Rõ ràng Tang đang say đắm trong vẻ đẹp của cô, một tay không tự chủ dao động sau lưng cô rồi đi xuống phía dưới, ấn mông cô áp sát lại cơ thể anh, để cô cảm nhận được ham muốn của anh.
Nụ hôn càng ngày càng sâu.
Quả thực bây giờ không phải cơ hội tốt để hôn cô, cũng không phải cơ hội tốt để cùng cô thân mật thêm một bước, nhưng anh không ngừng lại được.
Nếu như lúc đầu Cố Tĩnh Đình là không thể phản kháng cũng không thể nhúc nhích, nhưng lúc này, cô đã bị khuất phục, bị động để cho người đàn ông trước mặt hôn.
Đôi môi, đầu lưỡi ngang ngược kia hoàn toàn không cho cô cơ hội cự tuyệt, phản kháng của cô trước mặt người đàn ông này rõ ràng vô cùng yếu ớt, không chịu nổi một kích.
Trong lòng vô cùng uất hận, cô hoàn toàn không chìm đắm trong cảm giác của nụ hôn, chỉ có căm giận và xấu hổ.
Đường đường là Cố Tĩnh Đình của Kỳ Lân Đường, lại thua bởi một người đàn ông không biết tên? Trong lòng bùng lên từng ngọn lửa giận, suy nghĩ trong đầu không ngừng xoay chuyển, tính xem làm sao để thoát khỏi khống chế của người đàn ông trước mặt.
Thật không ngờ, lúc này cô lại cảm nhận được bàn tay anh ta dám đặt lên mông cô.
Thế này còn có thể nhịn thì cô không phải là Cố Tĩnh Đình.
Cố Tĩnh Đình lúc này hoàn toàn mất bình tĩnh, dùng sức rút tay, thoát khỏi khống chế, nắm đấm vung lên, nhanh chóng và độc ác giáng vào huyệt thái dương của người đàn ông trước mặt một quyền.
Tang đang chìm đắm trong vẻ đẹp của Cố Tĩnh Đình hoàn toàn không nghĩ tới cô sẽ ra một chiêu như vậy.
Cú đấm vừa nhanh vừa quyết liệt, chuẩn không kém gì một người đàn ông.
May thay Tang cảm nhận được có gì không đúng nên đã nghiêng cơ thể sang một bên, nhưng cú đấm vẫn đánh trúng mặt anh.
Gò má đau xót, Tang lui lại một chút, đầu hơi nghiêng đi, nhưng không hề buông lỏng khống chế với Cố Tĩnh Đình.
Ngược lại trong lúc cô đang định đấm thêm một cú vào mặt anh, anh đã nhanh chóng bắt được tay cô.
Hàm răng anh thấy đau, cô gái đáng giận này, dùng nhiều sức như vậy đánh anh?
Tang nhếch một bên mép, trong lòng càng muốn trêu chọc Cố Tĩnh Đình.
Dưới nụ hôn kích thích của anh, cô nàng vẫn có thể giữ lý trí mà ra tay đánh anh?
"Mèo hoang nhỏ." Giữ chặt hai tay cô ra phía sau, giọng nói anh trầm thấp, còn mang vài phần suy ngẫm: "Xem ra, tôi thật sự phải nhắc nhở em một chút.
Em đang nợ tôi cái gì?"
"Khốn kiếp, buông tôi ra." Cố Tĩnh Đình giơ chân muốn đá người đàn ông trước mặt.
Trong bóng tối Tang phát hiện ra động tác của cô, đã chế ngự chân cô trước một bước, nghiêng người kề sát, phả hơi thở nóng hổi bên tai cô.
Cảm giác đó khiến Cố Tĩnh Đình không tự chủ được mà rụt cổ lại.
"Em còn nợ tôi một điều kiện.
Mèo hoang nhỏ, em không phải là muốn nuốt lời chứ?"
"Điều kiện của tôi cũng không bao gồm việc để anh sàm sỡ tôi." Cố Tĩnh Đình thề, đến khi cơ thể cô có thể tự do, cô nhất định băm vằm tên đàn ông trước mặt thành trăm ngàn mảnh để giải nỗi hận trong lòng.
"No no, no.
Mèo hoang nhỏ, em nói sai rồi." Tang lại ôm cô vào lòng, một phần vì cảm xúc chìm đắm, một phần là muốn trêu đùa cô rồi nhẹ nhàng nói: "Tôi không phải sàm sỡ em, chỉ là không kìm lòng được mà thôi.”
"Anh..." Ai thèm để ý tới sự không kìm lòng được của anh? Không đợi cô nói hết câu, Tang đã lè lưỡi nhẹ nhàng liếm vành tai cô.
Quá ám muội, một động tác chêu trọc khiến Cố Tĩnh Đình run rẩy mấy giây.
Giọng nói trầm thấp nhẹ nhàng của Tang lại vang lên.
“Mèo hoang nhỏ.
Điều kiện của tôi chính là, không cho phép em từ chối nụ hôn của tôi, cho dù là bất cứ lúc nào hay ở đâu.”
Gì cơ?.
Danh Sách Chương: