Quỳnh Nương cũng học nàng ấy, hào sảng đập bàn: “Một lời đã định.”
Đời này Công Tôn nhị đánh cược chưa từng thua, ban đầu nàng nghĩ mình có bản lĩnh, về sau nàng mới hiểu, đó là bởi vì chưa gặp được Thôi Quỳnh Nương.
Nữ nhân này tuổi nhỏ, chẳng trách có thể nắm giữ Lang Vương vô sỉ, không nói một lời bất động thanh sắc dẫn ngươi vào tròng.
Lúc Công Tôn nhị bị xỏ khuyên, dùng tro than bịt kín vành tai đeo khuyên bạc, Quỳnh Nương ngồi đối diện nàng nhẹ giọng chậm rãi nói: “Đừng động đậy, lát nữa là xong rồi.” Nhưng cổ tay lại không ngừng chút nào, chỉ vài cái đã giật mấy sợi lông mày thừa xuống.
Công Tôn nhị muốn đổi ý, dù sao nàng cũng không phải quân tử, không cần nhất ngôn cửu đỉnh! Đang muốn bỏ gánh chạy lấy người, Quỳnh Nương bỗng không nhanh không chậm nói: “Bây giờ đi, có tin ngày mai ta có thể làm hai nhà định hôn kỳ luôn không.”
Ngươi xem, ngữ điệu dịu dàng mềm mại như vậy lại làm Công Tôn nhị xưa nay không sợ trời không sợ đất nhất thời không dám động đậy. Chỉ có thể đau khổ nói: “Vương phi, ngài cần gì phải thế chứ? Bức tường bẩn như ta(1), ngài có làm thế nào ta cũng sẽ không thiên kiều bá mị được như ngài đúng không?”
(1) Nguyên văn là Gỗ mục không thể chạm khắc, tường bẩn không thể tô trát.
Quỳnh Nương mặt mày bất động: “Dung mạo của chúng ta không cùng một loại, sao ngươi cứ coi nhẹ mình mà so sánh lung tung thế? Chịu đựng hai tháng tham dự tiệc trà với ta, để những người không thấy ngươi có bao nhiêu xinh đẹp nhìn mà mù mắt luôn. Còn sau này ngươi khoác bao tải đi trên phố ta cũng mặc kệ!”
Lang Vương phi là người nào? Kinh doanh tất cả nữ trang vải vóc quý báu nhất trong kinh thành, đôi tay khéo léo của nàng vẽ ra một gương mặt mỹ nhân.
Nàng không sửa quá kỹ hình dáng lông mày của Công Tôn nhị, chỉ nhổ sợi thừa đi để tạo nét dịu dàng. Còn như làn da không cần dùng son phấn che phủ, nhưng phải dùng dầu ngỗng thơm để làm ẩm da, làm màu da đều đều sáng hơn.
Công Tôn nhị cô nương vốn không xấu, khéo léo chải chuốt như ngọc thạch được tạo hình, ngũ quan càng thêm tinh xảo, mang một vẻ đẹp khác.
Tiếp theo Quỳnh Nương phối y phục cho nàng ấy, hài lòng gật đầu.
Bởi vì tróc nã bắt cóc, thêm cả chuyện của đại ca Liễu Tương Cư nên lời đồn về Công Tôn nhị cô nương nửa nam nửa nữ rất nhiều, phần lớn đều là khó nghe.
Nàng cũng cảm nhận được sự khinh thường của các quý phụ với Công Tôn nhị trong lời Vân Hi.
Công Tôn Dô Dịch có công rất lớn trong việc giúp Lang Vương tiêu diệt thủy tặc nên được hoàng đế phong thưởng làm võ quan ngũ phẩm.
Tuy rằng chức quan không lớn nhưng tốt xấu gì Công Tôn nhị cũng là tiểu thư quan gia, sao có thể để người ta khinh thường chứ.
Quỳnh Nương quanh co như vậy là định để mọi người nhìn xem, mỹ nhân như Công Tôn nhị cô nương không phải không có quân tử ngưỡng mộ, để các nàng thu cái khinh thường lại.
Tất cả đã chuẩn bị thoả đáng, đến lúc ra trận.
Quỳnh Nương phân phó quản gia tổ chức tiệc trà, cũng mời không ít công tử các phủ.
Lang Vương phủ vốn là ngõ nhỏ quý giá trong kinh thành, trước đây lúc vạn tuế ban phủ, không biết cố ý hay là vô tình, đúng lúc người nhà bên cạnh vương phủ đều dời đi, Lang Vương bèn mua hai viện rồi xây dựng thêm.
Đến thời điểm đầu xuân hôm nay vườn xây dựng ở sườn tây mới sửa sang xong, cho nên rất nhiều quý nhân đến vương phủ cũng mới chỉ ăn tiệc lúc Vương gia khai phủ, về sau chưa có cơ hội nhìn thấy toàn cảnh vườn mới của vương phủ.
Lần này đến thấy Lang Vương phủ sửa chữa từ đầu một lượt, càng thêm tráng lệ huy hoàng.
Phần lớn đất trong kinh thành, phủ các vương hầu xây rộng rãi thế nào thì dinh thự cũng có hạn, dẫu sao nơi này tấc đất tấc vàng, phủ trạch nhà ai muốn sửa cũng khó.
Nếu vương hầu nào không thiếu tiền thì sẽ hào phóng hơn chút, xây dựng biệt viện ở ngoại ô kinh thành, lâu lâu đến ở, tiêu tan đi buồn bực ở kinh thành chật chội.
Nhưng dùng đất thổ của ngõ nhỏ phồn hoa nhất kinh thành như ruộng cày ở ngoại ô, đúng là chỉ có một mình Lang Vương.
Thứ nhất, dù quyền cao chức trọng nhưng dẫu sao đây cũng là dưới mí mắt thiên tử, không thể làm quan phủ phê văn xác nhập phủ trạch.
Thứ hai, tùy ý mua đất như vậy đúng là quá hao phí bạc, dù là nhà vương hầu, chút của cải kia cũng không tiêu xài nổi.
Nhưng Lang Vương tha hương này lại làm được cả hai, thậm chí còn đào một cái hồ trong hoa viên, có thể chơi thuyền trên đó, đúng là khiến người ta nhìn mà đỏ mắt.
Bởi vì không gặp được đại ca nên Liễu Mộng Đường không kiềm chế nổi nữa, bèn bảo Liễu Bình Xuyên da mặt dày đi theo Vân Hi đến Lang Vương phủ, tìm cơ hội xem có thể gặp được Liễu Tương Cư không.
Nhưng Liễu Bình Xuyên chưa nhìn thấy ca ca mà mắt đã đỏ.
Đời này ả ta sợ nhất là vào Lang Vương phủ trở thành thị thiếp của bại vương đó, chặt đứt phúc lợi.
Không ngờ đời này lại có một ngày chủ động bước vào Lang Vương phủ.
Đến tột cùng là phạm vào tà gì? Vì sao đến hôm nay mà Lang Vương vẫn chưa suy tàn, ngược lại càng ngày càng phú quý hiển đạt?
Trong lòng chua xót, hiển nhiên ngoài miệng cũng chẳng nói lời gì hay. Ả ta bèn ngồi xuống bên cạnh các phu nhân khác cười nói: “Đây là chỗ tốt khi thú nữ thương gia, dùng bạc chẳng cần nháy mắt, đáng tiếc các lão gia trong phủ chúng ta đều quá quy củ, chú ý môn đăng hộ đối, nếu không á, thú một lão bà biết kiếm tiền thì không cần ra khỏi kinh thành cũng có thể chơi thuyền trong hoa viên!”
Vào cửa đều là khách. Nếu Lưu Hi còn đắc thế, Quỳnh Nương sẽ mặc kệ lễ tiết, đuổi Liễu Bình Xuyên ra ngoài.
Nhưng Thái Tử bị phế, lão thần đồng tình với Lưu Hi có khối người, nếu lúc này nàng đuổi Liễu Bình Xuyên đi thì sẽ có hiềm khích đắc thế không buông tha ai, vô cớ bêu danh Vương gia, vì vậy nàng chỉ cần nghĩ là vương phủ canh cửa không nghiêm để ruồi bọ bay vào thôi.
Nhưng con ruồi này lại không tự giác, vẫn ở đó nói bậy ong ong ong, lời trong lời ngoài bôi nhọ Lang Vương là người bại gia ăn cơm mềm dùng hồi môn của chính thê.
Ả ta vừa nói vậy, lập tức có vài phu nhân phụ hoạ theo đuôi, ngụ ý là, các nàng cũng nhận định Lang Vương dùng của hồi môn của lão bà nên mới hào phóng như vậy.
Quỳnh Nương thầm thở dài, lúc nàng gả vào vương phủ đã ngăn cản Lang Vương xây dựng thêm sân, sợ cây to đón gió. Nhưng Lang Vương lại không nghe, nói mình ở Giang Đông toàn sống trong đại trạch, không chịu được chật chội, nhưng nếu ở ngoại ô kinh thành, tới tới lui lui cũng giày vò, chi bằng dứt khoát mua ba phủ trạch, nếu tương lai sinh nhiều hài tử thì cũng có chỗ chơi.
Lời ngang tàng này cũng làm người ta buồn bực, nhưng đó đều là chuyện của phủ mình.
Bây giờ lời gièm pha của Liễu Bình Xuyên đã đưa tới trước mặt nàng rồi, há có lý để người bôi nhọ như năm đó sao?
Vì thế nhân lúc Liễu Bình Xuyên chọc cười mọi người, Quỳnh Nương cười nói: “Nếu đúng là như vậy, chỉ sợ chư vị phải học An Nghiệp vương, nạp nhiều mấy thiếp thị thương hộ. Tiền son phấn mà ta kiếm được, Vương gia nhà chúng ta lại chướng mắt. Từ khi Vương gia nhận vương vị đã phái gia sinh nô tài trong phủ ra đi khắp nơi làm ăn, tích góp được tiền thì sẽ có lợi nhuận, cũng có chút ít sản nghiệp ở mọi nơi, chẳng qua dời tới kinh thành phải cầm cố các cửa hàng nơi khác mới có tiền tu sửa phủ.”
Lời này của nàng không nhanh không chậm, từ từ vả mặt, ý trong lời nói là Vương gia nhà nàng còn giàu có hơn đệ nhất nữ phú hào trong kinh thành là nàng nhiều.
Mọi người bỗng nhiên nhớ tới trước kia lúc triều đình dựng Đại Vận Hà, Hộ Bộ không đủ tiền, phải mượn Lang Vương một phần mới có thể khai công.
Lang Vương có thể cho triều đình mượn tiền, còn nuôi thuỷ quân Giang Đông, hiển nhiên là có gia sản tài vận.
Sao đồ quê mùa xứ người này lại có nhiều tiền như vậy?
Liễu Bình Xuyên nghe xong xấu hổ, trong lòng càng dâng lên vô hạn chua xót.
Từ khi Bạch gia bị giết, Lưu Hi chợt thiếu một khoản tiền lớn.
Mà sau khi bị biếm làm An Nghiệp vương, cung phụng của hoàng gia càng cắt giảm đi không ít. Tiền bạc của vương phủ vốn như trứng chọi đá nhưng An Nghiệp vương vẫn phô trương như thường, chỉ khổ đám nữ quyến trong phủ, khoản tiền hằng ngày không ngừng giảm bớt, bây giờ gần một tháng mới có thể mua một hộp phấn.
Liễu Bình Xuyên nghĩ vậy, nhìn toàn thân Quỳnh Nương châu quang bảo khí, lòng càng oán hận, luôn nghi ngờ liệu lần này mình trọng sinh có phải là bị Quỳnh Nương động tay chân không.
Rõ ràng nàng ta bị đưa về Thôi gia trở thành tiện nữ thương hộ, vì sao bây giờ lại sống sung sướng?
Nhà to như vậy, nàng ta là nữ chủ nhân nơi đây, đúng là làm người ta thấy mà tức giận.
Có điều lần này Quỳnh Nương triệu tập mọi người không phải là vì khoe vườn nhà mình, nàng còn có chuyện chính. Không lâu sau đó, có người tiến vào bẩm báo Công Tôn nhị cô nương muội muội của Công Tôn giáo uý cầu kiến. Quỳnh Nương nói: “Mời Công Tôn nhị cô nương vào.”
Gần đây mọi người nghe được rất nhiều chuyện của Công Tôn nhị cô nương trong vương phủ, dù chưa gặp cũng biết dáng vẻ ngày thường của nàng. Mọi người nghị luận sôi nổi, chờ mong lúc Công Tôn nhị cô nương tiến vào sẽ mang dáng vẻ của một công tử phong lưu quạt lông khăn the, nhếch mày nghiêng đầu.
Nào biết sau khi mành mở ra, chậm rãi đi vào lại là một nữ tử mỹ mạo động lòng người.
Nữ tử này chỉ đánh phấn mỏng, gương mặt không vẽ mà đỏ, đôi môi không điểm mà mị, tóc mai chọc vào hai hàng lông mày mảnh lấp đi nhiều phần anh khí, phối với cánh mũi cao thẳng là đôi mắt lạnh lẽo như nước bắn ra hàn quang bốn phía, nàng mặc váy dài màu lam thêu hoa ngọc lan, chầm chậm bước vào không chút ngượng ngùng, tư thế hiên ngang làm dung mạo vốn vô cùng mỹ lệ của nàng tăng thêm mị lực nói không nên lời.
Mọi người vô cùng kinh ngạc, không ngờ hôm nay lại nhìn thấy Công Tôn nhị cô nương hoàn toàn khác với lời đồn, đặc biệt hai mắt của những thanh niên tài tuấn đó càng tỏa sáng, liên tục ngắm nhìn nhị cô nương. Tuy rằng dung mạo Công Tôn nhị cô nương không diễm lệ phong lưu như Quỳnh Nương nhưng cũng mỹ mạo hơn đại đa số các phu nhân đang ngồi đây vài phần, hơn nữa có một loại phong vận rất khác biệt.
Vân Hi nhìn, môi mím chặt lại.
Danh Sách Chương: