Bên ngoài tuyết vẫn còn rơi, thời tiết có hơi lạnh.
Mà áo len của cô lúc nãy đã bị Phác Chính Nguyên xé rách rồi, cô cài lại nút áo khoác ngoài, quấn chặt vào người mình.
Nếu không phải trong phòng có mở máy sưởi thì có khi cô đã ngất vì lạnh mất rồi.
Đột nhiên trên vai nặng hơn, cô giật mình hoảng sợ theo trực giác định ra tay.
Đường Diệc Sâm lại ôm chặt lấy cô, ôm chặt cơ thể mảnh khảnh của cô vào trong lòng mình.
“Ngủ đi, nghỉ ngơi chút.”
Ngày mai vẫn còn một trận ác liệt phải đánh, anh tin tưởng đàn em của Cố Tĩnh Đình.
Trải qua một đêm này, ngày mai nhất định có thể bắt được đám người Kim Lệ Châu thuận lợi.
Vậy còn cửa ải Phác Bỉnh Chính thì làm cách nào qua được?
Tin chắc đường đường là xã trưởng Thanh Phong Xã thì tuyệt đối sẽ không để vợ con mình rơi vào tay cô tuỳ cô xử lý.
Bàn tay nhỏ bé của Cố Tĩnh Đình siết chặt nắm tay, mắt áp sát trong lồng ngực anh, hơi thở anh lại giao hoà cùng cô.
Thực sự cô không quen kiểu gần gũi thế này.
Ngoại trừ Cố Học Vũ ra còn có em trai của mình là Cố Thừa Diệu, thì cô luôn luôn giữ khoảng cách với đàn ông.
Vươn tay đẩy anh ra, nhìn thấy bộ dạng Đường Diệc Sâm như muốn nổi giận, cô bèn nhảy dựng đứng dậy: “Tôi… Tôi lên giường ngủ.”
Nói xong cũng không nhìn sắc mặt anh mà vội vàng đi qua bên giường.
Mới đầu Cố Tĩnh Đình cũng không có ý định đi ngủ, đây cũng không phải địa bàn của cô mà bên cạnh còn có Đường Diệc Sâm.
Cô chỉ là nhắm chặt hai mắt vờ ngủ.
Bởi vì cô cảm nhận rõ ánh mắt Đường Diệc Sâm vẫn luôn quan sát mình.
Mà cô trước giờ đều to gan lớn mật chẳng sợ gì mà cũng có chút không dám quay đầu đối diện với ánh mắt anh.
Vừa nghĩ đến nụ hôn của anh, bản thân dường như cũng không ghét nữa.
Với cả trong lòng anh…
Đủ rồi, đủ lắm rồi.
Cố Tĩnh Đình bấm ngón tay cái vào trong lòng bàn tay.
Dùng cách này để tự nhắc nhở bản thân, bây giờ không phải là lúc để nghĩ những chuyện này.
Một bên giường kingsize đột nhiên bị lún xuống khiến cô giật mình, lúc này mới phát hiện Đường Diệc Sâm đã cởϊ áσ khoác ngoài ra từ khi nào sau đó cũng muốn nằm xuống giường.
“Anh làm gì vậy?” Cố Tĩnh Đình ngồi bật dậy, vẻ mặt cảnh giác nhìn anh chằm chằm.
Nếu anh dám làm ra chuyện gì với mình, thì cô nhất định phải…
“Ở đây chỉ có một cái giường.” Đường Diệc Sâm thản nhiên nói ra sự thật sau đó nằm xuống bên cạnh cô, nhìn bộ dạng đề phòng của cô: “Khổ sở cả một đêm cô không mệt sao?”
“Không mệt.” Nhất là ở trước mặt anh, trước khi biết được thân phận của anh, mục đích của anh cô tuyệt đối sẽ không để bản thân lơ là rồi lại để cho anh có cơ hội lợi dụng.
“Nhưng tôi thì mệt.” Giọng Đường Diệc Sâm rất khẽ, ngáp một cái có vẻ như là mệt thật.
Anh vươn tay vòng qua eo nhỏ của Cố Tĩnh Đình rồi kéo chặt tay lại.
“Bên ngoài phòng này toàn bộ đều là người của Phác Chính Nguyên.
Mà trong phòng chỉ có một giường, cô nghĩ là tôi còn có lựa chọn nào khác không?”
“Anh… Anh có thể ngủ trên ghế sô pha.” Bởi vì tay anh đặt lên eo mình nên Cố Tĩnh Đình lại trở nên mất bình tĩnh.
Có trời biết cái tên này mới vừa nãy còn định lợi dụng sờ soạng mình.
Cô mới…
“Cô đối xử với ân nhân vừa mới cứu mạng cô như vậy sẽ khiến người ta thất vọng đấy.” Đường Diệc Sâm nói xong cũng mặc kệ cô kháng cự, trực tiếp kéo cô thẳng vào lòng.
Sau đó hai tay ôm vòng qua eo cô, nhắm mắt lại.
Nằm ngủ.
Cố Tĩnh Đình trứng lớn mắt nhìn, quả thực không dám tin bản thân mình lại gặp phải loại người kỳ lạ gì vậy.
Siết chặt tay rồi lại thả lỏng, thả lỏng rồi lại siết chặt.
Cuối cùng chỉ trừng mắt oán hận nhìn Đường Diệc Sâm.
Lại phát hiện anh đã nhắm mắt lại, cản bản chẳng hề quan tâm đến cảm xúc lúc này của cô..
Danh Sách Chương: