• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Người đầu tiên dừng lại là Đường Diệc Sâm, nếu lại tiếp tục hôn thì anh không bảo đảm được sẽ xảy ra chuyện gì.
Ôm chặt cả người Cố Tĩnh Đình vào sâu trong lòng, có chút kích động như muốn nuốt cô vào bụng.

Nhưng vẫn như trước hít sâu một hơi, kiềm chế cơn khô nóng phía dưới bụng xuống.
Đang ở trên cầu vượt, ở lại lâu nếu xe đi nhiều hơn mà bọn họ bộ dạng như vậy, thì thật sự không ổn để gặp người khác.
Siết chặt eo của Cố Tĩnh Đình, giọng nói Đường Diệc Sâm khẽ lướt qua bên tai cô: “Không được phép từ chối nụ hôn của tôi.”
Đây là điều kiện, cũng là khế ước.

Vừa rồi Cố Tĩnh Đình bị anh hôn đến mức có chút chìm đắm bên trong, thậm chí rõ ràng anh đã lùi người lại tách ra mà cô cũng không cảm giác được.
Được anh ôm trong lòng, hơi ấm tràn ngập xoá đi cái lạnh trời đông.

Trong lòng cô có phần lưu luyến, có chút hoang mang nhưng cũng không phản ứng lại.
Nghe thấy bên tai vang lên câu nói như vậy.

Cảm giác như bị mê hoặc vì nụ hôn lúc nãy bỗng nhiên đã tỉnh táo lại.

Lúc này cô mới ý thức được bản thân đã làm ra chuyện gì.


Đẩy mạnh anh ra, đưa tay muốn tát vào mặt anh nhưng lại bị Đường Diệc Sâm nhanh tay lẹ mắt bắt được tay cô.
“Cố Tĩnh Đình.”
Đánh người không đánh mặt, người phụ nữ này, đúng thật là…
“Không cho phép anh đụng vào tôi.” Quả thực Cố Tĩnh Đình rất buồn bực, vừa rồi cô đã làm chuyện gì vậy?
Vậy mà không hề cự tuyệt nụ hôn của Đường Diệc Sâm, thậm chí ngay khi anh hôn cô đến mức đắm chìm, đột nhiên cô cũng quên mất bản thân mình.
Quả thật là không thể tha thứ, đây không phải là cô, tuyệt đối không phải cô.
Oán hận rút tay mình về, vẻ mặt Cố Tĩnh Đình lập tức ửng hồng, một phần bởi vì ngượng ngùng, một phần là vì tức giận.
Vươn tay đẩy cửa xe ra, lại phát hiện cửa xe vẫn đang bị anh khoá lại.

Cô tức giận trừng mắt nhìn anh: “Mở cửa xe ra.”
Cô tuyệt đối, tuyệt đối không muốn ở cùng với kẻ điên này nữa.
Khuôn mặt tuấn mỹ của Đường Diệc Sâm có chút mơ hồ, như có một lớp bụi mỏng thổi đến trên mặt hồ.

Anh không động đậy gì mà ngẩn người nhìn chằm chằm trên khuôn mặt Cố Tĩnh Đình.
Vẻ mặt cô bướng bỉnh, lạnh nhạt.

Nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh lùng của Đường Diệc Sâm.

Trong lòng lại xuất hiện cảm giác khó chịu.

Anh khẽ nhướng mày, giơ tay ra nắm lấy tay Cố Tĩnh Đình.
Đây không phải lần đầu tiên anh nắm tay cô, lúc anh kéo bản thân mình ra khỏi kho hàng Cố Tĩnh Đình vẫn không hề có kiểu cảm giác này.

Nhưng lúc này lại cảm thấy lòng bàn tay mình ấm áp.

Phát hiện ra tay anh thật nóng.
Tay của anh, khớp xương rõ ràng, rắn chắc lại ấm áp, lòng bàn tay có những vết chai mỏng, nhất là ngay gan bàn tay giữa ngón cái và ngón trỏ.

Vết chai dày hơn so với những chỗ khác.
Đó là vết chai do cầm súng nhiều năm mới có được.


Đột nhiên Cố Tĩnh Đình hồi thần lại, lập tức muốn rút tay mình ra khỏi tay anh.
Thế nhưng Đường Diệc Sâm lại dùng sức đè chặt, siết chặt tay cô làm thế nào cũng không buông ra.

Nhẹ nhàng dùng sức, cô lại tiến đến gần anh.
“Cố Tĩnh Đình.

Cô đừng có vội quên.

Hôm nay tôi đã cứu cô, không chỉ có một lần.”
Vong ơn bội nghĩa, qua cầu rút ván cũng chẳng nhanh đến như vậy.

Người phụ nữ đúng thật là như tắc kè hoa vậy.
Tay Cố Tĩnh Đình bị anh nắm chặt trong tay, cả người bị anh kéo lại gần, cô khẽ nhíu mày, có chút không hài lòng.
Cô không thích, rất không thích phải dựa sát một người đàn ông xa lạ như vậy.

Cô nhìn Đường Diệc Sâm, hàng lông mày như rặng núi, đôi mắt sâu thẳm.

Đột nhiên cô khịt mũi: “Mục đích thì sao?”
Thấy anh im lặng, cô lại nói thêm: “Mục đích của anh là gì? Trên đời này làm gì có bữa cơm nào miễn phí chứ, anh ba lần bốn lượt tiếp cận tôi, giúp tôi, mục đích là gì?”
Đường Diệc Sâm mím chặt môi một đường.

Nắm tay Cố Tĩnh Đình chặt hơn, sức lực hơi lớn khiến Cố Tĩnh Đình cũng đau, nhưng cô cũng không giãy dụa.

Tầm mắt nhìn thẳng mắt anh, trên tay bị siết mạnh.
Cố Tĩnh Đình cảm giác tay mình càng lúc càng đau, vẻ mặt cô lại tĩnh lặng bất động.

Rốt cuộc cuối cùng Đường Diệc Sâm cũng buông nhẹ tay, nhưng cũng không buông hẳn tay ra.

Nghiêng người lại gần cô.
“Cố Tĩnh Đình, khiến cô tin tưởng một người khó như vậy sao?”
Lúc này, mặt trời đã hoàn toàn lên cao.

Ánh mặt trời chiếu vào trên người Cố Tĩnh Đình, hướng ngược sáng nên không nhìn rõ được vẻ mặt cô, Đường Diệc Sâm lại cảm giác được bàn tay của cô hơi lạnh.
Cuối cùng cô rút tay mình ra khỏi tay anh từng chút từng chút một, nhìn gương mặt Đường Diệc Sâm chằm chằm.
Nhìn gương mặt anh bị ánh mắt trời bên người nhuộm một màu vàng, khiến ngũ quan gương mặt anh vốn đã xinh đẹp trông lại càng anh tuấn mê người.
Người đàn ông trước mặt này, chắc chắn là có vẻ ngoài rất tốt.

Thế nhưng như vậy thì làm sao?
Rút tay ra, ngồi thẳng người, cô lại khôi phục bộ dạng lạnh lùng vô tình như lúc ban đầu: “Đường Diệc Sâm, để tôi tin được một người không khó, nhưng để tôi tin được anh, thì rất khó.”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK