Bạch Thiên Hoan lườm Đinh Viễn Sơn bên kia một cái, khóe môi khẽ nhếch đầy tự tin, liền rút tay mình về.
- Đợi xử lý xong rồi hãy nói! Nếu xử lý không tốt thì chúng ta chỉ có thể tính sổ ở trong lao thôi!
Hạng Nguyên Hoán nhíu mày.
- Xem thường ta phải không?
Hạng Nguyên Hoán ngồi thẳng hơn vài phần, vui vẻ nhìn về phía Ngụy Tử Phong, cũng nhìn thấu sự không cam tâm trong đáy mắt hắn ta:
- Mấy hôm trước nghe nói Phong Tử ngươi sức khỏe không tốt, hôm nay ra ngoài nếu khiến bệnh tình tăng thêm, e rằng sẽ khiến Cung thân vương và vương phi lo lắng đấy!
- Sức khỏe của ta không cần ngươi lo!
Ngụy Tử Phong tức giận khẽ mắng, vừa nổi giận thì cổ họng bị nghẹn, ho liền mấy tiếng, sắc mặt càng tái nhợt hơn trước.
- Ai da, ta vừa mới nói ngươi đã ho rồi, vậy mà còn cậy mạnh.
Hạng Nguyên Hoán bắt chéo hai chân vẫy vẫy tay với Thạch Cổ ngoài cửa:
- Thạch Cổ, mau dìu thế tử gia nhà ngươi trở về nghỉ ngơi đi.
- Ơ, dạ!!!
Thạch Cổ đáp một tiếng, định bước qua ngưỡng cửa.
Hạng Nguyên Hoán lại dám ra lệnh cho thủ hạ của mình mà tên Thạch Cổ cẩu nô tài này còn nghe lệnh của hắn, Ngụy Tử Phong tức giận, nắm tay siết chặt hơi run lên.
- Ngươi là nô tài của ai?
Ngụy Tử Phong hung dữ trừng Thạch Cổ, dọa hắn vội vã lui lại.
- Cần gì chứ? Sức khỏe của ngươi quan trọng hơn.
Hạng Nguyên Hoán lành lạnh chế nhạo.
Hít một hơi thật sâu, Ngụy Tử Phong không để ý đến sự trêu chọc của Hạng Nguyên Hoán nữa.
Cuối cùng, Hạ Ất Thần khẽ ho một tiếng, quay lại chủ đề chính:
- Hôm nay bổn hoàng tử đến là phụng chỉ nghiêm tra chuyện phản đảng, thế tử gia Hạng thân vương phủ không phải muốn kháng chỉ bao che phản đảng đó chứ?
Hạng Nguyên Hoán xòe tay ra:
- Ai nói ta muốn bao che phản đảng?
Hắn cười nghênh đón ánh mắt của Hạ Ất Thần:
- Có điều, không biết phản đảng mà lục hoàng tử nói đến là ai?
Ngụy Tử Phong đưa tay chỉ vào Ngưu Quang phía sau Bạch Thiên Hoan:
- Một phân đàn của Hắc Ưng qua lại mật thiết với địch quốc, đàn chủ đã sợ tội tự vẫn, hắn chính là một trong tả hữu hộ vệ!
- Có chứng cứ gì?
Hạ Ất Thần nâng ly trà lên nhấp một ngụm, rồi nhẹ nhàng đậy nắp lại mới mở miệng sâu xa:
- Các quan sai bổn hoàng tử phái đi truy nã đào phạm đều nhận ra hắn chính là một trong tả hữu hộ vệ của phân đàn Hắc Ưng, chẳng qua là……….lúc đuổi bắt thì gặp phải chút phiền toái.
- Những quan sai kia xác nhận phạm nhân lung tung mà còn dám cắn bậy người ta nữa.
Hạng Nguyên Hoán cười lạnh một tiếng, đột nhiên lấy từ trong ống tay áo ra một trang giấy vo thành hình tròn, dùng ngón tay bắn vào ngực Hạ Ất Thần:
- Có điều, ta có mấy thứ muốn cho lục hoàng tử xem qua một chút.
Hạ Ất Thần chán ghét và ngờ vực mở ra xem, vừa nhìn thoáng qua, đôi con ngươi liền nhíu chặt, trước khi Ngụy Tử Phong ló đầu qua, hắn đã nhanh chóng gấp tờ giấy lại, ngón tay âm thầm siết chặt mảnh giấy trong tay.
Hạ Ất Thần biến sắc, phẫn nộ trừng Hạng Nguyên Hoán:
- Những thứ này ngươi làm sao có được?
- Muốn có thì chẳng phải có sao?
Hạng Nguyên Hoán cười hì hì nói:
- Chỗ ta còn nhiều lắm, hôm khác ta cũng đưa cho Hoàng thượng một ít, ngươi cảm thấy thế nào?
Khóe môi Hạ Ất Thần run rẩy vì tức giận, hắn đột nhiên đứng lên, phẩy tay áo bỏ đi.
- Bổn hoàng tử còn có việc nên về trước.
Hạng Nguyên Hoán cười híp mắt vẫy vẫy tay về phía hắn:
- Không tiễn!
Ngụy Tử Phong còn chưa kịp phản ứng, Hạ Ất Thần đã ra khỏi cửa tiền sảnh, hắn lúng túng, chỉ có thể hung hăng trừng Hạng Nguyên Hoán rồi theo sát phía sau Hạ Ất Thần.
Cuối cùng, Bạch Hiển Nhân thức thời mỉm cười đứng dậy.
- Ta cũng còn có việc phải xử lý, Hoan nhi, con thay cha tiếp đãi Hạng thế tử và Đinh tướng quân cho tốt nhé.
- Dạ!
Cái gì nên đối mặt thì vẫn phải đối mặt.