• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 123:


Bủm bủm bủm bủm…


Hiện trường im lặng, tất cả mọi người ở phía đối diện màn hình dừng lại, nhìn qua.


Rất tốt, âm thanh trực tiếp rất tốt, tín hiệu đường truyền rất tốt, vì vậy tất cả mọi người đều nghe thấy.


Sếp lớn im lặng trong năm giây rồi thông báo rằng cuộc họp tạm dừng năm phút.


Sau đó, ông đứng dậy, đi đến cửa sổ, đưa tay ra mở cửa sổ.


Dịch Tường Phi: “…….”


Sơ Nhất chỉ dựa vào sức mình, cứng rắn khiến toàn bộ cuộc họp online tất cả chi nhánh bị hoãn lại năm phút.


Tất cả những người tham gia rời khỏi phòng họp để tránh nguy hiểm khẩn cấp.


Sự kiện mất mặt lần này trong nháy mắt đã lấn át sự kiện quần xì đỏ mấy ngày trước, thiệt hại mà nó gây ra cũng vượt xa chiếc quần xì đỏ, Dịch Tường Phi cảm thấy mình không đi ra ngoài không gian trái đất quả thực có lỗi với Đảng, có lỗi với quốc gia, có lỗi với nhân dân.


Càng có lỗi hơn với Sơ Nhất đã chiến đấu hăng hái ở tiền tuyến trong sự nghiệp đào hố chủ nhân!


Vì vậy.


Cái tên đáng chết Sơ Nhất!!! Lần này mày chết chắc rồi!!!!


Cuộc họp vẫn phải cắn răng kiên trì tiếp tục tiến hành. Dịch Tường Phi đã trải qua một lần mất mặt rồi, độ dày da mặt cũng tăng vọt.


Miễn là bạn không xấu hổ thì người xấu hổ là người khác.


Chỉ cần mình không cảm thấy rắm vừa nhiều vừa nặng mùi thì người khác nhất định phải làm bộ là không khí trong lành, tai thanh tịnh.


Cuộc họp online này cứ như vậy diễn ra trong một bầu không khí đặc biệt kỳ lạ, trong một khoảng thời gian rất dài.


Sơ Nhất đã suy nghĩ rất lâu rất cẩn thật về chuyện bỏ nhà ra đi, ngẫm nghĩ suy sét, nó mệt mỏi đến mức ngủ thiếp đi.


Và có một giấc mơ đẹp.


Nội dung của giấc mơ cụ thể đã bị lãng quên, nhưng cảm giác hạnh phúc vẫn còn.


Thập Ngũ nhìn Sơ Nhất, chỉ cảm thấy một lời khó nói hết.


Chiếc cún này có một trái tim lớn thật đấy.


Sơ Nhất nhìn Thập Ngũ, quan tâm hỏi: [Thập Ngũ cậu làm sao vậy? Tôi có thể cảm thấy sắc mặt cậu không tốt.]


Thập Ngũ mặt không chút thay đổi, […… Cậu có biết mình vừa ôm đồ ngủ vừa cười gian suốt nửa tiếng không?]


Thập Ngũ là bị đánh thức, tỉnh lại thì nhìn thấy bộ dạng nhếch miệng cười của Sơ Nhất, thiếu chút nữa cho rằng nó bị kích thích quá lớn, đã điên rồi.


[Tại sao cậu lại vui vẻ như vậy? Lẽ nào lúc này không nên bàng hoàng bất lực, nơm nớp lo sợ, run rẩy sao?]


Sơ Nhất cúi đầu, có chút xấu hổ nhưng không sợ hãi.


[Tuy rằng, nhưng mà, ờm… tôi biết cho dù chủ nhân có thực sự tức giận thế nào đi nữa, chủ nhân vẫn không nỡ làm gì tôi đâu!


[Huống hồ, chuyện này thật ra, cũng rất buồn cười đó chứ…]


Thập Ngũ một gương mặt như đã chết: [……..]


Thật không ngờ với chỉ số thông minh của Sơ Nhất, thế mà còn có thể thông qua hiện tượng nhìn bản chất, quả nhiên được ưu ái không sợ hãi.


Mỗi lần đều đặc biệt thành khẩn nhận sai, nhưng, lần sau vẫn dám.


Được chiều quá nên hư chính là nói cái loại cún có da mặt dày này.


Nhưng…


Cho dù tội chết có thể miễn, nhưng tội sống khó thoát.


Thập Ngũ giống như đợi những bộ xương lớn vào ngày Tết, rất phấn khích, hạt dưa cũng đã chuẩn bị xong.


Còn kết quả thì chờ thôi, lại chờ đến ngủ thiếp đi, chủ nhân còn chưa trở về.


Thoáng cái, ngày hôm sau đã đến.


Cô giáo lái xe buýt tới chờ ở cổng khu dân cư.


Tối hôm qua Dịch Tường Phi về nhà quá trễ, thấy hai chú chó đã ngủ say, nên nhịn xuống kích động tìm Sơ Nhất tính sổ, để cho nó ngủ một giấc ngon.


Sau đó, sáng sớm hôm sau túm nó tỉnh dậy.


Dịch Tường Phi túm lấy cổ Sơ Nhất, dữ tợn nói: “Mày cười cái gì, đừng tưởng rằng anh đây đưa tay không đánh chó mặt cười nhá!”


“Được rồi, anh thừa nhận mình quả thật không hạ được quyết tâm trừng phạt mày! Nhưng anh không trừng phạt, thì sẽ có người có thể trừng phạt! Anh đây đã yêu cầu cô giáo giáo dục nghiêm khắc rồi!”


Các bậc phụ huynh điển hình không thể giải quyết những đứa trẻ nghịch ngợm nhà mình, thì đều nghĩ rằng giáo viên có thể làm được điều đó.


Huân Tiểu Khả tiếp nhận công việc giáo dục đứa trẻ nghịch ngợm này cũng rất buồn rầu, gần đây sự nghiệp, tình cảm của cô tiến triển rất thuận lợi, tính tình dần tốt hơn, càng thêm phật hệ.


Cô cũng không nỡ tàn nhẫn mắng Sơ Nhất, hơn nữa Sơ Nhất cũng là có lòng tốt, cũng không phải cố ý.


Lúc này, Bình Đầu Ca đến nhận hàng, nó lo lắng suốt đêm, sợ lỡ đâu vì mình không tận lực thì công việc sẽ sa sút, mật ong cũng sẽ bay đi mất.


Huân Tiểu Khả đưa một thùng mật ong cho Bình Đầu Ca.


Lần đầu tiên Bình Đầu Ca lộ ra vẻ mặt như người nhà quê ra thành phố, cảm khái nói: [Wow—— nhiều, nhiều quá.]


Huân Tiểu Khả cười đề nghị: “Nếu cậu không tiện lấy đi, có thể gửi ở chỗ tôi, muốn ăn bất cứ lúc nào cũng hoan nghênh cậu đến lấy.”


[Được!] Bình Đầu Ca gật đầu như củ tỏi, [Cách này thật hay!]


Huân Tiểu Khả lanh lợi nói, “À… tôi muốn nhờ cậu một chuyện nữa.”


Bình Đầu Ca liếm liếm khóe miệng, không nhịn được, móng tay sắc bén nhẹ nhàng trượt, hiện trường cạy mở một chai mật ong, vừa ăn vừa hào phóng nói: [Cô giáo chính là anh em tốt của tôi! Có chuyện gì cô cứ nói thẳng, có thể giúp tôi nhất định sẽ giúp, anh em chúng ta đều là vì nghĩa khí!]


Huân Tiểu Khả nhỏ giọng đề nghị, “Cậu giúp tôi cho Sơ Nhất một bài học nhỏ, để cho cậu ấy bị trừng phạt một chút, làm cho có lệ một chút là được rồi, không cần quá nghiêm túc đâu.”


[Ok, không thành vấn đề!] Bình Đầu Ca đồng ý rất sảng khoái.


Huân Tiểu Khả đột nhiên có chút lo lắng về sở thích đánh nhau của Bình Đầu Ca, nhiều lần dặn dò: “Tuyệt đối không thể để cậu ấy bị thương nha, dọa một tí là được rồi, để tôi có thể báo cáo lại cho chủ nhân cậu ấy là được.”


[Tôi biết rồi,] Bình Đầu Ca lại dùng ngón tay đào một thìa mật ong nhét vào miệng, [Chính là sấm sét đùng đùng nhưng không mưa chứ gì, chuyên môn này riết rồi cũng quen.]


Huân Tiểu Khả: “…”


Bình Đầu Ca, có phải chuyên môn này của cậu cũng quá mạnh rồi không.


Chỉ thấy Bình Đầu Ca ôm bình mật ong, cùng đồng chí Lý Ngọc Phân Nhi, đồng đội số một của nó, trốn ở trong góc thì thầm, một con vẹt và một con chồn mật, rõ ràng là ngôn ngữ các loài không giống nhau, cũng có thể thông qua khoa tay múa chân hiểu được ý tứ của đối phương.


Đàn em làm việc cho lão đại, vốn được mệnh danh là một người tận tâm tận lực, đều tự mình làm mọi việc.


Huân Tiểu Khả đang muốn rút lại lời giao phó cho Bình Đầu Ca, chỉ thấy Ngọc Phân Nhi bay lên đỉnh đầu đám cún đang nói chuyện phiếm, thì thà thì thầm phân phó như vậy lại phân phó như vậy, nghiêm khắc truyền đạt chỉ thị của lão đại.


Sau đó một giây sau, Ngọc Phân Nhi bay lên đèn chùm thủy tinh trên trần nhà đứng vững, hắng giọng, mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng.


Sơ Nhất và Thập Ngũ vừa từ trong vườn chơi đùa trở về, chợt nghe thấy Ngọc Phân Nhi lớn tiếng hô: [Đóng cửa —— giăng lưới —— thả chó!]


Một chiếc khăn tắm khổng lồ từ trên trời rơi xuống, quấn Sơ Nhất không kịp đề phòng vào bên trong, biến thành một chiếc bánh trôi tròn trịa.


Sau đó tất cả chú chó ngậm các loại đồ chơi nhồi bông mềm mại xông lên, nhằm về phía Sơ Nhất bắt đầu ẩu đả cực kỳ tàn ác.


Ngọc Phân Nhi đang chỉ huy tổng thể từ trên không trung.


[Đánh đánh đánh, lấy ra những suy nghĩ làm tổn thương tinh thần và gây bất lợi cho bản thân đám cún các cậu, mà dùng sức đánh ——]


[Đao Đao xông lên phía trước đầu tiên, sau khi cậu đánh xong phiền cậu nhường đường một chút, cậu chắn mất đường của Áo Bông Nhỏ phía sau rồi, nó nhỏ, không dễ mà đánh được!]


[Đúng đầu đó, đánh xong làm phiền đi vào trong, bị tắc ở ngoài cửa rồi, phía sau còn xếp hàng dài, còn có rất nhiều chú cún ngay cả một cái cũng chưa đánh được ha!]


Ngọc Phân Nhi vừa giễu cợt vừa chỉ huy cuộc chiến.


[Ôi là trời, Tiểu Pudding cậu mở to mắt ra mà nhìn rõ mục tiêu, cậu đều đánh nhầm rồi kìa, mắt cậu to như vậy chỉ để cho đẹp thôi à, cậu đánh nhầm Điêu Điêu rồi, Điêu Điêu đó!!!]


Điêu Điêu gầm gừ kêu: [Bảo sao tôi cảm thấy mông lại đau như vậy, Tiểu Pudding cậu xuống tay không hề nhẹ nha…]


Tiểu Pudding nhỏ lúng túng nói: [Xin lỗi xin lỗi nha, tất cả đều là để hoàn thành nhiệm vụ.]


Ngọc Phân Nhi thấy vậy ngay lập tức chuyên nghiệp kiểm soát hiện trường.


[Mọi người khi nhanh tay lẹ mắt nhất định phải chú ý chuẩn đầu nha, dù sao mục tiêu quá ít các cậu lại quá nhiều, phải cẩn thận kẻo làm quần chúng ăn dưa bị thương nha ——]


Thập Ngũ và Sơ Nhất vừa vào cửa là bị một đám cún này trực tiếp từ khu trung tâm chen ra vòng vây.


Đầu tiên nó ngẩn ra, sau đó rất nhanh phản ứng lại.


[Ai ya ai ya chờ một chút! Chờ một chút!]


Thập Ngũ khom lưng cúi xuống cắn con búp bê lông thỏ trắng không biết ai đánh rơi trên mặt đất, xông lên.


[Còn tôi nữa! Còn tôi nữa!]


[Vậy cậu làm nhanh một chút đi, cái kiểu bắt nạt này cơ hội chỉ đến một lần, không nhanh lên một chút phỏng chừng rất khó có lần sau đấy.]


Ngọc Phân Nhi nhìn mọi người đánh gần hết, quyết định bắt đầu tiến hành bước tiếp theo.


[Nào, các anh em, nâng Sơ Nhất lên!]


Một các bé cún nhấc Sơ Nhất bọc thành bánh trôi lên lưng.


[Mở cửa phía sau–]


Ngọc Phân Nhi hướng dẫn mọi người di chuyển từng người một.


[Kẹp cậu ấy!]


[Ừ đúng rồi!]


[Là như vậy đó!]


[Kẹp lại!]


[Được rồi, lão đại cũng dặn chúng ta dạy bảo đến đây thôi…]


[Tục ngữ nói, sư phụ dẫn vào cửa, tu hành dựa vào bản thân, mọi người còn có phương pháp tốt hay không, chúng ta động não đi ha, tiếp tục cùng nhau nghĩ xem còn biện pháp nào trừng phạt Sơ Nhất!]


Nhóm các bạn nhỏ quả nhiên còn chưa thỏa mãn, nghe vậy thì nhiệt liệt thảo luận về phương thức trừng phạt, nghiệp không chịu nổi.


[Cho cậu ấy uống nước mướp đắng!]


[Hay để cậu ấy cũng ăn một bát bột đậu lớn đi!]


[Câm miệng đi, cậu là một tên ngu xuẩn, rốt cuộc cậu muốn trừng phạt cậu ấy hay trừng phạt đám vô tội chúng ta!!!]


[Hay là cạo lông cậu ấy đi? Chủ nhân nhà tớ vừa mua máy cạo râu mới, vừa đắt vừa dễ sử dụng!]


[Đúng đúng đúng, không cần cạo trọc toàn bộ, cạo một tạo hình là được.]


[Các cậu thấy cạo tạo hình một cái địa Trung Hải thế nào? Nghe nói rất nhiều người đều là tạo hình này, cảm giác hình như còn rất thịnh hành!]


Sơ Nhất hoảng sợ nhìn nhóm bạn nhỏ bình thường hiền lành đáng yêu, đầu chó lắc lắc như cái trống bỏi.


[Những thứ này cũng không tính là gì cả! Hổ Nha biết một cách hơi bị hay đấy!]


[Cách gì?]


[Thiến, để cậu ấy làm phẫu thuật khủng khiếp này!]


Hình phạt này đến cả Ngọc Phân Nhi cũng không nghe nổi nữa.


[Cái này à, cái ý kiến này cực kỳ thiếu đạo đức, thật tàn nhẫn!]


Thập Ngũ nhả con búp bê thỏ trắng cắn trong miệng ra, vừa rồi không thể vọt vào vòng vây, có chút tiếc nuối.


Nó hỏi mọi người từng chữ một: [Mọi người nhảy cao như vậy, biết cái gì gọi là phẫu thuật thiến không?]


Tất cả chiếc cún đồng loạt lắc đầu.


Thập Ngũ thở dài, buồn bã nói: [Các vị ở đây, ngoại trừ Hổ Nha bởi vì là cảnh khuyển, cho nên không thể đi triệt sản.]


[Còn lại toàn bộ, mọi người, thật ra, tất cả đều không có trứng ——]


Nhóm bạn nhỏ đồng loạt quét mắt quay đầu nhìn Hổ Nha, nhìn chằm chằm nó mà hoảng hốt.


Hở?


Tại sao ngọn lửa đột nhiên lại cháy lan sang người nó rồi?


Ngọc Phân Nhi đi theo Bình Đầu Ca học được làm việc phải có tầm nhìn xa, cho nên, lúc này, nó đột nhiên cao giọng hô: [Đóng cửa, giăng lưới, thả chó!]


[Các anh em, lên ——]


Điên thật rồi.


Chương 124:


Lúc mẫu giáo tan học, Lý Nguyệt Hoa tới đón Ngọc Phân Nhi về nhà, cô ấy lại sắp phải vào đoàn phim rồi, muốn trước khi vào đoàn được ở cùng với tiểu khả ái thêm vài ngày.


Ngọc Phân Nhi vốn đã thông minh, chỉ cần hạ quyết tâm làm việc chăm chỉ, quá trình học tập đều là ngày tiến vạn dặm.


Chủ yếu là có rất nhiều lời muốn mắng mà nói ra người khác nghe không hiểu, thật sự quá nghẹn khuất, điều này đã kích thích Ngọc Phân Nhi học tập rất siêng năng.


Tất nhiên, kết quả học tập là rất rõ ràng.


[Đồng chí Lý Nguyệt Hoa, cô biết không, Ngọc Phân Nhi mới nhận một lão đại gọi là Bình Đầu Ca, nó thật sự rất giỏi, rất giang hồ, rất trâu bò!]


[Cửa chống trộm mà cậu ấy cũng có thể lấy thớt gỗ gõ bang bang! Ngọc Phân Nhi thực sự rất ngưỡng mộ cậu ấy đến mức dập đầu lạy~]


[Còn nữa, hôm nay Bình Đầu Ca dạy Ngọc Phân Nhi một tuyệt chiêu dạy dỗ các tiểu đệ.]


[Ngọc Phân Nhi đã thử nghiệm trên người Sơ Nhất, hiệu quả kia quả thực quá là siêu.]


[Kẹp cánh cửa thật sự là sảng khoái nghiêng trời ha ha ha ——]


[Đáng tiếc thể lực Ngọc Phân Nhi không ổn, không có cách nào trực tiếp tham gia cuộc chiến, chỉ có thể chỉ huy từ xa làm chút công kích bằng miệng.]


[Haizz, thật sự là không đã ghiền——]


Lý Nguyệt Hoa: “…”


Đứa nhóc này thật sự quá ồn ào, quá dài dòng rồi, cô có chút hối hận vì đã đưa nó đi nhà trẻ.


Ngọc Phân Nhi còn rất hăng hái nói, căn bản không thể dừng được.


[Còn nữa, vốn không liên quan gì tới Hổ Nha, nhưng cũng bởi vì chỉ có một mình cậu ấy có trứng, thế là cũng bị đánh hội đồng luôn, ha ha ha.]


[Đám cún kia đánh tới điên luôn! Cảnh tượng kia, quá hoành tráng quá kích thích rồi.]


[Đúng rồi, đồng chí Lý Nguyệt Hoa, Ngọc Phân Nhi có phải là không có trứng không?]


[Ngọc Phân Nhi tìm mãi mà không tìm được trứng của tôi ở đâu, có phải vì lông quá dày hay không?]


[Chuyện này rất quan trọng nha, Ngọc Phân Nhi nhất định phải hỏi rõ ràng, thuận tiện hôm sau có thể quạt thêm chút lửa vào đám quần chúng.]


Lý Nguyệt Hoa ngáp một cái, “Ngọc Phân Nhi, em là chim cái.”


Cô ấy đã bị Ngọc Phân Nhi cằn nhằn đến buồn ngủ luôn rồi.


Vẹt Cockatiel vẻ mặt ngây thơ, [Nghĩa là sao?]


Lý Nguyệt Hoa xóa nạn ‘mù kiến thức’ cho nó, “Nghĩa là trước kia em không có trứng, sau này cũng không có trứng, không bao giờ có trứng, từ khi sinh ra đã không có trứng rồi.”


[Cái gì, cái gì vậy?] Nhóc con cứng đờ như bị sét đánh.


[Ngọc, Ngọc Phân Nhi hóa, hóa ra là… thái giám!!!???]


Nhất thời không có cách nào tiếp nhận tin dữ tàn khốc này, Ngọc Phân Nhi đau lòng bật khóc rồi.


Lý Nguyệt Hoa thì không có chút lương tâm nào mà cười điên cuồng.


“…..Trời ơi, ha ha ha ha ha ha ha! Ngọc Phân Nhi, ha ha ha ha ha ha, em thế mà còn biết thái giám là gì cơ à!? Ha ha ha ha ha ha ha——”


Ngọc Phân Nhi xoay mông về phía Lý Nguyệt Hoa, dùng cảm xúc chân thành ở đó đau buồn.


Lúc trước còn cảm thấy đám cún không có trứng rất thảm, không ngờ người thảm nhất lại là mình.


Sau khi Lý Nguyệt Hoa cười xong chỉ cảm thấy tinh thần sảng khoái, rửa mặt sau đó tựa vào đầu giường xem kịch bản.


Đáng tiếc văn tự đối với cô mà nói thật sự quá thôi miên, chỉ chốc lát sau đã mệt mỏi chui vào trong chăn.


Lúc này cô còn chưa ngủ say, linh miêu vốn đang quấy bên cạnh Lý Nguyệt Hoa vành tai giật giật, đứng dậy nhìn Lý Nguyệt Hoa một cái, sau đó nhân cơ hội vươn ra một cái móng vuốt lông…


Gần đây cuộc sống của Lý Nguyệt Hoa quả thực không thể thoải mái hơn được nữa, mỗi đêm đều có linh miêu đáng yêu dỗ dành ngủ.


Đúng vậy, Lý Nguyệt Hoa là người được dỗ dành.


Móng vuốt linh miêu vươn ra nhẹ nhàng chạm lên vai Lý Nguyệt Hoa, vỗ vỗ nhịp nhàng, trong miệng còn luôn phát ra tiếng meo meo có quy luật, giống như là đang ngâm nga bài hát ru gì đó.


Chỉ chốc lát sau, mí mắt Lý Nguyệt Hoa đã díu xuống, chìm vào giấc ngủ.


Linh miêu thu hồi móng vuốt mèo, nhẹ nhàng kéo chăn lên che vai Lý Nguyệt Hoa, còn cẩn thận dặm góc chăn.


Trước khi rời khỏi phòng, nó cũng học được thói quen trước đây của Lý Nguyệt Hoa, chỉnh điều hòa tăng lên hai độ.


Ngọc Phân Nhi chứng kiến toàn bộ quá trình thì trợn mắt há hốc miệng, mấy ngày không gặp, công phu mèo ngốc hầu hạ người đúng là tăng đột biến.


Cảm giác khủng hoảng trong nháy mắt xâm nhập toàn thân Ngọc Phân Nhi.


Xong rồi xong rồi xong rồi.


Cứ tiếp tục như vậy, địa vị gia đình của Lý Ngọc Phân Nhi nó sẽ không giữ được mất!!!


Không thể ngồi chờ chết được, tiểu khả ái ưu tú đều phải chuẩn bị chu đáo!


Ngọc Phân Nhi nôn nóng đi tới đi lui bên gối Lý Nguyệt Hoa, nhảy tới nhảy lui.


Phải làm sao đây, phải làm sao đây, phải làm sao đây?


Đột nhiên, Ngọc Phân Nhi sửng sốt một chút, một ý tưởng tươi sáng đột nhiên lóe lên, ánh mắt chớp chớp.


Nếu như có thể cười, lúc này Ngọc Phân Nhi đã nhếch miệng nở nụ cười rồi, nụ cười quỷ dị sẽ đủ để làm Lý Nguyệt Hoa đáy lòng sợ hãi.


Đáng tiếc Lý Nguyệt Hoa ngủ quá say, hoàn toàn không biết gì về hoạt động tâm lý của chú chim tâm cơ chim nhà mình.


Người ta nói rằng một người dễ bị thôi miên nhất trong khi nửa tỉnh nửa mê.


Ngọc Phân Nhi quyết định thử xem sao.


Dù sao cũng sẽ không rụng lông nào.


Chỉ thấy nhóc con kia nhảy hai bước lên gối Lý Nguyệt Hoa, hắng giọng, ở bên tai cô nhỏ giọng nói: [Đồng chí Lý Nguyệt Hoa, cô nghe cho rõ đây ~ nghe cho rõ ~ nghe cho rõ ~]


Để tăng cường hiệu quả thôi miên, Ngọc Phân Nhi còn tự cho là thông minh thêm hiệu ứng hồi âm.


[Cô phải đối xử tốt với Ngọc Phân Nhi ~ đối xử tốt với Ngọc Phân Nhi ~ đối xử tốt với Ngọc Phân Nhi ~]


Tiểu khả ái không phiền chán lặp đi lặp lại nhiều lần, rất có kiên nhẫn.


Lý Nguyệt Hoa đang ngủ mơ hồ trả lời: “Được…”


Trời ơi! Cách tiếp cận này thực sự hữu ích!!!


Linh hồn Ngọc Phân Nhi rung lên, cố nén kích động, tiếp tục ‘thôi miên’ Lý Nguyệt Hoa.


[Cô phải mua thật nhiều hạt dưa cho Ngọc Phân Nhi ~ mua thật nhiều hạt dưa ~ mua thật nhiều hạt dưa ~]


[Phải dẫn Ngọc Phân Nhi đi ăn kem trái cây ~ ăn kem trái cây ~ ăn kem trái cây ~]


[Phải cho Ngọc Phân Nhi thật nhiều tiền tiêu vặt ~ thật nhiều tiền tiêu vặt ~ thật nhiều tiền tiêu vặt ~


Lý Nguyệt Hoa tiếp tục ậm ừ: “Được…”


Ngọc Phân Nhi nhịn không được phát ra tiếng gà gáy hưng phấn, ý thức được có gì đó không đúng, lập tức câm miệng, suy nghĩ một chút, lại thôi miên.


[Cô còn phải đưa trứng của mình cho Ngọc Phân Nhi ~ đưa trứng cho Ngọc Phân Nhi ~ đưa cho Ngọc Phân Nhi ~


Lý Nguyệt Hoa: “……..”


Cô mở mắt ra.


Linh miêu lúc này tiến vào kiểm tra xem Lý Nguyệt Hoa ngủ có ngon không, có đổ mồ hôi hay không, có cần điều chỉnh nhiệt độ phòng hay không.


Vừa vặn nhìn thấy một màn này.


Nó tức giận không chịu nổi, ngậm khăn lau mồ hôi đắp lên trên người Ngọc Phân Nhi, hoàn toàn che nó lại, sau đó nhân cơ hội giẫm lên mấy cái.


Tôi vất vả mãi mới dỗ cô chủ ngủ được, cậu giỏi như vậy sao không lên trời luôn đi!


Dịch Tường Phi định đi công tác vài ngày, bản thân anh chủ động xin đi Châu Phi, đồng nghiệp rất ăn ý không hỏi vì sao.


Vợ của Dịch Tường Phi còn ở quê chưa về, cho nên Sơ Nhất và Thập Ngũ tiếp tục ở nhờ nhà Huân Tiểu Khả.


Buổi tối khi Dịch Tường Phi và hai tiểu khả ái gọi video, Sơ Nhất từ đầu đến cuối đều khóc lóc, nước mắt làm ướt bộ lông cún.


Dịch Tường Phi rất hài lòng, đối với thành quả giáo dục của Huân Tiểu Khả hết sức ngưỡng mộ.


Hổ Nha bị đánh tập thể, bị nẹp cửa cũng không khóc, nhưng nó không thể hiểu nổi, không hiểu được loại cảm xúc “ghen tị” này vì sao lại đáng sợ như vậy.


Sau khi cúp điện thoại, Sơ Nhất trong nháy mắt ngừng khóc, quay đầu nhìn Thập Ngũ.


[Cậu thấy tôi vừa rồi diễn như thế nào? Khóc có giống không?]


Thập Ngũ gật gật đầu: [Cũng tạm, chủ nhân hẳn là tin, bằng không sẽ không cười đến như vậy.]


Sơ Nhất vẫn có chút lo lắng, [Chiêu khóc lóc này thật sự hữu dụng sao?]


Thập Ngũ rất bất lực, [Nếu cậu từ đầu đến cuối chỉ cần nghe lời tôi, không tự cho mình là thông minh, căn bản không đi tới bước này.]


Sơ Nhất nghiêm túc gật đầu, [Được rồi, sau này tôi đều nghe lời cậu.]


Thập Ngũ thở dài, [Thật ra hữu dụng nhất hẳn là khổ nhục kế, chính là cậu bị chút vết thương nhỏ, cho dù chỉ là trầy xước một chút da, cũng bảo đảm làm cho chủ nhân đau lòng muốn chết.]


[Đáng tiếc cậu quá yếu đuối, cô giáo cũng không đồng ý dùng chiêu này.]


Sơ Nhất lắc đầu đến mức thành tiếng lục cục.


[Không được không được kiên quyết không được, tôi có thể giả vờ đau, nhưng tôi không muốn đau thật đâu!]


Thập Ngũ nhảy lên làm tiên tri phát biểu: [… Với bản lĩnh điên cuồng tìm chết của cậu, tôi cảm thấy ngày cậu chết thật cũng không còn xa đâu.]


Buổi tối trước khi đi ngủ, Sơ Nhất, Thập Ngũ và Hổ Nha cùng nhau tắm rửa, ba bé tiểu khả ái đều có thể tự lực gánh sinh, chỉ cần cuối cùng Huân Tiểu Khả hỗ trợ dùng máy sấy tóc thổi lông cún một chút là được.


Hổ Nha mời hai vị đồng bọn sử dụng phòng tắm của chủ nhân Mạc Thần Trạch tắm rửa, bởi vì đủ lớn.


Ba nhóc con vừa tắm vừa vui vẻ hát vang, gào thét hát nhạc không thành điệu.


Huân Tiểu Khả mệt mỏi một ngày, cho muối tắm vào trong bồn tắm, điều chỉnh nhiệt độ nước, dự định ngâm mình trong bồn tắm nước nóng giải tỏa căng thẳng.


Đang lúc cô thoải mái đến nheo mắt, đột nhiên nghe thấy trong phòng của Mạc Thần Trạch cách vách truyền đến tiếng chó sủa rất có tiết tấu.


Tiểu khả ái đang hát vang.


Huân Tiểu Khả cẩn thận nghe, hình như là tiếng của Sơ Nhất.


Nghe nhịp điệu hẳn là…


“Mười người đàn ông bảy người ngốc tám người đần chín người xấu, còn có một người mọi người đều yêu…”


Huân Tiểu Khả nhịn không được mà cũng ngâm nga theo.


Nhưng vào lúc này, cách vách đột nhiên truyền đến một trận tiếng chó sủa tâm hồn tê liệt, vang vọng khắp chân trời.


Chuyện gì đã xảy ra vậy?


Huân Tiểu Khả từ trong bồn tắm đứng bật dậy, vớt khăn tắm bên cạnh quấn lên người, không chút do dự xông ra ngoài.


“Làm sao vậy?”


Huân Tiểu Khả một phát mở cửa phòng tắm, chỉ thấy ba con lông xù hai mặt nhìn nhau, cả người đều là bọt trắng.


Thập Ngũ một chân giẫm lên miệng Sơ Nhất đang trên mặt đất,


[Đừng gào nữa, dọa cô giáo rồi kìa!]


Hổ Nha giải thích: [Sơ Nhất không cẩn thận làm đổ sữa tắm, nên bị trượt, ngã trên mặt đất.]


[……. Còn xoạc chân một cái]


“Ha ha ha ha ha ha ha ——”


Huân Tiểu Khả nở nụ cười không đúng lúc.


Sơ Nhất loạng choạng đứng lên, lúc này nó thật sự khóc rồi, đau thì không đau lắm, nhưng mà là cảm thấy rất tủi thân.


Huân Tiểu Khả đau lòng tiến lên, định xem xem nó có bị thương ở đâu không.


Nhưng vào lúc này, móng vuốt cún của Sơ Nhất trượt qua, nhào về phía trước, không cẩn thận túm lấy khăn tắm màu trắng của Huân Tiểu Khả, kéo xuống.


Khăn tắm trượt xuống mặt đất.


Ngay lúc Huân Tiểu Khả nhanh chóng khom lưng nhặt khăn tắm, ánh mắt liếc nhìn thấy ở cửa phòng…


Mạc Thần Trạch xách vali, đứng ở cửa!


Huân Tiểu Khả lập tức quay đầu lại.


Hai người đối mắt nhìn nhau!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK