Kể từ khi Tống Lãnh Thần và Chu Tịnh Sơ chính thức xác lập mối quan hệ yêu đương của cả hai thì anh và cô cũng trở nên mặn nồng hơn bao giờ hết.
Anh thường hay nói lời quan tâm cô, mỉm cười cùng với cô.
Mỗi lần thấy khóe môi cô cong lên thì lòng anh cũng ấm áp một cách bất ngờ.
Hôm nay đưa Chu Tịnh Sơ đến Tống thị, Tống Lãnh Thần không vội lên phòng làm việc ngay mà lại dừng ngay ở đại sảnh.
Anh bảo mọi người tập trung lại, khi tất cả các nhân viên đã có mặt đầy đủ thì Tống Lãnh Thần mới nói mở lời nhắc đến chuyện giữa anh và Chu Tịnh Sơ.
"Có lẽ mọi người cũng thấy được mối quan hệ giữa tôi và Chu Tịnh Sơ không bình thường, chắc hẳn ai nấy cũng nghi ngờ cô ấy là nhân tình của tôi, có phải không?"
Hỏi xong câu này Tống Lãnh Thần dừng lại vài giây, anh biết chắc đám người trước mắt sẽ nghĩ như thế.
Bầu không khí vẫn im lặng như tờ, Tống Lãnh Thần lại nói:
"Chu Tịnh Sơ không phải nhân tình của tôi mà cô ấy chính là bạn gái của tôi.
Rõ rồi chứ?"
Một lời nói thật của Tống Lãnh Thần đã khiến các nhân viên ngỡ ngàng không thôi, bọn họ đều biết con người anh làm gì cũng không muốn giải thích.
Nhưng hôm nay chính anh đã nói về mối quan hệ của mình và Chu Tịnh Sơ trước mặt tất cả, điều này phải chăng là đánh dấu chủ quyền, ngầm ám chỉ không một ai được động đến cô?
Lần đầu tiên Tống Lãnh Thần xác nhận quan hệ yêu đương với một người phụ nữ, điều này đã khiến một số trái tim thiếu nữ dậy sóng dữ dội.
"Cô ấy là người phụ nữ của tôi, nhớ đấy!" Tống Lãnh Thần đan mình vào tay Chu Tịnh Sơ, anh đưa đôi mắt sắc lạnh quét nhanh một vòng, lời nói thốt ra cũng không mang chút cảm xúc nào.
"Vâng ạ." Đám nhân viên mắt tròn mắt dẹt nhìn nhau, họ sợ cái khí thế ngạo nghễ và lãnh khốc này của Tống Lãnh Thần, ai nấy đều cung kính cúi đầu như đã hiểu.
Tống Lãnh Thần hài lòng, anh nắm tay Chu Tịnh Sơ rời đi trước bao nhiêu ánh nhìn, ghen tị có, ngưỡng mộ có...!
Từ đầu đến cuối Chu Tịnh Sơ vẫn luôn giữ im lặng, cô đi cạnh anh, đôi môi đỏ mọng bất giác mỉm cười từ lâu.
Lời nói của anh sao mà êm tai quá, nó như một dòng nước ấm chảy vào lòng cô, khiến cô thoải mái vô cùng.
"Tại sao anh lại chọn cách nói ra?" Chu Tịnh Sơ nghi hoặc hỏi, cô vốn định không công khai mối quan hệ yêu đương giữa mình và Tống Lãnh Thần ra nhưng anh lại không đồng ý, cô cũng thắc mắc lắm.
"Tống Lãnh Thần này yêu ai thì phải để cho mọi người biết danh tính của cô gái đó chứ." Anh nhướng mi, khuôn mặt điển trai nở một nụ cười thoát tục.
Nhưng nghĩ đến vấn đề gì đó, sắc mặt của anh bỗng nghiêm trọng hơn: "Việc anh làm cũng đồng nghĩa với việc tỉ lệ em gặp nguy hiểm là cao hơn, nhưng anh sẽ cố gắng bảo vệ em thật tốt."
Hiện tại Tống Lãnh Thần đã có điểm yếu, đó chính là Chu Tịnh Sơ.
Điều anh lo lắng nhất là việc kẻ thù của anh sẽ nhằm vào cô mà ra tay, như thế sẽ khiến cô gặp nhiều bất trắc hơn.
"Em biết phóng phi đao, sẽ không để bản thân gặp nguy hiểm đâu." Cô cũng biết những chuyện trong tương lai mà bản thân sẽ đối mặt là gì, nhưng cô lại không hề cảm thấy sợ hãi.
Bởi bên cạnh cô vẫn luôn có Tống Lãnh Thần, cô tin tưởng anh nhất định sẽ bảo vệ thật tốt cho cô.
Tống Lãnh Thần đưa tay sờ nhẹ vào má cô một cái, vừa định nói gì đó thì điện thoại đã reo lên.
Anh đưa tay ấn nghe, "Có chuyện gì?"
Cảnh Minh thông báo tình hình của tổ chức:
"Lão đại, lô hàng của chúng ta gặp tí trục trặc, việc này cần anh trực tiếp ra mặt giải quyết."
"Tôi biết rồi." Tống Lãnh Thần cúp máy, anh quay sang Chu Tịnh Sơ dặn dò: "Anh đi một lúc."
"Vâng." Chu Tịnh Sơ cũng đoán được tình hình nghiêm trọng của sự việc, vậy nên cô sẽ không ngăn cản cũng chẳng hỏi nhiều.
Tống Lãnh Thần đi rồi thì Chu Tịnh Sơ vẫn làm tốt công việc thư kí của mình, một chút cũng không xao lãng.
Lúc này bỗng dưng một âm thanh lanh lảnh vang lên phá nát sự tĩnh lặng vốn có, Chu Tịnh Sơ nhíu nhẹ đôi mày thanh tú rồi mới cầm điện thoại lên xem là ai gọi đến.
Nhìn mới biết, hóa ra là Cao Ý.
Bình thường bà sẽ không gọi cho cô vào những giờ hành chính thế này đâu, bởi bà cũng biết rõ công việc của cô, nhưng hôm nay lại gọi đến, phải chăng là có chuyện gì đó?
Chu Tịnh Sơ vội vàng bắt máy, điện thoại vừa kết nối thì đầu dây bên kia Cao Ý đã nói nhanh:
"Tịnh Sơ, tiểu Trầm nó bị tai nạn giao thông, hiện tại đang cấp cứu con à."
Nghe giọng điệu sốt ruột vừa thông báo tin dữ của Cao Ý, Chu Tịnh Sơ giật mình thảng thốt:
"Dì nói gì chứ, Tố Trầm vì sao lại gặp tai nạn giao thông?"
"Do nó xui xẻo bị người khác tông vào, hiện tại nó đang cấp cứu..." Cao Ý hoảng loạn không thôi, nước mắt ngắn dài lo lắng, "Dì sợ quá con ơi, huhu..."
"Dì, Tố Trầm sẽ không sao đâu, dì đừng quá lo.
Hiện tại dì đang ở đâu, con sẽ đến bệnh viện đó ngay đây ạ, dì đợi con." Chu Tịnh Sơ đứng dậy, cô chạy ngay ra ngoài.
Ghi nhớ địa chỉ mà Cao Ý đọc trong điện thoại sau đó bắt taxi và rời khỏi Tống thị.
Tai nạn giao thông là việc xảy ra thường xuyên, đây là điều khó mà tránh được giữa những người dân tham gia giao thông.
Nạn nhân của vụ tai nạn lần này lại xui xẻo thay chính là Tố Trầm, lòng Chu Tịnh Sơ hiện giờ nóng như lửa đốt, cô thầm cầu nguyện rằng em gái cô sẽ không sao, nhất định phải tai qua nạn khỏi!
"Có thể lái xe nhanh một chút giúp tôi được không ạ?" Chu Tịnh Sơ sốt ruột lắm, cô thúc giục tài xế.
"Được." Tài xế nghe lời, tăng tốc trên đường lớn.
Đầu Chu Tịnh Sơ không ngừng nghĩ đến tình trạng của Tố Trầm, không biết con bé có bị nghiêm trọng không nữa, thật tình mà nói cô rất sợ hãi.
Lúc nãy Cao Ý đã khóc rất nhiều, có lẽ do thấy tình hình không mấy khả quan của con gái nên bà mới như thế.
Nghĩ đến đây lòng Chu Tịnh Sơ trở nên nặng nề hơn bao giờ hết.
"Anh đang đi đâu vậy?" Từ nãy đến giờ bận nghĩ về tình hình của Tố Trầm nên Chu Tịnh Sơ vốn không nhận ra sự khác thường của tài xế, hiện tại nhìn ra ngoài cửa sổ mới thấy, con đường này vốn không phải đường đến bệnh viện.
Một dự cảm không lành bỗng dưng ập đến, nó khiến sống lưng Chu Tịnh Sơ lạnh toát.
"Này, mau dừng xe lại!" Chu Tịnh Sơ la lớn, cô vừa định lấy phi tiêu từ túi mình ra nhưng nào ngờ tên tài xế đã nhanh hơn một bước, hắn rút cây súng trong người ra và bắn một phát vào cánh tay phải của cô.
"Đoàng." Âm thanh giòn tan của tiếng súng vang lên, viên đạn ghim thẳng vào tay phải của Chu Tịnh Sơ..
Danh Sách Chương: