Thái Tử thấy tất cả cái tốt trên thiên hạ đều bị Lang Vương đoạt trước. Người bất bình trong lòng như hắn không chỉ có một.
Quan liêu tuỳ tùng đi cùng Thái Tử đến, còn có Thượng Vân Thiên.
Từ sau khi biết Quỳnh Nương phải gả cho Lang Vương làm thê, tim hắn như bị móng vuốt sắc cào rách, ngày ngày đều khó có thể ngủ ngon. Sáng nay lúc dậy theo Thái Tử đến, hắn còn trấn an bản thân, hẳn là Quỳnh Nương cũng không muốn, nàng bị Lang Vương ép cưới thôi.
Nhưng lúc Lang Vương ôm tân nương từ trong phòng ra, Quỳnh Nương cười thẹn thùng, mắt hắn đau như kim châm.
Đâu phải là không bằng lòng bị ép cưới? Lúc nàng nhìn Lang Vương, vẻ mặt e lệ, ngượng ngùng giống như lúc hắn cởi bỏ khăn voan đỏ vào đêm động phòng!
Thượng Vân Thiên vẫn luôn coi Quỳnh Nương là thê tử hắn cưới hỏi đàng hoàng, loại tư vị ký ức kiếp trước kiếp này quấy bên nhau thật sự quá khó tiếp thu rồi.
Vì vậy hắn trơ mắt nhìn nam nhân khác ôm thê tử của mình đi động phòng!
Nhưng phàm là nam nhân có cốt khí, ai có thể chịu được loại nhục nhã này? Nếu có thể, Thượng Vân Thiên thật sự muốn xông tới, một kiếm xuyên tim, chính tay đâm gian phu kia!
Đáng tiếc lúc này chiêng trống vang trời, quyền quý vương hầu ào ào chúc mừng, đều đang nhắc nhở hắn, đời này Lang Vương cưới hỏi đàng hoàng, dù hắn muốn giải oan cũng không có cửa!
Vẫn là do hắn không lên tới địa vị như kiếp trước, khiến Quỳnh Nương coi thường! Thượng Vân Thiên nhìn những xe kiệu hoa mỹ kia, xa hoa lãng phí gả lễ. Kiếp trước lúc hắn cưới Quỳnh Nương, nào có được thế này?
Cũng khó trách Quỳnh Nương vốn bất mãn với hắn sẽ thay đàn đổi dây, gả cho người khác… Chỉ hy vọng đến lúc đó Quỳnh Nương đừng hối hận, khóc lóc tới đến xin hắn tha thứ.
Thượng Vân Thiên cũng không biết chính mình có tha thứ cho thân Quỳnh Nương lúc đó đã không sạch sẽ nữa hay không, nhưng hắn muốn nhìn thấy nước mắt hối hận của Quỳnh Nương, vừa chân thật mà bức thiết.
Hắn nắm quyền, rũ mắt xuống, biến mất trong đám người.
Bởi vì quyền quý đến chúc mừng quá nhiều, thêm nữa vạn tuế là chủ trì, mỗi phân đoạn muốn ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu cũng không được. Mãi cho đến lúc mặt trời chiều ngả về tây, khách quý quan trọng đều kính rượu tạ lễ xong, Lang Vương thấy Quỳnh Nương lộ vẻ mệt mỏi liền bảo nàng về tân phòng thay đồ nghỉ ngơi, ở đây đã có hắn đối ẩm với mọi người, lát nữa cũng sẽ không có ai đi nháo động phòng, bảo nàng yên tâm ngủ.
Quỳnh Nương gật đầu, để Thúy Ngọc đỡ về tân phòng.
Vào tân phòng, ngồi trước bàn trang điểm to dài tháo trâm cài đầu xuống, cổ mỏi chợt được buông lỏng.
Trong phòng có gian dùng để tắm rửa, bên trong có bồn tắm gỗ hương lớn, giải đi mệt mỏi trên người.
Tắm rửa xong, dùng khăn dài thấm khô hơi nước trên đầu, Quỳnh Nương phân phó Thúy Ngọc lấy tẩm y trong rương hồi môn ra. Phối hợp với tẩm bào tơ lụa màu xanh nhạt là hai chiếc yếm nhỏ Quỳnh Nương tự khâu vá, nếu là tân hôn, tất nhiên phải chọn mặc màu đỏ.
Lúc Thúy Ngọc quay về bên cạnh Quỳnh Nương thì đã hơi muộn, không phát hiện tiểu thư khâu vá cái này, lúc lấy y phục mở ra nhìn, nàng ấy đỏ mặt lúng túng.
Vải dệt căng chặt như vậy, chỗ ngực còn hơi trũng xuống, như chim bay giương cánh, mặc vào thì sẽ thế nào?
Lúc Thúy Ngọc hầu hạ tiểu thư buộc dây, yếm kia càng không thể nhìn.
Gần đây Quỳnh Nương lại cao lên không ít, dây yếm buộc chặt, ôm căng lấy gò núi tuyết, cố tình chỗ lõm xuống lộ ra khe rãnh trêu ghẹo người. Vạt yếm cũng ngắn, lộ ra một đoạn eo tuyết trắng, phối hợp với quần thụng màu xanh thấp dưới eo, càng lộ eo thon, một tay cũng có thể ôm trọn.
Thúy Ngọc hầu hạ Quỳnh Nương mặc tẩm bào vào, bọc kín mít cảnh xuân, thầm nghĩ: Tiểu thư lại dám mặc vậy! Có thể thấy sau khi trở về Thôi gia, tiểu thư vẫn quên mất sự dạy dỗ khắc nghiệt ở Liễu gia, học những cái hứng thú của phụ nhân láng giềng, không đoan trang như vậy, chẳng phải sẽ khiến phu quân xem nhẹ, cho rằng tiểu thư không nghiêm cẩn hay sao?
Cũng khó trách Thúy Ngọc sẽ nghĩ vậy, nàng hầu hạ tiểu thư từ nhỏ, dĩ nhiên biết lời nói việc làm của Nghiêu thị khắc nghiệt với tiểu thư thế nào.
Đó là nữ giới quy củ kiểu mẫu, cổ áo không chạm đến cằm, bọc không đủ kín.
Nhưng tiểu thư quy củ từ nhỏ đến lớn, bây giờ lại nói yếm này là chính nàng may, làm Thúy Ngọc như nghẹn ở họng, muốn khuyên tiểu thư cởi yếm này ra, thay tẩm y kín mít.
Kiếp trước quả thực Quỳnh Nương khắc nghiệt cẩn thận thủ lễ, có nề nếp với Thượng Vân Thiên, trước khi làm còn cúc lễ nói một tiếng vất vả rồi.
Nếu nói kiếp trước nhận giáo huấn gì, Quỳnh Nương liền cho rằng nàng không cho trượng phu ăn đủ, để hắn có tâm tư ăn vụng, lại còn ăn đúng lý hợp tình như vậy, không kén cá chọn canh chút nào, loại như Liễu Bình Xuyên dùng ba chiêu đã có thể mê hoặc hắn thần hồn điên đảo.
Đời này, nàng lại gả đi, gả cho một Vương gia truỵ lạc hoa tâm. Một mực thủ lễ, phỏng chừng Vương gia không chờ đêm tân hôn qua đi đã muốn đứng núi này trông núi nọ rồi.
Quỳnh Nương thấy nàng nên thay đổi chút, nhưng cái khác thì không, cũng chỉ có thể bắt đầu từ cách ăn mặc khuê phòng, nhìn xem có thể làm phu quân cảm thấy vẻ ngoài tốt, ăn đến hài lòng không.
Nhưng lúc nhìn thấy biểu tình khiếp sợ không kịp thu của Thúy Ngọc, Quỳnh Nương cũng cảm thấy không ổn, không được tự nhiên.
Lúc Thúy Ngọc lui ra ngoài, nàng từ trên giường đứng lên, soi gương đồng có thể chiếu hết cả người, càng nhìn càng cảm thấy quá phận. Vì vậy nhân lúc Lang Vương chưa trở về, nàng cởi tẩm bào ném lên bình phong thêu hoa, chỉ mặc yếm và quần thụng chạy đi lục rương chuẩn bị thay y phục.
Nhưng không ngờ, lúc đang lục rương, có người đã lặng yên từ gian ngoài đi đến.
Theo lý mà nói, hôm nay hẳn là Lang Vương uống rượu cực muộn mới về.
Ngày lành chờ đợi mấy tháng sao có thể trải qua trong chén rượu hoang đường như vậy.
Vạn tuế không kiên nhẫn thức đêm, tới buổi tối kéo tay Sở Tà, trò chuyện với nhau rồi bãi giá hồi cung.
Hoàng đế vừa đi, vẻ không kiên nhẫn trên mặt tân lang quả thực không hề che dấu.
Từ lúc hắn vào kinh tới nay, tin đồn thay đổi rất nhiều, hắn không thân với số đông quan lại kinh thành. Mọi người đều biết, hắn ở trên chiến trường sát phạt uy danh, lại quen lạnh mặt, cũng không dễ mời rượu.
Thỉnh thoảng cũng có đại gia tộc không hiểu chuyện ăn chơi trác táng nhất thời đắc ý vênh váo, làm ồn mời rượu. Nhưng Lang Vương ít khi nói cười, không khí ồn ào một người ngượng ngùng thật sự là xấu hổ chảy mồ hôi. Lần tiếp theo, mọi người nhìn ra, tân lang đang không kiên nhẫn đuổi người.
Vì thế ai nấy tìm cớ tản đi, ngay cả nháo tân phòng cũng không được, có mấy người thấy tân vương phi kiều mị, muốn mượn cơ hội nháo động phòng nhìn lại gương mặt ngượng ngùng tuyệt diễm kia, nhưng mới vừa bước đến hậu viện đã bị thị vệ đeo đao ngăn lại, nói thân thể Vương phi khó chịu, đang mời lang trung bắt mạch, trịnh trọng mời khách khứa dừng bước quay lại.
Tân lang quá keo kiệt, quá mất hứng! Đồ nhà quê từ Giang Đông tới quả thật là không lên được, nghe nói hình như có bệnh kín, chắc đêm tân hôn cũng chẳng làm được gì, cho nên tầm mắt hắn hẹp cũng không làm mọi người vui sướng.
Như vậy, Lang Vương thong dong thoát thân, gấp gáp đi tới tân phòng.
Còn tưởng Quỳnh Nương vẫn đang nghỉ ngơi, hắn phải mềm giọng dụ nàng tỉnh lại, giải cơn khát của mình. Nhưng ai ngờ, vừa vào tân phòng đã thấy bóng dáng ướt át, eo nhỏ thơm quay lại, mông vểnh lục rương.
Lang Vương chỉ cảm thấy mạch máu đều đang đánh trống reo hò rung động. Hắn bước lớn qua, một tay ôm tân nương yếm nhỏ vào trong ngực.
Nghiêng người một cái, da thịt mịn màng tuyết trắng lại càng khiến mạch máu người nổ tung.
Thấp thoáng dưới tóc dài rối tung, yếm đo đỏ cũng ánh đỏ mắt Lang Vương.
Quỳnh Nương định nói để nàng đổi tẩm y trang trọng hơn đã, nhưng thịt đã ở miệng sói làm gì có đạo lý nhả ra?
Không đợi Quỳnh Nương nói hết, nàng đã bị ấn lên giường hỉ hồng lãng tung bay, màn bị kéo mạnh xuống, nghe Vương gia hàm hồ nói: “Đổi y phục gì? Bộ này vừa ý nhất, sau này may thêm mấy bộ, mặc cho bổn vương ngắm!”
Sau đó, lời chưa hết của Quỳnh Nương bị quấy miệng lưỡi nuốt vụn vặt.
Sau đó nữa, nàng liền biết, tuy nàng sống lại làm người, nhưng bề ngoài thô thông kiếp trước lại không dùng được.
Nàng không gả cho người, mà là một con thú đang đói bụng, cuối cùng tới lúc nào nàng cũng không biết nữa, chỉ biết mí mắt nặng, cả người đau nhức, chỉ muốn ngủ chết ngàn năm.
Tới ngày hôm sau, Thúy Ngọc liên tục thay chậu nước ấm năm lần cũng không thấy bên trong gọi nước.
Thỉnh thoảng có tiếng, Thúy Ngọc dán song cửa sổ nghe, lập tức e lệ lùi cổ về.
Hỉ Thước ở hương dã lâu, đối với tính dục của nam tử còn biết nhiều hơn Thúy Ngọc, dứt khoát xuống bếp nấu một nồi nước ấm, lúc nào cũng thêm nước thêm củi làm ấm nước, nói với Thúy Ngọc đang duỗi cổ nhìn xung quanh: “Đừng nhìn nữa, tạm thời không ra được đâu. Không phát hiện Vương phi chúng ta mê hoặc Vương gia thần hồn điên đảo sao? Trong phòng có khăn ướt, còn có ống trúc dẫn nước ấm vào, e là Vương gia Vương phi nhất thời tham ngủ, thức dậy muộn một chút.”
Thúy Ngọc nhỏ giọng nói thầm: “Theo lý là phải dậy sớm, Vương gia không có phụ mẫu, hôm qua là vạn tuế chủ trì thay, hai vị chủ tử nên dậy sớm diện thánh kính trà…”
Hỉ Thước ăn bánh hỉ đêm qua quản gia thưởng xuống, vừa ăn vừa trừng lớn mắt nói: “Vương gia chúng ta còn quản cái đó sao? Hôm qua chính tai ta nghe thấy Vương gia nói với vạn tuế, e rằng sáng mai mệt mỏi, không kịp tiến cung diện thánh, xin vạn tuế thứ tội. Vạn tuế gia cũng cực kỳ rộng lượng nhân từ, nói Vương gia đừng vội, cứ từ từ, Bành Tổ từng nói cái gì mà…‘ thực liệu không bằng khí liệu, khí liệu không bằng người liệu, lấy người liệu người, chân đắc kỳ chân…’ cứ từ từ thôi, nghỉ ngơi tẩm bổ nhiều vào, quá ba năm ngày đi diện thánh cũng được…”
Làm khó Hỉ Thước phải nghe hết mấy từ ngữ trong sách, nhưng nói được một nửa liền cảm thấy không ổn. Hoàng đế nghe nói về bệnh kín của Vương gia cũng bán tín bán nghi, bèn để Vương gia lấy tiểu thư nhà nàng chữa bệnh sao?
Danh Sách Chương: