Mục lục
Trọng Sinh Trở Về Vị Trí Cũ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 109:

Quỳnh Nương cảm thấy thời cơ Công Tôn đại ca ngắt lời rất là kỳ quặc. Nhưng nếu hắn đã không muốn nhắc đến, dĩ nhiên Quỳnh Nương cũng sẽ không chủ động khách sáo nữa.
 
Ăn cơm xong, nàng bảo thị vệ đi trả tiền trước. Nhưng không bao lâu sau, thị vệ lại trở về nói: “Chưởng quầy không chịu lấy tiền, nói là chủ nhân mình mời khách, không cần tiền bạc.”
 
Công Tôn nhị cô nương nghe xong cười ha ha: “Thôi huynh đài, ngươi cũng quá khách khí rồi! Đây là tửu lâu của đại ca ta, sau này ngươi tới chớ nhắc đến tiền bạc nữa, đồ ăn này chúng ta vẫn mời được.”

 
Quỳnh Nương thế mới biết, khách khí của mình lại làm người ta cười. Vì thế nàng cáo biệt huynh muội Công Tôn, lúc gần đi, nam nhân tự xưng là Công Tôn Vô Dịch còn đưa cho Quỳnh Nương một bản vẽ: “Đây là thuỷ đạo đồ dọc tuyến đường sông nơi nước cạn đích thân ta vẽ, phía trước chiến loạn, cô nương tránh được thì nên tránh, tuy rằng đi đường thuỷ phiền toái tốn thời gian hơn chút nhưng thuỷ vận an toàn… mong cô nương thuận buồm xuôi gió, chúng ta trở về lại gặp.”
 
Nói thật, Quỳnh Nương vẫn luôn vạn phần đề phòng với Công Tôn Vô Dịch, một đồ tể tay đầy máu tươi, đương nhiên không thể tiếp cận còn thành tín kết giao với hắn.
 
Nhưng lúc này, lúc hắn đưa bản vẽ cho nàng, nhìn đường thuỷ được đánh dấu chi chít, đá ngầm nước sâu, ghi chép rất chu đáo, hơn nữa vết mực trên bản vẽ vẫn còn mới, nhìn là biết mới vẽ ra, rất có thành ý.
 
Công Tôn Vô Dịch cũng nhìn ra ánh mắt nghi hoặc của nàng, tất nhiên biết nàng đã nhìn ra, gương mặt ngăm đen bị gió thổi đến nỗi lúng túng: “Sớm đã nhìn thấy cô nương mang theo gia phó vào tiệm thuốc dò hỏi, lúc này mới bảo xá muội đến tìm ngươi, lúc mọi người chưa đến, nghĩ có lẽ bản vẽ này sẽ giúp cô nương, bèn vẽ xuống.”
 
Lúc này Quỳnh Nương cảm nhận được đối đãi chân thành của nhi nữ giang hồ, nhớ tới nghi kỵ đề phòng của mình với họ, nàng bỗng hổ thẹn, lập tức ôm quyền trịnh trọng cảm tạ huynh muội Vô Dịch rồi lên xe rời đi.
 
Lúc về đến đại doanh, Lang Vương cũng vừa thương nghị chính vụ với chúng tướng sĩ xong, về đại doanh.
 
Thị vệ đi theo Quỳnh Nương cũng đã báo chuyện hôm nay Quỳnh Nương gặp cố nhân cho Lang Vương.
 


Vì vậy Lang Vương vừa tiến vào, thấy Quỳnh Nương đang cúi đầu xem bản vẽ đường thuỷ cũng không thấy ngoài ý muốn lắm.
 
Quỳnh Nương cúi đầu nhìn một lúc nhưng không thấy Lang Vương hỏi chuyện, bèn ngẩng đầu hỏi: “Vương gia không muốn hỏi ta gặp được người nào sao?”
 
Lang Vương ngồi xuống, ôm lấy eo nàng nói: “Công Tôn Vô Dịch, hậu nhân của nhà Công Tôn tiền Binh Bộ Thị Lang, lúc trước vào rừng làm cướp, người giang hồ đặt tên hiệu ‘ Kích Thủy Khách ’.”
 
Quỳnh Nương bị doạ, không ngờ Lang Vương biết rõ ràng tường tận như vậy, vì thế liền hỏi: “Chẳng lẽ người này là cố nhân của Vương gia?”
 
Lang Vương lại không trả lời, chỉ nói: “Lá gan của nàng lớn lắm, loại người nào cũng dám giao tiếp. Lúc trước hắn phái người ra tay giúp nàng ở bến tàu, bổn vương chỉ coi như hắn trả hết nợ với nàng, từ đó về sau không liên quan gì nữa, cho nên cũng không hỏi tường tận. Không ngờ hắn trốn ở đây, lại còn gặp gỡ nàng…”
 
Quỳnh Nương bình phục hô hấp, nhớ đến hai huynh muội kia đối xử chân thành, dù nói võng thưa khó lọt nhưng nàng không muốn Lang Vương mượn tay mình làm hai người kia rơi vào lưới pháp luật.
 
Vì vậy nàng giương mắt, đề phòng Lang Vương đặt ra nghi vấn tiếp theo.
 
Sao Lang Vương lại không biết đức hạnh của nữ tử trong ngực, hắn liếc mắt nói: “May mà bổn vương ra tay thú người gan lớn là nàng, xem như cứu nàng một mạng. Bằng không dựa vào dáng vẻ của nàng, muốn ở Thôi gia sống vô pháp vô thiên, làm bạn với những phạm nhân bị truy nhã đó, chưa biết chừng là đã phạm phải tội ngập trời gì rồi!”
 
Quỳnh Nương thầm nghĩ: Đa tạ, tiểu nữ tử ta có vô pháp vô thiên thế nào đi chăng nữa cũng không bóc can tạo phản, giết vua đoạt vị mà lại còn tiêu sái như Vương gia!
 
Nàng mắng thầm, mặt ngoài lại chỉ khiêm tốn nói: “Chỉ là xã giao làm ăn thôi, Vương gia cũng biết, hành tẩu đường thuỷ, làm ăn thuỷ vận cần đường xá ổn định của hắc bạch lưỡng đạo, nếu Vương gia không thích thì sau này ta không đến đó nữa, nhưng ta thấy hai huynh muội đó đã thay đổi triệt để, Phật rằng, buông đao sát sinh lập tức thành Phật…”
 
Thấy tiểu kiều nương này trừng đôi mắt đẹp, mở mang giảng giải kinh Phật cho hắn, Lang Vương dùng tay điểm lên môi anh đào của nàng nói: “Chỉ cần hắn không câu dẫn phụ nhân đã có trượng phu, bổn vương cũng lười quản hắn…”

 
Quỳnh Nương cảm thấy hắn đang dùng lời nói nhắc mình, có ý muốn tiếp tục câu chuyện tái giá kia, nàng hung hăng trừng Lang Vương.
 
Lang Vương thích nhất là nhìn Quỳnh Nương như vậy, cười nói: “Thật ra hắn cũng coi như là một vị cố nhân của bổn vương… Yên tâm, nếu hắn sửa đổi hướng thiện, bổn vương sẽ để hắn thành Phật.”
 
Nói đến đây, Lang Vương không nói gì nữa, thảnh thơi cầm lấy bản vẽ kia, tỉ mỉ xem dưới ánh đèn.
 
Quỳnh Nương sang một bên rửa mặt chải đầu, nhưng lúc nàng vốc nước lên, đột nhiên trong đầu hiện lên một ý tưởng kì dị.
 
Rõ ràng là Sở Tà quen biết Công Tôn Vô Dịch, nếu không phải lúc trước nàng gặp hắn nhưng không kêu lên, còn nói rõ phương hướng chạy trốn cho hắn, như vậy Công Tôn Vô Dịch vốn nên bị bắt ở trên bến tàu rồi giam vào ngục, cuối cùng ở trong ngục được quyền quý nào đó cứu đi.
 
Nếu hắn bị bắt, dĩ nhiên sẽ chấn động giặc cỏ giang hồ, thanh danh đảo lộn, không có người nhân lúc hắn quy ẩn mà mượn hắn danh nghĩa làm ác.
 
Nhưng kiếp trước người cứu hắn là ai chứ? Chắc không phải là…
 
Nghĩ vậy, nàng hướng ánh mắt về phía nam nhân dưới ánh đèn. So sánh với phản tặc Giang Đông bị giam cầm ở Hoàng Tự trong trí nhớ của nàng, lúc này hắn không phải vương gia u ám ít lời bị cầm tù, không hóa giải được tà khí khói mù trên người khi đó.
 
Hiện tại Sở Tà mới chỉ hơn hai mươi, có dáng vẻ trong sáng cởi mở, tiêu sái phong độ mà một vị đại quan ngoài biên cương nên có. Nếu kiếp trước đúng là hắn cứu Công Tôn Vô Dịch, để kẻ bỏ mạng này trở thành nanh vuốt của mình, như vậy đến tột cùng là hắn muốn làm gì? Chẳng lẽ lúc này hắn đã ẩn chứa dã tâm muốn tạo phản?
 
Nghĩ vậy, sau lưng Quỳnh Nương chợt lạnh, mơ hồ cảm thấy, có lẽ chính mình cũng không thật sự hiểu biết người bên gối mình.
 

Buổi tối lúc đi ngủ, Lang Vương lấy cớ ngực đau để Quỳnh Nương bóp chân xoa vai cho hắn.
 
Kiều thê của hắn có đôi tay kì diệu, mềm như không xương, ấn lên người liền cảm thấy sảng khoái vô cùng. Quỳnh Nương cảm thấy dạy bảo để làm một thần tử tốt cũng không thiếu, tự nhiên âm thầm nhưng mang sức ảnh hưởng, vì thế nàng vừa xoa vai cho hắn, vừa mặc cho tóc dài nghiêng lệch, vừa ngồi bò sau lưng hắn, thỉnh thoảng cúi đầu, ân cần dạy bảo một vài đại nghĩa “trung quân, ái quốc, gia thiên hạ”.
 
Tuy Lang Vương không biết hôm nay tiểu nương tử trúng gió gì, cứ mở đàn giảng giải. Nhưng cảm giác mềm mại phía sau thỉnh thoảng dán vào lưng hắn thực sự không tồi.
 
Hắn cảm khái: Tiểu thê tử lại trưởng thành, lòng rất an ủi!
 
Còn những nhân gian đại nghĩa đó đều bị sóng mềm đánh lên bờ cát không biết tên nào đó rồi.
 
Cuối cùng thật sự không chịu nổi nữa, hắn kéo nàng xuống dưới nói: “Mấy đạo lý này giữ lại hết đi, đợi có nhi tử rồi nói cho nó nghe, nàng giải cơn ngứa cho bổn vương, mấy ngày không ăn, đói quá!”
 
Trong ổ chăn ấm áp, Quỳnh Nương không biết hắn muốn ăn gì sao? Nàng đỏ mặt nói: “Sao bị trọng thương cũng không thành thật vậy, ra ngoài vội vàng, không có ruột dê khô để phòng tránh, hay là… đừng!”
 
Lang Vương đâu chịu để yên, nói: “Người sống còn có thể bị cái này làm cho nghẹn lại? Lát nữa nàng phối hợp, nắm giữ binh khí, nhanh nhẹn chút rồi ném xuống mặt đất là được.”
 
Đời trước Quỳnh Nương thành thân không thật, dĩ nhiên không hiểu ý trong lời nói của Lang Vương.
 
Lang Vương không kiên nhẫn, vừa cởi lưng quần lộ ra cơ bụng cường tráng, vừa dán vào bên tai nàng giảng giải kỹ càng.
 
Trong lều trại là tiếng xấu hổ và giận dữ, chưa đến một lúc sau đã bị xuân trướng nùng tình thay thế…
 
Trong trướng là cầm sắt hòa minh, nước sữa hòa nhau, ngoài trướng lại có người thất ý bước chậm, im lặng tiêu điều.
 
Sắp đến đêm rồi mà Hà Nhược Tích vẫn không ngủ được, bèn dạo bước tới gần lều lớn của chủ soái, tuy chưa tới gần nhưng bây giờ đã rất khuya rồi, quanh mình an tĩnh, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng ngâm khẽ gầm nhẹ xấu hổ chết người.

 
Tay Hà Nhược Tích bị bản thân niết đến tím tái. Đây là chính thê cái gì? Quả thực là hồ ly tinh hút máu người, biết rõ Vương gia trọng thương lại không biết thương tiếc, ngược lại sợ như thất sủng mà hút lấy tinh khí của Vương gia!
 
Sao Vương gia lại không nhìn ra, căn bản trong lòng nữ nhân kia không có hắn, lại ngoảnh mặt làm ngơ với người yêu hắn thật lòng… Khoé mắt Hà Nhược Tích đỏ lên, nước mắt trào ra, vài bước đi tới doanh trướng của mình.
 
Ngày hôm sau, Quỳnh Nương nhớ tới chính sự, nói hiểu biết của mình ở tiệm thuốc với Lang Vương, cũng nói ra ý tưởng bước đầu của mình, nhìn xem có thể giải quyết vấn đề thảo dược trước mắt không.
 
Dẫu sao thương nhân trục lợi, nếu một mực bức bách bọn họ lấy dược liệu ra, khó tránh được hiện tượng vàng thau lẫn lộn, lấy hàng kém thay hàng tốt, đến lúc đó hy sinh lại là an khang của những tướng sĩ bị thương đó.
 
Cho nên việc này phải làm theo chương trình.
 
Lang Vương biết bản lĩnh làm ăn của tiểu phụ nhân này, dĩ nhiên là bảo nàng yên tâm đi làm.
 
Vì thế Quỳnh Nương ngồi trong xe ngựa, có nha hoàn Thúy Ngọc bên cạnh đi cùng, thị vệ vẫn giả trang thành bảo tiêu hộ viện phân tán xe ngựa xung quanh, đi đến chợ hôm qua.
 
Quỳnh Nương chuẩn bị đến tiệm bán thuốc của Ngô chưởng quầy, nàng nghĩ lần trước có Công Tôn nhị cô nương cùng đi, Ngô chưởng quầy sẽ không cho nàng giá cả quá mức thái quá.
 
Vào chợ, Quỳnh Nương đẩy rèm vải cửa sổ ra nhìn xung quanh, đột nhiên trước mắt sáng ngời, nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, đúng là Công Tôn nhị cô nương.
 
Công Tôn cô nương vẫn giả trang như ngày hôm qua, người đi theo phía sau cũng là mấy đại hán cao lớn hôm qua.
 
Nhị cô nương ngẩng đầu ưỡn ngực, thần thái phấn chấn, đi đường oai phong lẫm liệt, ở trong chợ tựa như hạc trong bầy gà, còn có khí khái nam nhi hơn rất nhiều quan quân mà Quỳnh Nương đã từng gặp.
 
Nếu không phải đã biết rõ, Quỳnh Nương tuyệt đối không thể tưởng được người có khí phái như vậy lại là một nữ tử. Quỳnh Nương cong môi cười, thầm nghĩ không biết vì sao Công Tôn nhị cô nương không biết mệt với việc giả trang nam nhân như vậy.

Chương 110:


Quỳnh Nương có lòng hỏi thêm về chuyện mua sắm dược liệu, nàng bảo dừng xe, nói với Công Tôn cô nương: “Nhị thiếu, có rảnh rỗi gặp nhau không?”


Công Tôn cô nương ngẩng đầu trông thấy Quỳnh Nương, trên mặt vui vẻ, văn nhã cười ha ha: “Vốn cũng muốn thế, chẳng dám xin vậy.”


Hôm nay Quỳnh Nương không muốn để Công Tôn nhị cô nương lại tiêu pha nữa, nàng xuống xe ngựa, dẫn Công Tôn nhị cô nương đến một tửu lâu khí phái trong chợ mới phát hiện hôm qua —— Trích Tiên Cư.


Đối với với việc Quỳnh Nương không chịu vào tửu lâu nhà mình, Công Tôn cô nương lắc đầu cười bất đắc dĩ, vào Trích Tiên Cư, tiểu nhị hô: “Ai u, nhị thiếu tới rồi, hôm nay sao lại rảnh rỗi quang lâm tiểu điếm thế này?”


Xem ra cùng nghề gặp nhau đều hết sức đỏ mắt.


Quỳnh Nương thô giọng nói: “Tới nhà ngươi ăn cơm, phí lời làm gì? Bưng hết bốn đĩa tám bát sở trường của nhà ngươi lên, gia muốn chiêu đãi bằng hữu, nếu không tiếp đón thì đừng có vào.”


Lúc đồ ăn lên, Công Tôn nhị cô nương ăn rất chuyên chú, lau miệng nói: “Ăn ở tửu lâu nhà mình nhiều rồi, không biết vì sao ngược lại cảm thấy đồ ăn bên ngoài thơm ngon hơn.”




Quỳnh Nương là người thạo ăn uống, nhớ tới đồ ăn ở tửu lâu nhà Công Tôn gia, đúng là không ngon lắm.


Nhưng nàng cũng không nhiều lời, chỉ nói ý tưởng tính toán buôn bán dược liệu ra, nói xong rồi hỏi: “Hình như Công Tôn cô nương rất quen thuộc với giá thị trường của dược liệu, có thể chỉ điểm ta nên làm thế nào không?”


Công Tôn nhị cô nương nghe xong lời này, chớp mắt nói: “Mua số lượng dược liệu lớn như vậy, có nguồn tiêu thụ không?”


Quỳnh Nương biết không giấu được loại người cơ trí lang bạt giang hồ như vậy, liền chỉ về hướng đại doanh Giang Bắc: “Thừa dịp thời cuộc, làm chút mua bán thôi.”


Công Tôn nhị cô nương cười hiểu rõ: “Không ngờ Thôi tiểu thư lại có cách này, nếu bán cho quân doanh thì đừng nhập hàng từ trong tay gian thương, như vậy lợi ít, dược liệu cũng không nhất định là sẽ tốt. Ta biết một chợ thuốc, mỗi năm khai trương, khách thương trời nam biển bắc đều sẽ đến đây mua, nhân sâm ngàn năm, linh chi thành tinh, các loại dược liệu đầy đủ mọi thứ, hàng hoá số lượng lớn, giá cả cũng hợp lý. Chỉ là chợ thuốc này cách Giang Bắc hơi xa, nhưng nếu ngươi có thuyền thì tiện rồi.”


Quỳnh Nương nghe vậy ánh mắt sáng lên, lại tỉ mỉ hỏi thời gian phiên chợ thuốc mở và việc phải chú ý.


Lúc hai người đang nói chuyện hăng say, thân ảnh chiếu vào cửa sổ lầu hai lại bị người có tâm nhìn thấy rõ ràng.


Hà Nhược Tích mang theo bà tử và thị vệ ra ngoài giải sầu.


Sở Quy Hoà nhớ vong thê, cho nên từ trước đến nay rất khoan dung với thân thích thê tộc này. Thấy nàng ta rầu rĩ không vui liền đưa đủ ngân lượng bảo nàng ta xuống phố mua ít son phấn vải vóc, như vậy quay lại Giang Đông cũng dễ chào hỏi người Hà gia, xem như không đến không kinh thành một chuyến.


Hà Nhược Tích biết, di phụ đang ám chỉ nàng ta nên rời đi, trong lòng càng thêm buồn khổ. Nhưng không ngờ đi một lúc trên phố, nhìn trúng một hàng vải, lên lầu hai xem trân phẩm cất trong kho nhà hắn, vừa ngẩng đầu lên lại có thu hoạch khác!


Người giả trang nam nhi tháo mũ sa xuống ngồi bên cửa sổ tửu lâu rõ ràng chính là Thôi Quỳnh Nương! Mà đối diện nàng ta lại một nam tử trẻ tuổi da màu đồng, hai người thân mật, nam tử kia lại còn gắp đồ ăn cho Quỳnh Nương, nói nhỏ bên tai nàng ta, đây… đây là cảnh tượng lén gặp gian phu!





Hà Nhược Tích kích động, Thôi Quỳnh Nương phản bội Vương gia làm ra chuyện này cũng không kỳ lạ. Một nữ tử cố tình xuất đầu lộ diện, cả ngày truy đuổi hơi tiền, thêm nữa xuất thân từ phố phường, lời nói việc làm không bị kiềm chế, có lẽ nam tử trẻ tuổi kia là bằng hữu làm ăn, ham mới mẻ, gian díu với nhau thì có khả năng lắm!


Tính Giang Đông Lang Vương thế nào? Nếu hắn biết Quỳnh Nương hồng hạnh xuất tường, lén gặp nam tử trẻ tuổi, chỉ sợ sẽ giận tím mặt, phụ nhân kia không thể lập tức bị đẩy vào giếng, chỉ cần hưu thê đuổi ra khỏi phủ đã tốt rồi!


Nghĩ vậy, Hà Nhược Tích càng thêm hưng phấn. Nhưng đúng lúc này, một nam tử cùng vào cửa hàng mua đồ lại mở miệng nói: “Xin hỏi là tiểu thư Hà gia Giang Đông sao?”


Hà Nhược Tích ngẩng đầu lên nhìn, là một nam tử xa lạ, không quen biết, nhưng nam tử kia lại cười nói: “Ta là quan viên tứ phẩm trong triều - Thượng Vân Thiên, từ nhỏ đã thông hiểu chút huyền học, tiểu thư có tướng phượng loan cưỡi mây, tương lai nhất định sẽ quý không thể nói, không biết tiểu thư có chịu nghe vài lời của ta không?”


Hà Nhược Tích nghe hắn nói mà mơ hồ, chỉ cho là người điên mạo xưng quan viên trong triều đến trước mặt mình khoe khoang, nhưng ai ngờ sau khi nàng ta quay lưng, nam nhân kia lại nói: “Nếu Hà tiểu thư chịu nghe câu tiếp theo thì sẽ như tâm ngươi mong muốn, được làm bạn với Lang Vương, nếu không nghe, chỉ sợ kiếp này duyên mỏng, chung quy tâm nguyện của ngươi khó thành…”


Lời này khảm vào tim Hà Nhược Tích, nàng ta đột nhiên quay lại, kinh ngạc nhìn nam tử trầm ổn nho nhã trước mắt, thầm nghĩ sao hắn lại biết tâm sự của mình?


Thượng Vân Thiên cười nói tiếp: “Tiền duyên thế nào, phải xem lựa chọn trong tim tiểu thư.”


Hà Nhược Tích biết, mấy câu nói của nam nhân này đều có ý chỉ, tuyệt đối không phải người điên, chỉ sợ cũng không có ham mê làm nguyệt lão, làm người tốt, nhưng mồi nhừ hắn đưa ra lại là thứ mình khát cầu đã lâu, vì vậy thả người nhảy xuống cũng không tiếc.


Lúc nàng ta đang suy tư, Thượng Vân Thiên quay đầu nhìn phía tửu lâu đối diện, nương song cửa sổ che lấp, hắn thấy rõ Quỳnh Nương và nam tử trẻ tuổi đang mỉm cười nói chuyện.


Thôi Tương Quỳnh, sao nàng lại trở thành thế này, tên Vương gia phóng đãng truỵ lạc kia đã huy hoại nàng rồi.


Nhưng nghĩ lại, hắn lại thấy thoải mái, hôn nhân của Quỳnh Nương cũng là bị ép buộc bất đắc dĩ, không thể trái kháng thánh mệnh. Sau khi thành hôn, theo tính Quỳnh Nương, nàng đâu có thật lòng yêu cái loại nam nhân máu lạnh không biết săn sóc này?


Vì vậy hôn nhân trống trải, muốn tìm chút an ủi bên ngoài.


Nhưng hiện giờ Quỳnh Nương cũng quá sa đọa rồi, dù tìm cũng phải tìm người có ngoại hình tốt, nhìn nam tử đối diện nàng, tuy tuấn tú nhưng trên người toàn khí phái giang hồ, nhìn là biết không phải người tốt, tám phần là bằng hữu làm ăn, chỉ bằng vài câu lời ngon tiếng ngọt đã tìm được niềm vui cho phụ nhân.


Bỗng nghĩ đến, Quỳnh Nương và hắn thành hôn nhiều năm nhưng trước nay nàng chưa từng hẹn thầm lén gặp người khác, rất cẩn thận thủ lễ, bởi vậy có thể thấy nàng vẫn có chân tình với mình, chỉ là lúc trước chuyện của Thôi Bình Nhi làm nàng đau lòng, kiếp này sống lại, hành động theo cảm tình nên mới lựa chọn sai lầm, chỉ sợ sau khi thành hôn hối hận không ngừng, không có nơi an ủi, không biết đêm khuya tỉnh lại từ giấc mộng, liệu nàng có hối hận về lựa chọn lúc trước hay không?


Hắn bên này miên man suy nghĩ, Hà Nhược Tích bên kia cũng đã quyết định, ngẩng đầu hỏi Thượng Vân Thiên: “Không biết Thượng đại nhân có lời gì, nói nghe một chút…”


Hai người thảo luận “nối lại duyên phận” thế nào tạm thời không đề cập tới.


Sau khi Quỳnh Nương cáo biệt Công Tôn nhị cô nương, cảm thấy tâm trạng rất thoải mái.


Cũng coi như là trời xanh tương trợ, phiên chợ thuốc sắp mở, tính ra thời gian lộ trình thuyền qua lại vòng vèo mua đồ còn nhanh hơn triều đình giúp đỡ nhiều. Hơn nữa giá thuốc khá thấp, tính vào phí lộ trình, dù Quỳnh Nương bán giá thấp hơn tiệm thuốc cho đại doanh Giang Đông thì vẫn có lời.





Còn chuyện nợ tiền hàng, Quỳnh Nương cảm thấy ứng ra cho nam nhân nhà mình cũng là chuyện nên làm, ít nhất Lang Vương sẽ không giống quân Tào gia, cắt xén khoản tiền thuốc của nàng phải không?


Sau khi trở về, nàng nói chuyện mình tìm hiểu được cho Lang Vương nghe, ban đầu Lang Vương cũng không dị nghị gì, nhưng nghe nói nàng muốn đích thân đi mua thì lập tức không đồng ý: “Lộ trình nói gần cũng không gần, nàng đích thân đi trước, nếu trên đường đi gặp đạo tặc thì làm sao bây giờ? Không được đi!”




Quỳnh Nương vẫn cãi lại: “Lần này nhập hàng liên quan đến an khang của ba quân tướng sĩ, sao ta có thể không đi, ngộ nhỡ có sơ suất thì nên làm sao bây giờ?”


Lang Vương duỗi cánh tay túm nàng về, vuốt má mềm của nàng nói: “Nàng có thể nghĩ ra đường ra của dược liệu là đã giải được mối nguy của ba quân, đâu cần nàng đích thân bôn ba, chẳng lẽ nàng gả bổn vương là để cúc cung tận tụy chuẩn bị sao? Để nàng làm ăn là bởi vì nàng thích ngửi mùi tiền, không vuốt tiền thì ngủ không yên ổn, vì vậy để nàng làm chơi thôi, chẳng lẽ bổn vương thật sự vô dụng đến nỗi phải để thê tử chuẩn bị tiền đồ cho bổn vương?”




Quỳnh Nương ngẩn ra, thật ra theo suy nghĩ vốn có của nàng, chuẩn bị tiền đồ cho trượng phu chính là bổn phận, ngay cả kiếp trước Thượng Vân Thiên cũng chưa bao giờ ngăn cản nàng tìm mọi cách thu xếp tiền đồ cho hắn, chẳng qua lúc cảm động sẽ ưng thuận hứa hẹn —— tới ngày nào đó phú quý, tuyệt đối không cô phụ một phen khổ tâm của nương tử vân vân.


Bây giờ nghĩ lại, mình ngày đêm lo liệu, thế cho nên hậu viện của Thượng Vân Thiên mới trống không, lấy cớ nạp thiếp, mà đôi nhi nữ của nàng cũng thiếu sự yêu thương, cho nên cảm tình giảm đi, còn không thân thiết bằng bà vú.


Nghĩ kỹ lại đúng là quá ngu ngốc. Nhưng quán tính cho phép, sau khi nàng gả cho Lang Vương, tật xấu thích bận tâm lo lắng này vẫn không sửa được, bất tri bất giác lại nhọc lòng bận rộn như kiếp trước


Nhưng Lang Vương nói vậy, bất luận là chân tình hay là giả ý, Quỳnh Nương nghe xong thực sự vô cùng cảm động.


Ít nhất Lang Vương không giống Thượng Vân Thiên, cho rằng làm thê tử lo lắng về tiền đồ phú quý của mình là đương nhiên.


Tuy có khi hắn không coi trọng phụ nhân lắm, lúc nói chuyện còn tràn đầy ý khinh miệt.


Nhưng nếu không nghe mấy lời đó của hắn, cũng không thèm nghĩ đến tiền đồ hung hiểm xui xẻo của hắn, ngày tháng sau khi thành hôn, Quỳnh Nương không thể không thừa nhận, nàng còn sống thư thái vui sướng nhiều hơn nhân duyên đời trước.


Vì vậy, Quỳnh Nương nghĩ ngợi, nghe lời Lang Vương, yên ổn canh bên cạnh hắn chăm sóc hắn. Còn chuyện đưa thuyền kia đã có người tự đề cử.


Đó là nhị cô nương nhà Công Tôn.


Thật ra lần trước Quỳnh Nương đến tửu lâu đã phát hiện, tửu lầu trang hoàng rất phô trương, nhưng đồ ăn lại là hàng thông thường nhiều mỡ rất ngấy, vị của thức ăn cũng không ngon lắm.


Quỳnh Nương vốn lập nghiệp từ tiệm chay, cũng coi như là người thạo nghề, lúc ấy đã âm thầm lắc đầu.


Làm tửu lâu, trước hết phải nghĩ đến khách nhân chủ yếu muốn chiêu đãi, là đủ hạng người lái thuyền đầy tớ, hay là đại quan quý nhân hoa y phú thương.


Có lẽ là do huynh muội nhà Công Tôn vừa mới đổi nghề, buông đao mổ xuống cầm lấy dao phay, nhưng không rành kinh doanh ăn uống. Người túi tiền túng thiếu thấy tửu lâu trang hoàng tinh mỹ hoa lệ sẽ sợ tới mức không dám đi vào; mà người không thiếu tiền ăn xong lại ghét bỏ đồ ăn không đủ tinh xảo.


Hai bên mâu thuẫn, việc làm lăn của tửu lâu liền nửa vời, đúng là tiêu điều. Công Tôn nhị cô nương thấy tích góp mấy năm trước của huynh trưởng dần dần trống vắng thì cũng nôn nóng, cho nên hôm trước nghe nói tính toán của Quỳnh Nương liền tự đề cử mình, muốn đi đưa thuyền thay Quỳnh Nương.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK