“Không ngờ cậu cũng rất có ý thức về luật pháp đấy chứ.” Huân Tiểu Khả nhướng mày, cười cự tuyệt linh miêu: “Cho dù không lái xe cũng không thể uống, mèo không thể uống rượu, có hại cho sức khoẻ.”
Huân Tiểu Khả đứng dậy rót cho nó một đĩa sữa dê, “Nào, cậu uống cái này đi.”
Linh miêu không thèm liếc mắt nhìn đĩa sữa dê trước mặt, liếm liếm móng vuốt lông của mình, đột nhiên ngẩng đầu, vẻ mặt nghiêm túc hỏi: [Vậy con người có thể uống rượu không?]
Huân Tiểu Khả gật đầu, “Con người thì có thể, nhưng cũng không thể uống nhiều.”
[Tôi không phải đang hỏi cô, mà hỏi cô ấy kìa.]
Đôi mắt màu hổ phách của linh miêu nhìn chằm chằm Lý Nguyệt Hoa, nói [Nhờ cô giáo phiên dịch hộ.]
Huân Tiểu Khả luôn cảm thấy chỗ nào đấy sai sai, trong chốc lát lại nói không ra được, chỉ vào linh miêu, nói với Lý Nguyệt Hoa: “Nó hỏi con người có thể uống rượu hay không.”
Lý Nguyệt Hoa vẻ mặt hoang mang, theo bản năng gật đầu trả lời: “Đương nhiên là có thể.”
[Vậy… Sau khi uống Nhị oa đầu, tôi có thể lái xe không?]
Linh miêu tiếp tục hỏi, Huân Tiểu Khả tiếp tục phiên dịch.
Lý Nguyệt Hoa không rõ nguyên nhân, “Nó hỏi cái này là có ý gì?”
Giọng của linh miêu đột nhiên trở nên lớn hơn, [Xin vui lòng trả lời một cách nghiêm túc.]
Lý Nguyệt Hoa sửng sốt, “Đương nhiên không được, uống rượu lái xe là vi phạm pháp luật.”
Linh miêu nghe được câu trả lời này, hừ lạnh một tiếng, rũ mắt xuống.
Lý Nguyệt Hoa đưa tay muốn sờ sờ lông của linh miêu, lại bị ánh mắt cực nóng của nó làm cho từ bỏ ý định.
“Nhóc… Sao lại theo dõi tôi?”
[Bởi vì cô là người tôi đã trải qua muôn vàn khó khăn mới tìm được.]
[Loài linh miêu chúng tôi yêu ghét rõ ràng, có ân báo ân, có oán báo oán.]
Linh miêu ngồi xổm trên bàn trà, quay đầu nhìn về phía trăng sáng treo cao ngoài cửa sổ, bắt đầu nhớ lại.
[Tôi vốn là một chú mèo tự do tự tại trên thảo nguyên, ba tháng trước không cẩn thận bị thợ săn bắt được sau đó bị bán cho một người đàn ông làm thú cưng.]
[Tôi sống một cuộc sống không ràng buộc, sẽ không thuộc về bất cứ ai, tôi là chủ nhân của chính mình.]
[Sau đó, người đàn ông kia chuyển nhà, sau khi xe chạy vào núi, tôi lén cắn đứt sợi dây thừng trói cổ, tranh thủ lúc anh ta mở cửa sổ hít thở không khí, tìm cơ hội chạy trốn.]
[Nhưng vì nhảy xe, tôi bị thương rất nặng.]
[Ngay khi tôi gần như sắp chết, một người phụ nữ đã cứu mạng tôi.]
[Cô ấy lấy kéo cắt nút thắt trên cổ tôi, còn nói rằng linh miêu nên sống cuộc sống tự do tự tại.]
[Cô ấy giúp tôi băng bó vết thương, lo lắng tôi bị thương không tìm được thức ăn, nên lén chuẩn bị thức ăn và nước sạch cho tôi.]
[Cô ấy cho rằng tôi không biết, nhưng thật ra thức ăn đều là hương vị của cô ấy.]
[Mỗi ngày cô ấy đều đến thăm tôi, thay thuốc cho tôi.]
Nhớ tới đây, đôi mắt to màu hổ phách của linh miêu sáng ngời mà ấm áp, chỉ là ánh mắt lộ ra bi thương.
[Tay cô ấy, thật sự rất ấm áp]
“Chuyện này có quan hệ gì với việc cậu lại theo dõi Lý Nguyệt Hoa ư?” Huân Tiểu Khả nhíu mày, “Là bởi vì Lý Nguyệt Hoa chính là người đã cứu cậu sao?”
[Cô giáo,] Linh miêu đẩy đĩa sữa dê trước mặt ra, [Cám ơn cô đã mời, tôi có thể nói nhỏ với cô hai câu không?]
“Ừm, được.” Huân Tiểu Khả hơi áp sát lỗ tai, “Cậu muốn nói cái gì?”
[Chuyện này…] Linh miêu hơi xấu hổ cúi đầu, làm cho người ta không thấy rõ thần sắc của nó, [Chúng ta có thể ra ngoài nói không?]
[Đóng cửa lại, tôi chỉ muốn nói cho một mình cô nghe.]
Huân Tiểu Khả gật đầu, “Được.”
Một người một mèo kẻ trước người sau rời đi, đóng cửa lại, không khí bí ẩn mà yên tĩnh.
“Muốn nói cái gì thì nói đi.” Huân Tiểu Khả mỉm cười khom lưng sờ sờ đỉnh đầu lông xù của nó, “Cam đoan bọn họ sẽ không nghe thấy đâu.”
Linh miêu vẫn lo lắng như cũ, [Bọn họ có lén lút mở cửa nghe lén không?]
Giống như nó muốn nói chuyện gì hủy thiên diệt địa quốc gia đại sự vậy.
“Sẽ không đâu,” Huân Tiểu Khả cười, “Cậu yên tâm đi.”
[Không được,] linh miêu vô cùng cẩn thận, [Cô giáo, cô khóa trái cửa lại đi.]
Huân Tiểu Cũng có chút bất đắc dĩ, “Được rồi.”
Huân Tiểu Khả ở trước mặt linh miêu khóa trái cửa lớn, “Bây giờ thì rồi chứ?”
[Ùm, cô giáo là một người tốt.] Ánh mắt linh miêu chợt lóe lên, cúi đầu xuống, [Tôi đã lợi dụng cô, xin lỗi.]
Huân Tiểu Khả ngẩn ra, “Lời này là có ý gì?”
[Chuyện là như vầy.]
Linh miêu cúi đầu, trong lòng áy náy, không dám nhìn vào mắt Huân Tiểu Khả.
[Vết thương trên người tôi được người phụ nữ kia tận tình chăm sóc rất nhanh đã khỏi hẳn.]
[Trong núi có một dòng suối nhỏ, chờ tôi khôi phục thể lực, tôi đã lặn xuống nước bắt được một con cá.]
[Tôi đã từng nói, linh miêu chúng tôi yêu ghét rõ ràng, có ân báo ân, có oán báo oán.]
[Tôi tính sau này mỗi ngày đều tặng cô ấy một con cá.]
[Cô ấy là con gái của núi rừng, cô ấy lương thiện, chu đáo, ấm áp, tôi đối xử tốt với cô ấy như thế nào cũng không gọi là quá.]
[Nhưng mà, ngay khi tôi ngậm cá mới bắt được đi tìm cô ấy báo ân…]
[Nghênh đón tôi, lại là thi thể máu tươi đầm đìa của cô ấy.]
Huân Tiểu Khả hít sâu một hơi, nín thở.
Đôi mắt lấp lánh của chú mèo trở nên lạnh lẽo.
[Ở chỗ ngã rẽ lớn trên đương đồi, cô ấy bị một chiếc xe phóng như bay đến đâm ngã ra đất.]
[Lúc tôi xông tới, cô ấy đã không còn hô hấp.]
[Chết ngay tại chỗ.]
[Mà chiếc xe đâm vào cô ấy, chỉ dừng lại một giây ngắn ngủi rồi nhanh chóng rời đi.]
[Tuy rằng chạy trốn nhanh, nhưng tôi một lần có thể nhảy xa 4 mét, ta liều mạng xông lên, xác nhận thân phận kẻ ác.]
[Người lái xe vậy mà lại là một người phụ nữ…]
Huân Tiểu Khả đột nhiên nghĩ đến một khả năng, dùng sức che miệng, ánh mắt trừng như chuông đồng.
“Ý cậu là…”
Linh miêu trầm mặc gật gật đầu, một lúc lâu sau mới tiếp tục nói:
[Đúng vậy, trên người cô gái đó có hương vị của Lý Nguyệt Hoa, còn có… Mùi rượu.]
[Loài linh miêu chúng tôi, yêu ghét rõ ràng, có ân báo ân, có oán báo oán.]
[Cô giáo, xin đừng trách tôi.]
Ngay khi tất cả mọi người buông lỏng cảnh giác, trong phòng đột nhiên truyền đến tiếng thét chói tai của Lý Nguyệt Hoa.
Huân Tiểu Khả quay đầu nhìn về phía linh miêu nhu thuận ngồi xổm bên chân mình, đột nhiên phản ứng lại, không thể tin được: “Cậu điệu hổ ly sơn, cố ý lừa tôi đi ra!?”
Chú mèo áy náy nhưng rất kiên định.
[Xin lỗi cô giáo, cô là một người tốt, tôi đã lợi dụng cô, xin lỗi.]
Huân Tiểu Khả thầm nghĩ không hay rồi, “Chuyện này có lẽ có hiểu lầm!”
Huân Tiểu Khả không kịp dùng chìa khóa mở khoá cửa, một cú nhảy lên, trèo từ cửa sổ vào phòng.
Cảnh tượng trong phòng khiến trái tim Huân Tiểu Khả run rẩy.
Chỉ thấy một con rắn độc dài hơn một thước ngẩng cao đầu, đang dùng tốc độ cực nhanh xông về phía Lý Nguyệt Hoa…
Hai phút trước.
Huân Tiểu Khả đi theo linh miêu ra ngoài cửa nói chuyện, trong phòng chỉ còn lại Mạc Thần Trạch và Lý Nguyệt Hoa.
Cho dù Lý Nguyệt Hoa bây giờ ăn mặc như con trai, Mạc tổng cũng rất chú ý tránh đi.
Huân Tiểu Khả vừa rời đi, anh đã mang theo Hổ Nha đến phòng bếp bận rộn.
Gần đây Mạc tổng lén học làm thế nào để làm ra món bánh trứng Bồ Đào Nha ngon nhất thế giới, anh cảm giác mình nhìn bằng mắt thì đã học được rồi, chỉ thiếu bước bắt tay làm nữa là có thể khiến người thương bất ngờ khi nếm nó nữa mà thôi.
Ngọc Phân Nhi rất sợ linh miêu hoang dã, sự sợ hãi khắc từ trong máu rồi.
Cho nên linh miêu vừa rời đi, nó đã bay về đậu trên vai chủ nhân, âm thầm trò chuyện cùng Lý Nguyệt Hoa.
[Đồng chí Lý Nguyệt Hoa, cô nói xem chú mèo kia có phải đến báo ân không? Nó có phải là định liên kết với cô giáo để cho cô một bất ngờ không?]
Lý Nguyệt Hoa cúi đầu suy nghĩ một chút, “Hẳn là không phải, tôi không nhớ rõ mình đã gặp qua nó từ khi nào, chứ đừng nói đến giúp đỡ.”
“Tôi cảm thấy chuyện này hơn phân nửa là một nhầm lẫn, nó phỏng chừng là nhận nhầm người.”
Ngọc Phân Nhi cảm thấy có lý, gật gật đầu.
[Cô nói đúng, chú mèo kia vừa nhìn đã biết không thông minh lắm, chờ tí nữa nhất định phải gọi nó tới xin lỗi cô, đều trách nó lén lén lút lút nhiều ngày như vậy, mỗi ngày đi theo phía sau cô, hại chúng ta một thời gian dài như vậy cũng không ngủ ngon, thật sự là quá đáng ghét.]
“Ừm, được,” Lý Nguyệt Hoa lười biếng tựa vào sô pha, cười một tiếng, “Không chỉ phải xin lỗi, còn phải gọi nó giẫm sữa cho tôi, xoa bóp cho tôi, đến khi tôi hài lòng mới thôi.”
Giống như đang ảo tưởng đến hình ảnh tuyệt vời gì đó, Lý Nguyệt Hoa haha nở một nụ cười tinh nghịch.
[Ừm,] Ngọc Phân Nhi đồng ý với cô, [Nhà chúng ta thực sự cần một người làm việc lâu dài, Ngọc Phân Nhi thấy nó rất thích hợp, miễn cho mỗi buổi tối cần tắt đèn đều phải nhờ miệng của Ngọc Phân Nhi.]
Một người một chim tán gẫu vô cùng nhiệt tình, còn sắp xếp các loại công việc nhỏ cho linh miêu làm lâu dài, căn bản không thể tưởng tượng được linh miêu phía sau cửa đang tính toán muốn lấy tính mạng của mình.
Lúc này, một con rắn hổ mang lặng yên không một tiếng động từ ngoài cửa sổ bò vào.
Con hổ mang này còn được gọi là rắn cực độc, đầu rất lớn có hình tam giác, phân biệt rõ ràng với cổ.
Nó có răng ống dài, đầu mũi vảy mũi và đầu vảy tạo thành một phần cong lên, giữa lỗ mũi và mắt có một hốc má hình bầu dục, đó là nơi đo nhiệt của nó.
Con hổ mang chính là dựa vào bộ đo nhiệt này để định vị vị trí cụ thể của Lý Nguyệt Hoa.
Độc tố của con hổ mang này là độc tố khiến máu khó đông.
Loại độc tố này có đặc tính gây xuất huyết mạnh, sau khi bị cắn miệng vết thương sẽ lập tức xuất huyết không ngừng, cho dù lập tức băng bó cũng không cách nào cầm máu, vết thương sẽ nhanh chóng sưng to, phồng rộp, vảy nến hoại tử cuối cùng loét, ngay sau đó sẽ choáng váng, tim đập nhanh hơn, cuối cùng xuất huyết rộng rãi toàn thân.
Lý Nguyệt Hoa thét chói tai tại chỗ.
Cô ấy sống đến lớn như vậy rồi chưa từng sợ hãi như hôm nay, cũng chưa bao giờ cách cái chết gần đến như vậy.
Ngọc Phân Nhi đã bị dọa tới ngây ngốc, cả người cứng ngắc, tựa như một con chim chết.
Hổ mang và linh miêu đã có ước định, chỉ công kích một mình Lý Nguyệt Hoa.
Ngay khi nó mở to cái miệng đỏ như máu ra, chuẩn bị cắn xuống bắp chân Lý Nguyệt Hoa, Huân Tiểu Khả đã phá cửa sổ xông vào, đáng tiếc khoảng cách từ cửa sổ tới chỗ Lý Nguyệt Hoa thật sự quá xa, mà tốc độ của rắn lại vô cùng nhanh và chuẩn xác.
Huân Tiểu Khả trơ mắt nhìn hổ mang hành hung nhưng không kịp cứu người.
Ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc này, ngoài cửa sổ đột nhiên truyền đến tiếng kêu kỳ quái “Ăng ăng——”.
Thanh âm không lớn, nhưng hiệu quả uy hiếp lại rất thần kỳ.
Chỉ thấy tư thế công kích của con hổ mang đột ngột dừng lại, cả người có chút cứng ngắc.
Nó cảnh giác nhìn trái nhìn phải, khè khè lẽ lưỡi ra, sau đó giống như là phát hiện ra thứ gì đó làm cho nó sợ hãi, con hổ mang không tự chủ được lui sang bên cạnh…
Nhưng vào lúc này, một bóng đen từ ngoài cửa sổ lăn vào, tư thế ngang ngược kia, hệt như núi lửa bộc phát, trực tiếp lật ngang sô pha đơn bên cạnh Lý Nguyệt Hoa.
Mọi người nhìn kỹ, thứ vừa vọt vào là một con…
Chồn mật.
Phần lưng của Bình Đầu ca có màu xám, lông thưa và rất thô ráp, thân thể dày, đầu rộng, còn có cái mũi phẳng cùn, nhìn không thấy tai.
Bình Đầu ca chớp chớp đôi mắt nhỏ nhìn trái nhìn phải, gào thét nói: [Thằng nhãi đó đâu? Trốn ở đâu rồi?]
Mọi người xem toàn bộ quá trình: “…”
Bình Đầu ca tìm khắp nơi, cuối cùng kéo con hổ mang từ dưới sô pha ra, sau đó không nói hai lời một rắn một chồn bắt đầu đánh nhau, sau vài lần qua lại, hổ mang cắn Bình Đầu ca một cái, rồi nhanh chóng chạy thoát.
Bình Đầu ca vốn muốn đuổi theo, nhưng khi nó nhìn thấy Huân Tiểu Khả, thì thay đổi chủ ý.
Nó đến trước mặt Huân Tiểu Khả, quan tâm hỏi: “Cô không sao chứ? Đứa nhãi ranh đó không cắn cô chứ?]
Mọi chuyện biến hóa thật sự quá nhanh, lúc này Huân Tiểu Khả còn mơ hồ, theo bản năng lắc đầu.
Bình Đầu ca nói chuyện đặc biệt khí phách: “Cô giáo đừng lo lắng, nếu tên nhãi ranh kia nếu còn dám đến, lão tử sẽ cắn nó ăn sạch nó.]
“Cậu… Sao ngươi lại giúp tôi?”
Huân Tiểu Khả cũng không rõ, mình rõ ràng chưa từng gặp qua con chồn mật này.
Bình Đầu ca liếm liếm khóe miệng, có chút ý còn chưa thỏa mãn.
[Hôm trước không phải cô mời tôi ăn mật hoa quế sao?]
[Giang hồ đạo nghĩa, ăn của người miệng mềm, sau này ngọn núi này có lão tử che chở, cô giáo cứ yên tâm mạnh dạn lên!]
Huân Tiểu Khả lập tức nghĩ đến bình mật hoa quế vỡ vụn kia.
Hóa ra là như vậy.
Huân Tiểu Khả chỉ vào chỗ con chồn bị cắn, có chút lo lắng, “Miệng vết thương của cậu…”
[Không có việc gì đâu.]
Huân Tiểu Khả vẫn lo lắng như trước: “Nó là rắn độc lắm đấy, mệnh danh đi năm bước là chết đấy.”
Bình Đầu ca hào phóng vỗ đầu một cái.
[Hừ, thằng nhãi đó còn muốn 5 bước muốn tính mạng lão tử? Cười chết, lão tử lùi lại 45 bước tru cửu tộc nhà nó!]
Chương 112.
Bình Đầu ca sau khi khí phách tuyên bố tru cửu tộc xong, vung móng vuốt định rời đi, không mang theo một mảnh mây nào.
Nó đánh nhau từ trước đến nay không dây dưa, vào cửa là bắt đầu đánh, đánh xong lập tức rời đi.
“Chờ một chút.”
Huân Tiểu Khả cũng không ngờ lúc trước mình mời tiểu động vật trong núi ăn mật ong một lần, vậy mà lại cứu được Lý Nguyệt Hoa một mạng.
Cô gọi Bình Đầu ca dừng lại và đi vào nhà bếp và lấy một chai mật bách hoa cho nó.
“Hôm nay thực sự cảm ơn cậu rất nhiều vì đã giúp đỡ, sau này nếu cậu muốn ăn mật ong, bất cứ lúc nào cũng có thể đến tìm tôi.”
[Được, sau này muốn hỗ trợ đánh nhau lúc nào cũng có thể tìm tôi, đánh nhau tôi rất chuyên nghiệp.]
Bình Đầu ca hành động quả quyết, cũng không lề mề, ngậm lấy chai mật ong rồi nhanh chóng rời đi.
Hổ mang và chồn mật chân trước sau chân sau rời đi, một lúc lâu sau, Lý Nguyệt Hoa mới phục hồi tinh thần.
Cô vuốt ngực thở hổn hển, “Ôi ôi ôi ôi ôi trời ơi, vừa rồi dọa chết tôi rồi.”
“Cô giáo, tôi nói này, người ở nơi này cũng quá nguy hiểm rồi.”
“Ôi mẹ ơi, lại có một con rắn lớn như vậy, xém tí nữa đã cắn tôi một miếng, hồn phách đều bị nó doạ bay hết rồi.”
Lý Nguyệt Hoa rút khăn giấy ra lau mồ hôi trên trán, nâng chú vẹt nhà mình trong lòng bàn tay, nức nở nói: “Này, Ngọc Phân Nhi! Ngọc Phân Nhi! Cậu không sao chứ, đừng xảy chuyện gì với cậu nha! Con rắn kia đã đi rồi…”
[Cái gì? Nó đã đi rồi à?]
Con vẹt nhắm mắt giả chết lập tức cá muối xoay người, như con cá chép nhảy vọt lên.
[Thật sự đi rồi sao? Không có lừa gạt Ngọc Phân Nhi chứ? Ngọc Phân Nhi nhát gan lắm, đừng dọa tui.]
[Đồng chí Lý Nguyệt Hoa, hay là chúng ta nhanh chóng về nhà đi, nơi này quả thực quá nguy hiểm, thế mà lại có rắn nữa chứ——]
[Ngọc Phân Nhi đời này sợ mèo thứ hai, sợ nhất sợ rắn, hôm nay xui xẻo làm sao đều gặp…”
[Ngọc Phân Nhi đã tạo ra nghiệp gì hay sao chứ, nếu Ngọc Phân Nhi có sai, xin dùng pháp luật trừng phạt tôi, đừng đem rắn ra dọa tôi chứ ——]
“Ngọc Phân Nhi ngoan.” Lý Nguyệt Hoa vuốt lông Ngọc Phân Nhi, trấn an nó, “Chúng ta không sợ ha, vừa rồi đó chỉ là ngoài ý muốn, ngoài ý muốn thôi.”
“Không phải là ngoài ý muốn.”
Huân Tiểu Khả vẻ mặt phức tạp nhìn Lý Nguyệt Hoa, thật sự không cách nào liên kết cô gái này với kẻ cặn bã gây tai nạn rồi bỏ trốn.
“Tập kích vừa rồi là do linh miêu đó tỉ mỉ bày ra.”
Lý Nguyệt Hoa và Ngọc Phân Nhi đồng thời quay đầu nhìn về phía Huân Tiểu Khả, “Hả? Tại sao?”
[Tại sao nó lại tấn công chúng tôi?]
Ngọc Phân Nhi tức giận, căm phẫn nói: [Rõ ràng là nó không đúng, chẳng qua đến để xin lỗi chúng tôi thì thôi đi, tại sao còn muốn thả rắn cắn chúng tôi chứ? Nó cũng quá xấu xa rồi!]
Huân Tiểu Khả giải thích: “Nó nói Nguyệt Hoa uống rượu lái xe gây tai nạn rồi bỏ chạy, đụng chết ân nhân cứu mạng của nó, nó muốn báo thù.”
“Cái gì?” Lý Nguyệt Hoa vươn ngón trỏ chỉ vào mặt mình, vẻ mặt ngây thơ, không thể tin mà hỏi ngược lại: “Nó nói ai gây tai nạn bỏ trốn? Tôi á!?”
[Thả rắm vào đầu to của mẹ nó!]
Ngọc Phân Nhi tức giận dậm chân vào lòng bàn tay Lý Nguyệt Hoa.
[Cái gì mà uống rượu lái xe gây tai nạn bỏ chạy, cái gì đâm chết người, nó mở miệng nói bừa bãi gì thế chứ!]
[Nó có chứng cứ gì không chứ, mở miệng bịa đặt, chỉ là tin đồn lại muốn cắn chân tôi.]
[Con mèo chết dẫm kia, trốn ở đâu rồi?]
[Ngọc Phân Nhi hôm nay phải thay trời hành đạo, đại diện mặt trăng tiêu diệt nó!]
[Tôi ở đây.] Linh miêu nhảy từ cửa sổ xuống
Huân Tiểu Khả cho rằng sau khi chuyện này bại lộ, linh miêu đã chạy trốn cùng với hổ mang rồi, không ngờ nó vậy mà lại không rời đi.
Linh miêu ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm Lý Nguyệt Hoa, như đang nhìn một con chuột chết.
[Tôi tự mình làm ra, đều là chủ ý của tôi, không liên quan gì đến hổ mang, nó cũng chỉ là được tôi nhờ vả, là tôi tốn năm con chuột mời tới làm thuê, kính xin cô giáo hạ thủ lưu tình, đừng để Bình Đầu ca tìm nó gây phiền toái.]
[Bây giờ báo thù thất bại, tôi đánh không lại cô giáo, cũng không chạy lại cô, tôi tùy các người xử trí.]
[Tôi từ giây phút dự định báo thù đã nghĩ đến, thất bại bị loài người bắt được, sẽ là hậu quả gì.]
[Tôi suy nghĩ rõ ràng rồi mới hành động.]
[Mặc kệ thành hay không, tôi làm việc không hối hận.]
“Đợi đợi đợi đã,” Lý Nguyệt Hoa nghe xong phiên dịch của Huân Tiểu Khả thì đứng lên, “Ta nói này, trước tiên đừng vội vàng vu khống cho tôi thế.”
“Con mèo ngu xuẩn này có phải là nhầm lẫn hay không, khi nào thì tôi gây tai nạn bỏ trốn, tại sao tôi lại không biết!?”
“Lý Nguyệt Hoa tôi làm người ngay thẳng, ngoại trừ nói dối về cân nặng ra, chưa bao giờ làm qua bất cứ chuyện gì để phải áy náy trong lòng cả!”
“Chuyện này có phải có hiểu lầm gì không?”
Huân Tiểu Khả mơ hồ đứng ở giữa linh miêu và Lý Nguyệt Hoa, phòng ngừa linh miêu đột nhiên phát động tiến công.
“Cậu tận mắt nhìn thấy Lý Nguyệt Hoa lái xe đụng người?”
Chú mèo gật đầu.
[Là cô ta, chính là cô ta.]
Huân Tiểu Khả truy hỏi: “Cậu có thấy mặt của cô ấy không?”
[…] Chú mèo chần chờ hai giây, [Không phải mặt chính diện, tôi chỉ nhìn thấy góc nghiêng mặt.]
[Nhưng cho dù mặt không thấy rõ có thể nhận sai, nhưng mùi hương sẽ không thể sai.]
[Rõ ràng chính là cô ta, vì sao dám làm không dám nhận!]
[Cặn bã.]
Lý Nguyệt Hoa: “…”
Nàng tức giận đến thiếu chút nữa ngất đi.
[Con mèo ngu xuẩn này có phải là muốn đánh nhau không hả?]
Ngọc Phân Nhi xù lông nhảy thẳng chân, nếu không phải Lý Nguyệt Hoa nắm chặt lấy thân thể nó, nó đã xông lên đánh nhau rồi.
Đánh lại hay không là một chuyện, có dám đánh hay không lại là chuyện khác.
[Đừng cho rằng Ngọc Phân Nhi sợ mi nhá, Ngọc Phân Nhi đánh không lại, nhưng Ngọc Phân Nhi lấy tiền ra mời bạn học đánh mi!]
[Ngọc Phân Nhi còn có chỗ dựa vững chắc, chỗ dựa của Ngọc Phân Nhi nói ra dọa không chết mi mới là lạ đó……]
Linh miêu căn bản không để ý tới nó, trong mắt nó chỉ có kẻ thù là Lý Nguyệt Hoa.
Nếu như không phải Huân Tiểu Khả chen ngang một chân, nó sớm đã lấy mạng của Lý Nguyệt Hoa rồi.
Nhìn thấy đôi bên giương cung bạt kiếm sắp không khống chế được, Mạc Thần Trạch đứng ra chủ trì công đạo.
“Cậu nhìn thấy Lý Nguyệt Hoa gây tai nạn bỏ trốn ở chỗ nào? Nói thời gian và địa điểm cụ thể, lái xe như thế nào? Cậu có nhớ biển số xe không? Có ai khác trong xe không?”
Linh miêu nghiêm túc nhớ lại.
[Tai nạn xảy ra ở lưng chừng núi Tứ Thanh, thời gian đại khái là nửa tháng trước, Lý Nguyệt Hoa lái một chiếc xe bốn bánh, biển số xe tôi không nhận ra, trên xe chỉ có một mình cô ta.]
Huân Tiểu Khả vừa phiên dịch xong lời của linh miêu, Lý Nguyệt Hoa lập tức thanh minh: “Cho nên tôi đã nói không phải tôi, nửa tháng trước tôi còn đang ở đoàn làm phim, căn bản chưa từng đi qua núi Tứ Thanh!”
Đôi mắt thẳng tắp màu hổ phách của linh miêu đột nhiên co rụt lại, “Thật, thật sao?]
Lý Nguyệt Hoa hận không thể móc tim mổ phổi rửa sạch oan khuất.
“Tôi việc gì phải nói dối, đoàn làm phim mấy trăm người đều có thể làm chứng cho tôi, tôi là diễn viên chính, mỗi ngày đều có cảnh quay, không có khả năng bỏ ra thời gian đi núi Tứ Thanh đụng người lại chạy về!”
Mạc Thần Trạch trực tiếp hỏi: “Đạo diễn đoàn làm phim là ai?”
Lý Nguyệt Hoa nói tên, Mạc Thần Trạch lập tức gọi điện xác nhận, vài phút sau tuyên bố: “Cô ấy nói thật.”
Sét đánh ngang trời…
Linh miêu ngã ngồi xuống đất, không thể tin được mình đã cố gắng lâu như vậy, kết quả lại báo thù nhầm đối tượng.
[Vậy… Mùi hương thì sao? Còn có hình thể, góc nghiêng mặt, hung thủ rõ ràng chính là Lý Nguyệt Hoa, rõ ràng chính là cô ta!]
Ngọc Phân Nhi cố gắng thoát khỏi lòng bàn tay Lý Nguyệt Hoa, bay đến đỉnh đầu linh miêu, không ngừng gõ vào đầu của linh miêu.
[Đều do mi nhầm rồi! Rõ ràng đã nói không thể là đồng chí Lý Nguyệt Hoa nhà chúng tôi, cô ấy bị mi oan uổng lâu như vậy, sợ tới ngủ không được sâu giấc, hôm nay còn xuýt nữa bị rắn cắn chết, cái con mèo xấu xa này, Ngọc Phân Nhi mổ chết mi! Mổ chết mi!]
Linh miêu né tránh công kích như gãi ngứa của chú vẹt, nhắm mắt lại, khi mở ra lại thì lòng đầy quyết tâm.
[Nếu như chứng minh cuối cùng thật sự không phải cô làm, tôi tùy cô xử trí, là đánh hay cạo tùy tiện, nhưng nếu thật sự là cô làm, cho dù là chân trời góc biển, tôi đều sẽ lấy mạng chó của cô!]
“Nửa tháng trước…” Lý Nguyệt Hoa không chú ý tranh chấp của một chim một mèo, lâm vào trầm tư, “Lái xe qua núi Tứ Thanh… Mùi hương giống nhau…”
Đột nhiên, ánh mắt Lý Nguyệt Hoa sáng ngời, đứng bật dậy, kích động nói: “Tôi nhớ tới một người, mọi người hỗ trợ phân tích xem người gây tai nạn có thể là cô ta hay không nhé!”
“Cô mau nói đi.”
Lý Nguyệt Hoa nhanh chóng nói: “Lần này đoàn làm phim sắp xếp cho tôi một diễn viên đóng thế, bởi vì tôi diễn vai một đôi song sinh, cho nên cần một người đóng thế hỗ trợ đối thoại.”
“Ước chừng chính là nửa tháng trước, trong tổ mất vài loại đạo cụ, những đạo cụ này đều là loại đặc biệt, giá trị hơn chục nghìn.”
“Bởi vì sắp hoàn thành rồi, nhiều đạo cụ không còn cần dùng nữa, cho nên phát hiện tương đối muộn.”
“Đạo diễn lập tức báo cảnh sát, nhưng ngay trong ngày báo cảnh sát, cảnh sát còn chưa tới diễn viên đóng thế này đã bỏ chạy.”
“Bây giờ nhớ lại, dáng người của tôi và cô ta không khác nhau lắm, thậm chí diện mạo cũng có vài phần tương tự.”
“Để tránh bị lộ tẩy, trang phục của hai chúng tôi cũng là dùng chung, tôi còn tặng một chai nước hoa mình thường dùng cho cô ta.”
“Có phải bởi vì như vậy, chú mèo này mới nhầm lẫn mùi hương của chúng tôi không?”
“Rất có thể,” Huân Tiểu Khả gật đầu, lại hỏi: “Cô có biết nhà cô ta sống ở đâu không?”
Lý Nguyệt Hoa lắc đầu, “Tôi chỉ biết cô ta là người thành phố Nham, cụ thể ở chỗ nào thì không rõ lắm. Hơn nữa kể từ khi đạo diễn báo cảnh sát, tôi cũng chưa gặp lại cô ta lần nào.”
“Tôi có thể giúp điều tra.” Mạc Thần Trạch nói.
Ngọc Phân Nhi cũng giậm chân đảm bảo: [Ngọc Phân Nhi cũng phải giúp đỡ!]
Huân Tiểu Khả quay đầu nói với linh miêu: “Trước khi tìm được một nghi phạm khác, cậu không nên hành động thiếu suy nghĩ.”
Linh miêu gật đầu.
“Bảo đảm sẽ không động thủ với Lý Nguyệt Hoa nữa?”
[Được rồi.]
Huân Tiểu Khả thở phào nhẹ nhõm, cô coi như sợ tên nhóc tâm cơ thâm trầm lại có dũng có mưu này, sợ mọi người không lưu ý nó lại tốn mấy con chuột mời một con rắn độc khác phối hợp.
“Chờ tìm được người, tôi sẽ đích thân mang cậu đi xác nhận xem cô ta có phải là hung thủ chân chính hay không.”
Linh miêu gật đầu, [Được.]
Cảnh chiến tranh trước mắt buộc phải tạm dừng, hai bên vẫn khó ưa nhìn đối phương, đêm đã khuya, mọi người ai nên làm gì thì làm nấy, tính tắm rửa rồi ngủ.
Ngọc Phân Nhi trong lòng lo lắng, nó không thể trơ mắt nhìn đồng chí Lý Nguyệt Hoa nhà mình bị một con mèo ngu xuẩn hắt nước bẩn, giao an nguy của chủ nhân cho cô giáo, rồi vô cánh bay đi.
Huân Tiểu Khả rất tò mò, “Nó định làm gì?”
Lý Nguyệt Hoa không hổ là người sớm chiều ở chung với tiểu khả ái, cười nói: “Hẳn là đi tìm mấy bạn nhỏ khác nhờ hỗ trợ.”
Lý Nguyệt Hoa đoán không sai, lúc này Ngọc Phân Nhi đang giao dịch với Pitt ‘đen’.
Nó tức giận dỗ dành nói: “Cùng là mèo, sao chênh lệch giữa mèo và mèo lại lớn thế!]
[Pitt, cậu nhất định phải giúp Ngọc Phân Nhi, Ngọc Phân Nhi có nhiều tiền, sẽ không nợ tiền lương của cậu, cho dù tiêu hết tiền riêng cũng không quan tâm.]
Pitt ‘đen’ nâng móng vuốt đen vỗ vỗ ngực, giọng điệu rất tự tin.
[Cậu yên tâm, tôi gần đây mở rộng không ít nghiệp vụ, tiểu đệ cũng nhiều, chỉ cần có ảnh của người phụ nữ đó, phút chốc là tìm được người thôi, không thành vấn đề.]
[Không có vấn đề gì, chờ chút Ngọc Phân Nhi sẽ quay lại lấy ảnh cho cậu.]
Vẹt Cockatiel trừng mắt nói với đồng bọn: [Hôm nay thật sự làm Ngọc Phân Nhi tức giận đến không làm được gì, cậu không biết đâu, con rắn kia vừa to vừa dài, Ngọc Phân Nhi nhét kẽ răng cho nó cũng không đủ!]
[Khi nó há miệng, Ngọc Phân Nhi nhìn thấy cả dạ dày của nó!]
[Nếu không phải nể tình con mèo ngu xuẩn kia cũng là vì báo thù cho ân nhân, về tình thì có thể tha thứ, thì Ngọc Phân Nhi đã đánh nó thành đầu heo rồi!]
[Cậu biết Ngọc Phân Nhi từ trước đến nay dũng cảm không sợ việc gì, đừng nói mèo, cho dù là hổ mang, Ngọc Phân Nhi cũng dám xông lên đánh nhau với nó!]
Pitt ‘đen’ nâng móng vuốt lên nhẹ nhàng vỗ vỗ cánh vẹt Cockatiel, thành khẩn nói: [Đến đây, đọc theo tôi: băng hàn thiên cổ, vạn vật vưu tĩnh; tâm nghi khí tĩnh, vọng ta độc thần; tâm thần hợp nhất, khí nghi đi theo; tương gian như dư, vạn biến bất kinh; vô si vô miêu, vô dục vô cầu; vô bỏ không bỏ, vô vi vô ta.]
Ngọc Phân Nhi sửng sốt, [Bốn câu thần bí này?]
Pitt ‘đen’ vẻ mặt rộng lượng bao dung.
[Đây là Tĩnh Tâm Quyết của Đạo gia.]
[Tác dụng chính là làm cho cậu tĩnh tâm.]
Ngọc Phân Nhi rất mất hứng, [Bốn câu này của cậu là đang khuyên tôi tha thứ cho nó?]
[Không.]
Pitt ‘đen’ nghiêm túc.
[Chỉ có khi tâm tĩnh…]
[Đánh nhau mới chuẩn được.]