Mũi súng của kẻ thù luôn hướng thẳng về phía mình nhưng Tống Lãnh Thần vốn không hề sợ hãi, trên mặt anh chỉ có sự điềm tĩnh tuyệt đối, con ngươi đen láy luôn nhìn vào đôi mắt long lanh của Chu Tịnh Sơ.
Tiến đến bên cạnh cô, anh đưa tay ra và cầm lấy bàn tay đã run lẩy bẩy của cô.
Hành động này để ám chỉ anh không sao, mong cô đừng lo lắng.
"An tâm trở về." Tống Lãnh Thần dặn dò cô một câu, hiện tại anh đã chính thức rơi vào nguy hiểm, nhưng nếu tính mạng của anh bảo toàn được sự sống của Chu Tịnh Sơ thì anh sẵn sàng đánh đổi.
Anh yêu cô rất nhiều, thà để bản thân bị thương cũng không muốn để cô phải đau đớn.
"Không..." Ngoài khóc ra Chu Tịnh Sơ không biết nên làm gì mới phải, cô muốn ôm lấy anh, muốn cùng anh trải qua sinh tử.
Cô không thể để anh ở lại đây, bằng mọi giá phải xoay chuyển tình thế!
Lúc này Tống Lãnh Vũ bỗng dùng lực đá thật mạnh vào chân bị thương của Tống Lãnh Thần, điều đó khiến chân anh đau đớn hơn mà khụy xuống đất.
"A." Anh khẽ kêu một tiếng, đôi mày cau chặt.
Hôm nay chịu nhục nhã, nếu anh có thể rời khỏi nơi này thì anh sẽ giết chết Tống Lãnh Vũ, diệt luôn tổ chức của hắn! Nhưng chuyện này quá xa vời, điều cần thiết hiện tại chính là đưa Chu Tịnh Sơ đi.
Tống Lãnh Thần mặc kệ tình hình của bản thân, cũng không cần đứng dậy, trong tư thế khụy một chân trên đất mà nói:
"Mau thả Chu Tịnh Sơ ra."
"Được." Tống Lãnh Vũ nhún vai, ý cười nồng đậm trên mắt, "Thả cô ta về."
Dù sao Tống Lãnh Thần cũng đã trong tay hắn, hắn không cần giữ Chu Tịnh Sơ để làm gì.
Vả lại hắn chẳng thích mũi súng mà những tên thuộc hạ trung thành của Tống Lãnh Thần cầm chĩa mãi vào hắn như thế, trả lại Chu Tịnh Sơ rồi mau mau cút đi đi!
Tên thuộc hạ buông Chu Tịnh Sơ ra, được tự do cô bỗng chạy về phía trước như bay.
Hành động này của cô rơi vào mắt đám thuộc hạ của Tống Lãnh Thần liền khiến họ khó chịu, rõ ràng lão đại vì cô mà bị thương nhiều như vậy, đến tính mạng cũng không cần.
Vậy mà cô được thả ra thì chạy đi, một giây cũng không muốn ở bên cạnh lão đại?
Hành động đó có phải là quá vô lương tâm rồi không? Giây phút này họ cảm thấy bản thân đã nhìn nhầm Chu Tịnh Sơ.
Chu Cầm Hi đứng một bên xem kịch cũng không khỏi châm biếm:
"Chị hai của tôi ơi, chị đúng là nhẫn tâm mà.
Nếu chị thật sự yêu Tống Lãnh Thần thì phải chăng đã đứng ở đây để xem tình hình anh ta, nhưng nhìn chị mà xem, một cái liếc mắt cũng không thèm dành cho anh ta, chị chỉ quan tâm đến mạng sống mình thôi sao? Tống Lãnh Thần, anh đã sáng mắt ra chưa, đánh đổi tính mạng vì loại người đó có đáng không?"
Tiếng cười lanh lảnh của Chu Cầm Hi khiến màng nhĩ của mọi người rung lên, cô ta cười xong thì nói tiếp:
"Loại người ham sống sợ chết như chị thì nên cút khỏi cuộc đời này đi, sống mãi làm gì để chật đất nhỉ? Còn các người, sau này lão đại của các người chết rồi, người các người nên hận đúng ra phải là Chu Tịnh Sơ, nhìn dáng vẻ chạy của cô ta mà xem, cũng dùng hết sức lực ấy chứ!"
Cảnh Lập và Cảnh Minh cau mày, lời nói Chu Cầm Hi tuy khó nghe nhưng có cũng một phần đúng, đó chính là sự lạnh lùng của Chu Tịnh Sơ.
Những tên thuộc hạ khác cũng đưa mắt nhìn nhau, họ cảm thấy Tống lão đại đã yêu nhầm người rồi.
Bấy giờ Chu Tịnh Sơ đã an toàn chạy về bên này, cô không kịp thở mà nói gấp:
"Mau cởi trói cho tôi!"
Cảnh Lập cùng Cảnh Minh và các thuộc hạ khác vẫn đứng yên tại chỗ, lời nói của cô dường như chỉ là gió thoảng qua tai mà thôi.
Họ đang lo cho tình hình của Tống Lãnh Thần, ai rảnh để ý đến người phụ nữ bạc tình như cô chứ!
Nhìn ánh mắt của mọi người dành cho mình, Chu Tịnh Sơ biết họ đã tin lời Chu Cầm Hi nói, cho rằng cô là kẻ ham sống sợ chết.
Nhưng cô không tiện giải thích nhiều, lại một lần nữa hô lớn:
"Mau cởi trói cho tôi!"
"Cô im miệng đi, cô có quyền gì để ra lệnh cho chúng tôi chứ?"
Cuối cùng cũng có người không nhịn được mà lên tiếng, đó là Tần Du.
Tuy hắn đã tiếp xúc với cô rất nhiều lần, hắn nghĩ bản thân đã hiểu rõ con người của cô nhưng hóa ra hắn đã nhìn nhầm.
Cô thật sự chỉ là một loại người không đáng tôn trọng, hành động của cô đã nói lên tất cả.
Tống lão đại đang ngàn cân treo sợi tóc, vậy mà cô còn muốn họ giúp cô cởi trói, để cô dễ dàng chạy trốn một mình sao, có nhầm không vậy?
"Tần Du!"
Tiếng hét của Tần Du vừa dứt thì một âm thanh lạnh lùng vang lên, rõ ràng là không hài lòng với lời này của hắn.
Tần Du đưa mắt nhìn sang Tống Lãnh Thần, người vừa nghiêm giọng trách cứ hắn, hắn biết anh vẫn lo cho Chu Tịnh Sơ hơn bất cứ ai.
Lệnh của lão đại không thể trái, thế là Tần Du hậm hực cởi trói cho Chu Tịnh Sơ, nhưng lại không cởi trói bằng cách thường mà lấy súng bắn vào sợi dây thừng trên tay cô.
Chu Tịnh Sơ giật mình, cảm giác tê tê đau đau bỗng truyền đến bên bàn tay.
Tuy đạn không bắn vào tay cô nhưng cũng khiến cô đau đớn.
Hai tay chính thức tự do, Chu Tịnh Sơ vội trừ bỏ dây thừng trên tay mình.
Quay người về phía Tống Lãnh Thần, cô nhắm vào anh mà chạy thẳng đến.
Hành động này của cô khiến mọi người khó hiểu, Tống Lãnh Thần không nhịn được liền gọi tên cô:
"Tịnh Sơ?".
Danh Sách Chương: