và sợ hãi.
Một bên là mệnh lệnh của vương gia, một bên là nhi tử ruột của mình.
Hổ dữ không ăn thịt con.
Bà không tin Ngụy Bình thật sự không muốn cứu Ngụy Tử Phong.
Nội tâm bà đang giày vò.
Không được, bà không thể cứ thế nhìn chân Ngụy Tử Phong bị phế, nói thế nào bà cũng là Cung thân vương phi, hơn nữa, Nghi phi là muội muội ruột của bà, Ngụy Bình dù có giận, cùng lắm cũng chỉ trách phạt bà mà thôi.
Nhưng, nếu chân Ngụy Tử Phong không cứu được thì thật sự hết hi vọng rồi.
Nghĩ đến đây, Trương Giai Mẫn cắn răng đưa ra quyết định.
Bên kia, Tống trắc phi lặng lẽ nấp, len lén nhìn Trương Giai Mẫn đi đến cổng sau Cung thân vương phủ.
Sau khi xác định Trương Giai Mẫn đã ra khỏi cổng sau Cung thân vương phủ, Tống trắc phi xoay người, tóm lấy một người hầu dọc đường.
- Ngươi đến thư phòng nói với vương gia là vương phi đi Hạng thân vương phủ.
Bên kia, một mình Trương Giai Mẫn lén lút đến trước cổng Hạng thân vương phủ, thấy hai thủ vệ canh cổng, bà lấy ra một thỏi vàng đã chuẩn bị sẵn trong ống tay áo.
- Ta muốn gặp thế tử phi các ngươi, lần trước thế tử phi các ngươi mua đồ trong tiệm ta để quên đồ, cho nên ta muốn trực tiếp trả lại cho cô ấy, mời thế tử phi đến trước cổng một chuyến!
Trương Giai Mẫn dặn dò.
Thủ vệ kia thấy vàng liền mở cờ trong bụng, ước lượng vàng trong tay, phân lượng rất đủ.
- Phu nhân đợi ở đây, tôi vào trong thông báo một tiếng!
Thủ vệ kia nói.
- Phiền mời nhanh nhanh một chút.
Trương Giai Mẫn nóng lòng thúc giục.
Càng chậm trễ thì chân Ngụy Tử Phong càng nguy hiểm.
- Biết rồi.
Thủ vệ kia vừa định vào cửa đi thông báo thì chợt có một người phát hiện tình hình ngoài cửa, chặn đường của hắn.
- Ngươi định làm gì?
- Trình bá, vị phu nhân này nói thế tử phi chúng ta lúc mua đồ bỏ quên đồ trong cửa hàng bà ấy nên đặc biệt tới trả, bảo tôi vào trong thông báo một tiếng!
Thủ vệ vô cùng cung kính trả lời Trình bá.
- Phải không?
Trình bá nhìn Trương Giai Mẫn, vừa nhìn liền nhận ra dáng vẻ lén lút của bà ta:
- Ôi chao, hóa ra là Cung thân vương phi, vương phi đại giá quang lâm, thật là không tiếp đón từ xa!
Bà lại bị người khác nhận ra.
Sắc mặt Trương Giai Mẫn hơi thay đổi.
- Ngươi là?
- Lão nô họ Trình, là quản gia của vương phủ này, sáu năm trước, khi Cung thân vương đại náo Hạng thân vương phủ vào ngày sinh nhật của vương gia chúng tôi, lão nô đã gặp vương phi một lần, sợ rằng vương phi quý nhân hay quên chuyện, không nhớ lão nô!
Trình bá ngầm châm chọc nói.
Sáu năm trước đại náo Hạng thân vương phủ!
Sự kiện đó Trương Giai Mẫn đương nhiên biết, bởi vì Hạng Diên Thiệu và Ngụy Bình đối chọi nhau gay gắt trên triều đình, Ngụy Bình bị Hạng Diên Thiệu vạch tội trên triều, cơn giận khó giải, lại bị những quan viên khác xúi giục nên đến Hạng thân vương phủ đại náo một trận.
Nghĩ đến chuyện sáu năm trước, Trương Giai Mẫn lại nhớ đến một chuyện, lúc đó bà cũng đi theo tới, vì có người bảo vệ Hạng Diên Thiệu, mà bà sợ người đó làm bị thương Ngụy Bình nên đã một cước đá đối phương xuống đất.
Khuôn mặt của người trước mắt cực kỳ giống với người bị bà đá ngã sáu năm trước.
Đúng là oan gia ngõ hẹp.
Trương Giai Mẫn cười nói:
- Chuyện qua lâu rồi, đều là quá khứ, chuyện đã qua cứ cho nó qua đi.
- Phải, đó đương nhiên là chuyện quá khứ.
Trình bá mỉm cười hỏi:
- Nếu đã như vậy, không biết Cung thân vương phi lần này đến vương phủ chúng tôi tìm thế tử phi là vì chuyện gì?
- Chuyện này……..chuyện này………
Ánh mắt sắc bén của Trình bá lườm thủ vệ định vào thông báo kia, thủ vệ đó hốt hoảng ném thỏi vàng trong túi trả lại tay Trương Giai Mẫn.
- Lần sau nô tài không dám, Trình bá tha mạng!
Mặt thủ vệ đau khổ, tưởng mình vừa nhặt được một việc béo bở, nào ngờ là sai lầm.
- Làm tốt việc canh cổng của ngươi, lần sau để ta thấy ngươi tùy tiện đi vào thông báo, tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi.
Thủ vệ gật đầu lia lịa:
- Dạ dạ dạ, lần sau không dám nữa.
Cầm vàng trong tay, Trương Giai Mẫn lòng như lửa đốt, đối mặt với sự cố ý gây khó dễ của Trình bá, bà sốt ruột cứu con, đành phải hạ mình cầu toàn.
- Trình bá đúng không, ta ấy mà, có chút chuyện muốn tìm thế tử phi của các ông, liệu có thể……
Trương Giai Mẫn cố hết sức ăn nói nhẹ nhàng cầu xin Trình bá:
- Để ta vào nói với thế tử phi của các ông vài câu không?
- Cung thân vương phi, người là vương phi, tiểu nhân chỉ là một nô tài, người nói chuyện với lão nô như vậy, lão nô nhận không nổi, nhưng không biết vương phi tìm thế tử phi của chúng tôi có việc gì?
Một lão nô tài cũng dám cưỡi lên đầu bà, cản đường bà.
Nếu không phải vì chân Ngụy Tử Phong, bà cũng không cần ở đây bị một lão nô tài chọc tức.
Bà hít sâu một hơi.
- Có chút chuyện.
- Vương phủ chúng tôi nhiều quy củ, vương gia có lệnh, bất kể là ai, sau khi đến nhất định phải nói rõ có chuyện gì, nếu không, chúng tôi không thể vào thông báo.
- Ta có chuyện gì tự nhiên sẽ nói với thế tử phi các ông.
- Trùng hợp, thế tử phi chúng tôi hiện không ở đây, có lời gì, vương phi có thể nói với lão nô, lão nô sẽ truyền lời thay.
Khinh người quá đáng, vừa rồi theo ý của thủ vệ kia thì Bạch Thiên Hoan đang ở trong phủ, nhưng Trình bá lại nói dối là cô ấy không có trong phủ, rõ ràng là thừa cơ báo thù.
- Không biết thế tử phi các ông đi đâu?
- Các chủ tử đi đâu, bọn nô tài chúng tôi sao biết được? Vương phi nương nương nếu không có chuyện gì thì hôm khác lại tới.
Cắn chặt răng, Trương Giai Mẫn hết nhịn rồi lại nhịn.
- Nghe nói thế tử phi các ông y thuật cao minh, Phong nhi có chút không khỏe, cho nên, ta đặc biệt đến mời thế tử phi các ông………
Trình bá cười lạnh:
- Lời này của vương phi thật kỳ lạ, Ngụy thế tử không khỏe thì nên mời đại phu hoặc thái y mới phải, thái tử phi chúng tôi không phải đại phu hay thái y, chữa tốt thì thôi, còn nếu chữa không tốt, ai biết sẽ gánh tội danh gì?
- Ngươi!!!
Trương Giai Mẫn thiếu điều chỉ vào mũi Trình bá, lời mắng chửi lượn quanh đầu lưỡi lại trở về như cũ, bà vẫn dùng giọng điệu cầu xin:
- Hiện tại thế tử phi các ông là hi vọng duy nhất, chỉ cần cô ấy bằng lòng ra tay cứu Phong nhi, cô ấy muốn gì ta cũng tình nguyện cho cô ấy!
- Lời này của vương phi quá kỳ lạ, chẳng lẽ Hạng thân vương phủ chúng tôi không có gì cả sao?
Trình bá không kiên nhẫn nhìn bà:
- Nếu vương phi không có chuyện gì khác, mời về cho.
Trương Giai Mẫn cuối cùng không nhẫn nhịn được, lửa giận bùng phát:
- Lão già nhà ngươi, bổn vương phi nói chuyện với ngươi là cho ngươi mặt mũi rồi, ngươi lại ba lần bốn lượt cản trở ta, ngươi thật sự không sợ chết à?
- Sáu năm trước lão nô đã chết một lần, không sợ chết thêm lần nữa, nhưng…….
Trình bá lời nói đường hoàng đứng ngay ngắn ở đó:
- Nếu có người muốn hãm hại bất kỳ ai trong phủ này, lão nô sẽ là người đầu tiên đứng ra.
- Được được được, ngươi chờ đấy, khoản nợ này về sau chúng ta sẽ từ từ tính!
Trương Giai Mẫn tức đỏ mặt tía tai phất tay áo xoay người.
- Vương phi đi thong thả, lão nô không tiễn!
Trình bá mỉm cười cúi đầu hành lễ.
Trương Giai Mẫn đi rồi, Trình bá nghiêm mặt quát hai thủ vệ:
- Lần sau còn dám giúp đỡ hoặc cho người khả nghi đi vào, các ngươi cẩn thận cái đầu của mình đấy.
Hai thủ vệ nơm nớp lo sợ vâng dạ.
Ngưu Quang từ xa thấy tình hình bên này bèn bước đến hỏi thăm:
- Trình bá, vừa rồi xảy ra chuyện gì vậy?
- Không có gì, Ngưu thị vệ đang định đi đâu à?
Trình bá khó hiểu nhìn Ngưu Quang, trong tay Ngưu Quang cầm một cây trâm cài tóc, là loại của phái nữ dùng.
- Ta định ra ngoài trả đồ.
- Đi sớm về sớm.
- Ừ!
Trương Giai Mẫn lặng lẽ trở về vương phủ, vờ như chưa xảy ra chuyện gì, trực tiếp đi vào viện của Ngụy Tử Phong, Ngụy Bình từ bên trong đi ra, cản đường bà.
- Vương gia, sao ngài lại ở đây?
Trương Giai Mẫn sợ hãi nhìn ông.
- Sao? Đi Hạng thân vương phủ rồi cũng không mời được người đến?
Ngụy Bình lạnh lùng nhìn bà.
Trương Giai Mẫn cúi đầu cắn chặt răng.
- Ta……ta không có ra…….
- Ngươi xem mệnh lệnh của bổn vương là gì?
Ngụy Bình tức giận nhìn bà:
- Ngươi căn bản không để mệnh lệnh của bổn vương vào mắt.
- Vương gia, ta là mẫu thân của Phong nhi, ta không thể trơ mắt nhìn chân Phong nhi bị phế, cho nên ta…….
- Ngươi không cần nói nữa, từ chuyện ngày hôm nay cho thấy, thân phận đương gia của ngươi không thích hợp làm tiếp nữa.
- Cái gì?
Mắt Trương Giai Mẫn mở lớn:
- Lão gia, ngài………ngài như vậy là ý gì?
- Tất cả chìa khóa nhà kho, nội trong hôm nay toàn bộ giao ra!
Ngụy Bình lạnh lùng nhìn bà, ở trước mặt bà ra lệnh cho người phía sau:
- Bắt đầu từ hôm nay, mọi chuyện lớn nhỏ trong vương phủ đều giao cho Lý trắc phi xử lý, rõ chứ?
- Dạ, vương gia!
Trương Giai Mẫn toàn thân như bị sét đánh ngồi bệt xuống đất.
Bà…….không còn gì nữa.
Bên kia, Ngụy Bình nắm chiếc khăn tay có thêu chữ “Hoan”, lửa giận trong mắt càng dữ dội.
Bạch Thiên Hoan!
Người hại nhi tử của ông, ông sẽ không bỏ qua, nhưng không biết Hạng thân vương phủ đang nắm được bao nhiêu chuyện của ông, phương pháp an toàn nhất chính là ép Trương Giai Mẫn ra tay.
Buổi trưa, Hạng Nguyên Hoán đặc biệt dặn dò hạ nhân nấu cá cho Bạch Thiên Hoan bồi bổ bởi vì hôm trước nàng trị thương cho Đinh Viễn Sơn quá vất vả.
Lúc ăn, Bạch Thiên Hoan vừa ngửi thấy mùi cá bay vào mũi, dạ dày liền có chút quay cuồng.