• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


“Nếu cô thắng, sẽ để cô mang gấp đôi toàn bộ số tiền đặt cược hôm nay đi.” Quản lý sòng bạc nói chậm rãi, dường như không phải đang nói đến trăm triệu tiền cược, mà chỉ là thời tiết hôm nay rất đẹp.

Tiểu Lâm run người, phản ứng đầu tiên là muốn ngăn cản Cố Tĩnh Đình, nhưng không nghĩ cô đã đứng lên: “Được, tôi đánh cược.”
Quản lý không nghĩ Cố Tĩnh Đình lại sảng khoái như vậy, nhất thời có chút kinh ngạc: “Cô không hỏi nếu cô thua, chúng tôi sẽ lấy gì sao?”
Cố Tĩnh Đình cười, hàm răng ngay ngắn nhìn rất chói mắt: “Tôi nghĩ, chẳng lẽ ông không biết ông muốn gì sao? Dù sao thì người đánh cược với tôi cũng không phải ông.”
Ánh mắt Cố Tĩnh Đình tràn đầy tự tin, cô dường như có thể đoán được người tới đánh cược hôm nay rất có thể là Đường Diệc Sâm.

Cô ở đây gần hai tiếng, cộng thêm thời gian bay từ Hồng Kông hôm qua, nếu anh có đến thì cũng không lạ.

Nhưng Đường Diệc Sâm nghĩ là làm như vậy thì cô sẽ sợ anh sao? Thật là buồn cười.

Vì lời của Cố Tĩnh Đình là trên mặt quản lý thoáng qua kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh.

Đúng là người đánh cược với Cố Tĩnh Đình không phải ông, ông cũng không biết người kia sẽ nói điều kiện gì với Cố Tĩnh Đình.

Hơi nghĩ một chút, ông chỉ tay ra cửa: “Vậy thì mời.”
“Cảm ơn.” Cố Tĩnh Đình ra ngoài, Tiểu Lâm không biết làm sao, không thể làm gì khác đành đi theo cô, nhưng trong lòng vô cùng lo lắng.


Bọn họ đang ở một mình trong địa bàn của đối phương.

Nếu đối phương thắng, chắc sẽ không muốn mạng của Cố Tĩnh Đình chứ? Với chút kĩ thuật của anh, nếu đánh cược tàm tạm thì còn được.

Nếu người đối phương chọn ra kia cũng là một tay sành sỏi, vậy bọn họ...!
Cố Tĩnh Đình biết Tiểu Lâm đang lo lắng điều gì, vỗ nhẹ lên tay anh, nhìn anh nói: “Anh yêu, hôm nay em cực kì may mắn, em tin là em sẽ thắng thôi.”
Dù cho không thắng, cô cũng đã có cách rút lui toàn vẹn.

Dưới sự chỉ dẫn của quản lý, hai người đi đến một phòng VIP khác.

Vẫn phong cách xa hoa cực điểm, đồ nội thất baroque sang trọng, phòng rất lớn, cách trưng bày chia căn phòng thành hai bên.

Bên phải để bàn trà nhỏ, ghế sofa giống như phòng tiếp khách.

Bên trái là một vòng ghế, bao bọc không gian này.

Một chiếc bàn hình bầu dục được đặt ở trước ghế, mặt bàn màu xanh lục.

Trên mặt bàn không có gì, mỗi bên bàn đặt một chiếc ghế.

Một người đàn ông ngồi phía bên kia bàn, quay lưng về phía Cố Tĩnh Đình.

Nhìn bóng lưng có vẻ quen mắt.

Cố Tĩnh Đình bình tĩnh đi đến bên bàn tròn, quản lý bước lên kéo ghế cho cô, cô cũng không khách khí ngồi xuống.

Người đàn ông đối diện vẫn không quay người lại, Cố Tĩnh Đình không thích Đường Diệc Sâm ra vẻ bí ẩn như vậy: “Nếu đã đến rồi, không bằng nói xem hôm nay đánh cược gì?”
Loại đàn ông nào giấu đầu hở đuôi thế này?
Người ngồi sau ghế không nhúc nhích, ánh mắt Tiểu Lâm càng thêm cảnh giác.

Hai tay thả bên người đã nắm chặt.

Vừa rồi khi vào cửa, vũ khí trên người đã bị lục soát.


Cộng thêm việc ở Macao không được sở hữu súng.

Nếu đối phương...!
Anh còn đang suy nghĩ, người kia đã quay lại, đối mặt với ánh mắt kinh ngạc của Cố Tĩnh Đình: “Cô gái à, tôi biết cô sao?”
Lúc Cố Tĩnh Đình nhìn người này, trong mắt hiện rõ vẻ ngạc nhiên.

Cô cho là người đánh cược với cô ván này sẽ là Đường Diệc Sâm, nhưng cô không hề biết người đàn ông trước mặt này, thậm chí chưa từng gặp mặt bao giờ.

“Anh là ai?”
“Tôi là ai không quan trọng.” Người đàn ông kia bật cười, một tay chống cằm, tay kia gõ lên bàn một cách vô thức.
Những ngón tay rõ ràng và mảnh mai mang đầy nghệ thuật như một nghệ sĩ dương cầm.

Nụ cười trên khóe môi cực kì thản nhiên.

Cố Tĩnh Đình cẩn thận nhìn người đàn ông trước mặt cô, người đàn ông này rất trắng, là làn da trắng như nhiều năm không thấy ánh mặt trời, không có chút máu.

Mái tóc đen hơi mềm mại rũ hai bên trán.

Mắt một mí nhưng mắt không hề nhỏ, trái lại còn rất hấp dẫn.

Cùng với khuôn mặt hơi gầy, cả người toát ra khí chất của người trí thức, nhưng không hề có cảm giác nữ tính.


Không giống vẻ đẹp kinh diễm của Phác Tương Vũ, nhưng lại có hương vị độc đáo của riêng mình.

So với Đường Diệc Sâm phóng túng buông thả và Phác Tương Vũ biến hóa thay đổi, người đàn ông trước mặt có cảm giác thâm tàng bất lộ.

Bởi Cố Tĩnh Đình và anh đối mặt rất lâu, trong mắt anh ta lại không thấy chút cảm xúc nào ngoài thoải mái.

Nếu không phải là giả vờ, vậy có thể thấy đối phương là một kẻ rất nham hiểm.

“Có phải cô đang nghĩ là tôi rất quen mắt không?” Khóe miệng người đàn ông hơi nhếch lên, động tác gõ trên mặt bàn đã dừng lại, anh ta liếc nhìn quản lý, người quản lý hơi gật đầu với anh ta, sau đó rời đi.

Cố Tĩnh Đình im lặng bất ngờ, vừa rồi cô hỏi anh ta là ai vì cô quá ngạc nhiên nên lỡ lời.

Bây giờ cô đã đến địa bàn của đối phương, rất có thể Đường Diệc Sâm đã sớm biết cô đến khiêu khích, nên cho người ra làm khó cô.

Nên lúc này cô phải suy nghĩ lại phải nói gì, nói như thế nào, làm sao để không bị đối phương lợi dụng là việc vô cùng khéo léo.

.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK