• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 87:


Mạc Thần Trạch chụp ảnh bản sao của sổ đỏ và gửi cho Cố Tiểu Khả.


Cố Tiểu Khả đang ăn khuya, nhìn thấy thì hít một hơi khí lạnh.


Nhìn thấy cột chủ sở hữu trong ảnh lại là…


Cố Tiểu Khả!


Tên của chính cô!


Cô mua biệt thự từ lúc nào?


Chậc, không đúng, sao cô có thể có tiền mua biệt thự được?


Bỗng dưng căn biệt thự lớn hàng chục triệu từ trên trời giáng xuống, Cố Tiểu Khả như bị đập đầu choáng váng và ngơ ngác hồi lâu.


Cảm giác ăn dưa này đến nỗi bản thân cũng thấy tồi tệ, Cố Tiểu Khả nhất thời nói không nên lời.


Mạc Thần Trạch gọi điện, nói năng dứt khoát: “Chuyện này thật kỳ lạ, anh nghi ngờ có người giở trò.”


“Ừm, em cũng cảm thấy có gì đó sai sai.”


Quả thật chuyện này chỗ nào cũng đều có dấu vết kỳ lạ, chẳng những không khiến Cố Tiểu Khả vui vẻ, ngược lại khiến cô càng cảnh giác hơn.


“Trước mắt chỉ điều tra ra có người nguỵ tạo giấy uỷ quyền của em giúp làm thủ tục chuyển nhượng bất động sản.”


“Tạm thời chủ nhà không liên lạc được, đối phương đã thay đổi phương thức liên lạc.”


Mạc Thần Trạch an ủi Cố Tiểu Khả: “Em đừng lo, lát nữa anh sẽ thông báo cho cảnh sát Hạ Hầu, em cứ giả bộ như không biết, đợi điều tra rõ rồi hẵng nói.”


“Ừm, được.”


Sau khi cúp máy, Cố Tiểu Khả chìm vào suy tư.


Rốt cuộc là ai đã bỏ tiền ra mua căn nhà này? Tại sao tên cô lại được viết trên sổ đỏ?


Buổi tối đó, Mạc Thần Trạch về nhà cha mẹ anh một chuyến, bà Mạc thấy con trai đi vào nhà, bà ngước mí mắt, trong lòng vui mừng, vẻ mặt vẫn bình thản, lén dặn dì giúp việc thay vật dụng trên giường đã giặt sạch sẽ trong phòng con trai lớn.


Mạc Thần Trạch mỉm cười: “Không cần đâu ạ, lát nữa con đi luôn.”


Bà Mạc lập tức quay đầu lại và kêu dì giúp việc nghỉ ngơi, đừng làm việc nữa, ngay cả pha trà cho Mạc Thần Trạch cũng bảo không cần nữa.


“Nó có tay chân, khát rồi không biết tự mình rót nước sao?”


Mạc Thần Trạch không nói nhiều trước mặt cha mẹ, đặc biệt là đối mặt với ông Mạc thì cực kỳ kiệm lời, nếu không sẽ bị cha răn dạy không thận trọng.


Cũng may là tối nay ông Mạc không có nhà, chỉ có bà Mạc nằm trên sofa hào hứng xem phim.


Mạc Thần Trạch đi tới ngồi bên cạnh mẹ.


Dì giúp việc không nghe bà Mạc dặn dò, vẫn mỉm cười mang theo trà xanh, trái cây và đồ ăn nhẹ cho Mạc Thần Trạch, bày đầy trên bàn trà.


Mạc Thần Trạch nói lời cảm ơn với dì giúp việc, bà Mạc bất mãn bĩu môi, cũng không nói gì thêm.


Anh xem phim với mẹ một lúc, thấy nét mặt của mẹ đỡ lên một chút rồi mới cười nói: “Mẹ và cha bận như vậy, hình như con mỗi lần về nhà đều thường thấy hai người.”


Bà Mạc nghe xong thì đánh lên mu bàn tay của Mạc Thần Trạch.


“Nếu mẹ có thời gian, chi bằng đi thăm A Dịch đi, bệnh viện bọn nó bận lắm, sợ là thường chẳng màng cơm nước nữa kìa.


A Dịch là em trai ruột của Mạc Thần Trạch, là bác sĩ mổ chính của khoa tim mạch trong bệnh viện Tam Giáp.


Vào thời khắc quan trọng, em trai chính là bia đỡ đạn, quả nhiên sự chú ý của bà Mạc bỗng dưng chuyển sang người con trai út, kéo Mạc Thần Trạch và than phiền về em trai anh tròn mười phút.


Mạc Thần Trạch yên lặng lắng nghe, thường xuyên ‘ừm’ một tiếng, còn đưa cho mẹ một miếng trái cây vừa cắt xong để mẹ giải khát.


Em trai xui xẻo là cục gạch, nơi nào cần thì chuyển đến nơi đó.


Sau khi nổi giận xong, bà Mạc hỏi thẳng Mạc Thần Trạch: “Đột nhiên con về có phải là có chuyện cần mẹ giúp không?”


Đều là con do mình sinh ra, sao bà lại không biết tính khí của mấy tên ranh này cho được.


Mạc Thần Trạch tiện tay cầm một quả dâu tây nhét vào miệng rồi cười với bà: “Con muốn nhờ bạn trong cục di dân của mẹ giúp điều tra chút chuyện nhỏ.”


“Được, mẹ đánh tiếng với dì Uông của con, tới lúc đó con trực tiếp liên hệ với bà ấy là được…”


Bà Mạc liếc con trai lớn nhà mình một cái, hai phút sau bà không nhịn được lại nhìn anh lần nữa.


Mạc Thần Trạch mỉm cười, miễn cưỡng nhấn mạnh: “Mẹ không cần nghi ngờ, mắt trái của con thật sự đã lành rồi.”


Lúc trước thông báo cho người nhà thì đã bị bà túm lại quan sát kỹ một lần, không ngờ mẹ ruột mãi đến giờ cũng không dám tin.


Điều này cũng khó trách, dù gì cũng là bệnh mà tìm kiếm các bác sĩ nổi tiếng trên toàn thế giới cũng đành chịu bó tay, lại được được chữa khỏi hoàn toàn bởi 3ml dịch dinh dưỡng.


“Đúng rồi, con trai.” Đột nhiên bà Mạc ‘hóng hớt’ hỏi con trai lớn: “Mấy hôm trước mẹ hóng dưa trên Weibo, nay đã hóng đến chỗ con rồi, doạ mẹ một phen, còn tưởng nick con bị hack rồi chứ.”


“Sợ con chê mẹ càm ràm nên không dám hỏi trực tiếp, rốt cuộc con và cô Cố đó là sao vậy?”


“Là thật phải không? Con bé đồng ý làm bạn gái con rồi sao?”


“Con định lúc nào thì cầu hôn? Lúc nào kết hôn? Tiệc cưới có thể giao cho mẹ lo liệu được không? Định sinh mấy đứa? Mẹ muốn cháu gái, mẹ cũng đã nghĩ tên xong rồi, chọn ra hai mươi tên sau này từ từ dùng.”


“Con trai.” Bà Mạc duỗi tay kiểu Nhĩ Khang *: “Con đừng đi…”


(*Meme ở Trung Quốc, hành động làm lố khi bạn muốn bảo đối phương chờ một chút, đừng có đi.)


“Hứ, thích tay không bắt sói à?” Bà Mạc khá là bất mãn, nhỏ giọng oán trách con trai: “Tìm mẹ giúp mà cũng không cho chút lợi lộc gì, tôi sinh nó có ích gì chứ. Một chút ấm áp của gia đình cũng chẳng có.”


Dì giúp việc trong nhà cũng không nhịn được cười, nhìn bóng lưng của Mạc Thần Trạch đi ngày càng xa.


Anh tới nhà trẻ đón Hổ Nha về nhà, giả vờ thản nhiên đề cập chuyện này.


“Anh công khai quan hệ giữa chúng ta trên Weibo, bị mẹ anh thấy rồi.”


Cả người của Cố Tiểu Khả đơ ra, đột nhiên giọng căng thẳng: “Vậy, sau đó thì sao?”


Có khi nào xuất hiện kiểu tình tiết như bị ném tờ séc mười triệu vào mặt, lệnh cho cô phải rời xa Mạc Thần Trạch kkhoong?


“Anh ở trong lòng mẹ không đáng bao nhiêu tiền.” Mạc Thần Trạch cười, cảm khái nói: “Chắc cho hai trăm tệ bà ấy cũng chê nhiều nữa.”


Cố Tiểu Khả cong khoé miệng, cảm thấy dì Mạc rất thú vị.


“Em yên tâm đi.” Mạc Thần Trạch nhướng mày và cười: “Nhà anh rất cởi mở, tôn trọng sự lựa chọn của từng người, chỉ cần là anh thích thì họ cũng đồng ý vô điều kiện.”


Cố Tiểu Khả tiếp tục cười.


“Em không tin à? Vậy anh cho em một ví dụ.” Mạc Thần Trạch lại lôi người em trai vạn năng đầy xui xẻo của mình ra để kể.


“Lúc em trai anh học cấp ba yêu thầm một cô gái, nhưng không dám bày tỏ, chỉ lén viết kế hoạch cuộc sống về già của cả hai vào trong sổ tay. Cha mẹ anh chẳng những không phản đối chuyện yêu sớm này, mẹ anh còn soi mói cách dưỡng sinh mà nó chọn quá thô tục và không có phẩm vị gì.”


Cố Tiểu Khả khá là tò mò: “Sau đó thì sao?”


Mạc Thần Trạch mỉm cười: “Cô gái kia không thích em ấy, em ấy chọn ra nước ngoài, trước khi đi thì nửa đêm đem chôn quyển sổ tay trong vườn hoa, kết quả hôm sau bị con Samoyed nhà hàng xóm đào ra, cả nhà tám người hàng xóm đều biết nó thất tình.”


Cố Tiểu Khả không nhịn được cười, lại có chút đau lòng.


“Người nhà anh đều rất dễ gần.” Mạc Thần Trạch nhìn Cố Tiểu Khả, hỏi dò cô: “Em có muốn gặp họ không?”


Cố Tiểu Khả im lặng một lúc, cuối cùng lắc đầu: “Đợi thêm chút nữa đi.”


Mạc Thần Trạch cười, trong lòng hiểu rõ, Cố Tiểu Khả muốn đợi trị khỏi bệnh, tuy trước khi hết bệnh cô không nói, nhưng thật ra vẫn còn phản kháng về mặt xã giao.


“Cho em chút thời gian…” Cố Tiểu Khả không nói tiếp nữa, Mạc Thần Trạch đều hiểu.


“Không sao đâu, anh chỉ tuỳ tiện hỏi thôi.” Mạc Thần Trạch không để lại dấu vết mà chuyển sang đề tài khác: “Đợi anh tra cách liên lạc của chủ nhà ban đầu, có tin thì anh sẽ thông báo cho em.”


“Được.”


Động tác của Mạc Thần Trạch rất nhanh, chưa đầy vài ngày đã liên lạc được với chủ nhà cũ.


Lúc anh đến tìm Cố Tiểu Khả để thảo luận về vụ án, thấy cô đang cầm khăn mềm lau cho một chú mèo mập mạp lông màu cam.


Bé mèo cái màu cam này tên là Hoàng Hoa, là bé mèo hoang mà trước đây Cố Tiểu Khả từng giúp.


Bé mèo có một trái tim thích báo ơn, để cảm ơn sự giúp đỡ của Cố Tiểu Khả, gần đây cứ cách mỗi ngày đều sẽ mang quà đến.


Có lúc hai bông hoa nhỏ trên bệ cửa sổ của Cố Tiểu Khả, có lúc đặt một miếng bánh mỳ lật trong thùng rác, thậm chí còn bắt con bướm thiêu thân cho Cố Tiểu Khả, tóm lại quà tặng của cô toàn là những thứ mà Hoàng Hoa rất thích.


Hôm nay lúc Hoàng Hoa lại tặng quà thì bị Cố Tiểu Khả tóm gọn.


Cô mời nó vào nhà uống sữa dê và ăn cá khô, Hoàng Hoa nhát gan, chần chừ một lúc, cuối cùng tin tưởng Cố Tiểu Khả, run rẩy đi vào nhà.


Kết quả tiểu khả ái vừa vào thì bị một đám lông xù của nhà trẻ vây quanh.


Các em cún bày tỏ sự thiện chí, tranh nhau chen lấn tới liếm lông nhiệt tình cho Cam Béo, hỏi han ân cần đủ kiểu, hy vọng sau khi nó về thì có thể giúp quảng cáo tuyên truyền một chút cho hội ngân sách, để hội ngân sách tiếng lành đồn xa.


Hoàng Hoa bị nước bọt của lũ chó tẩy rửa một lượt, Cố Tiểu Khả không dễ gì mới cứu nó ra, lông mèo của cô nhóc đã ướt mem.


Cố Tiểu Khả: “…”


Cô vội lấy khăn lông lau giúp Hoàng Hoa, cả người nó đờ đẫn, giống như bị sét đánh, ngẩn ngơ một lúc lau thì mới khóc thút thít tự biên tự diễn: ‘Meo, dơ rồi… meo, tui không sạch sẽ nữa rồi…’


Cố Tiểu Khả: “…”


Cô vừa lau sạch lông cho Hoàng Hoa, Mạc Thần Trạch đẩy cửa đi vào.


Hoàng Hoa thấy người lạ, bỗng dưng vùng vẫy, chân sau nhảy lên, vài ba bước linh hoạt nhanh chóng trốn trên cây ngoài cửa sổ, tự mình an ủi nội tâm thương tổn.


Mạc Thần Trạch và Cố Tiểu Khả, còn có một các em cún ngồi xung quanh để họp.


Sơ Nhất vừa căng thẳng vừa háo hức nói: ‘Tui… bây giờ tui có thể tham gia hội nghị cấp cao thần bí này rồi chứ?’


Nó cảm động cọ cái mặt của mình vào đầu gối của Cố Tiểu Khả: ‘Cảm ơn cô giáo khẳng định năng lực của tui, tui nhất định sẽ cố gắng vận dụng trí óc của mình.’


Cố Tiểu Khả xoa đầu của Sơ Nhất, một lời khó nói hết: “…Cậu cố lên.”


Thập Ngũ trợn mắt.


Mạc Thần Trạch hắng giọng nói với Cố Tiểu Khả: “Căn cứ theo tin tức chủ nhà ban đầu cung cấp, người ký hợp đồng mua bán nhà với anh ta là luật sư, anh ta cũng đã kiểm tra tài khoản chuyển tiền cho mình, là tài khoản ở ngân hàng nước ngoài, không cách nào xác định thân phận cụ thể của chủ thẻ.”


Bí Đao hoá thành nhân viên ghi âm, lấy ra chiếc máy hóng hớt mà cô giáo tặng cho mình từ trong chiếc balo nhỏ ra.


Một cây bút ghi âm kiểu nhỏ.


Để bảo vệ bí mật, Bí Đao đặc biệt chờ Mạc Thần Trạch nói xong thì mới nhấn nút, tự mình dùng ngôn ngữ của loài chó để diễn giải rồi ghi âm lại.


Bằng cách này, cho dù bút ghi âm không may bị mất, người khác nhấn nghe cũng chỉ là một loạt âm thanh sủa không có ý nghĩa rõ ràng gì cả.


Cố Tiểu Khả hỏi Mạc Thần Trạch: “Anh có thể tiếp tục tìm manh mối từ người luật sư kia không?”


Mạc Thần Trạch tỏ ra nghiêm túc, khựng lại rồi mới trả lời: “Căn cứ thông tin suy đoán trước mắt đã điều tra cho đến nay, người đáng tình nghi nhất… là cha dượng của em, Cố Hoằng Thăng.”


Cố Tiểu Khả: “?”


“Tại sao ông ấy lại mua biệt thự cho em?”


Mạc Thần Trạch hỏi: “Tình cảm của em và ông ấy thế nào?”


Cố Tiểu Khả mím môi, thẳng thắn nói: “Chỉ có thể tính là bình thường.”


“Trước khi em trưởng thành, ông ấy chu cấp cho em học hành, cho em phí sinh hoạt. Tuy không nhiều nhưng cũng đủ để em không lo cái ăn cái mặc.”


“Sau khi mẹ em mất tích, ông ấy gánh trách nhiệm nuôi dưỡng em, không đuổi em ra khỏi nhà, em rất cảm kích ông ấy.”


“Nhưng trừ việc ông ấy cho em tiền, cũng không có gặp mặt, cho nên em thật sự cảm thấy khá xa lạ với ông ấy.”


“Trên pháp luật thì em là người thừa kế hợp pháp đầu tiên của ông ấy, nhưng bây giờ em ở trong căn biệt thự này, mẹ em từng ở đây nên em không nỡ rời khỏi. Ông ấy đồng ý chuyện em có thể miễn phí ở đây cho tới khi qua đời, còn em cần phải ký giấy cam kết tự nguyện từ bỏ thừa kế tài sản của ông ấy.”


“Tuy ông ấy không ngược đãi em nhưng cũng chắc chắn sẽ không bỏ ra hàng chục triệu để mua biệt thự cho em, còn lẳng lặng mà mua nữa, em cảm thấy rất khó hiểu, anh thấy thế nào?”


Mạc Thần Trạch im lặng một lúc, sau đó đề nghị: “Anh sẽ tiếp tục điều tra, em cứ giả bộ như không biết gì, trước tiên đừng đi hỏi ông ta, tránh đánh rắn động cỏ.”


Cố Tiểu Khả gật đầu: “Ừm, em cũng nghĩ vậy.”


Bí Đao ngẩng đầu, vẻ mặt mong chờ hỏi cô giáo: ‘Vậy nhiệm vụ của tui thì sao?’


Cố Tiểu Khả xoa đầu Bí Đao, cười và dặn dò: “Cậu giúp tôi thu thập thông tin về người đàn ông độc thân thuê căn biệt thự số 13 ở khu 2.”


“Trước khi ký hợp đồng thuê nhà, để tránh bị lừa gạt, lẽ nào sẽ không yêu cầu chủ nhà cho xem sổ đỏ sao? Theo lý mà nói, anh ta chắc không đến nỗi không biết gì mới đúng.”


“Tôi cảm thấy sau lưng người đàn ông độc thân này có thể có giấu manh mối.”


Bí Đao ưỡn bộ ngực nhỏ: ‘Cô giáo, cô yên tâm. Chuyện này cứ giao cho Bí Đao, tuyệt đối không thành vấn đề.’


Thập Ngũ dứt khoát giơ chân lông lá, mong chờ lên tiếng: ‘Tui cũng muốn nhận nhiệm vụ.’


Cố Tiểu Khả suy nghĩ, sắp xếp: “Cậu nghiêm túc nhớ lại tình tiết năm đó, đợi Bí Đao thu thập xong tin tức, tôi dẫn cậu đến tận cửa hỏi thăm, xem có thể nhớ ra mấu chốt gì tại hiện trường không.”


Sơ Nhất quẫy đuôi từ từ đứng lên, vẻ mặt nóng lòng muốn thử, dáng vẻ muốn lập công: ‘Vậy tui thì sao? Tui có thể làm gì?’


Cố Tiểu Khả: “…”


“Chậc.” Cô suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng đề nghị: “Hay là… cậu nhảy cổ vũ cho mọi người đi?”


Chương 88:


Trình độ học tập của lớp mầm hoa anh đào đã đi vào chiều sâu, cuối tuần Cố Tiểu Khả bố trí bài tập về nhà cho các tiểu khả ái là dốc hết sức giúp ‘con sen’ làm việc nhà.


Như vậy không chỉ có thể tiêu hao năng lượng mạnh mẽ của các em cún, ngăn chúng nhàn rỗi mà đi phá nhà phá cửa, lại có thể để đám bạn lông xù này cảm nhận được thành quả lao động giúp chủ của mình.


Cuối tuần chính là lúc nhân viên địa ốc như Dịch Tường Phi bận nhất, vợ anh ấy cũng tăng ca, chỉ còn lại hai chú chó ở nhà trông nhà.


Dịch Tường Phi thích lướt tiktok, cũng học người ta cách đặt camera trong nhà, muốn xem thử lúc chủ nhân không có nhà, đám thú cưng đang làm gì.


Lúc nghỉ trưa, Dịch Tường Phi âm thầm mở camera lên xem, vừa ăn vừa quan sát các em cún đang vui chơi.


Trong màn hình điện thoại, Sơ Nhất đang điên cuồng chạy tới chạy lui ở trong phòng khách, cắn mấy thứ đồ chơi nhỏ rải khắp nơi, toàn bộ phòng khách lộn xộn cả lên.


Dịch Tường Phi ‘răng rắc’ cắn đứt xương đùi gà, cứ như thứ anh ấy đang cắn chính là chân chó của chú Husky nhà mình vậy.


Dịch Tường Phi không hiểu, nó nghịch ngợm như vậy, tại sao ngày nào sau khi mình tan làm trở về, phòng khách đều như gió lốc quét qua sạch sẽ và ngăn nắp đâu vào đó, không hề lộn xộn chút nào?


Nghi ngờ của anh ấy chẳng mấy chốc đã có giải đáp.


Chỉ thấy Thập Ngũ đứng sau lưng Sơ Nhất, nhặt từng món đồ chơi rơi đầy dưới đất rồi bỏ vào trong rổ một cách ngăn nắp, không có cái nào bị rơi ra, nó làm việc rất nhẫn nại và cẩn thận.


Dịch Tường Phi cảm động uống một hớp canh bí.


Quả nhiên Thập Ngũ là bé chó ngoan và thông minh, bình thường quả thật không uổng công anh ấy thương nó.


Đúng ngay lúc này, đồng nghiệp của Dịch Tường Phi bưng đĩa cơm đến ngồi bên cạnh, thò đầu ngó vào màn hình điện thoại trước mặt. Vài giây sau, anh ta trừng to mắt hô toáng lên: “Ôi trời, con Border Collie này thông minh quá đi! Không những đẹp, còn thông minh. Chẳng những tính khí tốt mà còn thông minh nữa!”


Dịch Tường Phi đắc chí khoe khoang bé cưng nhà mình: “Nó tên Thập Ngũ, IQ rất cao, học cực nhanh, tôi cũng không dám dạy nó, sợ nó chê tôi ngốc…”


Đồng nghiệp lộ ra ánh mắt ngưỡng mộ và đố kỵ, cắn chiếc muỗng và giương mắt nhìn camera với Dịch Tường Phi.


Sau đó, anh ta được thấy một cảnh tượng lật đổ thế giới quan của mình.


Chỉ thấy Thập Ngũ thu dọn đồ chơi xong, đi vào nhà vệ sinh cắn một chiếc khăn sạch bỏ xuống nền gạch lát trong phòng tắm, sau đó giơ bàn chân nhẹ nhàng di chuyển đến vòi rồi cẩn thận xả nước ra.


Thập Ngũ giẫm lên khăn tắm, cảm giác độ ẩm phù hợp rồi đứng dậy tắt vòi nước, sau đó cúi đầu cắn khăn tắm chạy bình bịch ra phòng khách.


“Bé Border Collie nhà anh đúng là tuyệt thật, không phải thành tinh rồi chứ? Thật sự không có ư? Nó lại còn biết bật tắt vòi nước nữa kìa!”


Đồng nghiệp kích động lắc mạnh Dịch Tường Phi, lắc đến tay chân sắp rã rời thì mới kịp dừng tay, tò mò hỏi anh ấy: “Nó muốn làm gì thế?”


Dịch Tường Phi ù hết cả đầu: “Tôi cũng không biết, tôi vừa mới lắp camera, hành vi của tụi nó hoàn toàn khác với lúc bình thường.”


“Lẽ nào…” Đồng nghiệp giơ ngón tay cái và ngón trỏ chống cằm, vận động não bộ điên cuồng suy đoán: “Nó muốn dọn dẹp vệ sinh?”


“Sao có thể?” Dịch Tường Phi khoa trương cười ra tiếng, lạnh lùng phản bác: “Chó có thông minh cỡ nào thì cũng không thể biết dọn dẹp vệ sinh, cũng không phải thật sự thành tinh. Nếu thật sự biết dọn dẹp vệ sinh, tôi ăn luôn cái khay đựng cơm này!”


Dịch Tường Phi vừa nói xong, cảnh trong màn hình thay đổi.


Chỉ thấy Thập Ngũ cắn khăn tắm chạy tới trước mặt Sơ Nhất, lạch cạch đặt khăn tắm lên bàn chân lông xù của Husky.


‘Tới lúc cậu phải dọn dẹp vệ sinh rồi.’


Sơ Nhất ngẩng đầu: ‘Tui?’


Thập Ngũ giơ chân lên, vẽ một vòng cung trên bàn trà: ‘Trước tiên lau bàn, sau đó lau sàn.’


Sơ Nhất gặm khăn tắm, đứng dậy đặt lên bàn trà, sau đó nhấc hai bàn chân trước đầy lông xù giữ khăn tắm, quẩy đuôi thở hổn hển và bắt đầu lau bàn.


Dịch Tường Phi mơ to mắt như cái chuông, miệng há đến mức có thể nuốt một quả trứng ngỗng: “…”


Còn đồng nghiệp của anh ấy chợt đứng dậy, đùng đùng đùng chạy đến khu nhà ăn, lấy một bộ đồ ăn bằng inox rồi bay nhanh về đây, kính cẩn nhét cho Dịch Tường Phi.


“Xin mời.”


Dịch Tường Phi: “…”


Đồng nghiệp nịnh bợ bàn bạc với anh ấy: “Chuyện là, có thể bán lại hai chú chó này cho tôi được không? Giá tuỳ anh đề nghị.”


Dịch Tường Phi liều mạng xua tay: “Cút cút cút, không bán không bán!”


Hai mươi giây sau.


‘Chà, tui cảm giác hình như có chỗ nào đó sai sai…’


Đột nhiên Sơ Nhất dừng động tác lao động vui vẻ, đẩy khăn tắm trong chân ra.


‘… Tui đọc sách ít nhưng cậu đừng hòng gạt tui, tui nghi ngờ cậu đang lười biếng, hơn nữa tui có bằng chứng.’


Thập Ngũ khá tò mò, hỏi Sơ Nhất: ‘Bằng chứng gì?’


Sơ Nhất hùng hổ đi tới, chân trước dùng sức giẫm lên đàn piano điện tử đồ chơi nhỏ trước mặt Thập Ngũ, lời lẽ nghiêm túc: ‘Đây chính là chứng cứ, tại sao tui chăm chỉ làm, còn cậu thì có thể chơi đồ chơi?’


Thập Ngũ giơ hai bàn chân lên, liên tiếp nhấn xuống ba phím đàn ‘đồ rê mi’, nói với vẻ hiển nhiên: ‘Tui đàn piano để cổ vũ cho cậu.’


Tai của Sơ Nhất nhúc nhích, nửa tin nửa ngờ: ‘Thật sao? Cậu có lòng tốt vậy ư?’


Thập Ngũ nghiêm túc gật đầu, Sơ Nhất cũng đã rõ: ‘Ngoài ra, nghe nói âm nhạc có thể giúp kích thích trí nhớ, mọi chuyện đều là vì suy nghĩ cho cô giáo.’


Sơ Nhất loé lên tia mong chờ trong đôi mắt của mình, hỏi: ‘Hôm đó tui cũng có mặt, cho nên âm nhạc của cậu cũng có thể kích thích trí nhớ của tui phải không? Có thể khiến tui trở nên thông minh hơn?’


Thập Ngũ im lặng, khó khăn gật đầy: ‘…Có thể…’


Sơ Nhất rất vui vẻ, đẩy đàn piano điện tử đồ chơi tới trước mặt Thập Ngũ, nịnh bợ nói: ‘Vậy cậu mau đàn đi, đàn nhiều một chút, để tui thông minh lâu hơn chút.’


Thập Ngũ tiếp tục khó khăn gật đầu: ‘… Được.’


Sơ Nhất đắc chí nhặt khăn tắm lên lần nữa, bắt đầu thở hồng hộc lau bàn, sau khi lau xong thì lại tiếp tục hì hục lau sàn nhà.


Mệt nhưng vui vẻ.


Thập Ngũ nằm bên cạnh, nhàn nhã chơi một đoạn ‘Bài ca bán báo’.


Kết hợp động tác nỗ lực lau sàn nhà của Sơ Nhất, Dịch Tường Phi bước theo tiết tấu nhạc, trực tiếp hát ra ca từ.


“La la la, la la la, tôi là người giỏi bán báo, chịu đói chịu rét chạy khắp phố, ăn không no, ngủ không ngon, cuộc sống đau khổ kể ai nghe, rồi cũng có ngày tươi sáng sẽ đến…


“Rồi cũng có ngày tươi sáng sẽ đến…”


“Ôi trời, hai bé chó này của anh đúng là ngầu quá đi, cứ như cô Tấm ấy nhỉ.” Đồng nghiệp càng nhìn thì lòng càng ngứa ngáy khó nhịn: “Lúc nào tụ tập thì anh đưa tụi nó đến cho mọi người làm quen đi. Đúng là lợi hại thật, một bé tài mạo song toàn biết đánh đàn piano, một bé kia chăm chỉ, cố gắng làm việc nhà. Anh nói tụi nó không thành tinh thì tôi cũng không tin ấy.”


Dịch Tường Phi: “… Mặc kệ anh có tin hay không, thật sự tôi không biết gì cả.”


Đồng nghiệp: “Anh rất muốn ăn đòn chứ gì?”


Cuối tuần, cuối cùng Lục Khiên cũng trở về, Tô Ly lập tức thông báo cho Mạc Thần Trạch.


Mạc Thần Trạch dẫn Cố Tiểu Khả đến tận nhà thăm viếng.


Lúc họ đưa ra câu hỏi, Lục Khiên trực tiếp đưa ra đáp án, rất gọn gàng mà linh hoạt, không dây dưa dài dòng.


“Sở dĩ tôi có thể bay là vì tôi là người biến chủng.”


Người biến chủng? Lẽ nào…


Cố Tiểu Khả lẳng lặng siết chặt đôi tay, buột miệng hỏi: “Người biến chủng là gì?”


Lục Khiên nhướng mày: “Cô hỏi chuyện này làm gì? Mấy thứ này không phải tri thức mà cô nên biết.”


Tô Ly pha trà cho mọi người, dịu dàng cười và đá đá chân của Lục Khiên.


Lục Khiên lập tức ngồi thẳng người, lấy nho khô và nhàn nhã nhai, lười biếng xoá nạn mù chữ cho Cố Tiểu Khả.


“Bắt đầu nói từ việc chạy bộ đi.”


“Cách hiện tại khoảng một trăm năm nữa trong tương lai, trên sân điền kinh của Thế Vận hội xảy ra một sự kiện gây chấn động thế giới.”


“Một nữ vận động viên, lực lượng mới xuất hiện, chạy ngắn một trăm mét lại chạy được thành tích năm giây, thành tích này quá nghịch thiên, vượt quá giới hạn của một vận động viên nam. Không, nên nói là hoàn toàn vượt quá giới hạn của con người mới đúng.”


“Thành tích của cô ấy đã bị nghi ngờ, Uỷ ban Olympic thành lập một đoàn thanh tra chuyên môn để điều tra cô gái này, điều tra xem liệu cô ta có sử dụng doping hay các thao tác phạm quy khác trong quá trình thi đấu hay không.”


“Nhưng kết quả điều tra lại khiến cả thế giới chấn động, vì vận động viên này vốn không phạm quy, thành tích của cô ta thật sự có hiệu lực, chỉ là…”


“Rốt cuộc cô ta có phải là người hay không, trở thành đề tài tranh luận trên toàn thế giới.”


“Hoá ra cha mẹ cô gái đó mắc bệnh thalassemia di truyền, để thế hệ sau tránh phải chịu sự giày vò của bệnh tật, họ đã chi rất nhiều tiền để tìm các nhà khoa học tiến hành một cuộc thí nghiệm.”


“Lợi dụng kỹ thuật kéo gen để tiến hành cắt sửa, cắt đứt, thay thế và tăng thêm trình tự ADN trong tế bào sống, sau đó thành công tiến hành thụ tinh ngoài cơ thể.”


“Cuối cùng đã thụ tinh ra một trẻ sơ sinh khỏe mạnh.”


“Nhưng điều này vẫn chưa làm cặp cha mẹ đó thoả mãn, họ không những muốn có một đứa trẻ khỏe mạnh, còn muốn một đứa bé chạy cực nhanh, để bù đắp ước mơ mà họ không cách nào thực hiện khi còn trẻ.”


“Cho nên nhà khoa học đồng thời cắt sửa gen bệnh, cho thêm một đoạn gen thuộc về loài báo vào.”


“Sau đó, đứa trẻ này lớn lên khoẻ mạnh, tốc độ chạy của cô bé quả nhiên nhanh hơn người thường rất nhiều. Người khác khó bề tưởng tượng, cuối cùng cô gái thuận lợi được chọn vào đội tuyển quốc gia tham gia Thế vận hội.”


“Về việc con người đã bị chỉnh sửa gen, rốt cuộc có có thuộc về loài người hay không, cả thế giới đều đang bàn tán vấn đề này.”


“Và cô gái này được gọi là người biến chủng đầu tiên trong lịch sử.”


“Sau đó, ‘điều chỉnh trẻ sơ sinh’ trở thành trào lưu. Xuất hiện sự lo ngại về mặt luân lý, chính phủ rõ ràng đã cấm xuất hiện tình trạng ‘điều chỉnh trẻ sơ sinh’, nhưng dục vọng của cha mẹ muốn con hoá rồng quá mãnh liệt, đặc biệt là những bậc cha mẹ mắc bệnh di truyền trong gia tộc, ‘cắt chỉnh gen’ được ca tụng là ‘bàn tay của Đấng Tạo Hóa’.”


“Sức cạnh tranh của loài người thuần chủng ngày càng giảm dần, tất cả kiểu người biến chủng mọc lên như nấm, nhiều vô kể.”


“Những ràng buộc về luật pháp và đạo đức không thể theo kịp sự phát triển của khoa học và công nghệ, xã hội chìm trong hỗn loạn.”


“Sau đó, chuyện đáng sợ hơn đã xuất hiện.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK