"Ta.....nhưng mà hành trình của ta đã bị muộn mất hai ngày rồi. Nếu bây giờ nghỉ thêm chỉ sợ sẽ làm lỡ mất thời gian."
"Vậy không biết tại hạ có thế giúp gì cho cô nương không? Nếu có việc quan trọng cứ mở lời giúp được ta sẽ giúp, bây giờ cô nương đang bị thương đi lại sẽ không tiện hơn nữa lại còn là đi đường núi."
"....Ta muốn đi kinh thành tìm mua một vị thuốc để chữa bệnh cho một người.". truyện tiên hiệp hay
"Đi kinh thành? Trùng hợp ta cũng đến kinh thành có chút việc. Giáng Thần cô nương nếu đồng ý chúng ta cùng đi."
Pipi kéo áo Vân Nghê gật đầu, nó ra hiệu cho cô, hệ thống đưa ra gợi ý, cứ đi theo vị Bách Khải Tư công tử này sẽ tìm được Tử Giáng thảo. Hmmm thôi được đi cùng cậu ta cũng không ảnh hưởng gì lớn tới dự định của Vân Nghê.
"Nếu Bách công tử không chê Giáng Thần vậy ta xin được cùng công tử khởi hành."
Bách Khải Tư cười gật nhẹ đầu, mắt thấy chiếc đùi gà trên tay Vân Nghê đã được cô ăn hết, hắn lại đưa thêm cho cô thêm chiếc đùi gà còn lại. Hắn bảo cô ăn đi con gà này vốn là nướng để chờ lúc cô dậy nếu đói sẽ ăn vì vậy không phải ngại. Xé thành miếng nhỏ ra lén đưa cho Pipi, Vân Nghê ăn nốt chiếc đùi gà còn lại, được cái tuy y phục của cô hơi ướt nhưng vẫn rất sạch sẽ và hầu như không bị bẩn, coi như tạm chấp nhận được.
Ngoài trời vẫn đang mưa, từ lúc cô tỉnh dậy vẫn mưa như thế nhưng những hạt mưa rơi xuống đã thưa hơn, bầu trời xám xịt chứng tỏ vẫn còn một trận mưa nữa. Vân Nghê ngồi trong hang bên cạnh đống lửa, Bách Khải Tư sau hai ngày thức trắng canh Vân Nghê thì nay đã tựa người vào vách hang ngủ thiếp đi. Chỉ còn mình Vân Nghê thức, đến cả Pipi cũng đã ngủ say, cô ngồi ở gần cửa hang trước mặt là thư viện giả tưởng của hệ thống. Mở vào trang đã được đánh dấu, Vân Nghê cố gắng đọc thật kỹ, thật kỹ để có thể tìm ra được những đặc tính của Tử Giáng thảo giúp cơ hội tìm thấy nó cao hơn. Xem nào Tử Giáng thảo là một thảo dược ưa nước, thường sống ở những nơi ẩm ướt gần sông suối ao hồ. Tử Giáng thảo là một loại hoa có bốn cánh kép xếp trồng lên nhau và có màu tím đậm dần vào trong, Tử Giáng thảo không có lá, rất thu hút ong bướm bởi hương hoa rất thơm và mật hoa đối với ong bướm là rất ngọt.
"Tử Giáng thảo có màu tím, ưa nước, sống ở nơi ẩm ướt, không có lá, và rất thơm......"
Vân Nghê lẩm bẩm, cô đã mất hai ngày không làm được cái gì rồi, quanh đây chắc chắn phải có nguồn nước, thử tìm ở mấy chỗ đấy biết đâu lần này vận may lại đến với cô? Ngó quanh tìm cây dao nhỏ, cô thấy nó ở ngay bên cạnh Bách Khải Tư, nhẹ nhàng nhặt lên, ơ à đây cây trâm mà "phu quân tương lai" của Vân Nghê tặng vẫn còn đây. Ngoài trời cơn mưa đã dứt, sắc trời vẫn không khá hơn ban nãy là bao, chống hay tay đứng dậy một cách khó khăn, Vân Nghê cất bước đi ra ngoài. Bên ngoài không khí sau cơn mưa mát mẻ, có thể ngửi thấy rõ mùi của đất, của cây cỏ xung quanh, dẫm bước trên ngọn cỏ còn đẫm hơi nước, tà váy trắng bị dính bùn đất lấm lem, Vân Nghê cầm con dao nhỏ lê bước trên con đường hướng về phía nam. Theo như kiến thức cô nhớ, trăm sông đều từ bắc đổ xuống nam, nếu theo hướng nam đi xuống rồi dọc theo con sông lên thượng nguồn ắt sẽ có cơ hội tìm được.
"Trịnh Cảnh Hiên, đồ ngốc này sau này huynh phải cảm ơn ta đàng hoàng đó. "
Vân Nghê lẩm bẩm cô đột nhiên ngẩn ra, đúng rồi, không biết giờ này đám người Trịnh Cảnh Hiên và Mẫn Nhi đang làm gì nữa, không biết có an toàn không, không biết đã đi đến đâu rồi, có ai bị thương không nữa? Không được rồi cô phải mau chóng tìm được Tử Giáng thảo sau đó rời khỏi đây đến kinh thành với được. Tìm được đến một dòng sông, hơi nước bốc lên se lạnh, trong thời tiết chuyển mùa này lại còn bị ngấm mưa Vân Nghê mà không cẩn thật thì rất dễ bị phong hàn. Mặc kệ nguy cơ bị phong hàn, cô cởi giày lội xuống dưới sông gột sạch mấy vết bùn bẩn bám trên váy áo, vớt nước lên mặt cho tỉnh Vân Nghê lấy khăn tay lau đi bàn chân ngọc đi lại giày vào. Lấy cây dap vạch lên thân cây mấy vết để đánh dấu, cô đi ngược hướng chảy của dòng sông, cứ đi cứ đi như vậy cho đến khi đến được một thác nước cao chênh vênh.
Ở trong hang động, Bách Khải Tư tỉnh dậy sau giấc ngủ vội vàng, hắn nhìn quanh không thấy bóng của Vân Nghê. Trong cái diện tích nhỏ bé eo hẹp của hang động này Vân Nghê vốn không có chỗ để trốn hay ẩn nấp, có lẽ cô nương ấy đã đi rồi! Bách Khải Tư nghĩ thầm thôi kệ, dù sao cũng chỉ là quen biết qua đường, giúp được thì giúp thôi, còn vị cô nương đó đã bỏ đi rồi thì hắn, Bách Khải Tư cũng không có nghĩa vụ phải đi tìm để chăm lo làm gì cả.