Mục lục
Trọng Sinh Trở Về Vị Trí Cũ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 101

Hà Nhược Tích nghe báo người Sở gia tới bèn muốn đi theo Sở Y Y đi thỉnh an. Nhưng ai biết phút cuối cùng cô mẫu lại chỉ gọi một mình Sở Y Y qua hỏi chuyện.


Lòng nàng ta thấp thỏm, nghĩ chuyện đưa cháo ngày ấy liệu có truyền tới tai cô mẫu không, liền vội vàng qua thỉnh an, trái lại Sở cô mẫu chịu gặp nàng ta, chỉ là sắc mặt không được tốt lắm.


“Nhược Tích, tính ra tuổi ngươi cũng không nhỏ, đi theo Y Y làm người ngoài thấy các ngươi là hai cô nương không gả đi được. Trước khi đến ta đã thương lượng với di phụ ngươi, nhị nhi tử của thủ hạ tòng quân của hắn tuổi tương đương với ngươi, trong nhà cũng giàu có, nhưng hơi đen hơi lùn, vẫn chưa thú thê, di phụ ngươi quyết định định ra cho ngươi, mấy ngày nữa ngươi thu thập trở về đi.”


Hà Nhược Tích nghe vậy, nàng ta đâu chịu? Sắc mặt lập tức biến đổi: “Trước khi phụ mẫu ta lâm chung, di phụ đã đáp ứng sẽ đối đãi với ta như thân nữ, hôn nhân này… ta không muốn!”


Sở cô mẫu thầm nghĩ: Từ thói quen sống của nhị ca mà ra, hoàn toàn nuôi họ hàng thành tiểu thư đích xuất rồi.


Đáng tiếc bà không phải nhị lão gia Sở gia, lập tức banh mặt nói: “Nhìn vào tình cảm với nhị tẩu đã qua đời của ta nên mới thu xếp hôn nhân này cho ngươi. Ngươi đừng tưởng trời cao hoàng đế xa, chuyện phạm phải trong vương phủ không người nào biết. Nếu lan truyền ra ngoài, không nói đến chuyện ngươi sẽ phải đến am ni cô xuống tóc, còn liên luỵ đến Y Y. Nói rõ cho ngươi, nếu ngươi không gả cũng được, nhưng sau khi trở về, ngươi tự trở về Hà gia của ngươi đi, Sở gia ta không nuôi nổi tiểu thư kiều quý như ngươi!”


Sở cô mẫu cũng kiên quyết, nói lời này xong mặc kệ Hà Nhược Tích một khóc hai nháo ba thắt cổ. Để hai bà tử đắc lực coi chừng, ngày hôm sau đưa Hà Nhược Tích về Hà gia Giang Đông.


Năm đó Hà gia nghèo túng, một nữ hài mồ côi không ai chịu trông nom, nhị gia Sở gia mới đón nàng ta về. Hiện giờ mắt thấy Sở gia miếu nhỏ, không nuôi nổi tôn chân thần này nữa mới đưa nàng ta về, cũng coi như là Sở gia tận tình tận nghĩa.


Sau khi tiễn Hà Nhược Tích về, Sở cô mẫu nói muốn mang theo nhi tử và Sở Y Y đến tiểu trạch trong ngõ nhỏ ở.


Quản gia đã truyền lời tới chỗ Quỳnh Nương, vui mừng về chuẩn bị nghênh đón Vương gia Vương phi trở về.


Hỉ Thước vừa dán thuốc bôi tóc dầu hoa quế cho Quỳnh Nương vừa nói: “Thật ra sớm nên như vậy, nhưng không biết vì sao Vương gia lại không làm như vậy, để Vương phi của chúng ta ở bên ngoài bị thiệt thòi bao nhiêu.”


Quỳnh Nương vẽ xong lông mày nói: “Vương gia mất phụ mẫu từ nhỏ, may mắn được nhị bá phụ và cô mẫu chàng giúp đỡ. Vì thế Vương gia thân thiết với tam cô nương, nhưng chung quy lại không phải huynh muội cùng mẫu, có vài lời cô mẫu của chàng nói được, Vương gia lại không nói được. Vương gia tìm cô mẫu tới là chàng có lời không tiện nói. Sau này ngươi đừng nhiều lời vọng nghị chủ tử, cẩn thận bị kẹp lưỡi.”


Hỉ Thước lè lưỡi, chải tóc cho Quỳnh Nương xong rồi đổi y phục cho nàng.


Có trưởng bối từ quê nhà Giang Đông đến thăm, dĩ nhiên không thể rụt rè về phủ mới gặp.


Hôm qua lúc cô mẫu chạy tới không phái người thông báo, lúc nàng biết thì sắc trời đã quá muộn, không thể đuổi kịp trong đêm. Sáng nay Lang Vương lâm triều, Quỳnh Nương cũng vội vàng dậy sớm, vốn muốn chạy về, không ngờ cô mẫu lại nhanh như thế, truyền lời đến trước.


Quỳnh Nương lên xe ngựa, quay lại kinh thành, dĩ nhiên là đi gặp cô mẫu Sở gia trước.


Cô mẫu Sở gia mỉm cười kéo tay Quỳnh Nương, đánh giá từ trên xuống dưới một phen, không khỏi gật đầu, kéo tay nàng nói: “Sau khi phu quân ta mất đi, ta thề sẽ tang phục năm năm vì chàng, lúc các con thành hôn, tang kỳ chưa hết, ta không thể tới gặp tân nhân các con. Nhị ca nhà ta có chức trách không rời đi được, cũng không thể tới kinh thành chủ trì hôn sự cho các con, để Vương phi thiệt thòi rồi.”


Quỳnh Nương vội vàng đỡ Sở cô mẫu ngồi xuống, bưng chung trà nha hoàn truyền tới kính trà với bà, sau đó cười nói: “Vốn đã bàn bạc với Vương gia rằng tết sẽ quay lại Giang Đông gặp trưởng bối trong nhà một lần, không ngờ lại để cô mẫu lặn lội tới trước, cáo tội với cô mẫu.”




Vương phi và cô mẫu mỉm cười hàn huyên, dĩ nhiên Sở Y Y cũng ở một bên nhìn.


Sớm hôm nay, cảnh hai bà tử kéo biểu tỷ khóc kêu không nghe theo lên xe ngựa thực sự đã doạ Sở Y Y. Như hài đồng gặp rắc rối, hậu tri hậu giác mới phát hiện mình đã làm chuyện mờ ám gì.


Tiểu thư khuê các câu dẫn Vương gia đã thành hôn, còn không phải là tai tiếng sao? Cô mẫu nói việc làm của biểu tỷ sẽ liên lụy đến danh dự khuê các của nàng, tuyệt đối không phải hù dọa người.


Huống hồ cô mẫu nói những lời đó, nàng cũng nhập tâm. Cẩn thận ngẫm lại, trước kia lúc ở Giang Đông, đúng là biểu tỷ đoạt nổi bật của nàng, giành được mỹ danh tài mạo đều tốt.


Cứ như vậy lại nhớ ra biểu tỷ tới vương phủ châm ngòi khuyến khích nàng đối nghịch với đường tẩu, thật sự là dụng tâm kín đáo.


Hiện tại nàng cũng coi như là bị Triệu ma ma giáo huấn cho đã hiểu quy củ, ở bên cạnh nhìn đường tẩu, phát hiện nữ tử này giơ tay nhấc chân còn ưu nhã hơn giáo tập ma ma.


Nghĩ mình chế nhạo xuất thân của nàng, nhưng lời nói cử chỉ của mình lại lộ ra quê mùa thô bỉ, hiện giờ dần dần có kiến thức, thật sự là hổ thẹn.


Trước nay Quỳnh Nương không phải người có lý không tha, hiện giờ thấy cô mẫu là trưởng bối hiểu lý lẽ, đè ép được Sở Y Y. Huống chi cô mẫu còn dẫn theo nhi tử nhỏ tuổi, vương phủ to như vậy, tuyệt đối không có đạo lý để bọn họ dọn đến viện liền nhau.


Vì thế nàng dịu dàng mời cô mẫu ở lại.


Tới buổi chiều Lang Vương trở về, nghe nói Quỳnh Nương mời cô mẫu ở lại, lễ nghĩa chu đáo, đích thân thu xếp viện, còn chuẩn bị thư phòng cho nhi tử Vinh Ca Nhi của cô mẫu, mấy ngày nữa sẽ mời tiên sinh dạy học tới, trong lòng rất là cao hứng.


Ngày thường vương phủ ít người, chỉ có Quỳnh Nương và Vương gia nên ăn ở bàn nhỏ là được, nhưng hiện tại đã có trưởng bối, ăn trên giường còn ra thể thống gì?


Đã nhiều ngày rồi Quỳnh Nương muốn ăn lẩu, nhưng hai người không có hứng thú ăn, hiện tại nhiều người, có thể làm một nồi rồi.


Vì thế nàng lệnh cho bếp đốt than đỏ, chuẩn bị nồi đồng, thái thịt dê lát mỏng, lóc thịt chân dê, chuẩn bị đầy đủ cá viên các màu với đồ ăn, chén dầu tỏi giã và thịt tươi.


Cách ăn truyền đến từ biên cương phía Bắc này rất mới mẻ, mấy người Sở cô mẫu ăn rất vui vẻ, ngay cả Sở Y Y cũng quên mất kinh hách lúc sáng sớm tiễn biểu tỷ đi, cứ nhìn lát thịt mỏng như cánh ve trong nước sôi cuồn cuộn.


Sở cô mẫu ngầm thọc nàng ta một cái, lúc này nàng ta mới ngượng ngùng đứng lên, giơ chén rượu tạ lỗi với đường tẩu.


Quỳnh Nương cười, nói: “Đều là người nhà, một bút không viết được hai chữ sở, hà tất phải đa lễ như vậy?”


Nói xong, nàng nâng chén một hơi uống cạn, xem như loại bỏ tất cả hiềm khích trước đó.


Lang Vương từ nhỏ đã không có phụ mẫu, tuy từ đó về sau có thúc công trưởng bối giúp đỡ, nhưng trong lòng lại hướng tới niềm vui gia đình của một nhà già trẻ.


Lúc này thính đường tràn đầy lời nói tiếng cười, cô mẫu tiểu nhi cũng giòn giã nói chuyện với Quỳnh Nương, hơi nước mờ mịt bốc lên từ nồi làm gương mặt của Quỳnh Nương càng thêm dịu dàng, hắn không khỏi nghĩ tới, nếu bảo bối của hắn hoài hài nhi, oa oa sinh ra liệu có giống nàng hơn không?




Trong bữa ăn, cô mẫu nói một ít chuyện của bốn phía Giang Đông —— từ khi triều đình phái Tào Đức Thắng tiêu diệt hải tặc đến nay, dọc theo đường thuỷ tới gần kinh thành rất sạch, nhưng càng đến Giang Đông tặc hoạn lại càng tàn sát bừa bãi. Thậm chí quấy rầy phú hộ thôn quê không dựa gần đường thuỷ cũng không an bình lắm, sợ ban đêm nhà mình gặp phải tai họa bất ngờ, sợ bị cướp.


Lang Vương buông đũa nhíu mày nghe, còn lòng Quỳnh Nương cũng lật.


Lời trong miệng cô mẫu với cảnh kiếp trước lại khác nhau rất lớn.


Phải biết rằng kiếp trước sau khi đường thuỷ khai thông, tuy rằng cũng có tặc hoạn, nhưng đều là vài tay ăn chơi thôn quê đi lệch đường, đều không có thành tựu gì, lúc ấy triều đình phái nhân mã diệt phỉ ra, không đến một tháng đã chiến thắng trở về phản triều, nào có đánh mấy tháng vẫn chưa thấy kết thúc như bây giờ?


Mà nghe ý trong lời của cô mẫu, nạn trộm cướp này như là khởi nghĩa tạo phản ngầm, tên của tặc đầu cũng thật nổi danh, chính là “Kích Thủy Khách” - người đứng đầu lục lâm của thống soái tam phỉ tứ khấu, hiện giờ nhân lúc mùa hạ các nơi liên tiếp lũ lụt, nạn dân vô số, chiêu binh mua ngựa mở ra một vấn đề lớn.


Nhưng cho dù Quỳnh Nương cố sức suy nghĩ thế nào, hình như kiếp trước nàng chưa từng nghe thấy danh hào “Kích Thủy Khách” bỗng nhiên có này!


Hiện giờ nàng đã sớm cảm nhận được, bởi vì đời này ba người oan nghiệt trọng sinh đã đánh vỡ quỹ đạo sự kiện của kiếp trước. Tỷ như trước mắt là một chuyện, chỉ là nàng không biết là mình, hay là Liễu Bình Xuyên hoặc là Thượng Vân Thiên làm chuyện diệt phỉ này xảy ra biến đổi lớn động trời, rồi sau đó sẽ phát triển thế nào cũng không thể biết.


Vì thế sự mà không được giải giống Quỳnh Nương, thật ra còn có Thượng đại nhân.


Hắn căn cứ vào ký ức kiếp trước mà nghĩ rằng tiêu diệt hải tặc dễ như trở bàn tay nên mới kiến nghị Thái Tử tiến cử thân tín là Tào Đức Thắng làm soái, lũ lụt bình định rồi sẽ tạo nên thanh danh hiền đức cho Thái Tử, lại có thể mượn cơ hội gạt bỏ thế lực ở Giang Đông của Lang Vương, gia tăng trợ lực để sau này Thái Tử về vững vàng đăng cơ.


Lúc bắt đầu tiến triển thuận lợi như dự đoán, rất nhanh đã bình định được lũ lụt phụ cận kinh thành.


Nhưng sau đó lại có chuyện thương nhân người Hồ và thuyền hàng của Quỳnh Nương, làm Tào tướng quân mất hết thể diện trước mặt thánh thượng. Vì vậy Tào tướng quân càng muốn xây dựng thêm nhiều quân công để lấy lại thánh tâm.


Nhưng sau khi quan quân tiến vào Giang Đông, chuyện càng khó giải quyết, những thủy tặc bị đánh cho tan đàn xẻ nghé trước đó bị trùm thổ phỉ tên Kích Thủy Khách huấn luyện lại, như là ác long trong nước, phản công lại không hề báo trước, hơn nữa đấu pháp trên nước xảo quyệt hung mãnh, khiến người ta khó lòng phòng bị!


Vài lần đại bại, không nhắc tới chuyện tổn binh hao tướng, Thái Tử tiến cử Tào Đức Thắng cũng bị hoàng đế nói vài câu không nặng không nhẹ, sao có thể không khiến Thái Tử nổi giận? Vì vậy hắn lập tức gọi Thượng Vân Thiên vào phủ thương nghị đối sách.


Thượng Vân Thiên cũng buồn bực, gã Kích Thủy Khách này là người phương nào, sao mà xông ra bất thình lình thế?


Lúc hai người đang thương nghị, Bạch thị đột nhiên cầu kiến.


Nhà nàng ta kinh doanh thuỷ vận, dĩ nhiên quan tâm đến chuyện đường thủy, sau khi nghe được chuyện quan trọng này liền vội vàng tới gặp Thái Tử.


Sau chuyện lần trước, Thái Tử sinh oán trách với Bạch gia, nhưng số lượng tiền bạc lớn mà Bạch gia cung cấp lại giải quyết nhu cầu cấp bách cho hắn, vì vậy hắn cho Bạch thị vài phần mặt mũi, gọi nàng ta vào.


Bạch thị thong dong hành lễ xong rồi đơn giản nói về tình hình của Kích Thuỷ Khách cho Thái Tử và Thượng đại nhân nghe, cuối cùng nàng ta lại bỏ thêm một câu: “Điện hạ, ngài đoán, vị Kích Thủy Khách này… là người quen của ai?”

Chương 102


Thái Tử nhướng mày nhìn Bạch thị, đầu tiên Bạch thị giới thiệu đủ loại lời đồn về trùm thổ phỉ này trong chốn giang hồ, sau đó nói: “Lúc trước ở bến tàu, chính mắt ta nhìn thấy, thủ hạ thân tín của Kích Thủy Khách ra tay giúp đỡ công tử Thôi gia giải quyết tranh cãi. Có thể thấy Thôi gia quen biết trùm thổ phỉ này!”
 
Bởi vì trước đó người Bạch thị nhìn thấy là Quỳnh Nương mặc nam trang, thêm nữa biết Thôi gia song sinh, cho nên Thôi công tử giống Quỳnh Nương cũng là bình thường. Thôi gia thân mật qua lại với thủ hạ của Kích Thủy Khách, mà phạm vi hoạt động dạo gần đây của Kích Thủy Khách cũng là ở phụ cận Giang Đông… Bạch thị thấy trong đó có quá nhiều bí ẩn.
 
Thái Tử thò người ra nói: “Ngươi không nhìn lầm?”

 
Bạch thị cười: “Tuyệt đối sẽ không lầm, ngày ấy người vây xem rất nhiều, chỉ cần là người từng trải kiếm cơm dựa vào đường thuỷ, ai mà không biết mấy thân tín của Kích Thủy Khách? Thái Tử chỉ cần phái người hỏi thăm một chút là biết.”
 
Thái Tử nhìn về phía Thượng Vân Thiên: “Thượng đại nhân, ngươi thấy trong đây có ngón trò gì không?”
 
Thượng Vân Thiên nhíu mày trầm tư: Thật ra hắn cũng phát hiện đời này không riêng gì cuộc sống của hắn đã xảy ra biến hóa, ngay cả chính sự triều đình cũng biến hóa rất lớn. Vì vậy hắn không thể giả làm tiên tri tùy tiện vọng ngôn.
 
Hắn ôm quyền góp lời: “Nếu đúng là như thế, việc này được chứng thực thì tội danh còn nặng hơn cấu kết với thương nhân người Hồ lần trước nhiều, Thái Tử có thể phái người kiểm chứng rồi hẵng kết luận, cũng tránh cho không cẩn thận bị Hoàng Thượng trách cứ.”
 
Thái Tử gật đầu: Một khi đã được kiểm chứng, như vậy sai lầm dụng binh bất lợi của Tào Đức Thắng mấy ngày nay sẽ quy kết hết lên người Giang Đông Vương. Dù sao cũng là Giang Đông Vương ngầm thông đồng với phản tặc đường thuỷ, để lộ quân cơ mới làm hại Tào tướng quân liên tục thất lợi, cách nói hợp lý như vậy chắc chắn lần này phụ hoàng tuyệt đối sẽ không bất công tha cho Lang Vương.
 
Nhân lúc hai người thương nghị, Bạch thị lui ra khỏi thư phòng, chuẩn bị đi thỉnh an Thái Tử Phi.
 
Mấy ngày nay Thái Tử rất lạnh nhạt với nàng ta, mà Liễu Bình Xuyên vài ngày trươc được sủng ái cũng không được cái gì hay.
 

Này thì tốn tâm tư mua đom đóm rồi là mùi hoa, cuối cùng Thái Tử Phi chỉ cần chọn hai thiếp tươi mới vào phủ là đã rơi vào kết cục giỏ tre múc nước công dã tràng ngay.
 
Bạch thị là người thông thấu, đừng thấy Thái Tử Phi mặc kệ chuyện này, nhưng dẫu sao cũng là chính chủ của phủ Thái Tử, đắc tội nàng thì không có trái cây ngon để ăn. Vì vậy mấy ngày thất sủng, Bạch thị kính cẩn hầu hạ Thái Tử Phi, bình tĩnh chờ ngày mình xoay người.
 
Chỉ cần Lang Vương ngã xuống, Thôi gia cũng xong rồi, Bạch gia có thể tiếp nhận việc làm ăn khắp các nơi của Thôi gia.

 
Nếu như nói, trước đó Bạch thị còn có nùng tình mật ý giữa nam nữ với Thái Tử.
 
Từ sau án thương nhân người Hồ vận chuyển thép lần đó, Thái Tử bỗng nhiên đổi sắc mặt với nàng ta, nàng ta coi như là đã thấy rõ, Thái Tử cũng chỉ xem nàng ta như chìa khoá kho tiền của Bạch gia mà dùng thôi.
 
Lúc dùng thuận tay thì tràn đầy tình yêu; không thuận tay liền ném sang một bên.
 
Nếu là như vậy, nàng ta cũng không cần có quá nhiều cảm tình, chỉ cần dựa vào quyền thế của Thái Tử, làm việc làm ăn nhà mình càng thêm lớn mạnh là được.
 
Càng không cần nóng vội như Liễu Bình Xuyên, vắt óc tìm kế tranh sủng. Nữ nhân nhan sắc đẹp có thể duy trì được mấy năm? Nàng ta chỉ ngóng trông Thái Tử Phi sớm ngày sinh đích tử, đến lúc đó trắc phi thị thiếp các nàng cũng có thể sinh dưỡng hài nhi.
 
Chờ nàng ta có hài tử rồi, cả Bạch gia giàu có về tiền tài quyền thế, có thể đứng vững gót chân ở phủ Thái Tử.
 
Sủng ái của nam nhân hầu môn? Không đáng tin cậy!
 
Tào Đức Thắng liên tục thất lợi trên chuyện diệt phỉ, cuối cùng chọc mặt rồng thịnh nộ, hạ lệnh Lang Vương là giám quân, cùng giải quyết chuyện diệt phỉ với Tào Đức Thắng.
 
Hoàng đế cũng không thực sự để cho Lang Vương ra tiền tuyến tác chiến, chỉ cho danh hiệu giám quân, đốc xúc tác chiến ở hậu phương. Nhưng dẫu sao cũng phải ra khỏi kinh thành, vì vậy mở tiệc cho Lang Vương.
 
Yến hội lần này đặt ra là vì Lang Vương, cho nên phu thê hai người không thể giống như trước, trốn ở góc phòng nhàn nhã nữa.
 
Ánh mắt của mọi người cũng đặt hết lên hai người.
 
Trước đó ấn tượng của mọi người với Lang Vương với luôn không được tốt, hắn phóng đãng không câu nệ tiểu tiết, bất hoà với trữ quân, lại rất là háo sắc.
 
Riêng nói về thê tử hắn mới thú, thứ nhất không có môn phiệt che chở, thứ hai không có tài danh xuất chúng. Chỉ là nữ phú hào sặc mùi tiền nổi danh trong kinh thành, biết nịnh bợ Thái Hậu trở thành công chúa nghĩa nữ thôi.

 
Ở trong mắt quan viên quý tộc thanh cao, tầm mắt của hắn thật sự quá thấp.
 
Phải biết rằng ngay cả Hồ đại nhân quan thư văn gần đây không hay nhắc đến Lang Vương lắm, lúc bị đồng liêu hỏi, Hồ đại nhân khinh thường trả lời: “Kẻ làm bạn với người phố phường mùi tiền, nhắc đến hắn làm gì?”
 
Hồ đại nhân chú ý thể diện, đương nhiên sẽ không nhắc đến vài lần gián ngôn nói Lang Vương không đúng lúc trước, bị thánh thượng lấy tấu chương đập vào mặt, bị mắng đến máu chó đầy đầu.
 
Hắn trả lời đanh thép nghiêm khắc làm người ta cảm nhận được loại khí tiết thanh cao sâu sắc, cũng thầm khinh thường Lang Vương —— kẻ thú thê chỉ vì tiền tài sắc đẹp, thiển cận, khiến người khinh bỉ!
 
Nhưng đợi đến yến hội, nhìn Lang Vương phi thanh lệ thoát tục, xem thường rất nhiều cũng không khỏi cảm khái, mạo mĩ như vậy, nếu là tiểu thư khuê các, lại là thê tử trong phủ mình, chẳng phải là không hề tì vết sao?
 
Nhưng cái mà phu nhân nữ quyến các nhà chú ý đến lại không giống với các đại nhân.
 
Trước kia Lang Vương nhìn không thương hương tiếc ngọc lắm, không ngờ sau khi thành thân lại yêu thương thê tử như vậy.
 
Lần này yến hội có món cá biển, hương vị tươi ngon, nhưng xương phần bụng quá nhiều, mọi người đều tránh đi không ăn.
 
Mà Lang Vương lại gắp một đũa trước, lọc xương cá sạch sẽ rồi mới để vào cái đĩa trước mặt Lang Vương phi.
 
Có lúc Lang Vương phi cắn một miếng đồ gì đó hình như không ngon lắm sẽ đặt ở một bên không ăn, nhưng chất đống nhiều khó tránh khỏi mất lễ nghi trước điện.
 
Lang Vương cũng không nói gì đổi đĩa qua, mấy miếng là ăn hết đồ ăn thừa của Lang Vương phi.
 
Rất thong dong tự tại, hiển nhiên ngày thường phu thê hai người cũng ở chung như vậy.

 
Thật ra đúng như suy đoán của mọi người, bình thường Quỳnh Nương và Lang Vương luôn ăn cơm bằng bàn nhỏ, hai người mặt đối mặt, gắp thức ăn từ trong bát cho nhau là chuyện hết sức bình thường.
 
Vừa nãy Quỳnh Nương thất thần, nghĩ cô mẫu nhắc tới tam công tử nhà Hộ Bộ Phạm đại nhân gần đây mới được bổ vào chỗ thiếu của Công Bộ, nàng đã từng gặp vị công tử này, lúc nhỏ rất lanh lợi, Quỳnh Nương nhân cơ hội cung yến nhìn xem có xứng với Y Y không.
 
Lòng nàng mắc việc này, đôi mắt tuần tra khắp nơi, ăn đến thất thần. Lúc phát hiện Lang Vương làm như vậy, tất nhiên là nàng thấy không ổn, nhỏ giọng nói: “Vương gia, chú ý cung nghi.”
 
Lang Vương gắp một con tôm bóc vỏ cho nàng nói: “Nàng không làm quan, cung nghi có tốt thế nào đi chăng nữa cũng chỉ là công chúa của Đại Nguyên triều, Vương phi của bổn vương, không tiến thêm được một bước nữa, nếu đã vậy thì ăn được là được, không thể ăn nửa ngày rồi mà bụng vẫn đói được? Trên đường về đừng có mà lại trợn trắng mắt vì nghẹn bánh ngọt!”
 
Đời trước mỗi lần Quỳnh Nương vào cung, đúng là đều đói bụng trở về.
 
Dự tiệc trong cung phải chú ý dáng vẻ ăn uống, có lúc vô ý cắn một miếng thịt, phát hiện miếng thịt quá lớn hoặc là nhai không dễ thì chỉ có thể đặt ở một bên, để thị nữ âm thầm dùng khăn bọc lấy giấu trong tay áo xử lý. Dưới mắt rồng, sao có thể không kiêng nể gì mà ăn?
 
Nhưng tiến cung vài lần với Lang Vương cũng bị hắn dạy hư, Quỳnh Nương và Lang Vương trốn ở góc phòng, ăn rất nhẹ nhàng tự tại, vô cùng nhàn hạ, còn có thể bình luận về tay nghề của mấy vị ngự trù.
 
Nhưng hôm nay Lang Vương là nhân vật chính của cung yến, bừa bãi không quy củ như vậy rất không ổn, vì vậy nàng nhắc nhở Vương gia vài câu, không ngờ lại nhận được chế nhạo “có nỗ lực thế nào đi nhữa cũng không thể tấn chức”, lập tức dùng quạt thêu che lại, hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái.
 
Lang Vương bị đôi mắt xinh đẹp của giai nhân giận trừng, trong lòng lại cực kỳ đẹp, tiểu vương phi của hắn thích nhất là giả đứng đắn, lần đầu tiên đi cung yến với mình, ăn uống rất uyển chuyển yêu kiều.
 
Hắn còn chưa kịp ca ngợi, lúc xuất cung lên đường về phủ, Lang Vương phi mới vừa rồi còn uyển chuyển yêu kiều một đường bụng đói kêu to, ôm hộp bánh ngọt ăn không ngừng, thậm chí vội vàng ăn suýt thì nghẹn, chọc hắn vỗ thùng xe cười to.
 
Chỉ là lần sau đến cung yến, hắn kéo nàng đến góc cung điện, mượn cây cột che đậy để nàng có thể ăn no một bữa.
 
Thật ra bây giờ phóng mắt nhìn qua, tất cả bàn tiệc trong cung điện chỉ có bàn rượu và thức ăn của Lang Vương phủ là đi xuống nhanh nhất. Ngay cả thánh thượng cũng phải cố kỵ uy nghiêm trước mặt quần thần, chỉ ăn mấy miếng rồi giả vờ giả vịt một chút thôi, càng không nhắc đến phu nhân các phủ.
 
Hiện giờ Liễu Bình Xuyên đã tranh được danh hiệu trắc phi, rốt cuộc cũng có cơ hội theo Thái Tử và Thái Tử Phi đi dự tiệc.
 
Đây là thù vinh mà kiếp trước ả ta đã chờ đợi thật lâu. Dĩ nhiên cũng phải chú ý dáng vẻ khắp mọi nơi, sợ bị người khác so sánh.
 
Đời này tự giác của ả ta còn mạnh hơn đời trước rất nhiều.

 
Thành công chèn ép Quỳnh Nương, trở về nhà mình, cũng tránh được vận rủi gả cho kẻ bạc tình Lang Vương.
 
Tuy không gả cho Thượng Vân Thiên, nhưng trở thành trắc phi của Thái Tử, một chuyến vào cung là thành nương nương chính thức.
 
Trái lại Quỳnh Nương lưu lạc làm thương nhân, cuối cùng lại uổng mình trọng sinh, đui mù gả cho Lang Vương kết cục thê thảm!
 
Có đôi khi Liễu Bình Xuyên cũng muốn tìm Quỳnh Nương hỏi một chút, có phải nàng ta điên rồi không? Chẳng lẽ nàng ta không biết Lang Vương chẳng những bị cầm tù ở Hoàng Tự, hơn nữa cả đời không có con cái, phụ mẫu lại chết sớm, có tướng mệnh thiên sát cô tinh sao?
 
Nam nhân thô bạo xui xẻo như vậy, gả đi rồi dùng sao?
 
Cho nên mỗi khi ở trong phủ Thái Tử không như ý lắm, Liễu Bình Xuyên đều nghĩ tới tình cảnh dày vò của Quỳnh Nương, tâm trạng lập tức tốt lên.
 
Lang Vương đối đãi với nữ nhân của mình như con kiến với đồ vật, đối với ai cũng lạnh như băng, trở thành thê tử của cái loại nam nhân này sẽ có kết cục tốt gì? Chỉ sống những ngày tháng lạnh băng nhạt nhẽo thôi.
 
Nhưng dạo gần đây, trên cung yến, lần đầu tiên ả ta nhìn thấy tình cảnh Lang Vương và Quỳnh Nương ở chung.
 
Vương gia bạo ngược ít khi nói cười, chỉ biết lấy nữ nhân tìm niềm vui trong trí nhớ lại có thể làm ra hành động gắp thức ăn cho nữ nhân như tri kỷ.
 
Hơn nữa nhìn vẻ mặt của Quỳnh Nương, nàng ta rất thản nhiên. Có lúc không biết hai người lén lút nói gì đó, đầu không tự giác mà chụm lại, nói vài câu lại nhìn nhau cười, như phu thê bình thường hài hòa ân ái!
 
Nam nhân khóe mắt đuôi lông mày đều chứa băng lạnh trong trí nhớ lại nhìn Quỳnh Nương với vẻ mặt sủng nịch…
 
Liễu Bình Xuyên đảo mắt qua bỗng thấy Thượng Vân Thiên ngồi trong góc cũng dùng chén rượu che lại, nhìn Quỳnh Nương không chớp mắt, giờ khắc này, trong lòng Liễu Bình Xuyên bị vắng vẻ nhiều ngày tràn đầy chua xót phẫn hận!
 
Sao có thể? Chẳng lẽ Lang Vương không biết Thôi Quỳnh Nương ở trên giường chỉ là cá chết thôi sao?
 

 
Tác giả có lời muốn nói: Lang vương: Tám múi của bổn vương chuyên môn làm cá chết sống lại ~~~~~


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK