Theo lý mà nói, qua tết Liễu Tương Cư nên rời khỏi kinh thành trở lại bắc địa.
Nhưng đường về phía bắc lại bị Liễu Mộng Đường kiên quyết ngăn cản.
Ý của Liễu Mộng Đường rất rõ ràng, hiện giờ Liễu gia đang khó khăn, cần trưởng tử là hắn liên hôn để xoay chuyển hoàn cảnh xấu của Liễu gia.
Thật ra qua tết Liễu Tương Cư sắp mười tám, cũng nên nghị hôn rồi.
Nếu là Liễu gia trước kia, Liễu đại học sĩ có khí chất văn nhân đức hạnh cao mang danh vọng lại còn được hoàng đế coi trọng, hiển nhiên tuyển nhi tức chẳng cần lo lâu, môn đăng hộ đối có khối người.
Nhưng bây giờ nữ nhi Liễu gia gả cho phế Thái Tử làm trắc phi, mộng Quý Phi hậu cung tan vỡ, Liễu đại nhân trên triều đình như nắng chiều tàn, nhi tức chọn lựa ban đầu chợt ít đi rất nhiều.
May mà Liễu Mộng Đường suy tính đầu tiên không phải vấn đề có xứng đôi với hài tử không, mà là có ích lợi gì với tương lai của Liễu gia.
Vậy là đã có đường sống thong dong dễ chọn rồi, tiểu nữ của Long đại học sĩ trong triều tuổi hai mươi thêm một, trước đó bị bệnh đậu mùa nên để lại ít sẹo phá tướng khuôn mặt, thêm nữa thích ăn nên người hơi mập, nhưng ánh mắt cực cao, cho nên đang ở độ tuổi hoa mà vẫn chưa kịp hứa cho ai.
Năm đó Long đại nhân là ân sư của vạn tuế, được Gia Khang Đế tôn trọng. Nếu Liễu Tương Cư trở thành rể hiền của Long đại học sĩ, vậy hiển nhiên Long đại học sĩ sẽ nói ngọt vì Liễu gia, sâu đến thánh tâm.
Ôm suy nghĩ như vậy, Liễu Mộng Đường bảo Nghiêu thị nói chuyện với phu nhân của Long đại học sĩ trên tiệc trà, xem có khả năng kết thành thân gia không.
Tiểu nữ Long gia không gả được đã trở thành tâm bệnh của phu thê Long gia.
Thấy phu nhân Liễu gia phu tiến đến nói chuyện, Long lão phu nhân cực kỳ vui mừng, vội về nhà nói với lão gia.
Long đại học sĩ không để ý đến suy tàn của Liễu gia, Long gia ông nhận được long ân mấy năm, vượt qua thử thách dựa vào bản lĩnh của người Long gia, nói đến cùng, Long gia chưa bao giờ đi con đường liên hôn bám váy thê nữ để được làm quan.
Ông cũng sắp về quê, nếu có thể gả tiểu nữ đi trước khi rời chức thì giải quyết được một mối lo.
Nếu chỉ nhìn Liễu gia một cách đơn thuần, ông rất chướng mắt, nhưng Liễu Tương Cư lại là thiếu niên lang hiếm có chí lớn không dựa vào bậc trưởng bối.
Long đại học sĩ cả đời kén nhìn người lại rất xem trọng Liễu Tương Cư, vì thế bèn đồng ý chuyện gặp mặt.
Phu nhân hai nhà bàn bạc, quyết định gặp mặt ở trà lâu hay uống, cũng để hai hài tử gặp nhau.
Ban đầu Liễu Tương Cư không biết, lúc bị Nghiêu thị lừa đến trà thất ngồi xuống, cả khuôn mặt đều căng chặt.
Chẳng trách tiểu thư Long gia không gả đi được, sẹo trên mặt như một đống mí mắt trên bột mì, thêm nữa thân hình cực béo, thật sự chẳng tìm được chỗ đáng yêu nào.
Đây là thê tử mà mẫu thân ngàn chọn vạn chọn cho mình… lúc Nghiêu thị cố tình khen tiểu thư Long gia xinh xắn thông minh, Liễu Tương Cư chỉ hận vì sao lúc ở bắc địa lại không để người Hồ bắn thủng ngực đi, cũng tốt hơn trở về bị phụ mẫu bán mình lôi ra ngoài xem mặt.
Thương tình cảm mến không thể bên nhau với Vân Hi tiểu thư còn chưa lành, bây giờ lại gặp phải cảnh ngộ này, Liễu Tương Cư càng thêm nản lòng thoái chí, nếu không phải cố kỵ mặt mũi của tiểu thư đối diện, không thể phất tay áo bỏ đi khiến người ta không xuống đài được, hắn thật sự muốn lập tức nhảy xuống từ tầng hai trà lâu, cưỡi ngựa một đường tuyệt trần không bao giờ về kinh thành nữa.
Nhưng mà hiển nhiên tiểu thư Long gia nhìn trúng Liễu Tương Cư. Hắn thượng võ từ nhỏ, dáng người cao lớn, tướng mạo đường đường, trước kia lúc làm thị vệ trưởng trong cung đã khiến các tiểu thư quan gia vào cung dự tiệc tranh nhau nhìn lén.
Nhưng không thể ngờ, vòng đi vòng lại lại thành hôn phu tương lai của mình, Long tiểu thư đột nhiên không bắt bẻ nữa, dù hắn nhỏ hơn mình bốn tuổi cũng nguyện ý.
Vì thế đợt trà yến gặp mặt này tuyên bố kết thúc trong sự vui mừng của đại nhân hai nhà, thậm chí ngay cả thời gian qua lễ cũng quyết định rồi.
Từ trà lâu đi ra, tiễn mẫu nữ Long gia lên xe ngựa rời đi rồi, Liễu Tương Cư rốt cuộc không chịu đựng được nữa, nói với Nghiêu thị: “Mẫu thân, tại sao trước khi ra cửa người không nói? Người có từng hỏi ý con chưa?”
Thật ra Nghiêu thị cũng không thích Long tiểu thư lắm, bộ dạng thế kia, tương lai thành nhi tức của mình thì phải dẫn ra ngoài thế nào?
Nhưng lão gia nhà mình nói, Liễu gia có thể xoay chuyển xu hướng suy tàn trên triều đình, giành được long sủng lần nữa hay không đều dựa vào chuyện này, hơn nữa thú thê như thú hiền, xấu chút cũng chẳng sao.
Cho nên nghe nghi ngờ của nhi tử, bà trầm mặt nói: “Con cũng lớn rồi, cả ngày chỉ muốn chạy đến biên quan, đã quên mất lời thánh nhân nói ‘phụ mẫu tại, không đi xa’. Bây giờ Long gia tiểu thư không chê con không có thành tựu, chỉ là một võ tướng không đáng để mắt tới trong binh doanh. Đợi các con thành thân rồi, con thích đi đâu cũng có nương tử con quản con, ta lười nhọc lòng.”
Thấy thái độ mẫu thân kiên quyết, hoàn toàn nói không thông, Liễu Tương Cư tức giận muốn xoay người rời đi. Nhưng Nghiêu thị biết rõ tính nhi tử mình, bỗng nhiên sắc mặt trắng bệch, té xỉu ngã xuống đất.
Liễu Tương Cư bị doạ hết hồn, nhanh chóng nâng mẫu thân lên kiệu trở lại Liễu phủ, lang trung bắt mạch rồi nói, Liễu phu nhân mắc chứng bệnh buồn bực đến tim, thiếu khí không đủ, sợ nhất là nóng vội tức giận, người trong phủ muốn phu nhân nghỉ ngơi thì nhất định phải thuận theo ý bà, nếu không lỡ tức giận quá độ thì nói đi là đi luôn.
Nguyện vọng muốn lập tức quay lại bắc địa của Liễu Tương Cư cứ như vậy thất bại, Nghiêu thị ốm đau không dậy nổi, mùi thuốc lượn lờ phòng trong cả ngày.
Liễu Bình Xuyên được cơ hội về nhà thân nương ở một thời gian, tẫn hiếu trước giường bệnh mẫu thân.
Đương nhiên ả ta được phụ thân ra hiệu, cũng khuyên ca ca thú cô nương Long gia đi.
Thật ra hai nhà Liễu Long liên hôn đúng là Liễu Bình Xuyên góp lời hiến kế cho Liễu Mộng Đường.
Kiếp trước sau khi Long lão gia chết, Long gia vẫn cường thịnh, đại nhi tử Long Tiềm Xuyên của ông ta làm quan, được vạn tuế coi trọng, là thần tử có năng lực song song với Thượng Vân Thiên.
Liễu Bình Xuyên biết Thái Tử đã không đáng tin cậy nữa, chỉ có đại ca và Long gia liên hôn mới có thể duy trì Liễu gia không bại, ả ta mới có đường lui.
Vì vậy đầu tiên Nghiêu thị ngất, sau đó bệnh không dậy nổi cũng là ả ta bày mưu đặt kế cho mẫu thân.
Đại ca của ả ta chí hiếu, lần này nhất định sẽ không chạy mất được, đến lúc đó hai nhà liên hôn thì không thay đổi được gì nữa.
Kiếp trước Liễu Tương Cư chết trận sa trường, Liễu Bình Xuyên thấy mình kiên quyết giữ hắn lại kinh thành cũng coi như là cứu hắn một mạng, cho nên yên tâm thoải mái lập bẫy cho Liễu Tương Cư.
Mà lâu rồi Liễu Tương Cư không ở trong nhà nên không quen thuộc với phụ mẫu và muội muội nửa đường về nhà này lắm, hiển nhiên không biết tình huống thật của cơ thể Nghiêu thị. Chỉ cho rằng mẫu thân bệnh nặng không chịu nổi kích thích, mà hắn cũng phát sầu theo vì một chữ “hiếu”.
Đầy bụng oán khí không có chỗ phát tiết, lúc đi thăm Quỳnh Nương hắn bèn nói với muội tử của mình.
Quỳnh Nương tức giận đến nỗi thân mình lảo đảo về phía sau —— đại ca chính trực, không nhìn thấu mấy thủ đoạn này của tiểu phụ. Nhưng nàng chỉ nghe phát là biết, hiển nhiên sau lưng có Liễu Bình Xuyên bày mưu tính kế cho Nghiêu thị.
Vừa đấm vừa xoa, muốn bán nhi tử ruột của mình đi đổi lấy vinh hoa phú quý cho Liễu gia!
Nhưng lời chửi bới thiên kim Liễu gia và Nghiêu thị, người khác nói được, nàng lại không nói được.
Đơn giản là mình hoàn toàn không có lập trường nói với ca ca là, theo muội thấy, mẫu thân và muội muội của ca ca đều không phải thứ gì tốt, bọn họ thông đồng lừa gạt huynh đấy.
Nàng thử mở đầu, nhưng Liễu Tương Cư lại nói sắc mặt mẫu thân tái nhợt, tuyệt đối không giống làm bộ, hắn cắn răng thú tiểu thư béo của Long gia cũng không muốn tức chết mẫu thân đang sống sờ sờ.
Đã vậy rồi Quỳnh Nương không thể nói tiếp nữa, nhưng nàng biết rõ đời trước Nghiêu thị sống tung tăng nhảy nhót, vô cùng khoẻ mạnh. Vì vậy lòng buồn bực, cơm cũng lười ăn.
Lang Vương xem trong mắt, đau trong lòng, hỏi nàng nguyên do nàng lại không chịu nói. Vì thế Lang Vương gọi Công Tôn nhị tới bảo nàng ấy gián tiếp hỏi, vì sao Quỳnh Nương lại buồn.
Mấy chuyện xấu đó của Liễu gia, Quỳnh Nương không chịu nói với Lang Vương thật ra cũng là vì trước nay Lang Vương và Liễu Tương Cư không hợp, chắc chắn hắn sẽ lười quản.
Quỳnh Nương không muốn nghe Vương gia nói móc đại ca, cũng không muốn nhắc với hắn.
Nhưng Công Tôn nhị lại là người từng trải thẳng thắn, chưa cắn xong một đĩa hạt dưa đã biết rõ ngọn nguồn chuyện Liễu gia.
Nàng ấy phủi vỏ hạt dưa trên người, nói với Quỳnh Nương: “Vương phi có muốn đánh cược với ta không, không đến năm ngày, ta sẽ giải hết lo âu trong lòng ngươi?”
Thật ra Quỳnh Nương cũng mơ hồ có ý tưởng nhưng vẫn không hạ quyết tâm, thấy Công Tôn nhị làm mặt quỷ, nàng lại cười nói: “Đánh cược, ta nhất định đã đánh cuộc thì sẽ chịu thua!”
Công Tôn nhị cười đắc ý: “Vậy Vương phi xin đợi thua đi!”
Riêng nói hai nhà Liễu Long đều cố ý, một nhà sốt ruột gả nữ, một nhà hy vọng sớm định danh phận nên quyết định ngày hoàng đạo gần nhất tiến hành qua lễ rất nhanh.
Tuy hai nhà làm việc rất im lặng, vẫn chưa nói gì, nhưng Long gia là trọng thần trong triều, còn Liễu gia liên luỵ tiền Thái Tử nhưng ảnh hưởng vẫn không nhỏ, vì vậy rất nhanh hôn nhân này và ngày qua lễ đã bị quần thần biết được.
Đến ngày qua lễ, tuy rằng Liễu Tương Cư muôn vàn không muốn, nhưng bị Liễu Mộng Đường nói về chuyện phục hưng gia tộc và mẫu thân nằm trên giường bệnh mùi thuốc lượn lờ đau khổ cầu xin, cuối cùng hắn cũng bất đắc dĩ cưỡi lên tuấn mã, đi theo sau kiệu phụ thân đến Long phủ.
Long phủ cũng rất coi trọng qua lễ, mấy ngày nay quét tước trong ngoài phủ một lượt, vòng đồng trên cửa phủ đã được quét dầu mới, sáng long lanh.
Ba người Liễu gia vừa đến cửa Long phủ, Long đại học sĩ đã đi ra mời vào trong phủ.
Thị nữ bưng nước trà, điểm tâm lên, Long đại học sĩ và Liễu Mộng Đường lại khách sáo với nhau một phen. Long đại học sĩ càng nhìn Liễu Tương Cư càng hài lòng, đang chuẩn bị nói về chuyện qua lễ, đột nhiên quản gia tiến vào báo nói là có khách quý tới chơi.
Danh Sách Chương: