• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Mẫn Nhi tỷ tỷ, tỷ đợi muội với."

"Tình Nhi muội đi nhanh lên, nếu muội hầu hạ phu nhân và tiểu thư mà cứ chậm chạp như vậy chắc hai vị chủ nhân sẽ đói mất."

"Nhưng mà Mẫn Nhi tỷ tỷ muội mới chỉ là một tiểu hài tử mới vào phủ thôi mà, hơn nữa tỷ còn lớn hơn muội tất nhiên mọi việc tỷ sẽ nhanh hơn muội rồi"

"Được rồi đừng có lẻo mép nữa. Đến rồi"

Mẫn Nhi dừng lại trước cửa một gian phòng đang mở, gõ vào khung cửa mấy cái Mẫn Nhi chờ đợi

"Mời vào"

Một giọng nam trầm ấm vang lên. Mẫn Nhi và Tình Nhi mang them hai khay cơm đi vào

"Nhị vị công tử, nô tỳ là Mân Nhi cùng Tình Nhi, tiểu thư nhà nô tỳ đã căn dặn mang cơm lên, mời hai vị công tử dùng."



"Đa tạ nhị vị cô nương......Mẫn Nhi cô nương Tô tiểu thư...cô ấy sao rồi?"

"Hồi công tử nô tỳ không dám cả gan đoán ý tiểu thư, nô tỳ chỉ làm theo lời căn dặn của tiểu thư mang cơm lên cho hai người thôi."

".....Mâm cơm này..."

"Công tử có thể yên tâm tiểu thư của nô tỳ đích thân xuống bếp sẽ không có chuyện hạ độc hạ thuốc. Nếu công tử không yên tâm có thể gọi bất kì một người nào đến đây thử độc"

"Cô nương nói quá rồi ta nào dám nghi ngờ tiểu thư của cô nương chứ."

Mẫn Nhi đặt khay cơm xuống bàn trà sắp xếp hết ra rồi lùi lại.

"Nếu nhị vị công tử không còn chuyện gì khác tỷ muội Mẫn Nhi xin phép lui trước"

Nói rồi Mẫn Nhi và Tình Nhi ngay lập tức đi ra ngoài đóng cửa lại. Trịnh Cảnh Vũ lúc này mới từ phía sau giường ló mặt ra.

"Hôm nay đệ bị sao vậy?"

"Đệ.....huynh quan tâm đệ làm gì chứ thưởng thức món ăn do Tô tiểu thư của huynh làm đi kìa."

"Đệ còn nói một câu như thế nữa đừng có trách ta. Lấy kim bạc ra thử đi"

"Ca, huynh không tin cô Tô Vân Nghê đó sao?"



"Một nửa, nhưng ta nghĩ cô ta đã cất công cứu chúng ta về đến đây rồi sẽ không hạ độc hại chết người ngay trong lãnh thổ của mình đâu. Nếu bị hạ độc vậy thì chắc chắn là một người nào đó bên cạnh cô ta có vấn đề cần phải đề phòng"

"Oh vâng"

Nói rồi Trịnh Cảnh Vũ rút từ trong tay áo ra một miếng vải, mở ra trong đó là hàng tá những cây kim bạc nhọn hoắt. Hắn cầm lấy một cây kim lần lượt châm vào từng món ăn.

"Ca ca, không có độc"

"Ừm, được rồi có lẽ ta đã nghĩ quá nhiều đệ mau ngồi xuống ăn đi"

Nói rồi y cầm lấy một bát cơm và đôi đũa, dựa vào khứa giác từ từ gắp lấy món ăn cho vào bát. Trịnh Cảnh Vũ thì không được từ tốn như vậy, hắn vừa ngồi xuống cái là lia lịa gắp thức ăn trước mấy ngày nay ăn cũng không được ngon. Chỉ một thoáng sau cơm trong bát hắn đã hết sạch, đồ ăn cũng vơi đi phân nửa, hắn ngồi trên ghế tay xoa xoa bụng vẻ mặt thỏa mãn. Ăn nốt bát canh Trịnh Cảnh Hiên dừng lại.

"Ăn no rồi đó hả?"

"vâng, no lắm. Đệ nói chứ cô tiểu thư này mang tiếng là tiểu thư lá ngọc cành vàng nhưng tay nghề cũng tốt lắm đó chứ. Nếu như suy nghĩ kĩ ra thì, các tiểu thư danh giá ở kinh thành cũng chỉ các cô nương dân dã này về mặt gia thế thôi, còn đâu á có khi còn không bằng một góc của họ. Đệ không có ý gì nha nhưng mà hiện tại có hai người theo đệ không bằng Mẫn Nhi cô nương và Tô Vân Nghê đâu."

"Ửm???"

"Thì một vị là đại tiểu thư hầu phủ trưởng nữ của Phương đại nhân á, còn một người là tiểu thư độc nhất của lễ bộ thượng thư Khiết Mạt Nhi. Một người thì chưa từng thấy mặt bao giờ, còn một người thì như cái đuôi luôn bám theo huynh dứt thế nào cũng không ra"

"Sao vậy đệ ghen với cô nương đó vì cướp ca ca của đệ đi à?"

"Đệ mới không có đệ chỉ thấy phiền giúp huynh thôi. Một bên thì quá im hơi lặng tiếng, chỉ sợ mọi người biết đến sự tồn tại của mình, còn một người thì quá ồn ào, đi đâu cũng có thể bắt gặp được, đúng là âm hồn bất tán"

Trịnh Cảnh Hiên lắc đầu không nói gì.

"Ca lần này chúng ta xuất cung để tìm quà mừng thọ cho phụ hoàng, nhưng mà đến giờ vẫn chưa tìm được lại còn bị truy sát nữa phải làm thế nào bây giờ?"

"Không cần biết xảy ra chuyện gì, chúng ta phải trở về trước đêm trừ tịch."

"Tại sao vậy ca ca?"

"Đồ ngốc hai người chúng ta xuất cung chỉ có người trong cung mới biết. Nếu như gặp truy sát như này vậy thì chắc chắn có người trong cung muốn hai huynh đệ mình chết."

"Vậy.....chúng ta phải làm sao? Từ Khôn thành đến kinh thành đi ít nhất cũng mất nửa tháng, nếu chỉ có hai huynh đệ mình đi thì rất nguy hiểm. Mà quan phủ nơi này có vẻ là người của kẻ ám sát chúng ta rồi"

"Có rồi, từ lúc phụ hoàng lên ngôi đến giờ hằng năm tổ chức tiệc mừng thọ đều là các vũ nữ của hoàng cung, năm nay sẽ có thêm một đoàn vũ nữ dân gian nữa, đoàn vũ nữ đó xuất thân từ Vạn Hoa lâu."

"Ca ca, chẳng lẽ....."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK