• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 101:


Quay ngược thời gian.


Cố Tiểu Khả thu xếp xong thi hài của mẹ, xuyên qua cửa sổ, yên tĩnh nhìn chăm chú vào mặt trăng sáng trong trên bầu trời.


Bóng cây loang lổ đong đưa theo gió, đêm đen gió lớn, thích hợp giết người phóng hỏa.


Cố Tiểu Khả mở cửa, nhìn thấy Mạc Thần Trạch đang đứng ở cửa.


Cô cứng người lại, không đợi Cố Tiểu Khả nói gì, Mạc Thần Trạch chủ động nói: “Cho anh hai phút, anh cho em xem thứ tốt.”


Mạc Thần Trạch mở tay phải ra, một bình thủy tinh màu vàng nhạt xinh xắn đang nằm trong lòng bàn tay.


“Đây là cái gì?” Cố Tiểu Khả cầm bình thủy tinh lên, chất lỏng màu vàng đựng ở bên trong bắt đầu tràn ngập ánh sáng rực rỡ lấp lánh.


Mạc Thần Trạch giải thích: “Đây là ký ức một giờ nữa ở tương lai của em.”


Mặc dù dùng tư hình không thỏa đáng, nhưng có lúc bạo lực cũng có thể phát tiết cảm xúc tiêu cực trong lòng.


Sau khi sửa kịch bản, tuy rằng Mạc Thần Trạch không cho Cố Tiểu Khả tự mình giết kẻ thù, lại cũng không nỡ lấy đi cơ hội phát tiết của cô.


“Mở nắp bình ra, ngửi thử xem.”


Cố Tiểu Khả không chút nghi ngờ nào, Mạc Thần Trạch vừa nói xong cô đã xoay nắp bình ra.


Mùi hương hoa quế ngào ngạt xông vào mũi.


Cố Tiểu Khả ngẩn ngơ mấy giây mới phục hồi lại tinh thần, trong một giờ tới, cô không chỉ bị bại lộ thân phận, còn suýt chút nữa giết chết Cố Hoằng Thăng.


“Đừng lo lắng, mặc dù thời hạn truy tố hai mươi năm vừa qua, nhưng anh tra được hai tháng trước Cố Hoằng Thăng uống rượu lái xe gây tai nạn bỏ trốn, cho nên thực ra thời hạn truy tố phải tính lại từ đầu.”


Mạc Thần Trạch nhìn thật sâu về phía Cố Tiểu Khả, thấp giọng nói: “Anh đã từng hứa với em, không để cho Cố Hoằng Thăng nhìn thấy ánh mặt trời tháng sau, thì nhất định sẽ làm được, hãy tin anh.”


Cố Tiểu Khả ngẩn ngơ gật đầu.


Mạc Thần Trạch lại cẩn thận từng li từng tí hỏi: “Vậy chúng ta vào nhà ngồi đi, em pha cho anh tách trà kỷ tử được không?”


Cố Tiểu Khả lùi về sau một bước, nghiêng người tránh ra, Mạc Thần Trạch nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm.


Kết quả người đầu tiên đi vào nhà lại không phải là Mạc Thần Trạch, mà là Hổ Nha núp ở bên chân anh.


Trước đó cục cưng cố ý hít thở chậm lại, nhất thời Cố Tiểu Khả không để ý đến nó, đợi đến khi phục hồi lại tinh thần, Hổ Nha đã ngồi lên cái đệm dành riêng cho nó rồi, cái đuôi lông xù hận thù sục sôi giơ lên đang điên cuồng đập lên nền nhà.


[Thế này mới đúng, cô giáo, lúc nãy tôi lo lắng cho dù cô biết được tương lai sẽ xảy ra chuyện gì nhưng vẫn liều lĩnh xông ra báo thù lắm.]


Hổ Nha thu lại giọng nói đáng yêu ngốc nghếch thường ngày, nói bằng một kiểu giọng điệu đặc thù trộn lẫn gâu gâu nói:


[Tên kia không làm người tốt, chắc chắn xuống địa ngục sẽ không được chết tử tế!]


[Việc nặng việc bẩn cô cứ để lão đại làm, lão đại chắc chắn có thể quang minh chính đại tiến hành theo quy trình giải quyết tên độc ác kia.]


[Cô giáo à, năng lực nghiệp vụ của cô về mặt này quả thật không bằng lão đại, cho nên nhất định không được tự mình ra tay, à, làm bẩn tay vì rác rưởi không đáng, biết chưa?]


[Đừng lo lắng, nói chung chuyện này lão đại chắc chắn làm được, cô tin tôi, ha.]


Cố Tiểu Khả lặng lẽ hít thở, chưa nói gì.


Có trời mới biết lúc nãy khi biết được kẻ thù giết mẹ là Cố Hoằng Thăng, cô phải chịu đựng khó khăn tới nhường nào.


Tưởng tượng ra vô số cách tự tay mình giết chết Cố Hoằng Thăng, cho dù bị bại lộ thân phận cũng không tiếc, cùng lắm thì cá chết lưới rách, đồng quy vu tận.


Cho đến bây giờ Cố Tiểu Khả còn hơi hoảng hốt, hình ảnh không ngừng hiện lên trước mắt….


Hình như cô tung một chưởng qua, muốn nửa cái mạng của Cố Hoằng Thăng, sau đó bại lộ thân phận, bị cơ quan nghiên cứu khoa học lôi đi mổ xẻ phân tích.


Nếu như không có Mạc Thần Trạch, nội dung gốc của kịch bản sẽ diễn ra như vậy.


Cũng không biết rốt cuộc để đổi cho mình được một cơ hội lựa chọn lần thứ hai như này, Mạc Thần Trạch phải trả giá lớn bao nhiêu.


Cố Tiểu Khả không nỡ phụ lòng phần tâm ý này.


Cô ngước mắt, nhìn về phía Mạc Thần Trạch đang tự mình pha trà kỷ tử ở trong bếp.


Mạc Thần Trạch có cảm giác, ngẩng đầu lên, cười nhẹ với Cố Tiểu Khả, nói mấy chữ.


Bên tai Cố Tiểu Khả không nghe thấy mấy lời nói sảng lảm nhảm của Hổ Nha nữa.


Mạc Thần Trạch nói là: Đừng lo lắng, mọi chuyện đã có anh rồi.


Cố Tiểu Khả cụp mắt, nước mắt đột nhiên trào ra.


Một người cô đơn đã lâu rồi, một chút ấm áp đã có thể khiến vành mắt cô cay cay.


Bỗng nhiên không nỡ đồng quy vu tận nữa.


Mạc Thần Trạch đi nhanh về phía Cố Tiểu Khả, nhưng lại dừng lại, nháy mắt với Hổ Nha.


Hổ Nha lập tức đứng lên, cẩn thận từng li từng tí đến gần Cố Tiểu Khả, đặt cái đầu xù lông lên đầu gối cô, nhẹ nhàng mè nheo.


[Cô giáo, không khóc không khóc ha, cô khóc làm lòng tôi cũng vỡ nát theo rồi.]


Cố Tiểu Khả khom lưng vùi đầu vào trong đám lông dài của cục cưng chăn cừu Đức, đè nén sự nghẹn ngào.


Nhất định là mẹ ở trên trời linh thiêng, phù hộ cô gặp được sự ấm áp cứu vớt bản thân, mỗi giây mỗi phút đều trở nên sáng ngời.


Mạc Thần Trạch ngồi bên cạnh Cố Tiểu Khả, yên lặng đợi cô bình tĩnh trở lại.


“Anh đã sắp xếp ổn thỏa rồi, tính toán thời gian, có lẽ sắp có thông tin rồi.”


Vừa nói xong đã nhận được một tin nhắn.


Mạc Thần Trạch đọc lên: “Cố Hoằng Thăng đã bị bắt.”


Hổ Nha lộ ra răng nanh, tàn nhẫn nói: [Lão đại, tốt nhất là anh tiến hành theo quy trình đập chết thằng kia đi, thu xếp rõ ràng cho ông ta, nếu như thất bại, tôi sẽ dẫn theo anh em trên đường xử ông ta.]


Cố Tiểu Khả vỗ một cái lên mông lông xù của cục cưng: “Dù gì cậu cũng là cảnh khuyển xuất ngũ, học ở đâu mấy từ lóng này hả.”


Hổ Nha tức khắc im miệng, đồng thời không có ý định bán đứng đồng bọn.


Cảm xúc Cố Tiểu Khả đã khôi phục lại bình tĩnh một chút, Mạc Thần Trạch lẳng lặng nhìn Hổ Nha cố gắng chọc cho cô vui vẻ, không nói nhiều.


Hổ Nha nghiến răng kẽo kẹt kẽo kẹt, oán giận với Cố Tiểu Khả, nói nó rất tiếc Cố Hoằng Thăng bị bắt quá nhanh, mình không thể tìm một cơ hội hung hăng cắn một miếng.


Không lòng đầy căm phẫn như anh bạn, Mạc Thần Trạch từ đầu đến cuối đều rất bình tĩnh.


Trước khi đến, anh như tự làm khổ mình xem đi xem lại câu chữ trên kịch bản, xem Cố Tiểu Khả giống phát điên ra sao chính tay đào thi hài của mẹ ra, lại đau khổ căm phẫn tuyệt vọng như thế nào, từng câu từng chữ, xem một lần lại một lần.


Làm sao mà anh nỡ để Cố Tiểu Khả lại phải trải qua một lần đau khổ như vậy, cho nên lựa chọn quay lại thời gian này.


Cố Tiểu Khả thấy Mạc Thần Trạch không nói gì, cho rằng anh còn đang giận, theo tiềm thức ôm Hổ Nha vào lòng mình, nhỏ giọng nói xin lỗi: “Xin lỗi, lại thêm phiền phức cho anh rồi, em….”


Mạc Thần Trạch ngắt lời cô: “Không có gì mà phải xin lỗi cả, người nên xin lỗi là anh, là anh phát hiện quá muộn….”


Viền mắt Cố Tiểu Khả đỏ lên, mềm mại dựa lên tấm đệm trên sofa.


Mạc Thần Trạch thử dò xét nhẹ nhàng nắm tay cô, mãi mới nói: “Chuyện này muốn trách thì phải trách anh… là anh không chăm sóc em cho tốt….”


“Sao có thể trách anh được cơ chứ.”


Cố Tiểu Khả dựng thẳng lưng bác bỏ lại ngay, dùng sức vò chóp mũi đã cay xè.


“Nếu không phải là anh, chắc chắn em đã cá chết lưới rách với tên súc sinh kia rồi.”


Cố Tiểu Khả khàn giọng, giọng nói kèm theo một chút tủi thân ngay cả cô cũng không phát hiện ra: “Nhưng bây giờ, bởi vì có anh, em lại không nỡ cá chết lưới rách với ông ta nữa…”


Vành mắt Mạc Thần Trạch nháy mắt đỏ lên.


Anh nhìn Cố Tiểu Khả thật sâu: “Hứa với anh, sau này mặc kệ là làm chuyện gì đều phải nói trước với anh một tiếng.”


“Anh từng này tuổi rồi, khó khăn lắm mới tìm được người mình thích, nhớ nhung nhiều năm như vậy, mắt thấy sắp tu thành chính quả rồi, em đừng giày vò để cô ấy chạy mất có được không.”


Cố Tiểu Khả nghĩ cũng biết Mạc Thần Trạch lo lắng biết bao nhiêu, Mạc Thần Trạch đã phải bỏ ra một cái giá lớn như nào, để thu dọn cục diện rối rắm mà mình để lại, càng nghĩ càng thấy áy náy, cúi đầu xuống, không dám nhìn nhiều Mạc Thần Trạch.


“Thực ra cũng không phải là không có thu hoạch gì…”


Mạc Thần Trạch đưa đầu ngón tay nhấc cằm Cố Tiểu Khả lên, để cô nhìn thẳng mình, cười nói: “Em xem, em không còn kháng cự lại sự đụng chạm của anh nữa rồi.”


“Trong một tiếng tương lại bị sửa đó, anh đã dùng sức ôm chặt em.”


Cố Tiểu Khả sững sờ, sau đó nhanh chóng quay đầu đi, đôi má ửng đỏ.


“Được rồi, chuyện này dừng ở đây, những chuyện còn lại cứ giao cho anh là được rồi.”


Mạc Thần Trạch cười nhẹ, nhẹ nhàng nặn lòng bàn tay Cố Tiểu Khả, dịu dàng hỏi cô: “Có thể làm phiền em giúp anh một chuyện được không?”


Cố Tiểu Khả gật đầu ngay, Mạc Thần Trạch nói cái gì thì chính là cái đó, bất kể là chuyện gì, cô nhất định sẽ làm hết sức.


“Anh nói đi.”


Mạc Thần Trạch phiền não nói: “Lâu lắm rồi Hổ Nha không kiểm tra sức khỏe, anh bạn này rất tinh, mỗi lần còn chưa đi đến cửa thú y là đã phát hiện không đúng, quay đầu chạy luôn, không lôi nổi nó.”


Nói xong Mạc Thần Trạch dùng mắt ra hiệu cho Hổ Nha, thế là Hổ Nha bắt đầu làm trò.


[Không muốn không muốn không muốn, tui không muốn kiểm tra sức khỏe! Không muốn kiểm tra sức khỏe đâu!!!]


[Lấy máu tiêm đau lắm ó, đau lắm luôn ó ~Hổ Nha không muốn không muốn không muốn đâu mà~~~]


Anh bạn diễn quá lố, nhưng bây giờ Cố Tiểu Khả chỉ một lòng muốn lập công tranh biểu hiện, hoàn toàn không có thời gian đi nghiên cứu kỹ năng biểu diễn khoa trương của Hổ Nha.


Cô dùng sức nắm lấy bàn tay to lớn khô ráo ấm áp của Mạc Thần Trạch, cẩn thận đồng ý chuyện này.


“Anh yên tâm, chắc chắn em sẽ đưa nó đi kiểm tra sức khỏe cẩn thận, nhất định không phụ sứ mệnh.”


Mạc Thần Trạch nhẹ nhàng vuốt tóc Cố Tiểu Khả, cười gật đầu: “Được.”


Cố Tiểu Khả đã hoàn toàn bị dời đi sự chú ý, cuối cùng vứt Cố Hoằng Thăng ra sau đầu.


Hổ Nha cảm thấy mình đã lập được công lớn, hài lòng lắc lắc đuôi, miệng cười toe toét, đâu chỉ có nhếch khóe miệng, tưởng chừng như là mỗi một bắp thịt trên mặt đều biểu lộ tình cảm, cả gương mặt to lớn cũng không giả vờ nổi nữa rồi.


Cục cưng lúc này nào đâu biết được, “Kiểm tra sức khỏe” trong miệng cô giáo khác hoàn toàn với “Kiểm tra sức khỏe” mà nó nghĩ đến chứ.


Ngày hôm sau trên đường đi kiểm tra sức khỏe, Cố Tiểu Khả dịu dàng trước nay chưa từng có với Hổ Nha, hàng loạt lời lời hay khen ngợi cứ như không cần tiền mà đập tới tấp về phía nó.


Nhưng mà kiểm tra sức khỏe chỉ là cái cớ để dời đi sự chú ý của cô giáo mà thôi, Hổ Nha và cậu chủ mười phần ăn ý.


Cho nên Hổ Nha chỉ giãy dụa mấy cái tượng trưng lúc đầu, sau khi diễn trò xong lại ngoan ngoãn phối hợp với bác sĩ thú y để kiểm tra sức khỏe, không để cho Cố Tiểu Khả phải nhọc lòng chút nào.


Anh bạn âm thầm cho mình một like, cảm thấy mình quá xá là cừ.


Chỉ là vẻ mặt của cô giáo có gì đó không đúng lắm.


Hổ Nha vểnh tai lên, lặng lẽ đến gần Cố Tiểu Khả đang quay lưng lại với nó gọi điện cho chủ của nó.


“Kiểm tra sức khỏe xong rồi à?” Khóe miệng Mạc Thần Trạch không tự giác cong lên: “Vẫn là em giỏi, giúp anh được một chuyện lớn.”


“Hổ Nha hết thảy đều tốt, chỉ là…”


Ở đằng sau Cố Tiểu Khả nói nhỏ mấy cái gì đó, vốn từ vựng Hổ Nha có hạn, nghe không được hiểu lắm.


Anh bạn nghiêng đầu nhúc nhích cái tai, rất là tò mò, viêm tuyến tiền liệt là cái gì? Đồ ăn được sao?


Mạc Thần Trạch đang nói chuyện điện thoại trầm mặc một giây, sau đó đồng ý nói: “Nếu dễ dàng tái phát, có thể chọn phẫu thuật.”


Cố Tiểu Khả cúp điện thoại, nhìn về phía cục cưng vẻ mặt hồ đồ phía sau cửa.


“Hmmmm…. Hổ Nha, cậu lại đây, cô giáo thương lượng với cậu chuyện này.”


Không biết tại sao, đột nhiên trong lòng Hổ Nha dâng lên một cỗ lạnh lẽo.


[Chuyện, chuyện gì thế?]


“Chuyện này…..”


“Viêm tuyến tiền liệt mãn tính rất dễ dẫn đến u nang tuyến tiền liệt, khi tăng sản nang và chuyển sản vảy xảy ra ở tuyến tiền liệt, theo chất chứa trong u nang tăng lên, các u này sẽ chèn ép trực tràng và đường tiết niệu lân cận, dẫn đến rối loạn đại tiện và tiểu tiện, đồng thời dẫn đến viêm phúc mạc, nhiễm trùng huyết, nhiễm độc máu và nguy cơ tử vong.”


“Thường thì trị liệu bảo thủ hiệu quả không phải là rất tốt, tốt nhất là áp dụng phương pháp trị liệu phẫu thuật.”


“Loại phẫu thuật thiến này không chỉ có thể ngăn chặn sự phát sinh các loại bệnh như là ung thư tinh hoàn, tuyến tiền liệt và mụn nhọt quanh hậu môn, còn có thể kéo dài tuổi thọ…”


“Quả thật là thiên thời, địa lợi, cẩu hòa.”


“Vậy nên, cậu có muốn suy nghĩ một chút không?”


Hổ Nha nghe mà mặt nghệt ra, ngoan ngoãn hỏi: [Cái gì gọi là đi thiến vậy?]


Cố Tiểu Khả đến gần bên tai anh bạn nhẹ nhàng giải thích hai câu.


Hổ Nha chợt trợn to mắt, gào lên một tiếng xông ra khỏi bệnh viện thú cưng, chạy với tốc độ phóng tên lửa.


Vừa chạy vừa gào: [Cô giáo cô đừng có quá đáng quá! Cô giáo cô đừng thế mà, đừng có không làm người mà!]


Chương 102:


Hổ Nha thà chết chứ không theo.


Cố Tiểu Khả cũng hết cách, cũng không thể cưỡng ép nó, may mà bệnh không nặng, chỉ là hơi viêm, bèn bàn bạc với Mạc Thần Trạch một chút, nói rõ lần này áp dụng điều trị bảo thủ, nếu như lại tái phát, thì nhất định phải làm phẫu thuật.


Bé cưng lớn Hổ Nha mạnh mẽ kiên cường 35 cân thế mà lại khóc nháo nửa ngày mới miễn cưỡng đồng ý, lúc truyền dịch, toàn bộ quá trình cô giáo phải ôm lấy dỗ dành mới được, ngay cả về nhà đều phải ôm trong lòng, cực kỳ nhỏ yếu đáng thương lại bất lực.


Cố Tiểu Khả nặn cái mông lông xù của Hổ Nha, bất đắc dĩ nói: “Bé mập à, cậu đã 35 cân rồi, là bé cưng lớn rồi, xuống tự đi đi.”


Hổ Nha: […..]


Giả vờ ngủ thì nó là trùm.


Cố Tiểu Khả chỉ đành ôm bé cưng về nhà.


Mạc Thần Trạch mở cửa, nhận Hổ Nha từ trong tay Cố Tiểu Khả, Hổ Nha chợt vặn vẹo uốn éo kháng cự, Cố Tiểu Khả không đứng vững, cả người và chó cùng ngã vào vòng tay của Mạc Thần Trạch.


Hai người đều đơ ra, thời gian như ngưng lại mất mấy giây.


Cố Tiểu Khả không phản kháng, cũng không nhảy ra.


Mạc Thần Trạch thuận thế nhẹ nhàng xiết chặt cánh tay, cho Cố Tiểu Khả một cái ôm rắn chắc.


Hổ Nha bị hai người dồn vào giữa, không thoải mái mà vặn vẹo, lúc này hai người mới lưu luyến từ từ tách ra.


Mạc Thần Trạch ôm chắc Hổ Nha, quấn anh bạn bằng tấm thảm mỏng nhét vào ổ, tốc độ động tác vừa nhìn là biết cực kỳ thành thục.


Sau khi Cố Tiểu Khả rời đi, Mạc Thần Trạch ngồi một mình trên sofa phòng khách nghiêm túc suy nghĩ.


Cái ôm bất ngờ thình lình xảy ra kia, Cố Tiểu Khả biểu hiện hết sức tự nhiên, không có mâu thuẫn lắm.


Cô ấy đang cố gắng tiếp nhận mình, nghĩ đến đây tâm tình Mạc Thần Trạch rất là vui.


Chân trước Cố Tiểu Khả vừa rời đi một phút, chân sau Mạc Thần Trạch đã lôi Hổ Nha đang ngủ say ở trong ổ dậy.


“Ngủ cái gì mà ngủ, dậy đi thôi, chia sẻ với nhóc một tin cực kỳ tốt.”


Hổ Nha giải vờ ngủ quá lâu dẫn đến ngủ thật bị ép mở mắt, con mắt ngái ngủ lim dim, vẻ mặt đáng thương nhìn cậu chủ nhà mình.


[………]


“Lúc ôm vừa nãy, nhân cơ hội ôm eo nhỏ cô giáo nhà nhóc một chút, cô ấy không chống cự, nhóc nói xem, nó có nghĩa là gì?”


Hổ Nha còn chưa tỉnh ngủ hẳn, ngốc nghếch vô ý thức lặp lại: […..Có nghĩa là gì?]


Mạc Thần Trạch cười: “Có phải nghĩa là mùa xuân của tôi sắp đến rồi không?”


Hổ Nha: [……]


À, mùa xuân….


Mùa xuân!?


Hổ Nha giật mình, tỉnh ngủ hẳn, nhớ đến thế giới động vật từng xem cùng Bí Đao mấy ngày trước đó.


Mùa xuân đến rồi, vạn vật hồi sinh, thảo nguyên rộng lớn lại đến mùa giao phối của nhóm động vật rồi.


[A a a a a a a a a, lão đại, anh đừng có mà cũng không làm người nhé!]


[Nói đi! Có phải anh đã thông đồng với cô giáo xong rồi phải không, cũng đang có ý đồ với quả trứng nhỏ của Hổ Nha phải không!]


[Tôi tuyệt đối sẽ không để hai người được như ý đâu!!!]


Sau đó mặc cho Mạc Thần Trạch nói gì, Hổ Nha cũng quyết không nghe, cũng không thèm để ý tới chủ nhân của mình, lòng như tro tàn ngồi phịch trên đất, hệt như một chú chó chết, ý chí giả chết vô cùng kiên định.


Ham muốn chia sẻ hăng hái của Mạc Thần Trạch không được thỏa mãn, cảm thấy rất là tiếc nuối.


Đưa Hổ Nha về xong, Cố Tiểu Khả nghẹn một hơi xông về nhà rửa mặt bằng nước lạnh.


Giọt nước óng ánh theo gương mặt nhỏ vào trong bồn rửa tay, Cố Tiểu Khả trong gương cụp mắt, che dấu thần sắc trong mắt.


Cô cố gắng khống chế cảm xúc của bản thân, nhưng khóe miệng hơi nhếch lên đã làm lộ bí mật rồi.


Vui vẻ.


Không nhịn được rất vui vẻ.


Nắm tay, cô không khó chịu; ôm, cô cũng không khó chịu nữa.


Thậm chí vẫn còn chưa thỏa mãn.


Cố Tiểu Khả giơ tay, chần chờ hai giây, kết quả quyết định mở cánh tủ nhỏ được giấu sau gương thủy tinh của bệ rửa mặt.


Một bình thủy tinh nhỏ màu vàng kim nhạt đang yên lặng đứng trong một hộp khóa nhỏ.


Cố Tiểu Khả vặn nắp bình ra, hít sâu một hơi, vượt qua tình huống buồn nôn có liên quan đến Cố Hoằng Thăng, tập trung sự chú ý của mình vào mấy giây cuối cùng.


Trước đó bởi vì lượng thông tin quá lớn, phần hồi ức này cô không tỉ mỉ nhìn cho rõ, chỉ mơ hồ biết rằng hình như Mạc Thần Trạch đã ôm cô.


Giờ đây quay đầu lại xem cẩn thận một lần nữa, đúng thật không phải là ảo giác, Mạc Thần Trạch không những ôm mình, anh…. còn hôn cô nữa.


Hai má Cố Tiểu Khả ửng đỏ, hít sâu một hơi, cố gắng bình phục tâm tình, nhưng khóe miệng lại cứ không nghe lời, luôn không chịu kiểm soát mà nhếch lên.


Cô ra sức xoa mặt, khó khăn lắm mới bình tĩnh trở lại, gương mặt bình tĩnh bắt đầu rửa mặt chuẩn bị đi ngủ.


Ngày hôm sau đi học, Bí Đao cực kỳ tinh mắt, liếc mắt mấy cái đã phát giác ra không được đúng lắm.


Nó nhìn Mạc Thần Trạch, lại ngoảnh đầu nhìn Cố Tiểu Khả, sau đó bạch bạch bạch chạy về phía Hổ Nha, nhiều chuyện hỏi: [Hổ Nha, cậu mau thành thật khai báo, giữa cậu chủ của cậu và cô giáo là xảy ra chuyện lớn khó lường gì rồi hả?]


Hổ Nha lắc lắc cái đuôi lông xù, thần thần bí bí nhếch miệng, không nói gì.


[Đừng có mà keo kiệt như thế chứ, nói đi mà ~ nhanh nói đi mà.]


Bí Đao chớp chớp đôi mắt to, oán giận nói: [Cậu chủ của tôi chỉ là một ông chú nhàm chán bình thường đền mức không thể bình thường hơn.]


[Ngoài cái bề ngoài nghiêm túc tâm hồn thiếu nữ đáng để bóc phốt ra, đúng là không còn chỗ nào đáng để đào sâu buôn dưa cả.]


[Thời gian này tôi sống thật là sóng yên biển lặng, sắp buồn chết rồi…]


Việc riêng tư liên quan đến Cố Tiểu Khả, Hổ Nha cực kỳ kín miệng, kiên quyết không chia sẻ bí mật với anh bạn này, mà lảng sang chuyện khác:


[Bí Đao, cậu biết nhiều thành ngữ thật đó, sóng yên biển lặng là gì thế?]


Bí Đao quả thật là bị dời đi sự chú ý, bắt đầu nói chuyện say sưa truyền đạo dạy nghề giải thích nghi hoặc cho Hổ Nha.


[À à à, thì ra là ý này.]


Hổ Nha gật đầu liên tục: [Bí Đao, cậu giỏi thật đấy! Được rồi, lão đại sắp muộn giờ làm rồi, tôi đi giục anh ấy biến mau mau lên dây, lát nữa cô giáo còn phải dạy chúng ta nữa ~ không thể kéo dài thời gian nữa.]


[Nè, Hổ Nha cậu đừng đi mà, tôi dạy cậu học thành ngữ rồi, trái lại cậu nói chút chuyện của cô giáo với cậu chủ của cậu đi chứ! Có phải bọn họ đã ở bên nhau rồi không hả…..]


Hổ Nha rất là bất đắc dĩ: [Hai người bọn họ có ở bên nhau hay không tôi không biết, tôi chỉ biết mình sắp vô dụng rồi…..]


Bí Đao lập tức vểnh tai lên, hai mắt sáng lên: [Mau nói hết ra nhanh đi, sao cậu lại vô dụng hả?]


Hổ Nha vội vã giơ cái chân lông xù che miệng lại, chạy liên tục bạch bạch bạch như một làn khói, trời ạ, nguy hiểm thật suýt chút nữa lỡ miệng nói hết ra.


Bí Đao không chết tâm bám theo Hổ Nha, một đường đi vào phòng khách.


Cố Tiểu Khả đứng ở cửa biệt thự, đợi con sen đưa Điêu Điêu học sinh cuối cùng đi học.


[Nguy hiểm thật nguy hiểm thật, suýt chút nữa thì muộn học rồi!]


Tinh thần Điêu Điêu vô cùng hăng hái chạy ở phía trước, con sen thở hồng hộc đuổi theo ở đằng sau.


[Đều tại chủ nhân chạy quá chậm, cô giáo cô sẽ không khấu trừ hoa đỏ nhỏ của tôi chứ?]


Cố Tiểu Khả cười lắc đầu, Điêu Điêu lập tức thở phào.


Chủ của Điêu Điêu rất ngại nói xin lỗi với Cố Tiểu Khả: “Xin lỗi, lâu không rèn luyện, thể lực chống đỡ không nổi, để cô giáo chê cười rồi.”


Cố Tiểu Khả còn chưa kịp chào hỏi với con sen, đã nghe thấy Điêu Điêu đang ngồi xổm ở bên cạnh trợn trắng mắt bóc phốt: [Lừa đảo, buổi sáng lúc anh đánh nhau với cô bạn gái yêu tinh sao lại có thể lực thế, mà đưa tôi đi học thì lại thể lực không đủ, hừ!]


Cố Tiểu Khả: “…….”


Hình như không cẩn thận biết quá nhiều rồi.


Cố Tiểu Khả dắt Điêu Điêu quay người vào phòng, thấy Điêu Điêu còn muốn chia sẻ chi tiết quá trình yêu tinh đánh nhau, vội vàng bịt miệng cục cưng lại.


Có vài chi tiết ân ái chỉ thuộc về chuyện hai người trong cuộc, cực kỳ không thích hợp chia sẻ ra bên ngoài.


Cố Tiểu Khả vẻ mặt nghiêm chỉnh đẩy cửa ra, nét mặt dần dần cứng lại.


Chỉ thấy Mạc Thần Trạch mặc một bộ âu phục phẳng phiu dáng vẻ tùy ý ngồi trên đệm cói ở giữa phòng khách, đám lông xù vây kín bốn phía ba tầng trong ba tầng ngoài.


“Ừm, ôm rồi.”


“Cảm giác gì? Chính là vừa thơm vừa mềm, khác hẳn cảm giác ôm Hổ Nha.”


“Vui hay không? Cậu nói xem, tối qua tôi không nỡ rửa tay.”


“Bao giờ kết hôn? Trái lại tôi muốn cầu hôn, chỉ sợ cô giáo các cậu không đồng ý. Có điều các cậu yên tâm, tôi sẽ cầu hôn cho đến khi cô ấy đồng ý mới thôi.”


“Các cậu muốn giúp? Được, giúp tôi nhìn chằm chằm người đàn ông khác.”


“Cái gì? Còn muốn chi tiết cái ôm nhiều hơn?”


“Đúng là không có cách gì với các cậu, được rồi, tôi lại miêu tả kỹ càng cho các cậu….”


Cố Tiểu Khả bước nhanh đến, cũng không phát hiện ra tư thế đi đường là cùng tay cùng chân.


Cô tận lực bình tĩnh hỏi: “Anh…. đang làm cái gì đó?”


Mạc Thần Trạch ngẩng đầu nhìn cô, cười: “Anh đang trả lời câu hỏi của phóng viên, bọn họ đều rất muốn biết hai chúng ta đã phát triển đến bước nào rồi.”


Cố Tiểu Khả quả thật là sắp nghẹt thở.


Cái chết tiệt gì mà trả lời câu hỏi của phóng viên!


Căn bản là anh nghe không hiểu những chú chó đang nói cái gì, trả lời câu hỏi của phóng viên cái khỉ khô ý.


Cho nên rốt cuộc anh lẩm bẩm chia sẻ cho chúng nó những gì rồi, a a a a a___

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK