Chu Tịnh Sơ kể lại chuyện mà mình đã kể lại từ đầu đến cuối cho anh có thể dễ hiểu hơn:
“Tố thị bị Chu gia hãm hại, suýt nữa thì đã gặp nguy cơ phá sản, nhưng ngay thời khắc quan trọng đó thì anh đã xuất hiện kịp thời để cứu nguy cho Tố thị.
Chuyện giao dịch của chúng ta không một ai biết cả, tôi cũng không muốn kể cho Tố gia nghe, và vì thế tôi mới nói anh là bạn trai của tôi.
Dì tôi biết chuyện liền muốn gặp anh để nói lời cảm ơn, Tống lão đại, anh có thể đến Tố gia một chuyến không?”
Chỉ vài ba câu kể đã đưa ra được yêu cầu của mình, hiện tại trái tim Chu Tịnh Sơ đập cực nhanh, cô sợ Tống Lãnh Thần sẽ từ chối ngay tức khắc.
Nhưng nào ngờ người đàn ông lại nhìn cô bằng ánh mắt thâm sâu, anh từ tốn hỏi:
“Tại sao tôi lại phải giúp cô?”
Tống Lãnh Thần đúng là một người đàn ông đáng ghét mà, hỏi câu này rõ ràng là đang làm khó cô, tuy nhiên cô cũng không dễ bỏ cuộc như vậy, “Tống lão đại, tôi biết thời gian của anh rất quý báu, nhưng mong anh vẫn có thể nhín chút thời gian cho tôi.
Chuyện tôi giao dịch với anh không thể để cho mọi người biết được.”
“Vậy sao?” Tống Lãnh Thần không đồng ý ngay, ngược lại còn ung dung nhìn Chu Tịnh Sơ.
“Xem như là tôi cầu xin anh đấy, tôi hứa nhất định sẽ ngoan ngoãn, anh nói gì tôi cũng nghe, yêu cầu gì tôi cũng chấp nhận, chỉ cần anh hãy phối hợp cùng tôi là được rồi.” Chu Tịnh Sơ dùng thái độ thành khẩn nhất để nói chuyện với Tống Lãnh Thần, cô đã hạ mình đến nước này rồi, liệu người đàn ông mang khí chất vương giả đó có đồng ý hay không?
“Được, là do cô nói đấy.
Tôi sẽ đồng ý với yêu cầu của cô.” Tống Lãnh Thần hào sảng gật đầu, cũng không làm khó gì thêm Chu Tịnh Sơ nữa, có lời đó của cô là anh cảm thấy thích thú lắm rồi.
Chu Tịnh Sơ tưởng anh sẽ làm khó cô thêm một chút nữa, nào ngờ anh lại đồng ý nhanh như vậy, lòng cô không khỏi dâng lên cảm giác vui sướng, vậy là cô có thể giấu Tố gia một khoảng thời gian nữa rồi.
“Cảm ơn anh.” Không biết tương lai sẽ thế nào, hiện tại cô thấy rất vui sướng.
Giấu chuyện này không biết sẽ bao lâu, thôi thì tới đâu tính tới đó vậy.
"Không cần phải cảm ơn tôi, miễn là cô đừng quên những gì bản thân vừa nói lúc nãy là được." Tống Lãnh Thần nở một nụ cười đầy ý vị.
Để Chu Tịnh Sơ hứa lời chắc nịch như vậy thì biết chuyện này đối với cô là một việc hết sức quan trọng.
Nhưng nếu Tố gia biết giao dịch giữa anh và cô thì sao nhỉ, thật là thú vị mà!
"Tôi biết rồi." Chu Tịnh Sơ không rét mà run, cô chắc chắn trong đầu người đàn ông này đang suy nghĩ điều gì đó không đàng hoàng cho xem.
Giờ anh có bắt cô lên núi đao xuống biển lửa cô cũng đồng ý, miễn là giấu người nhà Tố gia thì cô đã mãn nguyện.
"Cô định bao giờ sẽ đến Tố gia?"
Tống Lãnh Thần hỏi, Chu Tịnh Sơ vội đáp:
"Chiều mai anh có rảnh không? Trong lúc cấp bách tôi đã hẹn với dì là chiều mai rồi."
"Hay là chiều nay luôn đi." Tống Lãnh Thần đưa ra đề nghị.
Chu Tịnh Sơ gật đầu, "Để tôi nói với dì một tiếng."
Cô đứng dậy rồi đi sang một góc gọi cho Cao Ý, thông báo rằng chiều nay Tống Lãnh Thần sẽ đến thăm nhà.
Cao Ý nghe được lời này thì vui lắm, bà còn nói là sẽ chuẩn bị một bàn ăn thịnh soạn.
"Vậy chiều nay chúng con sẽ đến Tố gia vào lúc bốn giờ được không ạ?"
"Được được, đến sớm càng tốt."
Sau khi đã nói chuyện với Cao Ý xong, Chu Tịnh Sơ đi đến cạnh Tống Lãnh Thần.
Cô rụt rè không dám lên tiếng, phải vài giây sau mới chịu hé miệng.
"Anh có thể nào phối hợp với tôi một chút được không, tôi sợ..."
Sợ anh lạnh lùng và lãnh khốc quá sẽ khiến mọi người nghi ngờ, như thế thì mọi chuyện cũng như không.
"Tất nhiên rồi." Tống Lãnh Thần đưa tay vuốt nhẹ chiếc áo sơ mi phẳng phiu đang mặc trên người, "Đảm bảo sẽ khiến cô hài lòng."
"Vậy...!cảm ơn anh." Hài lòng sao, cô cũng không biết người đàn ông này sẽ làm ra những cử chỉ và hành động gì nữa.
Một người giết kẻ khác không gớm tay như anh khiến cô chẳng tin tưởng nổi.
Chiều đến.
Đích thân Tống Lãnh Thần đưa Chu Tịnh Sơ đến Tố gia, trên đường đi cô còn ghé vào cửa hàng mua một giỏ quà, bởi dù sao nếu thật sự như tình huống cháu gái dẫn bạn trai về nhà dì chơi thì người bạn trai đó nên mang theo một thứ gì để tặng.
Cô biết Tống Lãnh Thần sẽ không hề có suy nghĩ đó bởi chuyện này vốn chỉ là giả mà thôi.
Vậy nên cô phải thay anh làm.
Có điều, cô sợ người đàn ông này khó mà phối hợp nên e dè nói thêm một câu nữa:
"Lát nữa anh có thể làm ơn hãy chỉ trầm ổn từ đầu đến cuối, đừng mất kiên nhẫn nhé."
Nói mãi thì sợ Tống Lãnh Thần tức giận, nhưng không nói Chu Tịnh Sơ lại càng sợ anh sẽ phá tan mất buổi cơm chiều này.
"Đừng sợ, đã nói không làm cô thất vọng rồi mà." Tống Lãnh Thần dửng dưng đáp, ánh mắt tùy ý nhìn sang cô một cái.
Anh đánh tay lái, chiếc xe rẽ sang đường lớn và đi nhanh hơn nữa.
Chu Tịnh Sơ không biết có nên tin anh hay không, hiện tại việc cô có thể làm đó chính là cầu mong cho mọi chuyện như ý nguyện mà thôi.
Không bao lâu sau đó con xe thời thượng của Tống Lãnh Thần dừng lại tại nơi cần đến, Cao Ý đã đợi Chu Tịnh Sơ từ nãy đến giờ, thấy thấy một chiếc xe sang trọng đậu trước cổng thì mở cửa ngay.
“Dì, chào dì.
Đây là bạn trai của con, Tống Lãnh Thần.” Sau khi gặp Cao Ý, điều đầu tiên mà Chu Tịnh Sơ làm đó chính là giưới thiệu người đàn ông bên cạnh mình cho Cao Ý biết.
Cô cười tươi như hoa, làm ra vẻ rất vui mừng và hạnh phúc để dì mình có thể không nghi nghờ gì thêm.
“Dạ chào dì, con là bạn trai của Tịnh Sơ.” Tống Lãnh Thần lễ phép nói một câu, đầu cũng hơi cúi xuống.
Chu Tịnh Sơ thầm thở một cái trong lòng, cũng may là anh thật sự phối hợp với cô.
Nếu anh không chịu diễn vở tuồng này thì khẳng định cuộc đời của cô sẽ đi vào bế tắc.
“Lãnh Thần, nghe danh con đã lâu, hôm nay đã được gặp mặt rồi.
Đúng là vinh hạnh của dì mà.” Cao Ý thấy Tống Lãnh Thần không mấy lạnh lùng mà lại vô cùng thân thiện, thế là bà cũng niềm nở mà đáp lời anh.
Chu Tịnh Sơ chau nhẹ đôi mày một cái khi nghe những lời nói được thốt ra từ miệng của Cao Ý, trước mặt cô khi bà nhắc về Tống Lãnh Thần thì đều gọi một tiếng “Tống tổng” hoặc là bạn trai của cô.
Vậy mà hiện tại bà đã dùng thái độ thân mật nhất để nói chuyện với anh, đúng là chuyện lạ mà.
Gọi hai tiếng “Lãnh Thần” này có khi nào sẽ khiến anh giận không?
Nhưng nào ngờ tất cả đã ngược lại suy nghĩ của Chu Tịnh Sơ, Tống Lãnh Thần vẫn vui vẻ và điềm nhiên như ban đầu, anh mỉm cười, “Dì quá khen rồi.”
“Hai đứa mau vào nhà đi, cơm nước đã được dì chuẩn bị chu đáo.” Cao Ý thúc giục.
Mọi người cùng nhau đi vào bên trong, vừa đặt chân đến phòng khách đã thấy Tố Phong ngồi trên ghế, ông thấy vợ mình tươi cười đi vào thì biết rằng Chu Tịnh Sơ và Tống Lãnh Thần đã đến, vì vậy bèn đứng dậy.
Tống Lãnh Thần rất phối hợp, anh thấy người đàn ông trung niên vừa đứng phắt lên thì biết ông là người dượng của Chu Tịnh Sơ, vậy nên đã gật đầu chào.
“Dượng, con chào dượng ạ.”
Tố Phong rất hài lòng với Tống Lãnh Thần, ông vừa cười vừa gật đầu, “Chào con, chào con.”
Tống Lãnh Thần cầm giỏ quà mà Chu Tịnh Sơ đã mua lúc nãy lên, “Con biếu dì và dượng ạ.”
“Lần sau có đến chơi hai đứa không cần phải tốn kém vậy đâu.” Cao Ý nhìn phần quà trên tay anh rồi nhẹ lắc đầu.
“Dì cứ nhận cho con vui đi ạ, dù sao đây cũng là lần đầu ra mắt dượng và dì.” Tống Lãnh Thần cương quyết.
Cao Ý nhận lấy quà, bà cười ôn hòa, “Cảm ơn con.”
Lúc này mọi người đã yên vị trên ghế, Tố Phong nhớ về chuyện cũ rồi mới nhìn Tống tổng trong truyền thuyết kia bằng ánh mắt cảm tạ, “Thời gian trước cảm ơn con đã ra tay cứu Tố thị, nếu không có con e là mọi chuyện sẽ tồi tệ lắm.”
Tố Phong cứ nghĩ Tố thị sẽ vô phương cứu chữa khi mà vấn đề về tài chính đang khó khăn cực kì, nào ngờ thời khắc quan trọng đó Tống Lãnh Thần đã đến và giúp đỡ cho Tố gia, nhờ có anh mà Tố thị mới không phá sản, công sức bao năm qua của ông cũng không phải đổ sông đổ bể.
Ông rất cảm kích Tống Lãnh Thần và cũng rất ngưỡng mộ anh, tuy ông cao tuổi hơn anh nhưng tài năng của ông khó mà so được với anh.
Anh rất giỏi, giỏi đến mức ông cực kì kì xem trọng.
Anh là bạn trai của Chu Tịnh Sơ, điều này khiến ông rất bất ngờ, nếu như cô gả cho một người tốt và tài như Tống Lãnh Thần thì Tố Phong sẽ an tâm nhiều hơn..
Danh Sách Chương: