Bầu trời tuyết rơi dày đặc, như vẽ lên một bức màn mỏng trắng xóa cho dãy hành lang dài dằng dặc, những cành cây quắt queo như làm giá đỡ cho những bông tuyết trắng dừng chân. Lần này Trịnh Cảnh Hiên đi trước dẫn đường, Vân Nghê lon ton theo sau vừa đi vừa ngó nghiêng khắp nơi, như một con mèo nhỏ, tò mò với mọi thứ xung quanh. Đột nhiên Vân Nghê nhìn thấy có một vị cung nữ đang quỳ dưới tuyết, quần áo mỏng manh, đến một cái áo khoác còn không có. Cứ quỳ như vậy chẳng mấy mà sẽ bị tím hết chân, trời còn lại như này nữa bị bệnh là điều không tránh khỏi. Mà không biết rằng vị cung nữ này đã phạm tội nặng gì để đến nỗi Tô Tử Lan phải phạt nàng ta quỳ dưới trời tuyết như này.
Vừa mới bước đến cửa chưa kịp đi vào bên trong đã nghe thấy tiếng quát đầy uy quyền của Tô Tử Lan vang lên. Trước đến nay chưa từng thấy bà ấy giận như vậy, có thể đây là lần đâu tiên, cáu đến mức cốc chén bị ném vỡ hết, lại còn phạt quỳ dưới tuyết. Vân Nghê bước từng bước nhỏ, đi phía sau Trịnh Cảnh Hiên theo y đi vào bên trong.
“Tôn nhi xin thỉnh an hoàng tổ mẫu.”
‘’…A…thần, thần nữ Phương Vân Nghê xin thỉnh an hoàng thái hậu nương nương.”
“Miễn lễ đi, người đâu? Mang chút điểm tâm lên cho vương gia và quận chúa.”
Vân Nghê cùng Trịnh Cảnh Hiên được ban ngồi. Ở chính giữa điện lúc này cũng có một người đang quỳ, Vân Nghê tình cờ bắt gặp ánh mắt của cô ấy, ánh mắt khó hiểu mang theo sự tò mò và dò xét. Vị đó trang phục rất đẹp, nhìn phục sức thì có lẽ là thiên kim của một nhà nào đó nhưng sao lại bị phạt quỳ ở đây nhỉ?
“A! Quận chúa tỷ tỷ, tứ hoàng huynh”
Tiếng gọi có chút quen tai vang lên, Vân Nghê ngoái đầu nhìn khắp nơi tìm chủ nhân của giọng nói đó. Quay qua quay lại một lúc vẫn chẳng thấy ai, Vân Nghê nghĩ là mình nghe nhầm, nhưng đến lúc nhìn xuống thì giật mình nhận ra, không phải là cô không tìm thấy, mà là do chủ nhân giọng nói đó nhỏ xíu lại đứng ngay phía trước cô. Tầm mắt không hạ xuống khó có thể nhận ra được.
“Thất điện hạ, điện hạ biết thuật ẩn thân sao?”
Miệng hỏi là vậy nhưng Vân Nghê vẫn đứng dậy cúi chào Trịnh Thanh Phong, cậu bé ấy không tỏ ra rằng mình là tiểu hoàng tử điện hạ của Đại Yên mà rất tự nhiên kéo Vân Nghê ngồi xuống còn bản thân thì trèo lên ngồi trên đùi cô. Tô Tử Lan nhìn Trịnh Thanh Phong mà cảm thấy rất hài lòng, nhưng rồi đột nhiên hai hàng lông mày nhíu lại, bà ấy quay ra nhìn vị tiểu thư đang quỳ ở giữa phòng kia.
“Trịnh Yên Nhiên, ngươi đã biết lỗi của ngươi chưa?”
“Hoàng tổ mẫu…”
“Là Hoàng thái hậu, ta không chấp nhận việc một người tỷ tỷ như ngươi lại sai người đánh đập ấu đệ của mình.”
Vân Nghê chưa kịp hiểu vừa mới đến đã có đờ ra ma để hóng, nhưng mà lại chẳng hiểu gì sất. Trịnh Thanh Phong thấy hai mắt Vân Nghê sáng lên, đang gặm bánh hóng chuyện thì khều khều cô. Nghĩ là cậu bé ấy muốn ăn bánh liền lấy một cái đưa cho Trịnh Thanh Phong. Nhưng kỳ thực là không phải, Trịnh Thanh Phong là muốn kể cho cô nghe.
Cái này bắt nguồn từ lúc tuyết mới rơi. Lúc đó Trịnh Thanh Phong đang chơi ở bên ngoài, đột nhiên trời đổ tuyết liền vội vàng chạy vào trong mái hiên. Khi chạy thì va phải người của nhị công chúa Trịnh Yên Nhiên. Nàng ta vốn đã khinh thường mẫu thân của Trịnh Thanh Phong từ trước, lại càng chán ghét tiểu đệ bị gọi là sao chổi từ khi sinh ra đã mất mẹ này. Do đã không ưa từ trước nên khi Trịnh Thanh Phong va vào người nàng ta càng có lý do để gây chuyện với ấu đệ của mình. Chỉ là không may bị Tô Tử Lan bắt gặp.
Sao nhỉ? Vân Nghê thấy thắc mắc, tại sao Trịnh Yên Nhiên lại không thích mẫu phi của thất hoàng tử điện hạ Trịnh Thanh Phong? Tại sao lại chỉ vì không thích mẫu phi của Trịnh Thanh Phong mà ghét lây sang một đứa nhỏ mới có mấy tuổi? Rốt cuộc là nơi này ẩn dấu bao nhiêu bí mật?
Trong lúc Vân Nghê bận suy nghĩ thì Tô Tử Lan đã giải quyết xong từ lâu, bây giờ bà ấy đang ngồi nói chuyện với Trịnh Cảnh Hiên để giết thời gian. Bỗng nhiên Tô Tử Lan lại nhắc đến cô
“Nghê Nhi à, sao con lại đơ ra như vậy? Trong người không khỏe sao?”
“Dạ? Hoàng thái hậu nương nương, thần nữ…”
“Đừng dài dòng như vậy, trước đây con gọi ta như nào bây giờ cứ gọi như vậy đi. Sao tự nhiên lại ngồi bần thần ra như vậy? Tiểu Thất gọi con mấy lần liền con đều không thưa có chuyện gì sao?”
“Dạ, dạ không? Nghĩa mẫu…vị ban nãy là?”
“Ban nãy là nhị công chúa đương triều Trịnh Yên Nhiên, haizz hai tỷ đệ bọn nó có xích mích với nhau. Thật là, là tỷ tỷ mà không biết nhường đệ đệ gì hết cứ phải đi so đo với nó làm gì không biết. Phải rồi Nghê Nhi năm tới là con đến tuổi cập kê rồi, đêm Trừ Tịch cũng sẽ diễn ra lễ trưởng thành của con, con đã chuẩn bị gì chưa?”
Vân Nghê nhấc Trịnh Thanh Phong đặt ngồi lại trên đùi mình, đoạn lại qua ra nhìn Pipi dò hỏi ý của nó. Nhưng mà Pipi cũng đâu biết vì sao tự nhiên mà bà ấy là chuyển chủ đề nói qua cái này đâu chứ? Ra ám hiệu với Vân Nghê: tùy cơ ứng biến…Khẽ hít vào một hơi cô nhìn Tô Tử Lan lắc đầu.
“Nghĩa mẫu lễ trưởng thành cần phải chuẩn bị gì sao?”