• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Trong bóng tối, có ai đó kêu lên: "Sao lại mất điện rồi?"
Trong lòng Cố Tĩnh Đình không khỏi mừng thầm, cuối cùng cái gì nên tới cùng đã tới.

Cô lên sân khấu chính là để xác nhận mối hôn sự của cô và Phác Tương Vũ.

Thế nhưng sao Kim Lệ Châu và Phác Chính Nguyên lại có thể trơ mắt nhìn cô đồng ý lời cầu hôn của Phác Tương Vũ được chứ?
Mất điện sao? Trùng hợp đến thế ư?
"Mau cho người đi kiểm tra công tắc nguồn điện." Cố Tĩnh Đình nghe thấy giọng nói của Phác Bỉnh Chính, cô vẫn đứng im bất động ở đó, ánh mắt nhìn về phía sân khấu, trong bóng tối mù mịt không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì, chỉ cảm thấy hình như có một đám người cứ chen tới chen lui.

Có người đứng yên, có người lấy điện thoại ra bật đèn flash chiếu sáng.
Hội trường có hơi hỗn loạn và ồn ào.


Cố Tĩnh Đình là một nhân vật trong vở kịch này, khóe môi cô hơi nhếch lên, cũng không biết tiếp theo đây người mẹ kế kia sẽ định chơi bọn họ như thế nào.
Rất nhanh, cô đã cảm nhận được có người đến gần mình, Cố Tĩnh Đình rất bình tĩnh, cứ thế để mặc cho người đó nắm tay mình kéo đi: "Tĩnh Đình thân yêu, anh ở đây."
Là giọng nói của Phác Tương Vũ.

Cố Tĩnh Đình thở phào nhẹ nhõm: "Sao vẫn chưa có điện thế? Em còn đang định lên sân khấu tìm anh nữa."
"Đã sai người đi kiểm tra rồi, không sao đâu.

Đợi lát nữa có điện rồi anh sẽ tuyên bố lại.

Có điều bây giờ mất điện rồi, anh đưa em vào phòng nghỉ trước." Giọng nói của Phác Tương Vũ khá dịu dàng.
"Được thôi." Cố Tĩnh Đình cũng không hỏi thêm nữa, cứ thế ngoan ngoãn rời đi cùng Phác Tương Vũ.

Anh ta nắm lấy tay cô, thuần thục lên lầu, rẽ, sau đó dừng lại trước cửa phòng rồi đưa cô vào trong.
Không đợi Cố Tĩnh Đình kịp phản ứng lại, anh ấy lập tức quay người ôm lấy cô, hơi cúi người xuống hôn lên môi cô.
Cố Tĩnh Đình nhíu mày, dùng sức đẩy anh ấy ra: "Phác Tương Vũ, anh làm gì vậy?"
"Vẫn còn thời gian mà.

Chúng ta vui vẻ trước đã." Giọng nói của Phác Tương Vũ mang theo sự háo hức chờ mong.

Anh ấy đè lên người Cố Tĩnh Đình: "Vừa rồi nhìn thấy dáng vẻ em mặc lễ phục đứng đó là anh đã không nhịn được nữa rồi."
"Vậy sao?" Cố Tĩnh Đình tỏ ra vô cùng thẹn thùng, sau đó nhân lúc Phác Tương Vũ sáp lại gần thì nhấc chân, đá về phía trước.

Tiếp theo đó liền nghe thấy tiếng vật gì đó rơi xuống đất, kèm theo đó là tiếng rêи ɾỉ đau đớn.

"Cố Tĩnh Đình.

Cô..."
Không đợi giọng nói kia phản ứng lại, Cố Tĩnh Đình nhanh nhẹn tiến lên trước, dựa vào trực giác trong bóng tối, nắm lấy tay đối phương, nhấc lên rồi quật ra xa.
"Bịch" một tiếng, cả người Phác Tương Vũ lại ngã sõng soài trên mặt đất.

Cố Tĩnh Đình cảm thấy vẫn chưa đủ, thế là dùng chân đi giày cao gót đạp lên người đang nằm dưới đất mấy cái thật mạnh.
"Đau." Phác Tương Vũ hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đã bị đánh mấy cái liên tục: "Cố Tĩnh Đình, này, cô bị điên à, cô đang làm gì vậy?"
"Ồ?" Cố Tĩnh Đình kinh ngạc, cất tiếng nói chuyện trong bóng tối mờ mịt: "Tương Vũ.

Chẳng phải trước đây anh rất thích vui vẻ kiểu này à? Sao hôm nay lại không thích nữa rồi?"
"Anh..." Cái gì? Phác Tương Vũ thích chơi trò này sao? SM? Giọng nói kia hơi chần chừ, đang định đáp trả thì...
"Cố Tĩnh Đình, dừng tay lại.

Anh.


Anh..."
Nhưng không đợi giọng nói kia nói xong thì Cố Tĩnh Đình đã tiếp tục ra tay với hắn ta.

Một cú vật qua vai nâng người lên rồi hất xuống đất.

Lúc này, cái bóng đen kia không biết lăn đến tận đâu rồi, sau khi rên lên một tiếng thì cuối cùng cũng không phát ra âm thanh gì nữa.
Cố Tĩnh Đình vỗ vỗ tay.

Trừng mắt nhìn bóng đen trên mặt đất, vẻ mặt tràn đầy khinh thường: "Chỉ bằng chút thủ đoạn nhỏ xíu này của anh mà cũng muốn tính kế với tôi à? Muốn đấu với tôi, anh vẫn còn non lắm."
Ngay từ lúc Phác Chính Nguyên nắm lấy tay cô là cô đã biết người này không phải Phác Tương Vũ, kể cả đối phương đã cố gắng giả vờ nói giọng rất giống anh ấy.

Người đến kéo tay cô, hơn nữa lại còn vội vàng đưa cô đến phòng nghỉ, ngoại trừ Phác Chính Nguyên thì không thể nghĩ ra người nào khác nữa..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK