• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Tính ra Lạc Quân Bách đã theo đuổi Cao Nhã Kỳ một thời gian dài, vậy mà đến nay cô vẫn chưa đồng ý, hắn kiên nhẫn không bỏ cuộc, mục đích cũng là vì muốn cô chấp nhận hắn.

Hôm nay vẫn như thường lệ, hắn xuất hiện ở trước nhà cô để chở cô đi học.

"Tôi có xe, anh cần gì phải đến rước?" Cao Nhã Kỳ đã nhiều lần cự tuyệt, vậy mà người đàn ông đó cứ đậu xe trước cửa nhà cô, muốn lái xe của mình ra ngoài cũng chẳng được.

Vì vậy mà cô mới tạm chấp nhận ngồi xe Lạc Quân Bách, để hắn đưa mình đến trường.

Hôm nay Cao Nhã Kỳ không dài dòng, biết chẳng thể lay chuyển Lạc Quân Bách nên cô đã leo lên xe hắn ngay, rồi đặt ra câu hỏi và chờ câu trả lời.

"Anh muốn thôi." Hắn khởi động xe và lái đi.

"Lạc Quân Bách, công vụ của anh thế nào, chẳng lẽ anh không quan tâm đến nó sao, cứ suốt ngày như thế này thì không hay cho lắm." Giờ đây ba chữ Lạc Quân Bách đối với cô là một cái tên gọi hết sức bình thường, sự sợ hãi mà cô dành cho hắn không biết đã biết mất từ bao giờ.

"Em yên tâm, anh có thể xử lý ổn thỏa." Người đàn ông vẫn bình thản lái xe.


"Thời gian cũng đã trôi qua lâu như vậy rồi, anh không có ý định từ bỏ sao?"
Hai tháng qua Cao Nhã Kỳ luôn tìm cách cự tuyệt Lạc Quân Bách, vậy mà hắn chẳng hề thoái lui, dường như lại càng tấn công mạnh mẽ.

Hắn đã thuộc hết thời gian học của cô, lúc nào cô chuẩn bị đến trường thì hắn sẽ xuất hiện và đưa cô đi, học xong thì lại đưa cô trở về.

Lâu dần đối với Cao Nhã Kỳ đó cũng như một thói quen, hễ đi học là được Lạc lão đại đưa, còn về thì được Lạc lão đại rước.

Cô không ít lần từ chối hắn, thế nhưng hắn vẫn như ngày đầu tiên, nhiệt huyết cũng chưa từng biến mất.

"Không từ bỏ." Lạc Quân Bách nhìn cô, ánh mắt đầy kiên định: "Từ đầu anh đã nói, anh yêu em là thật lòng chứ không phải chỉ để chơi đùa.

Anh biết em không tin vậy nên đã không ngừng chứng minh cho em thấy."
"Lạc Quân Bách, em tin rồi!"
Trái tim cô không phải làm từ sắt đá, bị Lạc Quân Bách theo đuổi một thời gian dài nên cũng đã bắt đầu rung động.

Lúc đầu cô nghĩ hắn chỉ muốn chơi đùa cho vui mà thôi, loại người như hắn làm gì yêu được lâu dài và thật lòng chứ? Nhưng cô đã sai rồi, Lạc Quân Bách luôn đối xử với cô rất tốt, lại chu đáo và ân cần lo lắng cho cô đủ điều, cô có thể nhìn ra tấm chân tình mà hắn dành cho cô.

Cao Nhã Kỳ chưa từng xiêu lòng bởi chàng trai nào cả, vì cô không nhận được cảm giác an toàn từ họ.

Còn về phía Lạc Quân Bách, chẳng biết từ khi nào bất giác cô đã quen dần với sự có mặt của hắn, cũng chấp nhận hắn bước vào cuộc sống của cô.

Cô không vội chấp nhận hắn ngay bởi cô muốn biết thêm về hắn, muốn xem hắn có thật lòng với cô hay không.

Mỗi ngày Lạc Quân Bách đều dùng sự dịu dàng của hắn để đối đãi với cô, Cao Nhã Kỳ biết hắn đã thật sự yêu cô, vậy nên cô cũng không muốn chờ đợi gì nữa.

Đúng vậy, hiện tại cô muốn xác lập quan hệ yêu đương với hắn.


"Em cũng thích anh, chúng ta yêu nhau đi."
Lần đầu tiên tỏ tình với người khác, Cao Nhã không run, ngược lại cô chỉ thấy phấn khích.

Lời mời mộc này chỉ có mình Lạc Quân Bách xứng đáng nhận được.

Cô không biết tương lai của cả hai sẽ ra sao, cũng chẳng quan tâm gia đình sẽ ngăn cản thế nào.

Hiện tại trái tim cô chỉ mách bảo một điều, rằng cô muốn ở bên cạnh Lạc Quân Bách.

Và cô sẽ thực hiện điều đó!
Chấp nhận Lạc Quân Bách, thành toàn cho hắn cũng như thành toàn cho chính cô.

"Kít."
Cao Nhã Kỳ vừa dứt lời thì tiếng phanh xe vang lên, âm thanh bánh xe ma sát với mặt đường cũng xuất hiện.

Lạc Quân Bách không nghĩ bản thân sẽ nghe được lời chấp thuận của người con gái mình thương, vậy nên đã hết mực vui mừng.

"Em...!đồng ý chấp nhận anh?" Vì sợ bản thân nghe nhầm nên hắn phải hỏi lại một lần cho chắc.


Hắn đã từng nằm mơ thấy Cao Nhã Kỳ ở bên cạnh mình, khi ấy hắn rất vui, nhưng sau khi tỉnh lại thì biết hóa ra đó chỉ là một giấc mộng không có thật.

Vì lý do đó mà hắn rầu rĩ một lúc lâu, giờ đây hắn sợ hắn cũng đang mơ, sợ đến lúc tỉnh rồi lại thất vọng.

"Vâng, em đồng ý cùng anh xác lập quan hệ yêu đương." Cao Nhã Kỳ không ngại nói thêm một lần nữa, đôi môi xinh xắn cũng nở nụ cười tươi tắn.

"Nhã...!Nhã Kỳ, anh thật sự vui lắm!" Lạc Quân Bách bổ nhào về phía cô, tay chân lúng túng không biết làm gì liền ôm cô vào lòng.

Ngày này cuối cùng cũng đã đến, không uổng công hắn chờ đợi lâu như vậy!
Lâu lắm rồi hắn mới sung sướng như thế này, lời đồng ý của cô như một dòng nước ấm chảy qua trái tim hắn, khiến hắn hạnh phúc không thôi.

Cao Nhã Kỳ nhoẻn miệng cười, dựa vào bờ ngực vững chãi của Lạc Quân Bách thật khiến cô an tâm hơn.

Cô quyết định tin hắn một lần, cầu mong hắn đừng khiến cô tuyệt vọng..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK