Kể từ sau khi mắt trái Mạc Thần Trạch được chữa khỏi, gánh nặng tâm lý của Cố Tiểu Khả cũng vơi đi rất nhiều, cùng nam thần thành đôi lại càng khiến cô âm thầm vui sướng, cuối cùng cũng lấy hết can đảm sẵn sàng tìm bác sĩ tâm lý để thảo luận về bệnh tình của mình.
Tình hình của cô rất đặc biệt, hơn nữa đã từng bị Đới Ngọc Anh hãm hại, khiến Cố Tiểu Khả càng thêm cảnh giác với bác sĩ tâm lý, thậm chí trong tiềm thức còn cực kì kháng cự.
May mắn thay, bác sĩ chữa trị cho cô là một con thỏ tai cụp, đối mặt với trưởng lão, Cố Tiểu Khả sẵn sàng buông bỏ cảnh giác và thể hiện cả tấm lòng của mình.
Cho đến trước mắt thì trong lòng Cố Tiểu Khả vẫn còn hai nỗi ám ảnh, một là sự thật về mất tích của mẹ cô, hai là cô đến cùng là thứ gì.
Sự tín nhiệm là điều quan trọng nhất giữa bác sĩ tâm lý và bệnh nhân, cho nên trưởng lão thẳng thắn, trừ khi buông lỏng cảnh giác, nếu không thì Cố Tiểu Khả không có cách nào chữa khỏi hoàn toàn.
Cố Tiểu Khả đã rất kháng cự để thoát khỏi nỗi ám ảnh của mình, cô không sẵn lòng, cũng không bao giờ từ bỏ việc tìm kiếm sự thật, càng không thể tự mình lừa dối mình mà sống tạm bợ trên đời được.
Nếu không có cách nào trút bỏ được nỗi ám ảnh, vậy chỉ còn cách là giải đáp cho nỗi ám ánh, tìm ra sự thật, thậm chí là…. trả thù.
Nhưng chuyện này nói thì dễ hơn làm, Cố Tiểu Khả đã điều tra lâu như vậy, cửa đồn cảnh sát đã gần như bị cô dẫm nát rồi mà vẫn như cũ không có gì tiến triển gì.
Có phải trong tương lai cũng chỉ có thể như thế này? Từ nay về sau cứ dở dở dang dang mà sống một cuộc sống hỗn loạn?
Đúng lúc Cố Tiểu Khả rơi vào trạng thái lạc lõng và buồn chán, đúng lúc cô vẫn như thường ngày, một mình ngồi im trong bóng tối gặm nhấm vết thương…..
Mạc Thần Trạch xuất hiện.
Người đàn ông đó đã xuất hiện, xuất hiện trước mặt Cố Tiểu Khả với bài hát gợi cảm ngớ ngẩn, thoáng cái làm tiêu tán toàn bộ năng lượng tiêu cực từ trên người Cổ Tiểu Khả.
Thế giới tăm tối, đã có ánh trăng.
Sau khi Mạc Thần Trạch rời đi, Cố Tiểu Khả nghĩ rằng mình có thể sẽ bị mất ngủ, có lẽ vì phiền não mà mất ngủ, có lẽ là vì ngượng ngùng, nhưng nó lại không xảy ra, cô vừa nằm xuống thì đã ngủ rồi, còn mơ thấy một giấc mơ ngọt ngào, thế nhưng nội dung của giấc mơ thì cô lại không nhớ rõ lắm.
Ngày hôm sau trường mẫu giáo lại tiếp tục vào học, đám cún con vây quanh Cố Tiểu Khả cãi nhau ầm ĩ, cuộc sống vẫn tiếp tục, như thể chẳng có gì thay đổi, lại như thể có điều gì đó hoàn toàn khác so với trước đây.
Bà Lý mở ngăn kéo bàn trà định chuẩn bị pha trà, thế nhưng lại nhìn thấy thứ gì đó, vội vàng đóng ngăn kéo lại, quay đầu nhìn đám lông xù đang vây quanh nói chuyện với Cố Tiểu Khả thầm nở nụ cười.
Lớp mầm hoa anh đào có hai chú cún cùng chủ, một nhóc là Husky tên là Sơ Nhất và một nhóc là Border Collie tên Thập Ngũ, lấy tên từ câu “Trốn được mùng một không trốn được mười lăm.”
Hai bé tiểu khả ái mỗi ngày đều cùng nhau đi học, cùng nhau tan học, cùng ăn cơm, cùng đi dạo, rất là thân thiết.
Thế nhưng tình huống hôm nay hơi khác, Sơ Nhất vùi đầu chó vào trong tay Cố Tiểu Khả rồi gào khóc.
Cố Tiểu Khả đang bê đầu của Husky xoa xoa, thấy vẻ mặt của nó rất dữ tợn và nghiêm túc, giọng nói vừa kinh ngạc vừa nhẹ nhàng, hỏi: “Làm sao vậy? Sao cậu lại tủi thân tới thế này?”
Sơ Nhất ỷ mình đang trong lòng của cô giáo, ăn vạ làm nũng đủ rồi thì hung tợn mà cáo trạng.
[Cô giáo, cậu chủ của tui thật sự cực kì không công bằng!]
“Sao vậy?”
[Hôm qua có khách đến tặng cậu chủ một túi trái cây mà anh ấy yêu thích, là loại trái cây có vỏ siêu cứng, bên trong có thịt màu trắng, mùi rất thơm lại còn ngon.]
Nghe Sơ Nhất miêu tả, Cố Tiểu Khả đoán có thể là các loại hạt như óc chó hoặc quả bảo ngư.
[Cậu chủ đặt trái cây vào khe cửa, muốn mở trái cây ra, nhưng nó không có tác dụng, làm rất lâu cũng không mở được một cái.]
[Tui thân thiết rất hay quan tâm, giúp đỡ nhiều người, hay làm người khác vui, răng của tui rất cứng, lợi dụng lúc cậu chủ không chú ý, muốn cho cậu ấy một bất ngờ lớn, cho nên tui ngậm trái cây, nhấp hai lần liên tiếp và cắn nó mở ra!]
[Tui làm việc yêu thích rất coi trọng hai chữ năng suất, cho nên đợi đến lúc cậu chủ quay lại, tui đã cắn hết toàn bộ quả mở ra rồi ~]
[Không những vỏ trái cây mà xác trái cây cũng bị cắn vỡ, tui còn cực kỳ nghe lời, không ăn trộm một miếng nào ~]
[Ngay cả khi tui vô tình ăn vào miệng, tui sẽ ngoan ngoãn mà nhả ra ~]
Cố Tiểu Khả thấy Sơ Nhất ngẩng cao đầu, vẻ mặt kiêu ngạo “Tui giỏi ha, cô mau khen tui đi”, ngay lập tức có chút thương cảm với ‘con sen’ của tên nhóc này, không biết khi anh ta nhìn thấy đống quả chồng chất dính đầy nước bọt của chú chó nhà mình thì sẽ cảm thấy như nào.
Sơ Nhất vẫn chưa mách lẻo xong, tiếp túc cáo trạng: [Tui không yêu cầu chủ nhận thưởng hết trái cây cho tui ăn, nhưng vài câu khen ngợi cũng không thể nói sao? Không phải quá đáng lắm sao? Tôi đã làm việc chăm chỉ như vậy, vất vả tách chúng, xém chút nữa là răng gãy rồi……]
Cố Tiểu Khả: “…….”
[Kết quả là chuyện đáng ghét xảy ra!]
Sơ Nhất tức giận giơ móng vuốt dùng sức gõ lên sàn nhà.
[Cậu chủ không những không khen thưởng tui, mà còn đánh cho tui một trận, mặc dù không đau nhưng lại khiến tui cực kì mất mặt.]
[Cô giáo đừng cười, lúc sau còn quá đáng hơn nữa!]
[Cậu chủ lại còn nhốt tui vào cái lồng sắt, để tui đau khổ bị cướp đi tất cả hoa quả, đều đút cho Thập Ngũ đang ngủ say bên cạnh, tên vô lại đó ăn rất ngon, đáng ghét!]
[Cậu chủ thật là độc ác, một miếng cũng không để lại cho tui, mà lại để tui phải giương mắt nhìn Thập Ngũ ăn, mà cũng không đau lòng tôi có đang chảy nước miếng hay không…..]
[Cô giáo nói thử xem, có phải cậu chủ không yêu tui nữa rồi không?]
Cố Tiểu Khả cố nhịn cười, hỏi vặn lại Sơ Nhất: “Sao cậu lại chủ động giúp cậu chủ cắn hoa quả? Bình thường đâu thấy cậu lương thiện như vậy.”
Sơ Nhất trả lời rất tự nhiên: [Chính là Thập Ngũ dạy tui làm như vậy đó.]
[Cậu ta nói rằng cậu ta đột nhiên nghĩ ra một cách hay để lấy lòng cậu chủ, tui hỏi cậu ta là gì, câu ta nói với tui.]
Cố Tiểu Khả: “….”
Cô quay đầu nhìn Thập Ngũ đang nghịch đồ chơi, nghi ngờ hỏi: “Thập Ngũ, sao cậu có cách hay mà cậu lại không tự làm?”
Động tác của Thập Ngũ rõ ràng hơi khựng lại, nhẹ nhàng xoay xe ngựa trấn an Sơ Nhất đang bất bình tức tối: [Bởi vì Sơ Nhất khỏe hơn tui lại còn lợi hại, mà răng của tui thì không tốt lắm.]
Nghe được sự thật từ tận đáy lòng của Thập Ngũ, máu huyết Sơ Nhất lập tức sôi trở lại, từ trong lòng của Cố Tiểu Khả phấn chấn đứng lên, lắc lắc lông chó, vênh mặt ưỡn ngực đi về phía Thập Ngũ, còn cùng cậu ta vui vẻ chơi đùa, một chút cũng không quan tâm đến việc cậu chủ đối xử không công bằng vào đêm qua.
Cố Tiểu Khả: “….”
Cô cảm thông nhìn Sơ Nhất đang hoạt bát đầy sức sống, mỉm cười lắc đầu xúc động, so sánh chỉ số IQ của Border Collie và Husky, vẫn nên từ bỏ việc điều trị đi thôi.
Tuy nhiên, chó Husky rất nhiều niềm vui, đôi bạn Sơ Nhất và Thập Ngũ này rõ ràng là một người nguyện đánh một người nguyện chịu, mỗi ngày sống rất hạnh phúc bên nhau.
Trong giờ nghỉ giải lao buổi sáng, Cố Tiểu Khả gọi Bí Đao vào phòng sách, đóng cửa lại, vẻ mặt Bí Đao có chút buồn phiền, không được hoạt bát cho lắm.
“Cậu sao vậy?” Cố Tiểu Khả cầm ống nghe khám bệnh, ngồi xổm trước mặt Bí Đao, vừa hỏi thăm vừa kiểm tra sức khỏe nó.
[Cô giáo, nói ra cô sẽ bị sốc đến nhảy dựng.]
Bí Đao nằm nghiêng một bên trên thảm, giơ đôi chân đầy lông lên ôm bụng.
“Rốt cuộc là có chuyện gì? Có đau ở đau không?” Cố Tiểu Khả vừa ấn nhẹ bụng chú chó vừa lo lắng hỏi: “Chỗ này có đau không? Hôm qua đã ăn cái gì rồi?”
Bí Đao yếu ớt trả lời: [Không đau, tối hôm qua tui không có hứng ăn.]
[Tui cho rằng, có thể là tui có thai rồi…..]
“Hả!?” Cố Tiểu Khả trợn mắt há hốc miệng, kinh ngạc hóa đá tại chỗ.
Bí Đao diễn rất thật, còn buồn phiền thổ lộ nỗi lòng của mình với cô giáo.
[Trong nhà chỉ có cậu chủ với tui, cho nên cha của đứa bé, có lẽ là…]
“Bí Đao!” Cố Tiểu Khả giật mình bật dậy, nhắc nhở nó: “Cậu là chú chó đực!”
Vẻ mặt Bí Ngô sững sờ, [Hả? Chó đực không thể mang thai được sao?]
“Đúng vậy!” Cố Tiểu Khả xoa nhẹ khuôn mặt của Bí Đao, hỏi nó với vẻ không thể tin nối: “Trời ơi, tất cả những suy nghĩ lộn xộn trong đầu cậu từ đây ra vậy!?”
Bí Đao vẫn không bỏ cuộc: [Nhưng từ tối qua tui đã bắt đầu nôn khan, chán ăn, còn chẳng có năng lượng.]
[Chị của cậu chủ vừa mang thai, chị ấy cũng giống như vậy, triệu chứng giống với tui.]
[Khi chủ nhân nghiên cứu quảng cáo của đối thủ cạnh tranh Durex, đã từng giải thích cho tui nghe, nếu gia đình không có bao cao su, hai người sống chung với nhau, thì sẽ sớm có thai, sau đó đứa nhỏ nghịch ngợm sẽ gia nhập gia đình nhỏ.]
[Cho nên là, nếu như không muốn đón nhận một đứa bé, trong nhà phải nhất định chuẩn bị sẵn bao cao su, đề phòng lỡ có chuyện.]
[Nhưng tui đã lén đem tất cả bao cao su ở nhà đến cho cô giáo rồi, cho nên…]
“Khoan đã!” Cố Tiểu Khả đưa tay nắm chặt miệng của chú chó Bí Đao đang lẩm nhẩm, nghiêm nghị hỏi nó: “Cậu đã đưa tôi món đồ đó lúc nào vậy? Để ở đâu cơ?”
Bí Đao: [Trong ngăn kéo bàn cà phê ở phòng khách ó….]
Cố Tiểu Khả chết trong lòng một chút, cô đã hiểu tại sao hôm nay bà Lý lại nhìn mình với ánh mắt đầy ẩn ý, thì ra là do chuyện này!
Nhìn thấy đôi mắt đằng đằng sát khí của cô giáo, Bí Đao co rúm lại.
Cũng không thể trách nó, bởi vì một lí do xấu hổ nào đó, xưa nay cũng không có giải thích kỹ càng cho tiểu khả ái.
Cố Tiểu Khả xoa xoa huyệt thái dương, nghiêm túc nhắc nhở Bí Đao: “Sau này không được phép đưa cho tôi những món đồ đó nữa!”
Bí Đao ngoan ngoãn gật đầu, tò mò hỏi: [Là vì cô giáo không thích sản phẩm của đối thủ cạnh tranh của cậu chủ đúng không? Cho rằng bọn chúng sử dụng không có tốt sao?]
Cố Tiểu Khả phát điên: “Không phải, tóm lại là không cần!”
[Ừm ừm,] Bí Đao tiếp tục gật đầu: [Vậy Okamoto cậu chủ bán thì sao?]
Cố Tiểu Khả nghiến răng: “Cũng không cần!”
Bí Đao: [Ồ, vậy được rồi!]
Cố Tiểu Khả nhắm mắt lại, khẽ lắc lắc đầu.
Chú chó được chuyên viên kinh doanh bán bao cao su nuôi dưỡng thì khủng khiếp cỡ nào, nhìn Bí Đao là biết ngay, quả là gây hoạ!
Cô gửi tin nhắn cho ‘con sen’ của Bí Đao, hỏi thăm chế độ ăn uống của Bí Đao vài ngày trước, mới biết được Bí Đao sau khi ăn no đến bể bụng thì đã vội vàng ra ngoài tản bộ hóng chuyện dẫn đến vận động quá sức, cho nên mới xuất hiện chuyện nôn khan.
Chỉ cần nhịn ăn 12 tiếng và nhịn uống 4 tiếng là có thể hồi phục sức khỏe.
Cố Tiểu Khả thở phào nhẹ nhõm, nói kết quả điều trị với Bí Đao.
Tiểu khả ái nghe xong thì như bị sét đánh, không muốn ăn và không được ăn hoàn toàn là hai khái niệm, hơn nữa, nó thực sự không còn cảm thấy khó chịu nữa, lúc trước thật sự nghĩ rằng mình mang thai cho nên mới nghĩ rằng có điều gì đó không ổn.
Thế nhưng cô giáo kiên quyết thực hiện phương án trị bệnh nhịn ăn 12 tiếng nhịn uống 4 tiếng, không chút nào thỏa hiệp.
Không hiểu vì sao, Bí Đao luôn có ảo giác rằng cô giáo đang chờ thời cơ để trả thù.
Sau khi xác định chú chó không bị bệnh, Cố Tiểu Khả mới trở lại vấn đè, nghiêm túc van xin tiểu khả ái: “Bí Đao, tôi muốn ủy thác cậu hoàn thành một nhiệm vụ bí mật, sau khi xong việc cậu muốn làm gì cũng được.”
Bí Đao nghe đến hai chữ bí mật thì lập tức hưng phấn, điên cuồng quẫy đuôi, hiếu kỳ hỏi: [Nhiệm vụ bí mật gì vậy?]
“Tôi muốn nhờ cậu tìm kiếm một người đàn ông có vết sẹo do súng bắn ở trên vai,” Cố Tiểu Khả lấy một bức ảnh nhỏ ra, đưa cho Bí Đao xem, “Chính là một vết sẹo khá giống như thế này.”
“Người đàn ông này có khả năng nuôi một chú Husky ở nhà, cho nên muốn nhờ cậu lúc kết bạn, tiện thể giúp tôi hỏi thăm một chút.”
Bí Đao chăm chú quan sát bức ảnh, cố gắng ghi nhớ hình dáng của vết sẹo, nghiêm túc gật đầu: [Tui biết rồi.]
“Đây chính là một nhiệm vụ bí mật, tuyệt đối phải giữ bí mật, không được để cho bất kì ai có thể biết được, hiểu không?”
Tiểu khả ái cẩn thận mà gật gật đầu: [Tui hiểu rồi, cô giáo cứ yên tâm.]
Sau đó, Bí – Thám tử tiểu khu – Đao bắt đầu tiến hành nhiệm vụ đặc công của nó, tiếp cận từng chú Husky trong tiểu khu mà không để lại dấu vết, sau đó kết bạn với bọn chúng, tiện thể hỏi thăm tin tức.
Cố Tiểu Khả mà ra mặt có lẽ sẽ rút dây động rừng, cô suy nghĩ hết lần này đến lần khác, cuối cùng mới quyết định nhờ Bí Đao giúp đỡ, bởi để một chú chó thực hiện nhiệm vụ, chắc chắn là thần không biết quỷ không hay.
Không ai nhận thấy được, toàn bộ Husky ở tiểu khu đều như có một cơn gió lạ thổi qua, đó chính là – những chú chó gần đây trở nên cực kỳ thích nhìn trộm chủ nhân nhà mình đi tắm!
Cuộc điều tra của Bí Đao càng ngày càng sâu rộng, Cố Tiểu Khả chủ yếu đã loại trừ được các chủ nhà ở khu 1,2,3 và hạ thấp sự nghi ngờ đối với họ.
Bí Đao dần dần mở rộng vòng tròn xã giao, bắt đầu tấn công các tiểu khu khác.
Trong vườn thú cưng ở khu 8, một nhóm Husky đang ngồi thành hàng và thì thầm với nhau.
Các ‘con sen’ đi ngang qua rất tò mò, “Bọn chúng đang làm gì vậy?”
“Không biết, cậu nói xem… chẳng lẽ đám cún này đang âm mưu chuyện gì?”
Chương 84:
Mỗi ngày ở nhà trẻ đều rất náo nhiệt, đến giờ ăn trưa, mấy bé tiểu khả ái ngồi thành hàng trong nhà ăn, chia thành hai hàng, ngoan ngoãn chờ ăn cơm.
Từ khi bà Lý làm giáo viên chủ nhiệm của nhà trẻ, bữa trưa cũng do bà cụ phụ trách.
Các tiểu khả ái đã hoàn thành rất tốt khóa huấn luyện ăn uống, bà Lý không ra lệnh cho ăn thì sẽ không có một bé cún nào tự ý hành động, mặc kệ là có muốn ăn cỡ nào thì cũng sẽ phải cố gắng nhịn xuống.
Bà Lý đổ từ từ từng bát thức ăn vào bát cơm của Thập Ngũ, trộn với thịt heo nấu chín và rau, sờ đầu của Thập Ngũ cười nói: “Thập Ngũ có thể ăn rồi.”
Thập Ngũ vô cùng xinh đẹp, màu lông đen trắng xen kẽ, hai bên cổ, chân sau và đuôi đều có lông thô và rậm, còn lông ở phần mặt, tai, chi trước và chia sau lại mềm và ngắn.
Border Collie thông minh bẩm sinh, năng lực học tập rất mạnh, hiểu biết cao, đặc biệt giỏi về quan sát sắc mặt và lời nói, đứng đầu về chỉ số IQ trong các giống chó trên thế giới.
Từ việc học trên lớp cho thấy, Thập Ngũ là chú chó thông minh nhất mà Cố Tiểu Khả từng dạy, bình thường đều có thể đoán được câu mà cô sẽ nói tiếp theo là gì.
Thập Ngũ không những có thể trao đổi với Cố Tiểu Khả không có trở ngại gì, nó thậm chí còn biết tiến hành giao tiếp bằng mắt với người bình thường khác, được gọi là học bá thật sự.
Đây thôi, khi bà Lý chuẩn bị cho Sơ Nhất ăn, Thập Ngũ lén dùng đôi mắt biết nói chuyện của mình nhìn chằm chằm vào bà, sau đó khẽ lắc đầu.
Bà Lý lập tức phản ứng kịp, nhớ lại những ghi chép hạng mục cần chú ý trên cuốn sổ nhỏ về Sơ Nhất, nhấn mạnh là dạo này Sơ Nhất thừa cân, cần giảm cân.
Bà cụ chợt hiểu ra, trong lòng tự nhủ quả nhiên mình già rồi, trí nhớ không tốt lắm, nếu không nhờ Thập Ngũ nhắc nhở kịp lúc, xém chút lại vỗ béo Sơ Nhất rồi.
Do đó, khi bà Lý lấy đồ ăn cho Sơ Nhất, ban đầu bà cụ múc một bát đầy vun, hai mắt của Sơ Nhất sáng rỡ, mừng thầm: ‘Hi hi, bà Lý quả nhiên thích tui nhất, thức ăn cho tui còn nhiều hơn cả Thập Ngũ.’
Tuy nhiên một giây sau, bà Lý lắc lắc tay, đổ đi một nửa, rồi lại lắc một cái đổ ra một nửa nữa.
Nụ cười trên mặt Sơ Nhất dần biến mất.
Đã nói là một bát thức ăn phải công bằng mà? Lẽ nào tui không phải chú chó mà bà cụ cưng nhất sao?
Sơ Nhất cúi đầu nhìn chằm chằm vào bát của mình rồi thở dài.
Trong bát không những có ít thức ăn, ngay cả thịt heo cũng ít hơn của Thập Ngũ, thứ duy nhất nhiều hơn chính là cải bắp nấu chín, nhưng Sơ Nhất lại không thích ăn rau, cô giáo quy định không cho tụi nó kén ăn, nếu trong bát bỏ lại rau củ không ăn…
Sơ Nhất ngẩng đầu tưởng tượng dáng vẻ Cố Tiểu Khả xụ mặt tức giận không nói nên lời, lông chó run lên, đột nhiên cảm giác lạnh trong người.
Lúc Sơ Nhất nhìn thân thương phận, lặng lẽ đau lòng, Thập Ngũ đẩy bát của nó tới cạnh Tiểu Pudding.
Không có so sánh thì không có đau thương.
Tiểu Pudding còn thảm hơn, rau trong bát của nó còn nhiều hơn, thịt cũng đổi thành ức gà, ăn không ngon chút nào, ngay cả đồ ăn vặt sau bữa ăn cũng chuyển từ thịt bò khô sang cà rốt.
Đúng là không thể thảm hơn được nữa.
Có bạn còn đáng thương hơn mình, Sơ Nhất chợt cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, ngay cả rau trong miệng cũng trở nên ngọt hơn hẳn. Tốt xấu gì thì nó cũng còn một miếng thịt bò khô để tận hưởng.
Tiểu Pudding lại ăn rất vui vẻ, gặm cà rốt cũng say sưa ngon lành.
Nó luôn quay đầu nhìn em trai lớp mầm hoa anh đào bên cạnh, cứ cảm giác ánh mắt của Sơ Nhất nhìn mình là lạ thế nào ấy.
Sơ Nhất thầm nhủ: ‘Tiền bối Tiểu Pudding thật đáng thương…’
Tiểu Pudding nghi ngờ trong lòng: ‘Lẽ nào Sơ Nhất muốn ăn cà rốt của mình? Chuyện khác thì dễ bàn, nhưng chuyện này thì không được, tuyệt đối không được.’
Tiểu Pudding nhanh nhẹn gặm lấy củ cà rốt bảo bối của mình, tránh xa tầm mắt của Sơ Nhất, động tác lưu loát không hề chần chừ chút nào.
Sơ Nhất liếm miếng thịt bò khô của mình, tán gẫu với Thập Ngũ: ‘Cậu nói xem, tiền bối Tiểu Pudding có phải lén trốn vào một góc nào đó khóc rồi không? So với cậu ấy thì quả nhiên tui hạnh phúc hơn.’
Thập Ngũ: ‘…’
Border Collie nhìn Husky với ánh mắt thương hại, thở dài: ‘Ừm, cậu nói cũng đúng.’
Sơ Nhất đắc chí vẫy đuôi, tiếp tục vui vẻ liếm láp thịt bò khô rõ ràng là nhỏ hơn của các bạn khác trên bàn chân, trông nó liếm với vẻ rất trân trọng.
Buổi chiều, Cố Tiểu Khả chải lông cho từng bé cún, nhân cơ hội chải cho Hổ Nha, cô lặng lẽ thu dọn lông chó của Hổ Nha.
Trước khi tan học, bầy cún ngoan ngoãn ngồi xổm trước mặt của Cố Tiểu Khả, nghe cô giao bài tập về nhà.
Sau khi tan học, Hổ Nha ở trong nhà, nằm trên ghế sofa trong phòng khách, ánh mắt mong đợi nhìn cô giáo, muốn nhờ cô cùng làm xong bài tập về nhà với nó, dẫu sao từ khi cô giáo trở thành cô chủ của nó, nó chính là nhân vật có quan hệ với nhà trẻ này.
Cố Tiểu Khả lấy lông chó của nó mà cô lén giấu, ngồi trong phòng khách, bày một tấm ván xốp trên bàn trà, sau đó lấy ra một bộ may vá bằng nỉ, bắt đầu làm đồ chơi.
Hôm nay bài tập về nhà của Hổ Nha là luyện tập thính lực, vì Cố Tiểu Khả và các em cún không có trở ngại giao tiếp nên cô không cách nào giúp nó hoàn thành bài tập, chỉ có thể chờ Mạc Thần Trạch tự đọc các câu hỏi về thính lực.
Hổ Nha ngoan ngoãn ngồi xổm bên cạnh Cố Tiểu Khả, chăm chú nhìn động tác thuần thục của cô, tò mò hỏi: ‘Cô giáo, cô định làm gì vậy?’
Cố Tiểu Khả không trả lời nhưng vành tai khả nghi hơi đỏ lên.
Cô lấy cây kim nỉ bắt đầu đâm thật nhanh trên lông chó, để tránh đâm vào ngón tay, cho nên cần phải tập trung tinh thần cao độ, do đó không phát hiện Hổ Nha đã chạy bình bịch ra huyền quan mở cửa giúp chủ nhân của mình.
Mạc Thần Trạch đi tới bên cạnh Cố Tiểu Khả và ngồi xuống.
Cố Tiểu Khả ngửi thấy mùi hương quen thuộc trên người nam thần, bỗng chốc cô ngồi thẳng người.
Bây giờ cô ở gần bên cạnh người mà mình thích nên rất căng thẳng, trong đầu chợt hiện lên bài hát nóng bỏng kia.
Cô vô cùng xấu hổ, hoàn toàn không dám quay đầu nhìn anh.
Cố Tiểu Khả không thể tập trung làm việc được, tốc độ đâm kim hiển nhiên đã chậm lại.
Mạc Thần Trạch thấy vành tai của cô hơi đỏ, nhẹ nhàng hỏi: “Em đang làm gì vậy?”
“Đồ chơi bằng lông.”
Mạc Thần Trạch ‘ừm’ một tiếng, tiếp tục nhìn.
Cố Tiểu Khả như ngồi trên bàn chông, hoàn toàn không biết nên làm thế nào mới tốt, làm món đồ chơi này trước mặt nam thần thật là xấu hổ quá, cô không xuống tay được, vì cô định làm hình gia đình ba người.
Một nhà ba người có anh, Hổ Nha và cô.
Mạc Thần Trạch phát giác thấy sự căng thẳng của Cố Tiểu Khả, anh không hỏi tiếp nữa mà thấp giọng chuyển sang đề tài khác: “Tối nay có tiệc xã giao, là yến tiệc, em có muốn đi cùng không?”
Nếu không cần thiết, Cố Tiểu Khả luôn không thích tham gia tiệc tùng, lỡ như có người tới giới thiệu bản thân, cô nên bắt tay hay không? Cũng rất ngượng ngùng.
Để tránh ngượng ngùng, cô từ chối đề nghị của anh.
“Cũng được, yến tiệc nhàm chán, đi cũng chẳng thú vị.” Mạc Thần Trạch vốn không để ý, tiếp tục thành thật giải thích hành tung của mình: “Anh tính toán chắc phải tới chín giờ mới có thể về, tối nay để Hổ Nha ăn cơm với em.”
Cố Tiểu Khả gật đầu: “Được.”
Hổ Nha trừng to đôi mắt ướt át, tò mò hỏi: ‘Cô giáo, chủ nhân phải ra ngoài sao? Cậu ấy không ăn cơm chung với chúng ta hả?”
“Ừm.”
‘Vậy cậu ấy còn đặc biệt về đây nói chuyện này cho cô biết ư? Gọi điện không phải xong rồi sao? Lúc trước chủ nhân không về đều gọi điện thông báo cho dì giúp việc.”
Khi trình độ học càng thâm sâu, Hổ Nha ngày càng hiểu rõ hành vi thường ngày của Mạc Thần Trạch, có gì đó sai sai là nó phát giác ra ngay.
“Chuyện này…” Cố Tiểu Khả hắng giọng, không biết nên trả lời thế nào.
Mạc Thần Trạch dựa gần một chút, hỏi: “Hổ Nha đang nói gì hả?”
Cố Tiểu Khả đỏ mặt và thành thật phiên dịch.
“Nó hiểu rất nhiều chuyện.” Mạc Thần Trạch cười yếu ớt, thấy Cố Tiểu Khả vẫn chưa đâm kim xong, anh lại tiến gần: “Sở dĩ anh đặc biệt về… là muốn gặp em.”
Lúc này Mạc Thần Trạch ngồi chung thảm với Cố Tiểu Khả, tay trái anh chống dưới đất, tay phải nhẹ nhàng đặt gần mu bàn tay của cô, nói một cách tự nhiên: “Anh tới thử cái này.”
Cố Tiểu Khả: “!!!”
“Màu lông này có vẻ quen mắt.” Ánh mắt của Mạc Thần Trạch luôn quan sát gương mặt của Cố Tiểu Khả, nhẹ nhàng véo đầu ngón tay của cô rồi chọc chọc vài lần lên cuộn lông cô đang làm: “Là của ai thế?”
“Là của Hổ Nha.”
Hổ Nha: ‘?’
‘Đúng là thú vị.” Mạc Thần Trạch tiếp xúc với Cố Tiểu Khả như chuồn chuồn lướt nước, chưa đợi cô kịp phản ứng, anh đã chừng mực buông tay và lui ra sau.
Cố Tiểu Khả đã nín thở từ đầu đến cuối, khoảnh khắc tay bị anh chạm vào, đầu óc trống rỗng, cả người cứng đờ.
Nhưng hình như…
Sự manh động không kiểm soát được trước đây đã giảm đi rất nhiều, so với lần này, Cố Tiểu Khả càng để ý xúc cảm từ đầu ngón tay truyền tới, còn cả nhịp tim mình đập thình thịch điên cuồng, và mùi hương mơ hồ khi nam thần tiến lại gần.
Mạc Thần Trạch nhìn có vẻ tuỳ ý, hình như toàn bộ sự chú ý đều đặt trên cuộn lông chó, nhưng thật sự trong toàn bộ quá trình đều để ý phản ứng của Cố Tiểu Khả, thấy cô không né tránh, cũng không khó chịu, nét mặt càng hổ thẹn và ngây thơ, lén thở phào.
Chỉ cần cô có thể thèm khát cơ thể mình là được.
Lúc này, đột nhiên Hổ Nha lại gần nũng nịu: ‘Tui cũng muốn chơi. Tui cũng muốn chơi.’
Tiểu khả ái như thể có năng lực siêu mạnh, phải để chủ nhân ôm mình vào lòng, tay phải nhẹ nhàng giữ bàn chân nhỏ đầy lông của nó, sau đó cũng chọc chọc vài lần.
Tính tình của Mạc Thần Trạch ‘tốt’, cố tình làm lại động tác mập mờ giữa họ khi nãy, cách không trêu chọc Cố Tiểu Khả lần nữa.
Cố Tiểu Khả nghiêng mặt đi, giấu hai tay, lén xoa đầu ngón tay, hỏi Mạc Thần Trạch: “Anh còn không đi, lát nữa có khi nào tới trễ không?”
“Quả thật tới giờ nên đi rồi.” Mạc Thần Trạch buông Hổ Nha trong lòng ta, đứng dậy: “Em muốn ăn khuya gì không, anh mang về cho em.”
Ăn khuya? Hai mắt của Hổ Nha sáng rỡ, vui vẻ sủa gâu gâu.
Mạc Thần Trạch đưa tay lên, thành thục véo miệng của tiểu khả ái: “Không có hỏi nhóc.”
Đôi tai của Hổ Nha chợt cụp xuống.
Cố Tiểu Khả nhịn cười xoa đầu của Hổ Nha, nói ra món trái cây mà cô và Hổ Nha đều thích: “Em muốn ăn quả việt quất.”
“Được.”
Lúc Mạc Thần Trạch đi khỏi, anh quay đầu nhìn Cố Tiểu Khả, thấy cô đang ôm Hổ Nha chơi đùa vui vẻ, nhẹ nhàng thở phào.
Cũng may, hiệu quả của lần đầu tiên tiếp xúc cũng không tệ.
Tâm trạng của Mạc Thần Trạch khá tốt, do buổi tối phải uống rượu nên anh sắp xếp tài xế đưa đón, anh dựa vào ghế sau, lấy điện thoại ra trò chuyện với Cố Tiểu Khả.
Có vài lời không tiện nói trước mặt, thông qua WeChat thì có thể thuận lợi hỏi ra.
Đại Mạc: ‘Lúc nãy em cảm thấy thế nào?’
Cố Tiểu Khả hiểu rõ anh muốn ám chỉ điều gì, lập tức trả lời: ‘Cũng được.’
Đại Mạc: ‘Em có kháng cự không?’
Cố Tiểu Khả: ‘Không kháng cự.’
Mạc Thần Trạch cười.
Đại Mạc: ‘Em có thích không?’
Vành tai của Cố Tiểu Khả trở nên nóng bừng, cô không trả lời.
Mạc Thần Trạch mím môi tiếp tục gõ, khoé miệng nhếch lên nụ cười xấu xa.
Đại Mạc: ‘Không biết em có thích hay không, nhưng anh rất thích.’
Đại Mạc: ‘Sau này… anh còn muốn nắm tay em, nhưng anh không muốn miễn cưỡng em, cho nên em có thể nói suy nghĩ thật lòng của mình với anh được không?’
Cố Tiểu Khả: ‘Được.’
Mạc Thần Trạch mỉm cười, tận dụng mọi thứ để tán tỉnh người mình thương.
Đại Mạc: ‘Vậy là, lúc này em có vui không?’
Cố Tiểu Khả cắn môi, cố nén sự xấu hổ và đáp lại: ‘Vui ạ.’
Mạc Thần Trạch không nhịn được muốn cười, cực thích cảm giác tán tỉnh cô bạn gái nhà mình.
Đại Mạc: ‘Vậy sau này, anh còn muốn làm mấy chuyện thân mật hơn, chỉ cần em không đánh anh, coi như em ngầm đồng ý nhé?’
Cố Tiểu Khả rất lâu cũng không đáp lại.
Mạc Thần Trạch nhắm mắt, cố nhịn cười, trong lòng tưởng tượng lúc này gương mặt và vành tai đỏ ửng của Cố Tiểu Khả, càng nghĩ thì tâm trạng càng vui vẻ.
Tài xế phía trước nghiêm túc lái xe, theo dõi ông chủ từ gương chiếu hậu, nghi ngờ anh có phải uống nhầm thuốc hay không, sao lại cười giống tên ngốc thế kia.
Cố Tiểu Khả vùi mặt vào lông của Hổ Nha, một lúc sau cũng không nói gì.
Lại qua thật lâu, Mạc Thần Trạch mở cửa chuẩn bị xuống xe, mới nhận được tin nhắn của Cố Tiểu Khả.
Tiểu khả ái: ‘Anh…uống ít thôi nhé.’
Mạc Thần Trạch lập tức bật cười ra tiếng, sau khi gõ câu trả lời, anh nhấc đôi chân dài tao nhã bước xuống xe. Lúc xuống xe, bỗng dưng nét mặt nhanh chóng chuyển sang nghiêm túc chỉn chu, giống như thay mặt trong Xuyên kịch vậy, tài xế nhìn mà cũng đơ người ra.