Lang Vương gật đầu, nói: “Chuyện hạ độc hôm nay, đối phương giết ngươi để trừ hậu hoạ, nếu không phải trả thù, vậy đó là giết người diệt khẩu. Ngươi đã khám phá ra bí mật gì sao?”
Liễu Tương Cư nghĩ ngợi, nói: “Bình thường không gặp phải chuyện đặc thù gì. Có điều lúc công chúa Hung nô dây dưa với Công Tôn nhị cô nương có dẫn nàng ấy đến một hẻm núi sâu, ta đuổi theo đến đúng lúc công chúa Hung nô nói núi của nơi này đủ để làm Hung nô giàu có và cường đại, ngữ khí vô cùng tự hào…”
- --Đọc full tại Truyenfull.vn---
Nói đến đây, Liễu Tương Cư nhớ lại một chút: “Sau đó bởi vì tò mò với lời nói của công chúa kia nên ta quay lại nơi đó một lần nữa, phát hiện người Hung Nô dựng một cái giá đấu bằng sắt ở trên núi. Có điều sau đó ta bị người Hung Nô phát hiện, còn phái người đuổi theo, chỉ là ta biết rõ địa hình nên đi vòng qua khe núi, tránh thoát bọn họ. Có điều ngày hôm sau người Hung Nô đến cầu hôn rồi trở mặt xâm chiếm… Lúc thông báo, chủ soái nói là thảm thiết, thật ra theo biên quan tướng sĩ chúng ta thấy chỉ là một trận chiến xung đột quy mô nhỏ thôi.”
Sở Tà nghe vậy, cảm thấy đáp án đang ở trên ngọn núi đó.
Hai người đều dẫn binh đánh giặc, vẽ bản đồ không nói chơi. Lang Vương sai người lấy giấy mực đến để Liễu Tương Cư vẽ vị trí của ngọn núi kia.
Chỉ là đã có người ám hại Liễu Tương Cư, không thể ở lại trong ngục giam nữa.
Lang Vương gọi ngục đầu đến, trách hắn chuyện hạ độc vừa nãy. Nhân cơ hội đưa Liễu Tương Cư ra khỏi thiên lao, sắp xếp ở gian bên cạnh, đồ dùng thức ăn đều do người Lang Vương để lại chuẩn bị, tránh cho có người lại chó cùng rứt giậu, giết người diệt khẩu.
Mà người hạ độc kia vốn là phải qua thẩm vấn của Hình Bộ, ai ngờ còn chưa thẩm vấn mà miệng đã sùi bọt mép bỏ mình. Hiển nhiên trước khi hạ độc Liễu Tương Cư, hắn đã bị đút thuốc diệt khẩu.
Lúc Lang Vương nói chuyện này cho Quỳnh Nương nghe, Quỳnh Nương nhíu mày suy nghĩ.
- --Đọc full tại Truyenfull.vn---
Đáng tiếc kiếp trước nàng theo đuổi mệnh hiền phụ, không hỏi đến triều chính, vì vậy trước nay không nói chuyện biên quan thay đổi với Thượng Vân Thiên.
Bây giờ tuy rằng biết biên quan nhất định ám lưu bất động, nhưng lại không biết phương hướng.
Nàng chỉ có thể nói chuyện mình biết cho Sở Tà để hắn mò ra manh mối, thấy rõ phương hướng.
Sở Tà nghe nói kiếp trước người cưới công chúa Hung nô cơ khát kia là Ngụy gia Ngụy Bất Kỳ, cũng đổi lấy mười năm hoà bình của biên quan, hắn bỗng giương mày.
Ngụy gia là nhà ngoại của tiền Thái Từ, cũng là đại tộc của triều.
Sở dĩ lúc trước Lưu Hi cho Ngụy Bất Kì cái danh Trạng Nguyên cũng là bởi vì Ngụy Bất Kì là người Ngụy gia.
Nếu là người khác cưới thì có lẽ đúng là biên quan sa mạc lạnh và tịch mịch, nhi nữ tình trường.
Nhưng Ngụy Bất Kì kia có đức hạnh gì? Cô nương nhìn trúng Công Tôn nhị có thể nhìn trúng hắn sao?
Hôm đó Sở Tà dẫn Quỳnh Nương đến trà lâu gần hẻm trăng hoa uống trà, nhìn thấy một nam nhân ôm một nử tử phong trần trước ngực loã lồ rêu rao trên phố.
Bởi vì kiếp trước Ngụy Bất Kì này đến biên cương cùng lúc với đại ca nên Quỳnh Nương chưa từng gặp hắn.
Lúc này, nàng thấy vị công tử Ngụy gia kia thân hình thô béo, mặt như bôi hai lượng mỡ lợn, gương mặt ham mê nữ sắc, nào có nửa phần phong độ của công tử nhanh nhẹn?
Quỳnh Nương nhìn vài lần, cảm thấy nhìn nhiều cũng sẽ lau hết dầu mỡ trên mặt công tử kia đi, bèn xoay mặt nói: “Nếu không thể là lang tình muội ý, vậy là bộ lạc của Hung nô Bột Bột liên hôn với Ngụy gia?”
Lang Vương đưa chén trà cho Quỳnh Nương, chậm rãi nói: “Chưa biết chừng trên núi có chứng cứ Hung nô cấu kết với Ngụy gia, đại ca nàng nhìn thấy thứ không nên nhìn nên mới bị giết người diệt khẩu, cũng may mà Công Tôn nhị hay đi xã giao, lại còn cường hãn, hắn mới tránh được vận mệnh bị chém đầu trước trận, có điều Ngụy gia đổi lấy mười năm hoà bình của biên quan thì đúng là phải kiểm tra lại.”
Thật ra án của Liễu Tương Cư vốn không có gì, chỉ là lừa trên gạt dưới lật ngược phải trái thôi.
Liễu Tương Cư ngay thẳng, tự nhiên có người sẽ ra mặt làm chứng cho hắn. Thêm nữa thuộc hạ của Lang Vương rất nhiều, ở biên quan Mạc Bắc cũng có nhân mạch của hắn, vài cái là đã tra rõ.
Cuối cùng chuyện Liễu Tương Cư làm việc bất chính phải bị giáng chức chờ đợi hình phạt không giải quyết được gì. Lúc ra khỏi nhà giam, ngoài gầy đi một vòng thì tinh thần của Liễu Tương Cư vẫn rất tốt.
Quỳnh Nương mở tiệc nấu chân heo trong phủ xua tan đen đủi cho hắn.
Trong bữa tiệc, Quỳnh Nương hỏi đại ca và Công Tôn nhị có chuẩn bị thành thân không.
Không đợi Công Tôn nhị trả lời, Liễu Tương Cư đã nói chém đinh chặt sắt: “Còn không thành thân nữa sẽ lại trêu chọc phải công chúa Thát Đát(1) gì đó, lần này ở kinh rồi thì báo cho phụ mẫu đi, chuẩn bị thành thân.”
(1) Là cách gọi chung các bộ lạc hỗn hợp.
Có lẽ là bởi vì Liễu Tương Cư vừa mới dạo một vòng qua quỷ môn quan, cho nên lần này Công Tôn nhị làm việc khác người không có dị nghị gì, ngầm đồng ý với đề nghị của Liễu Tương Cư.
Hiển nhiên bữa cơm này ăn rất vui vẻ.
Sau khi ăn xong, Lang Vương và Liễu Tương Cư vào thư phòng, hẳn là bàn bạc chuyện biên quan Mạc Bắc.
Quỳnh Nương dẫn Công Tôn nhị vào tư khố để nàng ấy chọn đồ.
Lúc trước Liễu Tương Cư lo Quỳnh Nương rời khỏi Liễu gia, trở lại Lưu gia chịu khổ nên mua một sân ở ngoại thành.
Có điều sau khi bị Quỳnh Nương uyển chuyển từ chối, sân đó vẫn để không.
Lần này Liễu Mộng Đường chủ động viết thư nhờ Quỳnh Nương giúp đỡ, cũng coi như là hoà hoãn quan hệ giằng co với nhi tử.
Nhưng dẫu sao Công Tôn nhị vẫn chưa chính thức bái đường với Liễu Tương Cư, không thể sống ở Liễu gia. Bèn đến ngoại viện, tương lai gả đi cũng từ trong sân đó ra ngoài.
Chẳng qua nơi đó trống trơn, thiếu đồ bài trí. Quỳnh Nương chọn một ít trong tư khố vương phủ cho Công Tôn nhị mặt mũi, lỡ cho ngày thành thân làm thân thích Liễu gia đến đón dâu chê cười.
Dẫu sao kiếp trước lúc nàng xuất giá, những thân thích đó nói với dưỡng mẫu Nghiêu thị, ý bảo Nghiêu thị đừng làm quá to, tiện nghi cho nữ nhi không có huyết thống.
Bây giờ Công Tôn nhị gật đầu gả vào Liễu gia, Quỳnh Nương lo lắng nàng ấy sẽ bị những thân thích khắc nghiệt của Nghiêu gia làm khó dễ, bị Liễu gia xem thường.
Nhưng Công Tôn nhị dạo qua tư khố quý báu một vòng, chỉ chọn cặp gối đỏ thêu uyên ương dưới nước và chăn thêu nước Thục đỏ thẫm.
Nàng ấy cười nói: “Ta không biết thêu thùa nên chọn một ít đồ thêu đẹp từ chỗ ngươi, còn cái khác đều không cần. Tốt xấu gì mấy năm nay ta cũng tích góp được không ít vốn riêng, đặt mua của hồi môn cho Tương Cư giữ thể diện thì vẫn có.”
Quỳnh Nương cười véo mặt nàng ấy bảo: “Cái gì gọi là giữ thể diện cho đại ca? Chẳng lẽ không phải ngươi gả đi à? Của hồi môn đặt mua không chu toàn, người ta sẽ chỉ cười nhạo gia đình bên nữ.”
Công Tôn nhị giương mày: “Đồng ý chuyện này là cho Liễu gia nhà hắn mặt mũi rồi, bây giờ chức quan của ta ở Mạc Bắc còn cao hơn Tương Cư, có một tức phụ biết đánh nhau, còn dám kén cá chọn canh?”
Quỳnh Nương thầm nghĩ: Dưỡng mẫu của nàng đâu có cần tức phụ biết đánh nhau? Chỉ mong Liễu gia đã trải qua nhiều trắc trở như vậy, Nghiêu thị có thể hối cải một chút, nếu không lại lên mặt tra tấn Công Tôn nhị, chỉ sợ xương cốt già của bà sẽ không chịu nổi.
Quỳnh Nương thấy nàng ấy không muốn lấy nhiều đồ cũng không kiên trì, nhưng giá y của Công Tôn nhị lại phải do người của cửa hàng làm mới đẹp.
Công Tôn cười nói: “Dạo này ta không buộc ngực, có to ra một tí, ta thấy gần đây kinh thành lưu hành áo trong nửa lộ ngực sữa, lúc cắt giá y cho ta thì ngươi cắt cao lên một chút.”
Loại lời này cũng chỉ có Công Tôn nhị có thể nói ra. Quỳnh Nương nhìn nhìn: Còn không phải sao, tuy ngươi mặc trường bào nhưng rất có hàng đấy.
Lập tức cười đồng ý: “Được, bảo đảm đến lúc đó ngươi đẫy đà nửa lộ, núi cao hiểm trở.”
Công Tôn nhị nhếch miệng, sảng khoái vỗ tay: “Vậy vô cùng tốt, càng cao càng tốt!”
Có điều ban đầu Quỳnh Nương chỉ cho rằng sự thích cái đẹp nữ nhi của Công Tôn nhị đến muộn.
Nhưng sau khi tham gia tiệc nhỏ của các quý nữ, nàng nhìn thấy An Nghiệp Vương phi Vân Hi, bỗng nhiên bừng tỉnh.
Vân Hi xinh đẹp, dáng người đầy đặn vũ mị, gần đây lưu hành áo trong nửa lộ, thích hợp với dáng người của nàng ấy nhất.
Nghĩ vậy, Quỳnh Nương cảm thấy lòng hiếu thắng của Công Tôn nhị rất đúng, đến lúc đó nếu không so được với ngọn núi cao này, chí ít cũng phải cho hai lượng bông vào pháo đài, quyết không thể thua.
Không phải một mình Vân Hi đến, bởi vì tiệc nhỏ lần này đều là những phu nhân đã thành hôn, dẫn tiểu nhi nữ đến chơi, gặp nhau một lần.
Cho nên Vân Hi cũng dẫn theo một đứa bé ba tuổi, đây là đứa bé Bạch thị sinh ra, nuôi dưới danh nghĩa nàng ấy. Đứa nhỏ này nhũ danh là Lạc Nhi, có lẽ là do ở bên Vân Hi từ nhỏ nên rất thân thiết với Vân Hi, thường duỗi tay đòi nàng ấy bế.
Quỳnh Nương nhận ra đứa trẻ này, không phải kiếp trước nó được gọi bằng tên này, mà là cốt chục của Bạch thị, sủng phi của Thái Tử.
Chẳng qua đời này bao nhiêu biến hóa, Bạch thị bị Bạch gia liên lụy, vì tương lai của hài nhi, nàng ta phải để nó làm con thừa tự dưới tên Vân Hi.
Còn bây giờ Thái Tử cũng chỉ là một Vương gia rảnh rỗi thôi.
Vân Hi thấy Quỳnh Nương, nhỏ giọng chào hỏi, đồng thời bảo Lạc Nhi chơi với Hi Hoà.
Cặp long phượng thai này đều rất xinh đẹp, thêm nữa lúc ở Giang Đông luôn đi theo Lang Vương ra vào quân doanh, tuy tuổi vẫn nhỏ nhưng cũng đã biết cưỡi dê, bắn mũi tên nhỏ bằng trúc.
Lần gặp mặt này, nghe nói rất nhiều trẻ con sẽ đến nên Hi Hoà khóc lóc năn nỉ dắt con dê trắng nhỏ nó hay cưỡi đến, ở trong sân làm mẫu cách cưỡi ngựa bắn cung của Giang Đông cho đứa trẻ các nhà khác.
Con dê kia cũng coi là đẹp, lông dài toàn thân được sửa sang lại rồi dùng lược chải xoã tung, hai con dê như hai đóa mây trắng. Trên bụng còn đặt cái yên nhỏ bằng vàng ròng, tua rua bên dưới đều treo đá quý hạt châu.
Cái yên nhỏ rêu rao xa hoa này không phải Quỳnh Nương đặt mua cho nhi tử. Sau khi nghe nói thú tiêu khiển hàng ngày của Hi Hoà là cưỡi dê, đương kim vạn tuế lệnh cho nội tạo phủ đặt làm yên cho dê nhỏ, cái này vẫn chưa tính, sau lưng Hi Hoà còn cắm một cây cờ nhỏ, bên trên là hàng chữ nhỏ tự tay vạn tuế viết —— tiểu tướng quân uy vũ thường thắng.
Hôm nay Quỳnh Nương ra cửa rất vội, đồ đều là bà vú mang, không biết con mình còn mang theo món đồ chơi này, không ngờ nhi tử lại mang cả một cái rương bảo bối đến.