Một trận tuyết nữa ập vào cửa sổ xe, Cố Tĩnh Đình bị gió lạnh thổi trúng, cô muốn đóng cửa lại theo bản năng, nhưng lại không xác định được Đường Diệc Sâm sẽ rời đi trong bao lâu.
Cánh tay vừa duỗi ra chợt dừng lại, không khí lạnh như băng khiến đầu ngón tay cô run run.
Trong bóng đêm, cô lờ mờ thấy được bóng dáng của Đường Diệc Sâm biến mất ở phía xa.
Càng ngày càng xa, dần dà cũng không thấy rõ nữa.
Năm phút sau, Đường Diệc Sâm vẫn chưa về.
Đôi mày thanh tú của Cố Tĩnh Đình đã cau chặt.
Cô định xuống xe rời đi, nhưng rồi lại phát hiện bóng đêm phía trước cũng không còn bóng dáng của Đường Diệc Sâm.
Gió thổi mạnh hơn, tuyết rơi ngày càng hăng, nóc của toà nhà bên cạnh đã mơ hồ biến thành một tầng trắng xoá.
Nếu cứ như vậy thì chắc đến đêm tiếp theo, thành phố sẽ bị nhuộm trắng vì tuyết mất.
Gió lạnh thổi vào mặt làm cô khó chịu, cái lạnh buốt giá này khiến cô theo bản năng mà buột chặt lấy quần áo của mình.
Sau đó duỗi tay ra đóng cửa xe lại.
Lúc này, tiếng động cơ ở xa truyền đến một cách rõ ràng hơn, Cố Tĩnh Đình hơi ngây ra.
Cô bước nhanh xuống xe, ánh mắt nhìn về phía Đường Diệc Sâm biến mất lúc nãy.
Anh đi đâu? Liệu có gặp nguy hiểm hay không?
Sao bây giờ cô còn có tâm trạng đi quan tâm một người không thân cũng chẳng quen với mình vậy? Cố Tĩnh Đình hít thở sâu.
Cuối cùng vẫn đi về phía mà Đường Diệc Sâm rời đi kia.
Chỉ là, mới bước hai bước thì đèn xe chói mắt ở đằng sau đã chiếu vào người cô, nhìn thấy những người đang đến đó và những chiếc xe kia.
Trước hết cô cần phải đi lấy cây súng mà vừa rồi mình đã tiện tay đặt trên xe.
Tuy nhiên, tay cô còn chưa kịp đụng trúng súng đã cảm giác được đầu của mình đang tiếp xúc với một khẩu súng lạnh lẽo khác.
“Tôi đề nghị cô không nên cử động.” Một âm thanh không tính là xa lạ vang lên, rơi vào tai của cô, đôi chân thon dài bước một bước về phía trước, gương mặt người đó vô cùng vui vẻ: “Cố Tĩnh Đình, chắc chắn hôm nay cô không thoát được đâu.”
Động tác định cầm súng của Cố Tĩnh Đình khựng lại, tay vẫn giữ vị trí giơ lên, rồi cô xoay người.
Đèn xe chói mắt kia làm cô chỉ có thể hé mắt ra, rồi lại cố mở to để nhìn rõ, không biết từ lúc nào trước mắt đã có hơn bốn năm chiếc xe, bây giờ đều đang vây quanh cô.
Những người trên xe nhanh chóng bước xuống hết, vài chục họng súng đen sì, cộng với khẩu súng của người vừa nói chuyện kia, tất cả đều chỉa lên trên đầu cô.
Trận chiến trước mắt khiến đôi môi quyến rũ của cô mím thành một đường thẳng.
Cố Tĩnh Đình nhìn Phác Ân Tuệ đang đứng trước mặt, đôi mắt hơi nheo lại.
Ánh sáng mạnh của đèn xe để Phác Ân Tuệ thấy rõ được ánh mắt của cô, trong lòng cô ta chợt tàn nhẫn lên.
Cô ta thoắt một cái tiến lên, dùng sức kéo Cố Tĩnh Đình, không cho cô có cơ hội lấy súng ra uy hϊếp lại mình.
Cảm thấy hơi lo lắng, cô ta dùng sức hơn, đẩy Cố Tĩnh Đình sang hướng bên kia.
Lực đạo quá lớn, dưới chân của Cố Tĩnh Đình hơi trượt, khiến cơ thể cô đâm vào cửa xe.
Cơ thể hơi đau, cô xoay người, đôi mắt long lanh bây giờ như biến thành mũi tên sắc bén, lướt ngang qua khuôn mặt của Phác Ân Tuệ.
Phác Ân Tuệ, giỏi, rất giỏi.
Cô nhớ kỹ rồi.
“Nhìn gì mà nhìn?” Khi cô ta nhớ đến cảnh Cố Tĩnh Đình và Đường Diệc Sâm ở phòng khách nhà cô ta biểu diễn một màn kia, cô ta chợt bừng lên xúc động muốn gϊếŧ Cố Tĩnh Đình quắt cho xong.
Kỳ Lân Đường là cái thá gì? Miễn là cô ta liên hôn với Đường Diệc Sâm thì tin chắc rằng Kỳ Lân Đường cũng chả dám làm gì cô ta.
Ỷ vào việc trên tay mình có súng, Phác Ân Tuệ không thèm quan tâm đến ánh mắt của Cố Tĩnh Đình, cô ta vung tay định cho cô một cái tát thì chợt phát hiện ánh mắt lạnh lùng của Cố Tĩnh Đình đang nhìn cô ta lúc này.
Dưới ánh đèn xe, ánh mắt cô vừa lạnh thấu xương vừa sắc bén, mang một loại khí thế làm người ta không dám nhìn thẳng.
Phác Ân Tuệ hơi sửng sốt, bàn tay vốn định vung lên cũng không tiếp tục.
Cô ta không nói gì, nhưng một tia khϊếp đảm chợt loé lên đáy mắt của cô ta, khiến Cố Tĩnh Đình mang theo ý châm biếm mà hơi cong khoé môi.
Màn giễu cợt đó cũng để cho Phác Ân Tuệ bắt được, cô ta không nhịn được lại muốn vung tay tát cô một phát, nhưng không hiểu sao vẫn không tát xuống.
Lạnh lùng hừ một tiếng, Phác Ân Tuệ bước lên tìm điện thoại trong túi áo Cố Tĩnh Đình, cô ta chắc chắn sẽ không cho cô có cơ hội liên lạc với thuộc hạ của bản thân.
Quơ quơ điện thoại trước mặt Cố Tĩnh Đình, vẻ mặt Phác Ân Tuệ đắc ý: “Cố Tĩnh Đình, lúc này đây, cô thua.”
Sau đó cô ta quay mắt sang nhìn những thuộc hạ của mình: “Các cậu mau chóng trói cô ta lại, mang đi.
Nếu để cô ta chạy thoát thì một người trong số các cậu cũng đừng hòng sống sót.”
Cố Tĩnh Đình đứng ở đó, tình cảnh trước mắt đã khiến cô hiểu một việc, Phác Ân Tuệ không dám gϊếŧ cô.
Cô đã có thể nắm chắc được một việc này thì tốt rồi.
Đối phương đông người, cô thì chỉ có một mình, bây giờ tuyệt không phải thời cơ tốt để liều mạng.
Cô không có hành động phản kháng gì, người của đối phương trói hai tay cô ra sau lưng, sau đó đẩy cô vào xe của họ.
Mà chiếc Ferrari 360CS màu đen kia cũng bị người của Phác Ân Tuệ lái đi.
Tuyết rơi dày đặc, trên đường nhỏ lưu lại những dấu vết phanh xe và các dấu lốp xe rõ ràng.
Nhưng tuyết rơi quá nhiều, chẳng mấy chốc những vết tích đó đã bị tuyết bao phủ, khiến cho một dấu vết cũng không để lại.
.
Danh Sách Chương: