"Lãnh Thần, anh..." Chu Tịnh Sơ đứng cạnh anh nên có thể thấy rất rõ, vừa rồi anh vốn chuẩn bị bóp cò nhưng đã có người nổ súng trước anh một bước.
Tống Lãnh Thần cũng bất ngờ, lại thấy máu tuôn như suối từ đầu của Tống Lãnh Vũ thì anh mới biết phát súng vừa rồi do ai bắn.
Thích ghim viên đạn vào giữa trán của người khác, đó là tác phong của Lạc Quân Bách.
Khóe môi Tống Lãnh Thần nhếch lên, lúc này Tống Lãnh Vũ cũng ngã về phía sau, chết không nhắm mắt.
Người của Lạc Quân Bách từ bên ngoài ùa vào, thuộc hạ của Tống Lãnh Thần cũng khôi phục lại sự kinh ngạc của mình rồi bắt đầu phản công, giết hết tất cả những tên thuộc hạ còn sót lại của Lạc Quân Bách.
"Lãnh Thần, anh không sao..." Chu Tịnh Sơ khóc tức tưởi, may mắn rằng mọi chuyện đã không tồi tệ như cô tưởng tượng.
"Đừng khóc, anh đã ổn rồi." Trái tim Tống Lãnh Thần quặn thắt lại, anh cũng đâu muốn rời xa cô, bất đắc dĩ lắm anh mới ra hạ sách như vậy, còn bây giờ thì tốt rồi.
Tống Hoắc được Cảnh Lập giải cứu, ông vừa lo vừa hoảng chạy về phía Tống Lãnh Thần:
"Con trai, vết thương của con..."
"Ba yên tâm, con không sao đâu.
Ba có bị thương ở đâu không ạ?"
"Ba ổn, con đừng lo."
"Tịnh Sơ!" Từ phía xa xa, Cao Nhã Kỳ chạy như bay về phía này, cô như một đứa trẻ mà vỡ òa trong tiếng khóc.
"Nhã Kỳ!" Chu Tịnh Sơ mỉm cười, cô ôm chầm lấy Cao Nhã Kỳ.
"Cậu có bị thương ở đâu không, để tớ xem."
"Tớ ổn, không bị tổn hại gì cả."
Nghe cô trấn an, Cao Nhã Kỳ mới yên tâm phần nào.
"Người anh em, còn chịu nổi không?" Lạc Quân Bách thấy sắc mặt Tống Lãnh Thần đã tái đi không ít, có lẽ vì bị hai vết thương trên người.
Tống Lãnh Thần lắc đầu, hành động biểu thị cho vết thương chỉ là chuyện nhỏ đối với anh, "Quân Bách, vẫn may nhờ cậu đã xuất hiện kịp thời."
"Thế nào, cảm động và bắt đầu yêu mình có phải không?" Lạc Quân Bách cười hề hề, "Nhưng mình không thể đáp lại tình cảm của cậu đâu, mình chỉ chung thủy với Nhã Kỳ mà thôi."
Câu nói của hắn khiến mọi người phải bật cười, đến Tống Lãnh Thần không nhịn được mà mắng hắn một câu:
"Thật là điên rồ, ai thèm yêu cậu."
Tống Lãnh Thần được đưa đến bệnh viện, chính Tần Du là người đã giúp anh lấy hai viên đạn trên người ra.
Cuộc phẫu thuật tiến hành mất hai giờ đồng hồ, cuối cùng anh cũng đã thuận lợi khử trùng vết thương xong xuôi.
Anh không ở lại bệnh viện, ngược lại cùng mọi người trở về Quỷ Uyển.
Lạc Quân Bách nghĩ nhiều, sợ trong lúc Tống Lãnh Thần bị thương mà lại bị thế lực nào đó đột kích bất ngờ, như vậy sẽ rất nguy hiểm, nên là hắn cũng đến Quỷ Uyển, tất nhiên Cao Nhã Kỳ cũng đi theo.
Tống Lãnh Thần vừa về đến Quỷ Uyển đã không nghỉ ngơi ngay, ngược lại tụ tập tất cả đến đại sảnh để họp.
Hiếm lắm anh mới tập trung đông đủ thành viên của tổ chức, mặc dù người rất nhiều nhưng họ vẫn nhanh chóng có mặt đầy đủ và xếp hàng ngay ngắn.
Lạc Quân Bách và Cao Nhã Kỳ ngồi bên trái Tống Lãnh Thần, dù sao Lạc Quân Bách cũng thân với anh, vậy nên không ngại ngùng mà xuất hiện tại nơi đây.
Nét mặt ai cũng nghiêm nghị, họ biết vì sao Tống Lãnh Thần lại họp mọi người vào lúc này mà không phải khi khác, và họ cũng đang đợi sự trừng phạt mà anh dành cho mình.
"Các chú đã biết tội của mình chưa?" Tống Lãnh Thần ngồi ở vị trí trung tâm, anh quét mắt nhìn xuống những con người đang ngồi phía dưới, lạnh lùng hỏi một câu.
"Lão đại, chúng thuộc hạ đã sai."
Bất kể là ai, Cảnh Minh, Cảnh Lập, Tần Du hay những thuộc hạ khác, ai nấy cũng đều cúi đầu thành khẩn.
Chu Tịnh Sơ nhíu nhẹ đôi mày một cái, cô đưa mắt nhìn người đàn ông bên cạnh mình mà không hiểu gì cả.
Bọn người này sai ở chỗ nào chứ, sao Tống Lãnh Thần lại hỏi tội họ?
Cao Nhã Kỳ cũng khó hiểu mà lén nhìn Lạc Quân Bách, ở đây nhiều người quá nên cô không tiện cất tiếng hỏi nhỏ, sợ tạp âm này sẽ khiến thu hút sự chú ý.
Lạc Quân Bách nhìn cô, tuy nhiên hắn không hỏi mà chỉ mỉm cười.
Hắn hiểu Tống Lãnh Thần nhất, lần này anh xử xự như vậy nếu hắn đoán không nhầm thì chắc chắn có liên quan đến Chu Tịnh Sơ.
"Chu Tịnh Sơ là người phụ nữ của tôi, bao giờ lại để cho các chú lên mặt và tỏ thái độ với cô ấy?"
Cái Tống Lãnh Thần giận đó chính là hành động của đám Tần Du.
Nhớ lúc đó Chu Tịnh Sơ đã bảo họ cởi trói giúp, nhưng chẳng một ai màn đến, nếu anh không mở lời thì có lẽ họ cũng không quan tâm đến cô.
Khi ấy quả thật anh không biết vì sao cô lại hành xử như vậy, nhưng anh không hề nghĩ cô sẽ bỏ chạy mà mặc kệ anh ở lại.
Đến khi chứng kiến việc cô làm cho mình, lúc ấy anh mới hiểu được tấm chân tình của cô.
Chu Tịnh Sơ chưa từng khiến anh thất vọng, dù là bất cứ lúc nào.
Tần Du đã bắn một phát vào tay Chu Tịnh Sơ để cởi trói cho cô, phát súng đó minh chứng cho sự bất mãn của hắn dành cho Chu Tịnh Sơ.
Tống Lãnh Thần không cho phép điều đó xảy ra, cô là người anh yêu thương, anh sẽ xử lý những kẻ dám động đến cô.
"Lãnh Thần..." Chính câu nói của anh đã khiến Chu Tịnh Sơ giật mình, hóa ra anh tức giận là vì cô, hôm nay cũng muốn trừng trị họ để cô không phải ấm ức..
Danh Sách Chương: