• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Cao Nhã Kỳ nói chuyện với Chu Tịnh Sơ một lúc thì Cao Ý và Tố Phong cũng sang xem tình hình của cô, Cao Ý nước mắt ngắn dài đau lòng mãi.

Chu Tịnh Sơ hỏi han về tình trạng của Tố Trầm, con bé tuy bị thương nhưng không nặng lắm, so với cô thì không là gì cả.

Suốt quá trình nói chuyện với Tố Phong, Cao Ý và cả Cao Nhã Kỳ, Chu Tịnh Sơ vẫn không cho Tống Lãnh Thần vào phòng bệnh.

Cô không biết bản thân làm thế có quá đáng hay không, chỉ là cô không muốn để anh chứng kiến cô như thế này đâu.

Đến khi Tố Phong và Cao Ý ra về thì Cao Nhã Kỳ mới lấy cháo đã được Tống Lãnh Thần sai người chuẩn bị cho Chu Tịnh Sơ rồi bón cho cô ăn, "Cậu xem đấy, Tống lão đại rất quan tâm cậu."
Cao Nhã Kỳ nói đỡ cho Tống Lãnh Thần, cô ấy cũng mong Chu Tịnh Sơ đừng đối xử với anh như vậy, bởi làm thế thì cả hai đều đau lòng.

"Liệu sự quan tâm này có bao gồm một chút thương hại nào ở trong đấy không?" Chu Tịnh Sơ cười khổ.

Cao Nhã Kỳ không nói nên lời, cô ấy nén lại một tiếng thở dài nặng nề.

Sau khi đã đút cháo cho Chu Tịnh Sơ xong, Cao Nhã Kỳ mang bát dơ ra ngoài, đưa cho một người thuộc hạ của Tống Lãnh Thần xong mới quay sang anh, cô ấy từ tốn nói:

"Tôi đã khuyên Tịnh Sơ, nhưng cô ấy không nghe theo.

Tống lão đại, Tịnh Sơ từng bị phản bội nên cô ấy rất nhạy cảm, cô ấy xa lánh anh như thế không phải vì hết yêu anh, mà là vì Tịnh Sơ sợ sau này anh thấy được vết sẹo dài trên mặt cô ấy.

Tịnh Sơ chỉ là bất an trong lòng, luôn lo lắng vì nghĩ anh sẽ hết yêu cũng như chán chường cô ấy.

Vậy nên Tống lão đại, nếu anh thật sự vẫn muốn yêu lâu dài hoặc đi đến cuối đời cùng với Tịnh Sơ thì xin anh hãy làm gì đó để chứng minh tình cảm cũng như sự kiên định của mình.

Đừng từ bỏ sớm như vậy."
"Tôi biết rồi, vẫn mong cô có thể an ủi Tịnh Sơ, trò chuyện cùng với cô ấy nhiều hơn." Những điều Cao Nhã Kỳ nói làm sao Tống Lãnh Thần không hiểu cho được, anh rõ ràng biết được suy nghĩ của Chu Tịnh Sơ nhưng lại chẳng thay đổi được nó.

Anh cũng muốn chứng minh cho cô thấy được tình yêu của anh dành cho cô nhiều thế nào, nhưng phải làm sao thì cô mới hiểu đây?
"Cô ấy là bạn của tôi, đó là việc nên làm." Cao Nhã Kỳ nói xong thì liền đi vào trong.

Tối nay Cao Nhã Kỳ quyết định ở lại bệnh viện cùng với Chu Tịnh Sơ, cùng tâm sự với nhau và kể về những chuyện vui, những chuyện hài hước.

Tống Lãnh Thần vẫn luôn ngồi trên ghế ở trước phòng bệnh, không rời dù là nửa bước.

Ngày hôm sau.

Chu Tịnh Sơ vẫn không có ý định sẽ gặp mặt Tống Lãnh Thần, điều này khiến anh sầu não không thôi.

Mấy hôm nay Lạc Quân Bách phải sang nước ngoài bàn bạc công vụ nên bận rộn lắm, vừa hay tin của Chu Tịnh Sơ thì hắn đã thu xếp rồi trở về nước ngay.

Đến bệnh viện, đập vào mắt Lạc Quân Bách là hình ảnh Tống Lãnh Thần ngồi trầm tĩnh trên ghế, khuôn mặt vô hồn, ánh mắt không có tiêu cự nhìn về một hướng.

Lạc Quân Bách tiến đến bên cạnh anh, vừa định nói gì đó thì anh đã khôi phục lại bộ dáng bình thường.

"Thần, cậu ổn không?" Lạc Quân Bách ngồi xuống cạnh Tống Lãnh Thần, bạc môi mỏng khẽ nhếch lên hỏi.


"Ổn." Tống Lãnh Thần tựa lưng vào ghế, hai mắt bỗng nhắm hờ.

"Thấy cậu khác lắm.

Tịnh Sơ thế nào rồi, sao không vào trong?"
"Cô ấy vừa mới thức, đang ăn sáng cùng Nhã Kỳ." Giọng Tống Lãnh Thần nhẹ tênh, "Cô ấy không muốn gặp mình."
Lạc Quân Bách đã nghe được chuyện của Chu Tịnh Sơ qua lời kể của Tần Du, cũng hiểu đại khái lý do vì sao Chu Tịnh Sơ không để Tống Lãnh Thần vào trong.

"Cậu định làm thế nào? Cứ ngồi mãi ở đây cũng không phải cách."
"Mình vẫn đang suy nghĩ cách."
"Phía Thượng Quan Anh Xuyên ra sao rồi?" Lạc Quân Bách biết Thượng Quan Anh Xuyên khó sống được khi dám động đến người của Tống Lãnh Thần, lần này e là cô ta sẽ bị hành hạ gấp nhiều lần so với Chu Tịnh Sơ.

Lạc Quân Bách không chút thương tiếc, tự làm tự chịu thôi.

"Vẫn đang trừng trị cô ta."
"Cậu có nghĩ đến việc sẽ giải thích với Thượng Quan gia thế nào không?"
"Không cần đâu, bất quá thì đối đầu." Giờ đây Tống Lãnh Thần đang sầu não, còn bảo anh giải thích với Thượng Quan gia, thật là phiền chết đi được.

Lạc Quân Bách không hỏi gì nữa, hắn chỉ yên lặng ngồi suy nghĩ về cảnh tượng Tống Lãnh Thần đối đầu với Thượng Quan gia, e là khi ấy hai nhà sẽ từ bạn bè trở thành kẻ thù.

Nhưng dù sao cũng do Thượng Quan Anh Xuyên ra tay trước, cũng không thể trách Tống Lãnh Thần, có trách thì trách cô ta quá ngu xuẩn, dám động đến bảo bối của Tống Lãnh Thần thì chết là đáng.


"Biết rồi."
Không biết Tống Lãnh Thần đang suy tư điều gì đó, bỗng dưng anh thốt lên hai chữ khiến Lạc Quân Bách khó hiểu:
"Biết gì vậy?"
Tự dưng nói biết rồi, liên quan đến vấn đề gì chứ? Nói không đầu không đuôi như thế chẳng ai hiểu được, càng khiến người khác tò mò hơn.

"Biết cách khiến Tịnh Sơ chịu để mình chăm sóc cô ấy." Tống Lãnh Thần nói nhanh một câu, ánh mắt anh dường như sáng hẳn lên.

"Là cách gì vậy?" Lạc Quân Bách cũng muốn biết lắm, rốt cuộc là Tống Lãnh Thần đã suy nghĩ ra được cái lý do gì để thuyết phục Chu Tịnh Sơ rồi.

"Đi theo mình thì biết." Tống Lãnh Thần không trả lời ngay, ngược lại anh đứng lên, trước khi rời đi còn không quên nói với hai tên thuộc hạ đứng canh cửa: "Bảo vệ cẩn thận cho cô ấy, tôi sẽ về ngay."
"Vâng ạ." Hai tên thuộc hạ tuân lệnh.

Tống Lãnh Thần bỏ đi, Lạc Quân Bách khó hiểu cũng lon ton theo sau.

....

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK