• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lại đi thêm một lúc nữa cuối cùng cũng đã đến nơi nghỉ ngơi, cũng còn may phòng trống vẫn còn xem ra năm nay lễ bộ tinh ý đã chuẩn bị sẵn một phòng trống để dành cho Tiêu Dao vương gia. Trịnh Cảnh Hiên, Trịnh Cảnh Vũ, Vân Nghê và Mẫn Nhi cùng bước vào phòng, vì là đi cuối nên sau khi vào trong Mẫn Nhi đã tiện tay quay lại đóng cửa. Ba người ngồi quây lại bên chiếc bàn, Mẫn Nhi khá hiểu chuyện ngay lập tức đi pha một ấm trà để mọi người cùng uống. Rót mỗi người một ly, Mẫn Nhi tự động đứng ra phía sau lưng của Vân Nghê chờ lệnh, mặc kệ lời của Trịnh Cảnh Vũ bảo cô ấy ngồi xuống. Mãi cho đến khi Vân Nghê mở lời, Mẫn Nhi mới ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh.

"Rồi việc này rốt cuộc là sao? Tại sao Tô Vân Nghê không phải Tô Vân Nghê mà thành Phương Vân Nghê rồi? Không phải cô vào cung với tư cách là tiểu ma ma của Vạn Hoa lâu, dẫn vũ đoàn đến biểu diễn trong tiệc mừng thọ của phụ hoàng sao? Sao bây giờ lại thành ý trung nhân của ca ca ta rồi? Còn....người đang cải trang thành cô là ai? Bọn chúng có mục đích gì?"

"Chuyện này kể ra khá dài dòng, người đóng giả ta là tình Nhi, cô ả lẻn vào vũ đoàn muốn vào cung để hoàn thành một mục đích nào đó hiện tại tạm thời bọn ta vẫn chưa tìm hiểu ra. Ta muốn tìm hiểu kế hoạch của chúng, muốn phá hoại kế hoạch của bọn chúng nhưng không muốn để lộ thân phận lúc này, tại vì nếu như để lộ thân phận thật, se có hai trường hợp, một là Tình Nhi sẽ dừng kế hoạch âm mưu lại, hoặc là cô ta sẽ dốc toàn bộ lực lượng để sát hại những người đã biết sự thật và đẩy nhanh tiến độ của âm mưu kia. Vì vậy cho nên mới có A Tửu - ý trung nhân của Tiêu Dao vương bây giờ."



"Vậy....tại sao cô lại là Phương Vân Nghê? Chẳng lẽ....cô đã tìm được song thân rồi sao? Còn về âm mưu của Tình Nhi, cô không biết làm sao để có thể giải quyết? Chưa kể cô ta còn cải trang thành cô nữa, cô không sợ ảnh hưởng đến thanh danh của bản thân sao?"

"Sợ chứ, đương nhiên ta sợ. Ta không chỉ sợ cô ta làm ảnh hưởng đến thanh danh của ta, ta còn sợ vì cô ta mà ảnh hưởng đến nghĩa mẫu của ta đến toàn bộ Vạn Hoa lâu, và.....ta sợ sẽ ảnh hưởng đến hai người, Vạn Hoa lâu là khách của Tiêu Dao vương, vũ đoàn của Vạn Hoa lâu được tứ điện hạ, Tiêu Dao vương mời đến kinh thành để biểu diễn trong tiệc mừng thọ của hoàng thượng, được đích thân lục hoàng tử điện hạ bảo vệ từ Khôn thành về đến kinh thành. Dọc đường đều không có việc ngoài ý muốn gì xảy ra, nếu như trong thọ yến xảy ra việc bất trắc mà không có lời giải thích thỏa đáng thì mọi việc sẽ rất hỗn loạn. Không những ảnh hưởng đến chính ta, còn ảnh hưởng đến Vạn Hoa lâu và mọi người, cho nên ta ở đây là để giải quyết Tình Nhi và những việc cô ta sẽ gây ra trong thọ yến của hoàng thượng, để nếu có bị trách tội xuống cũng chỉ có mình ta phải chịu tội, có thể bảo vệ mọi người an toàn trước con thịnh nộ của hoàng thượng và bá quan văn võ."

Dừng lại một chút, nhấp một ngụm trà nóng Mẫn Nhi rót, Vân Nghê lại tiếp lời.

"Sở dĩ Mẫn Nhi bảo người gọi ta là Phương Vân Nghê thay vì Tô Vân Nghê bởi vì Tô là họ của thái hậu nương nương,khi ta còn nhỏ người đã lấy chữ Tô trong Tô Tử Lan để đặt làm họ của ta. Đến nay đã tìm được phụ mẫu thân sinh của ta, dù chưa thắp hương báo cáo tiên tổ nhưng ta vẫn phải chuyển về thành họ Phương. Ta biết người thắc mắc song thân của ta là ai, ta cũng không biết tên của họ, chỉ biết họ là Định Văn hầu gia và hầu gia phu nhân. Về việc vì sao ta lại đi lạc để rồi được thái hậu nương nương nhặt về, cái này là bí mật ta không thể nói không thì lục điện hạ thử đi hỏi khâm thiên giám xem biết đâu lại biết thì sao. Cứ nói về vị cô nương sinh ngày chí dương, nhất định họ sẽ biết."

"Sinh ngày chí dương?" - Trịnh Cảnh Hiên khẽ hỏi lại y dường như đã nhớ ra một cái gì đó, ấn tượng không rõ ràng lắm dường như đã nghe thấy từ này ở đâu đó: "A Tửu, nàng sinh ngày chí dương mang mệnh thuần dương?"



"Đúng vậy, thực ra người sinh ngày này cũng không phải ít nhưng huynh cứ đi hỏi khâm thiên giám là sẽ rõ."

"Không cần nữa, ta đã hiểu mọi chuyện rồi."

Trịnh Cảnh Hiên khẽ nở một nụ cười nhẹ, thì ra họ đã từng đã từng gặp nhau lúc nhỏ, y còn chọc cho cô tức đến phải bỏ đi nữa, thật không ngờ bây giờ lại gặp lại trong hoàn cảnh này, có vẻ cô cũng không nhớ người khi đó trêu chọc cô đến tức giận phải chạy xuống chân núi Vu để rồi bị đưa đi mất chính là y.

Vân Nghê, Trịnh Cảnh Vũ và Mẫn Nhi đều hướng ánh mắt nhìn về phía Tiêu Dao vương Trịnh Cảnh Hiên, tất cả bọn họ đều không rõ là Trịnh Cảnh Hiên nói hiểu là hiểu cái gì? Chẳng lẽ y biết vụ việc năm đó? Chợt ngoài cửa có tiếng gõ, Mẫn Nhi đứng dậy chạy ra mở cửa thấy người ở trước cửa định bước vào thì vội ngăn lại, do không biết họ là ai cho nên đã buộc miệng hỏi

"Cho hỏi hai người là ai vậy? Có phải đi nhầm phòng rồi không? Đây là phòng của....Tiêu Dao vương gia."

Từ bên ngoài có tiếng một cô gái đanh đá cất lên: "Ả nô tỳ hạ đẳng ở đây chui ra vậY? Lại dám ở đây cản đường bổn tiểu thư? Mau tránh ra. Nghe nói lục hoàng tử điện hạ đang ở đây nên bổn tiểu thư mới tới, vậy mà ngươi lại dám cản đường?"

Giọng nói lanh lảnh, lại mang chút chanh chua vang vào trong phòng, kinh động đến ba người còn lại đang ở bên trong. Trịnh Cảnh Vũ thấy người đến là muốn tìm mình, biết sức khỏe của tứ hoàng huynh vẫn chưa hoàn toàn hồi phục nên không muốn để ảnh hưởng đến y liền đứng dậy định ra ngoài. Vân Nghê từ lúc gặp Khiết Mạt Nhi ban nãy đã rất ngứa tay ngứa chân, nay lại có "vị tiểu thư quý tộc" này tự động dây tới trước cửa, tội gì không tận dụng? Thấy Trịnh Cảnh Vũ đứng dậy định ra ngoài, Vân Nghê vội giữ lại, dùng khẩu hình để nói: "Để ta "

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK