Cố Tiểu Khả trợn tròn mắt nhìn về phía người chim bay đi, hỏi: “Anh ta là ai?”
Vậy mà cánh dài lại biết bay….
Liên tưởng đến bản thân cũng có thể hô hấp trong nước, đồng tử Cố Tiểu Khả chợt lóe, trực giác cho biết có mùi vị của đồng loại.
Mạc Thần Trạch cẩn thận quan sát sắc mặt Cố Tiểu Khả, thở nhẹ, thuận theo vấn đề của cô mà trả lời: “Anh ta tên Lục Khiên, là chồng của bà chủ Tô tiệm sủng vật.”
Nhắc tới tiệm sủng vật thần kỳ của bà chủ Tô, Cố Tiểu Khả một lúc sau đã hiểu ra, tất cả động vật trong tiệm sủng vật nhà ấy đều có thể nghe hiểu tiếng người, hơn nữa chỉ số thông minh rất cao, hỏi miêu lão đại Pitt ‘đen’ là biết.
Thông qua Pitt ‘đen’, Cố Tiểu Khả biết được ít chuyện liên quan đến tiệm sủng vật, nhưng nghe ngóng được chuyện không nhiều, chỉ biết rằng bà chủ Tô rất thần bí.
Mạc Thần Trạch xiết chặt cái túi nhỏ trong tay, kiến nghị với Cố Tiểu Khả: “Sau khi về, chúng ta cùng nhau đến thăm hỏi Lục Khiên, anh cũng là lần đầu tiên nhìn thấy anh ta bay lên trời.”
Có lẽ có thể biết được bí mật liên quan đến biến hóa của cơ thể mình từ chỗ Lục Khiên, Cố Tiểu Khả kìm nén sự ngờ vực ở trong lòng, khẽ gật đầu.
“Đó là cái gì?” Cố Tiểu Khả chỉ vào chiếc túi nhỏ ở trong tay Mạc Thần Trạch.
“Cái này gọi là Hoa tư chi mộng.” Mạc Thần Trạch mở chiếc túi nhỏ ra, nhón ở bên trong ra một viên kẹo trong suốt hình tròn màu hồng phấn, lại mở WeChat ở điện thoại ra, đọc qua tin nhắn bà chủ Tô gửi tới rồi giải thích với Cố Tiểu Khả: “Hoa tư chi mộng là một loại kẹo, có vị đào mật, vị cũng được, nhưng nó còn có công hiệu đặc biệt.”
“Sau khi dùng có thể căn cứ vào chuyện thật từng xảy ra mà sản sinh ra cảm xúc phù hợp, sau đó thân thể lại tự động hợp thành hoocmon trên não, sinh ra ảo giác.”
Hoa tư chi mộng có thể đem đến cho người dùng nó một giấc mơ vô cùng đặc biệt, trong mơ, em có thể nhìn thấy bộ dáng chân thực nhất của chính mình.
Đã từng gây ảnh hưởng lên thân thể anh ta, điều mà không muốn người khác biết nhất, khiến người khác đau khổ nhất, tất cả nhục nhã, đau đớn, sợ hãi, hoảng hốt, tuyệt vọng….. một loạt cảm xúc, đều sẽ y nguyên mà lặp đi lặp lại một cách vô cùng chân thực, hơn nữa còn gia tăng và vòng vèo trên người dùng thuốc mãi không thôi.
Càng làm nhiều chuyện xấu, hoa tư chi mộng càng khiến con người ta đau khổ, nếu như chưa từng làm người khác tổn thương, người dùng nó sẽ chỉ giống như mơ một giấc mơ đẹp mà thôi.
Sau khi tỉnh dậy tác dụng phụ rất rõ ràng, nếu như mơ đẹp, tâm trạng sẽ thoải mái, điều tiết hoocmon khiến cơ thể nhẹ nhõm thoải mái, chữa trị bệnh tật.
Nếu là mơ thấy ác mộng, nhẹ thì đầu cộc vào tường, bên ngoài đều sẽ phải tác động thêm phần đau khổ dữ dội để ép buộc người dùng phải tỉnh táo lại từ trong ảo ảnh, nặng thì rất có khả năng có thể trực tiếp tra tấn bản thân đến chết bất cứ lúc nào không biết.
Mà bình thường tình huống còn lại là, người dùng có thân thể khỏe mạnh tiến nhập vào hình thức tự bảo vệ mình, tự mình thôi miên sau đó tinh thần bất ổn.
Hoa tư chi mộng là kẹo cũng là thuốc độc, hoàn toàn do người dùng tự định đoạt.
Vậy mà lại có món đồ kỳ diệu như vậy! Cố Tiểu Khả nhìn thấy viên kẹo hồng tròn trong tay Mạc Thần Trạch, mở miệng nói: “Ý của anh là….”
Mạc Thần Trạch gật đầu.
Một trận gió mạnh thổi qua, những gợn sóng dưới hồ thi nhau nhấp nhô gập gềnh.
Cố Tiểu Khả liếc mắt nhìn Vương Hoa Lâm vẫn hôn mê như cũ, dặn đám chó tiếp tục trông giữ cẩn thận, bản thân với Mạc Thần Trạch cùng nhau đi về phía bờ hồ, đến trước mặt Đới Ngọc Anh.
Đới Ngọc Anh khoác tấm thảm lông dựa vào mép thuyền ngủ, dù sao thì bị rơi xuống nước cũng khiến bà ta tiêu hao không ít thể lực.
Mạc Thần Trạch chìa chân ra đá vào đầu gối Đới Ngọc Anh vài cái: “Tỉnh lại.”
Đới Ngọc Anh mở hai mắt, ngẩn người, lúc tỉnh táo lại, hai tay nắm chặt, chờ mong hỏi: “Xóa ảnh chưa?”
“Trước khi xóa ảnh, tôi có điều muốn hỏi dì Đới.”
Cố Tiểu Khả đột nhiên nắm lấy cổ tay Đới Ngọc Anh, cảm nhận được mạch đập của bà ta đang đập, giống hệt như việc trước đó kiểm tra xem Vương Hoa Lâm có nói dối hay không.
“Vừa rồi Vương Hoa Lâm đã nói cho tôi nghe một bí mật.” Không nói lời thừa thãi, Cố Tiểu Khả trực tiếp hỏi Đới Ngọc Anh: “Năm đó tôi tìm bác sĩ tâm lý để thôi miên, dì Đới có phải là đã làm gì đó rồi không?”
Tim Đới Ngọc Anh đập loạn nhịp, nhưng vẻ mặt lại tỏ ra vô cùng vô tội, ánh mắt mê mang hỏi: “Làm cái gì là làm cái gì? Tiểu Khả, con đang nói cái gì vậy? Tại sao dì nghe không hiểu gì hết?”
Cảm nhận được tốc độ nhịp đập của đối phương thay đổi, Cố Tiểu Khả nhíu mắt, lại hỏi: “Bệnh háo sắc là bệnh gì, dì Đới có biết không?”
Đới Ngọc Anh nghe như sét đánh ngang tai.
Cố Tiểu Khả cười mỉa, chỉ cảm thấy vô cùng ghê tởm, cô đứng dậy, ngay cả việc tới gần Đới Ngọc Anh một bước cũng cảm thấy vô cùng bẩn thỉu.
Cố Tiểu Khả nhảy xuống thuyền, cách ra xa Đới Ngọc Anh, như là nhớ tới cái gì, hừ lạnh nói: “Bây giờ tôi mới biết vì sao trước đây bà thường tặng tôi quần áo, mà, những bộ đồ đó, đều là đồ gợi cảm….”
“Có phải vì cảm thấy hiệu quả thôi miên không tốt, không đạt được kỳ vọng của bà, cho nên muốn dùng loại quần áo hớ hênh này để kích thích tôi?”
Cố Tiểu Khả ánh mắt lạnh như băng, cười mỉa mai: “Bà làm việc cũng thật là khó hiểu, không ngờ thế mà lại là một nhân tài…..”
Mạc Thần Trạch không cần Cố Tiểu Khả ra hiệu, chỉ cần nhìn vẻ mặt của cô đã biết Đới Ngọc Anh không hề vô tội.
Đới Ngọc Anh ép bản thân phải bình tĩnh lại, cắn chặt răng, mạnh miệng mà hỏi lại: “Có chứng cứ sao? Không thể ngậm máu phun người như thế được.”
Đới Ngọc Anh vô cùng tự tin, từ trước đến giờ bà ta đều làm việc thận trọng, chắc chắn không để lại chút dấu vết nào.
Mạc Thần Trạch lười nói nhiều với bà ta, trực tiếp tiến lên một bước, bóp miệng Đới Ngọc Anh ra, thả một viên kẹo trong suốt sáng lấp lánh vào miệng bà ta.
Đới Ngọc Anh từ tận đáy lòng cảm thấy lạnh lão, là một loại hoảng hốt từ một sự vật lạ lẫm khiến cho bà ta cảm thấy đặc biệt sợ hãi.
“Các người cho tôi ăn cái gì? Thuốc độc sao? Phỉ phỉ phỉ…” Đáng tiếc là kẹo vừa vào miệng đã tan, trong nháy mắt đã biến thành nước, muốn nhổ cũng không nhổ ra được.
“Tôi nói cho các người biết, đây là phạm tội! Tôi chết rồi các người cũng không chạy được, cũng phải đền mạng…..”
Không đợi Đới Ngọc Anh kháng nghị, giây tiếp theo bà ta đã bị kéo vào trong cơn ác mộng, bắt đầu trải qua khoảng thời gian tối tăm, tuyệt vọng nhất trong cuộc đời.
Bà ta cảm thấy mình như đã ở dưới 18 tầng địa ngục đến cả nghìn năm.
Đau đớn, dằn vặt, nhục nhã, tan nát con tim, tựa như là ngọn lửa dầu đang thiêu đốt từng tế bào trên cơ thể Đới Ngọc Anh vậy.
Chết đi thôi, chết rồi sẽ được giải thoát.
Mặc dù tận sâu trong lòng Đới Ngọc Anh cầu xin thảm thiết, nhưng cơ thể của bà ta lại không cho phép mình tự sát.
Vài phút sau, Đới Ngọc Anh bám vào mép thuyền, không ngừng đập mạnh trán vào, cơn đau khủng khiếp khiến cho bà ta tỉnh táo lại từ trong cơn ác mộng đáng sợ.
Thế nhưng Đới Ngọc Anh cũng không bị điên, thậm chí tinh thần cũng không có gì bất ổn, chỉ là phản ứng có hơi chậm chạp mà thôi.
Mạc Thần Trạch vẫn báo cảnh sát, Đới Ngọc Anh vô cùng phối hợp, không giãy dụa cũng không làm ầm ĩ, bảo gì làm nấy, im lặng không nói lấy một câu, giống như là hoàn toàn ngăn cách bản thân với thế giới bên ngoài.
Lúc Vương Hoa Lâm bị cảnh sát dẫn đi, miệng vẫn mắng to Mạc Thần Trạch không giữ chữ tín, là tên lừa đảo, không những không muốn đưa cho gã mười triệu phí tin tức mà còn muốn tống gã vào tù.
Cuối cùng Vương Hoa Lâm vì tội vơ vét tài sản bất hợp pháp nên bị phạt tù thời hạn 5 năm.
Đới Ngọc Anh thì ngược lại, chỉ ở cục cảnh sát lấy lời khai, sau đó được thả ra, bởi vì không đủ chứng cứ, thậm chí cũng không hề lập án.
Chỉ là bà ta ở trong Hoa tư chi mộng đã trải qua vô số lần thôi miên, tỉnh lại sau cơn ác mộng, đã tự mình mắc chứng bệnh “háo sắc” rồi.
Ác giả ác báo, trời xanh có mắt.
Sau này, Đới Ngọc Anh sinh hoạt cá nhân vô cùng lăng nhăng, Cố Hoằng Thăng sau khi bị cắm sừng vô số lần thì không nhịn được nữa kiên quyết đòi ly hôn.
Đới Ngọc Anh muốn xin Cố Tiểu Khả tha cho bà ta và đưa thuốc giải cho bà ta, thế nhưng Cố Tiểu Khả đã muốn xem bầt là rác rưởi, hoàn toàn vứt bỏ ra khỏi cuộc sốngcủa mình, dưới sự can thiệp của Mạc Thần Trạch, Đới Ngọc Anh thậm chí đến cơ hội đến gần Cố Tiểu Khả cũng không có.
Trên chuyến xe bus về nhà, không giống với khí thế hào hứng bừng bừng chút nào, Cố Tiểu Khả cả đường đều lặng nhìn ra hướng cửa sổ, im lặng mà không nói lời nào.
Mạc Thần Trạch cầm một ly nước cam, cắm ống hút vào rồi đưa cho Cố Tiểu Khả.
Cố Tiểu Khả ngoan ngoan ngoãn nhận lấy uống một ngụm, mặc dù trên mặt không nhìn ra có gì bất thường, nhưng Mạc Thần Trạch vẫn cảm nhận được tinh thần cô có phần suy sụp.
Mạc Thần Trạch nhận lại ly nước cam từ tay Cố Tiểu Khả, dùng cùng một cái ống hút, uống một ngụm.
Gián tiếp hôn môi gì gì đó, Cố Tiểu Khả có hơi đỏ mặt.
Mạc Thần Trạch cố ý cắn ống hút, đột nhiên cười thành tiếng: “Em biết không, em trai anh từng nói anh “Man show” (một ngôn ngữ mạng chỉ người bình tĩnh bên ngoài nhưng bên trong lại cuồng nhiệt).
Cố Tiểu Khả nửa cười nửa không cười nhìn về phía nam thần, hơi tò mò.
Chỉ thấy Mạc Thần Trạch nói tiếp: “Đó là bởi vì nó không có văn hóa, chưa nghe qua một bài thơ.”
“Thơ gì?”
Mạc Thần Trạch mở miệng nói: “Vì có bức bình phong mây đẹp vô cùng, không phải bôn chồn mà là phong tao.”
Cố Tiểu Khả: “……..”
Không ngờ rằng một khi Mạc Thần Trạch mở miệng, lại có thể ngẫu hứng làm thơ, tiếp tục lẩm bà lẩn bẩm ngâm thơ, sáng tác lời:
“Vị thành triều chính mưa ẩm gió bụi, không nghĩ tiểu Khả chỉ có một mình.”
“…….”
“Hỏi Quân có thể có bao nhiêu sầu? Ta muốn có một cô bạn gái.”
“…….”
Mạc Thần Trạch đọc một lèo mấy bài thơ không nghiêm chỉnh, khiến Cố Tiểu Khả quên khuấy mất trước đó đã buồn lòng cái gì.
Chương 76
Sau khi thuận lợi trở về tiểu khu, các côn sen tới đón tiểu khả ái nhà mình về nhà, cuối cùng chỉ còn lại mỉnh Cố Tiểu Khả, sau khi về nhà, cô thả mình xuống sô pha, ôm đầu gối cuộn tròn trên đó.
Trong nhà trống rỗng, vô cùng im ắng.
Rõ ràng mới xa nhau không lâu, nhưng đã bắt đầu thấy nhớ Mạc Thần Trạch.
Lúc này, tiếng chuông cửa vang lên, Cố Tiểu Khả đứng dậy mở cửa.
Mạc Thần Trạch dựa ở ngoài cửa.
Khóe mắt Cố Tiểu Khả tức thì cay cay.
Hổ Nha ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Mạc Thần Trạch, ngẩng đầu lè lưỡi hồng nhạt ra ngoài, kêu gâu gâu hai tiếng.
“Cô giáo, chủ nhân nói muốn ở lại đây cùng cô, nhưng lại không tìm được lý do thích hợp, nên quyết định giả bệnh.”
Cố Tiểu Khả: “……”
Mạc Thần Trạch không thể ngờ đến lông xù nhà mình ngay từ đầu đã lật tẩy mình rồi, anh sờ nhẹ viền mắt, bắt đầu đóng kịch.
“Mắt anh hơi cay cay, không nhìn rõ đường……”
Cố Tiểu Khả dừng lại một lúc, cố gắng để diễn kịch cùng anh: “Vậy anh mau vào nhà ngồi nghỉ ngơi một lát.”
Hổ Nha lén lút liếc cái nhìn kinh bỉ, đi theo chủ nhân vào nhà, ngoan ngoãn cuộn tròn ở một bên, xem kịch.
Cố Tiểu Khả đưa cho Mạc Thần Trạch một chén trà kỷ tử, lại chuẩn bị khăn mặt nóng sạch sẽ cho anh đắp lên mắt.
“Đỡ chút nào chưa?”
Mạc Thần Trạch mỉm cười: “Chưa, vẫn còn cay và khó chịu.”
Thấy anh híp híp mắt trái, giống như vết thương cũ tái phát, rõ ràng biết rằng anh đang giả bệnh, mà Cố Tiểu Khả vẫn đau lòng khôn xiết.
“Nhìn thấy em…..” Mạc Thần Trạch cong cong khóe miệng, chân thành nói: “Được bạn gái tương lai ở bên cạnh, mặc dù mắt đau, nhưng trong lòng vô cùng thoải mái.”
Vành tai Cố Tiểu Khả đỏ bừng bừng, cô hắng giọng, nhỏ nhẹ phản bác: “Cái gì mà bạn gái tương lai…..”
“Ồ?” Mạc Thần Trạch da mặt dày, không mảy may ngại ngùng khó xử, thậm chí còn nói năng lưu loát hơn: “Nếu như đã không phải bạn gái tương lai….. vậy thì chắc là bạn gái hiện tại nhỉ?”
Cố Tiểu Khả cúi đầu, im lặng.
Mạc Thần Trạch cười, ngang ngược đập tay quyết định: “Em không phản đối, vậy là đồng ý rồi.”
Cố Tiểu Khả rủ mắt, hai gò má ửng đỏ: “Tùy, tùy anh nói thế nào…..”
Trong nháy mắt mắt Mạc Thần Trạch sáng quắc, khắp người đều sảng khoái, mắt không còn cay cũng không khó chịu nữa rồi.
Anh nhếch miệng ở trong lòng tính toán khoe khoang chuyện đại sự thoát ế của mình cho hội bạn biết, muốn trêu ngươi bọn họ vài câu, lại thấy Cố Tiểu Khả ngượng tái mặt mũi.
Mạc Thần Trạch hiếm có khi có ý tốt, không tiếp tục đùa giỡn, thuận tay nâng chén trà bằng gốm lên, nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn là không thể nhịn được niềm vui này.
“Hiện tại anh vô cùng hạnh phúc.” Dù sao vừa xác nhận thân phận, Mạc Thần Trạch vẫn còn hơi dè dặt, tay bưng chén trà dừng ở khoảng không, hoàn toàn quên mất là phải uống, “hạnh phúc nhất trên thế giới này.”
Cố Tiểu Khả lại đỏ mặt cúi gằm xuống, ấp a ấp úng nói: “Ừm…. em cũng vậy.”
Người luôn luôn trầm ổn đáng tin cậy như Mạc Thần Trạch vậy mà lúc này cứ như có một quả sầu riêng đặt dưới mông vậy, trong lòng rạo rực khó chịu: “Anh muốn ra ngoài chạy hai vòng để ăn mừng.”
Cố Tiểu Khả vạch trần bộ mặt của bạn trai mới của mình: “Không phải là anh đau mắt đến mức không nhìn rõ đường sao?”
Mạc Thần Trạch: “……Anh muốn ôm em.”
Cố Tiểu Khả toàn thân cứng đờ, phản xạ có điều kiện mà hơi lùi về phía sau, cách xa Mạc Thần Trạch nửa bước.
Không khí hiện tại nhất thời trở nên có chút xấu hổ.
Mạc Thần Trạch nhướng mắt, chân thành nói: “Đừng lo lắng, chỉ cần từ từ giải chứng mẫn cảm, hoàn toàn có thể khôi phục bình thường.”
Cố Tiểu Khả ngập ngừng: “Ò.”
Lại một lúc lâu sau, cô mới thả lỏng mà thứ thăm dò Mạc Thần Trạch: “Trước kia em cảm thấy biết ơn bà ta bao nhiêu, bây giờ càng hận bà ta bấy nhiêu.”
“Em không rõ vì sao bà ta lại làm như vậy, tiêu tốn tiền của để tính kế em, lại còn chọn dùng loại thủ đoạn hạ đẳng như vậy, tại sao chứ!”
Mạc Thần Trạch thở dài: “Anh biết……”
Cố Tiểu Khả đột nhiên ngẩng đầu.
Mạc Thần Trạch đặt chén trà xuống bàn, bỏ chiếc khăn ấm ra, nắm lấy tay trái Cố Tiểu Khả: “Muốn biết không?”
Cho dù là lý do gì, thì khẳng định cũng sẽ vẩn đục lỗ tai mình thêm một lần nữa, nhưng Cố Tiểu Khả vẫn không hề do dự mà gật đầu.
Mạc Thần Trạch: “Trước khi mẹ em mất tích không lâu, đã phát hiện Cố Hoằng Thăng ngoại tình, đối tượng ngoại tình lại chính là…. Đới Ngọc Anh.”
“Bạn tốt vậy mà lại làm tiểu tam của chồng mình, mẹ chúng ta chỉ thẳng mặt Đới Ngọc Anh mắng bà ta đê tiện.”
“Anh đoán Đới Ngọc Anh bởi vì ghi hận trong lòng, không có cách nào tìm được mẹ chúng ta trả thù, cho nên giận cá chém thớt đổ trút giận lên trên người em.”
Đới Ngọc Anh từng chửi ầm lên, nhiều lần gào lên gì mà “Bà mắng tôi đê tiện, tôi sẽ khiến cho con gái bà bị vạn người xâm hại.”
Lời nói dơ bẩn như vậy, Mạc Thần Trạch không nói cho Cố Tiểu Khả nghe, tránh cho cô nghe rồi lại cảm thấy ghê tởm.
Cố Tiểu Khả nghe xong lời giải thích của Mạc Thần Trạch, ngược lại lại buông bỏ gánh nặng tâm lý trong lòng, không còn xoắn suýt về lý do tại sao nữa.
Mạc Thần Trạch vân vê bàn tay nhỏ đang nắm trong lòng bàn tay: “Chúng ta cùng nhau cố gắng hết sức tìm tung tích của mẹ chúng ta, tuyệt đối không được từ bỏ.”
Cố Tiểu Khả lồng ngực nóng ran, mũi không kiềm được mà cảm thấy cay cay.
Cô lại đè giọng, nhỏ tiếng nói: “Được.”
Tiến đập cửa vang lên, lại có người đang gõ cửa.
Cố Tiểu Khả đang định đứng dậy, lại bị Mạc Thần Trạch ấn ngồi xuống, lúc này ý thức làm chủ của Mạc Thần Trạch vô cùng lớn, tự mình đứng lên, bước vài bước đến cửa, dùng khí thế của nam chủ nhân mở cửa ra.
Bí Đao ngồi chồm hỗm ở cửa, vẫy vẫy cái đuôi xù lớn.
“Ai đó?” Cố Tiểu Khả vươn đầu ra phía ngoài nhìn.
Con quỷ lanh lợi Bí Đao này, nghiêng đầu nhìn nhìn cô giáo, lại ngẩng đầu nhìn Mạc Thần Trạch, cúi đầu suy nghĩ ba giây rồi lại ngoảnh về phía Hổ Nha kêu hai tiếng gâu gâu.
“Hổ Nha, tôi đến tìm cậu đi chơi, chúng ta mau ra ngoài dạo đi!”
Vẻ mặt Hổ Nha mơ màng, không phản ứng gì.
Bí Đao lạch cạch chạy về phía Hổ Nha, hú hét một lúc há miệng ngoạm vào sau cổ Hổ Nha, dùng sức tha nó ra ngoài cửa.
“Đi thôi đi thôi nhanh đi thôi, tôi phát hiện ra một nơi vô cùng thú vị, dẫn cậu đi mở mang tầm mắt.”
Hổ Nha bốn chân nằm bò ra sàn, giãy dụa không muốn rời đi.
“Không muốn không muốn, chủ nhân ở đây, tôi không muốn đi!”
Chó chăn cừu Đức toàn lực phản kháng, Husky căn bản là không khiêng nổi.
Bí Đao há rộng miệng, một bộ móng vuốt khoác lên trên cổ Hổ Nha, bám chặt vào mặt chó của Hổ Nha, không ngừng mà nháy mắt với nó, trong lòng vô cùng gấp gáp, chỉ hận Hổ Nha là cái chày gỗ không hiểu sự tình.
Ngay khi Bí Đao chớp mắt đến mức sắp chuột rút rồi, Hổ Nha cuối cùng cũng bừng tỉnh ngộ ra: “Có phải cậu muốn nói bí mật gì cho tôi đúng không?”
Bí Đao gật đầu lia lịa, Hổ Nha thở nhẹ ra, đứng dậy đi theo Bí Đao chuẩn bị ra ngoài.
Mạc Thần Trạch cúi đầu nhìn hai chú chó biểu diễn, không hiểu gì, nhìn về hướng Cố Tiểu Khả, chỉ thấy Cố Tiểu Khả đang nhoẻn miệng cười.
Cố Tiểu Khả giải thích với nam thần: “Bọn chúng muốn ra ngoài chơi.”
“Ồ.” Mạc Thần Trạch dặn dò Hổ Nha: “Đừng chạy đi xa, đi chơi về sớm.”
Hổ Nha hớn hở gật đầu: “Vâng ạ!”
Hai chú chó kết bạn đi đến cửa, Bí Đao ngồi xổm xuống, Hổ Nha thuận thế dẫm lên lưng nó, đứng thẳng dậy gạt tay cầm cửa, lách cách một hồi rồi tự mình mở cửa.
“Mạc Thần Trạch……”
Hai chú tiểu khả ái nghênh ngang mà vẫy đuôi đi ra khỏi cửa, còn đặc biệt chú ý mà quay người lại vươn móng vuốt ra đóng cửa lại cẩn thận.
Mạc Thần Trạch: “……”
Cố Tiểu Khả vểnh tai nghe, phát hiện hai chú lông xù này căn bản không hề đi xa, giả vờ lộc cộc chạy đi, kết quả lại rón rén chuồn về, ngồi ngay ngắn ở ngoài cửa, nghe lén.
Vừa nghe lén vừa thì thầm to nhỏ.
Hổ Nha: “Bí Đao, cậu gọi tôi ra đây rốt cuộc là có chuyện gì?”
Bí Đao: “Cậu là đồ ngốc, làm cái bóng đèn cũng đúng là vừa to vừa sáng.”
Hổ Nha không hiểu gì: “Là ý gì?”
Bí Đao: “Hiệu trường tâm trạng không tốt.”
Hổ Nha: “Có sao? Trên đường trở về cô ấy vẫn luôn cười với chúng ta mà, còn gọt táo cho tôi ăn nữa.”
Bí Đao: “Các cậu đúng là ngốc nghếch, có lúc con người trên mặt là cười, nhưng thật ra trong lòng đang khóc.”
Hổ Nha trợn tròn mắt: “Thật sao?”
Hổ Nha gật đầu lia lịa: “Đương nhiên rồi, nếu không vì sao mà chủ nhân nhà cậu lại phải chạy tới an ủi cô giáo chứ? Nhất định là anh ấy cũng phát hiện trong lòng cô giáo đang không vui.”
Cố Tiểu Khả: “……”
Cô cũng vô cùng kinh ngạc, là thật tình không ngờ tính giác ngộ của Bí Đao về tình cảm lại cao như vậy.
Ngoài cửa lại truyền đến tiếng hô hấp khe khẽ, đây là Bí Đao đang giáo dục cho Hổ Nha: “Bởi vậy tôi mới bảo cậu đi đó, thuận tiện cho chủ nhân nhà cậu ra tay.”
Cố Tiểu Khả: “…….”
Cuộc đối thoại tiếp sau đó nội dung quả thật càng ngày càng không thích hợp.
Bí Đao: “Cậu ở bên cạnh trợn tròn mắt nhìn, bọn họ làm sao mà không biết xấu hổ mà hôn nhau được.”
Hổ Nha rất hiếu kỳ: “Hôn là gì?”
Bí Đao ngừng một lát, sau đó thành thật mà giải thích: “Chính là chuyện mà người trưởng thành mới có thể làm ấy!”
Cố Tiểu Khả: “……”
Bí Đao vẫn còn ngây thơ như tờ giấy trắng: “Tôi hơi lo lắng cô giáo sẽ bị tổn hại.”
Hổ Nha nghiêng đầu: “?”
Bí Đao thở dài: “Cô giáo đối với người khác rất có khí thế, nhưng cứ gặp chủ nhân nhà cậu, cô ấy lại nghe lời răm rắp đến một chút khí thế cũng không còn, mềm mỏng giống y hệt viên kẹo đường vậy.”
“Khẳng định sẽ không bảo vệ tốt bản thân.”
Hổ Nha nhìn Bí Đao với ánh mắt bái phục: “Cậu hiểu nhiều thật đấy…..”
Gân xanh trên trán Cố Tiểu Khả nổi cộm lên, từ đầu đến cổ đều đỏ phừng phừng: “…….”
Nó là hiểu quá nhiều rồi!
Mạc Thần Trạch thấy Cố Tiểu Khả nắm chặt tay, tưởng rắng cô vẫn còn đang đau lòng vì chuyện của Đới Ngọc Anh, anh nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, miệng không ngừng nói lời ngọt ngào an ủi cô.
Bí Đao tai thính, văn phong tình ý, như là nghĩ đến cái gì, cộc cộc cộc chạy ra xa, sau đó lại ngoạm một cái gì đó nhanh chóng chạy về.
Hổ Nha tò mò hỏi: “Đây là cái gì? Cậu tìm ở đâu thế?”
Hổ Nha giải thích: “Anh trai bên cạnh từ quán bar trở về, nghe nói đây là đồ mà người vào cửa đều được phát, anh ta sợ mang về nhà sẽ bị đánh, nên đã ném nó vào thùng rác.”
Chuông cửa lại vang lên, Cố Tiểu Khả chạy vèo ra mở cửa, đang định dạy dỗ Bí Đao, lại thấy nó ngoạm cái đồ gì đó nhả lên tay mình.
Mạc Thần Trạch chạy qua đây cúi đầu nhìn.
Nằm gọn trong lòng bàn tay Cố Tiểu Khả là một cái bao cao su.
Bí Đao ngẩng đầu ưỡn ngực, vẻ mặt vô cùng tự hào: “Cô giáo, không cần cảm ơn!”