Diễm Tinh nhìn thấy Lâm lão gia, liên cười ngọt ngào gọi một tiếng: "Ông ngoại."
"Tốt, tốt, A Tinh đến đây với ông ngoại." Lâm lão gia cười vui vẻ vẫy tay với cô, chỉ xuống chỗ ngồi ở ghế bên cạnh mình nói.
"Ông ngoại." Tần Phong cũng chào ông một câu. Dù vẻ mặt lạnh nhạt nhưng từ giọng nói cũng toát lên vẻ tôn trọng hiếm thấy.
"Thằng nhóc này, ông nói con đưa A Tinh đến gặp ông mà bây giờ mới chịu tới."
"Ông ngoại, là mấy hôm nay trong người con không được khỏe, cho nên mới không dám tới, sợ lây bệnh cho ông ngoại. Hiện tại con đã khỏe, liền thực hiện lời hứa, tới thăm ông đây ạ." Diễm Tinh ngồi xuống vị trí Lâm lão gia vừa chỉ, cười nhẹ lễ phép nói.
Quách Ngọc ở một bên thấy Lâm lão gia sức chú ý đều đặt vào cô gái kia, trong lòng dâng lên một trận ghen tị. Từ khi có nhận biết đến nay, đây là lần đầu tiên cô ta bị gạt sang một bên như vậy.
"Đây là bạn gái của Phong ca sao? Thật sự rất xinh đẹp đó." Quách Ngọc âm thầm đem không cam lòng cùng ghen tị trong mắt giấu đi, cười niềm nở nói.
"À đúng rồi, giới thiệu với con, đây là Quách Ngọc, là nhị tiểu thư của Quách gia. Con bé quen biết chúng ta từ nhỏ, cho nên cũng là người trong nhà." Lâm lão gia thấy Quách Ngọc lên tiếng, liền nói với Diễm Tinh.
Diễm Tinh mỉm cười, đón nhận ánh mắt dò xét của cô gái xinh đẹp kia: "Chào chị, em cũng đã được nghe kể về chị rất nhiều." Cô không nịnh nọt, cũng không cố tình tỏ vẻ gì cả. Chỉ đơn giản là chào hỏi một câu.
"Ngọc Nhi, đây là Diễm Tinh. Là con gái của Triệu đổng, cháu của Triệu lão gia tử." Lâm lão gia vừa lòng với biểu hiện của cô, sau đó quay sang nói với Quách Ngọc.
"Hóa ra là cô con gái bảo bối của chú Triệu. Thảo nào lại xinh đẹp như vậy, chị nhìn còn thấy ghen tị đó." Quách Ngọc cười cười nói. Nhưng trong lòng sớm đã cười không nổi. Cô ta lại không thể ngờ được đây là con gái bảo bổi của Triệu đổng. Phải nói hai nhà Quách, Triệu thế lực tương đương nhau. Dù hiện tại nhà họ Quách xếp trên nhưng trên thực tế hai bên là cân bằng. Cô ta vốn tưởng Tần Phong chọn một cô gái có gia cảnh kém hơn cô ta. Nhưng lại không ngờ rằng người anh ấy chọn, lại là vị tiểu thư được nâng trên tay của Triệu gia.
Tần Phong giống như coi Quách Ngọc là không khí, hắn đến ngồi cạnh Diễm Tinh, bàn tay to lớn tự nhiên vòng qua hông cô kéo cô lại gần mình.
Diễm Tinh không phòng bị, bị hắn kéo một cái ngay lập tức lưng cô dán vào người hắn. Cô quay đầu liếc Tần Phong một cái, ám chỉ hắn buông cô ra.Lúc này mặt cô đã có chút ửng đỏ. Trước mặt người lớn mà còn ôm ấp nhau, hắn không ngại nhưng cô thì rất ngại đó.
Tần Phong thấy cô liếc mình, biết cô ngại ngùng, cũng không muốn trêu cô, bàn tay đang ôm cô nới lỏng một chút nhưng cũng không buông tay ra.
Mà hành động này của Diễm Tinh và Tần Phong, Lâm lão gia nhìn thấy ánh mắt đuôi mày đều là ý cười. Trong lòng ông không khỏi vui vẻ, cuối cùng thằng cháu này của ông cũng có người trị rồi.
"Hôm nay biết A Tinh tới chơi, ông đã sai người làm rất nhiều món ngon. Hiện tại phòng bếp cũng đã chuẩn bị xong rồi. Chúng ta mau vào ăn trưa." Lâm lão gia đứng dậy, cười nói.
Ngay lập tức Quách Ngọc từ bên phải ông đi lên đỡ lấy tay Lâm lão gia: "Để Ngọc Nhi đỡ ông ngoại Lâm nha."
"Được, được." Lâm lão gia cười gật đầu với Quách Ngọc, sau đó nhìn Diễm Tinh giơ một tay lên nói: "Đi thôi A Tinh, chúng ta vào ăn trưa."
"Vâng ạ." Diễm Tinh mỉm cười đứng dậy, tiến lên đỡ một bên tay đang giơ lên của ông nói.
Khóe mắt Quách Ngọc liếc qua thân ảnh của Tần Phong bên kia, thấy hắn mới có một cuộc điện thoại, đã cầm điện thoại đi ra bên ngoài nghe.
Quách Ngọc cùng Lâm lão gia đi vào phòng ăn xong liền lấy cớ muốn đi vệ sinh rồi ra bên ngoài. Diễm Tinh nhìn cô ta, cũng hiểu được vài phần ý tứ. Từ khi cô xuất hiện, địch ý của Quách Ngọc đối với cô chỉ có tăng chứ không giảm. Nhất là lúc Tần Phong ôm cô kia, nếu như ánh mắt đó là con dao. Thì hiện tại trên người cô đã có mấy lỗ hổng rồi.
Quách Ngọc vừa ra bên ngoài thì cũng bắt gặp Tần Phong nghe điện thoại xong đi vào trong. Cô trưng ra nụ cười tươi, tiến lên nói: "Phong ca, đã lâu không gặp!"
Tần Phong bây giờ mới miễn cưỡng nhìn cô ta một cái, lạnh nhạt "Ừ." một tiếng sau đó lại đi vào bên trong, không có ý muốn ở đây nói chuyện thêm với cô ta.
"Phong ca, là tại vì em về muộn nên anh giận em sao?" Quách Ngọc thấy Tần Phong thờ ơ với mình liền nắm lấy tay áo hắn, giọng nói mang theo chút ấm ức.
Tần Phong nhíu mày, hắn chán ghét hất tay Quách Ngọc ra sau đó đi thẳng vào phòng ăn. Nhìn thấy Diễm Tinh đang vui vẻ trò chuyện với Lâm lão gia, tâm trạng hắn mới tốt lên một chút. Hắn bước tới ngồi xuống bên cạnh cô.
Lát sau Quách Ngọc cũng từ ngoài đi vào. Dù vẻ mặt cô ta không có gì, nhưng nếu quan sát kĩ thì có thể nhìn ra mắt cô ta hơi đỏ, giống như vừa mới khóc xong. Diễm Tinh cũng không để ý quá nhiều, cô vừa bồi Lâm lão gia ăn cơm vừa ăn đồ ăn Tần Phong gắp cho.
Quách Ngọc nhìn Tần Phong chăm sóc cho Diễm Tinh như vậy, trong lòng không thoải mái nổi. Cô ta từng nghĩ nếu như cô ta có được trái tim hắn, vậy sẽ chăm sóc hắn thật tốt. Nhưng hiện tại thấy hắn chăm sóc một cô gái khác như vậy, bất giác cảm thấy tất cả những thứ kia vốn nên thuộc về cô ta. Quách Ngọc cắn răng, ăn đồ ăn trong bát mình nhưng có mùi vị gì thì cô ta cũng không rõ.
Sau khi ăn uống xong xuôi, Diễm Tinh lại cùng Lâm lão gia ra ngoài phòng khách. Lát sau, quản gia bưng lên một đĩa trái cây đặt trên bàn sau đó cung kính nói: "Mời lão gia, thiếu gia và các vin tiểu thư ăn trái cây ạ."
"Được." Lâm lão gia đưa tay lấy dĩa muốn cắm một miếng táo đưa cho Diễm Tinh thì đã thấy Tần Phong đi trước một bước, hắn đã đưa một miếng dâu tây lên miệng cô, ôn nhu nói: "Ăn dâu đi."
Diễm Tinh biết hắn cố ý làm vậy, vì Tần Phong biết cô không ăn được táo. Cô nhìn hắn cảm động sau đó nhận lấy cái dĩa trên tay hắn, cắn một miếng. Vị ngọt ngọt chua chua của dâu tây lan tỏa trong miệng, Diễm Tinh mỉm cười: "Rất ngon."
"Vậy ăn nhiều một chút." Tần Phong gật đầu nói.
Mà Lâm lão gia đằng này đã cười đến không thấy mắt đâu. Ông vui vẻ nhìn cháu mình đang chăm sóc cho cháu dâu tương lai. Lại liên tưởng đến cảnh ông cùng chắt chơi đùa, quả thật càng nghĩ càng thấy vui. Lát sau, Lâm lão gia gọi Tần Phong vào thư phòng nói chuyện. Vậy là trong chốc lát, phòng khách rộng lớn chỉ còn có 2 người.
"Nghe nói em hiện tại đang học năm nhất đại học sao?" Quách Ngọc thấy Tần Phong cùng Lâm lão gia vào trong liền nhìn Diễm Tinh nói.
"Vâng." Diễm Tinh gật đầu.
"Trong vườn của Lâm Uyển có rất nhiều loại cây quý, em có muốn cùng chị đi xem không?" Quách Ngọc nhìn ra ngoài sân. Ý tứ muốn nói chuyện riêng cùng Diễm Tinh rất rõ ràng.
Diễm Tinh mỉm cười, ánh mắt cũng hướng ra ngoài sân: "Được ạ."
Vậy là hai cô gái một trước một sau đi ra bên ngoài. Quách Ngọc yên lặng không lên tiếng, mà Diễm Tinh cũng đồng dạng như vậy. Lát sau, rốt cuộc Quách Ngọc nhịn không nổi nữa nói: "Em cùng Phong ca quen biết lâu chưa?"
"Hẳn là lâu rồi. Từ năm em 6 tuổi tới bây giờ." Diễm Tinh vẫn rất lễ độ trả lời.
"Còn chị thì quen ấy ấy 12 năm rồi." Quách Ngọc mỉm cười, nụ cười mang hơi hướng khiêu khích.
Diễm Tinh lại coi như không thấy sự khiêu khích của Quách Ngọc, không tiếp tục nói thêm. Một đòn này của Quách Ngọc giống như đánh vào bông, cô ta nhíu mày.
"Chị thấy em còn trẻ, còn rất nhiều lựa chọn. Không phải chị muốn nhiều chuyện, nhưng bên cạnh Tần Phong rất nguy hiểm. Em xinh đẹp, lại tốt tính như vậy, chị không muốn phải thấy em khổ sở." Quách Ngọc thấy khiêu khích không được gì, đành quay ra làm bạn tân giao. Trong lời nói chứa đựng đầy sự quan tâm, giống như của một người chị dành cho em gái mình.
Diễm Tinh gật đầu, trên môi vẫn nở nụ cười thản nhiên.
"Vậy ý của chị, là chị thích hợp với Phong ca ca hơn có đúng không ạ?"
Thấy Diễm Tinh nói thẳng toẹt ra như vậy, Quách Ngọc cũng chả buồn giấu diếm nữa, gật đầu thừa nhận: "Chị và anh ấy tuổi tác cách nhau không nhiều. Nhà chị và Lâm gia cũng có giao hảo tốt, lại là gia tộc lớn. Chị có nhiều kinh nghiệm, lại hiểu biết về thế giới của anh ấy hơn em. Em còn trẻ, có thể bây giờ em cảm thấy Phong ca là đang thích em. Nhưng chị ở cạnh anh ấy 20 năm, chị hiểu rất rõ anh ấy. Anh ấy chỉ là đang tức giận chị, giận chị vì đi ra bên ngoài quá lâu, cho nên mới tìm tới em. Anh ấy nhầm lẫn giữa tình cảm của anh trai dành cho em gái với tình yêu nam nữ, đồng dạng, em cũng vậy."
Diễm Tinh nghe những lời này của Quách Ngọc, liền cúi đầu suy nghĩ, lúc lâu sau mới lên tiếng: "Thật sao?"
"Đúng vậy." Thấy Diễm Tinh có đôi chút lung lay, Quách Ngọc liền nắm chắc cơ hội, cầm lấy tay Diễm Tinh an ủi.
"Thật xin lỗi em, chị cũng không ngờ vì tức giận chị mà anh ấy lại làm như vậy với em."
"Chị thật sự nghĩ rằng Phong ca ca có tình cảm với chị?" Diễm Tinh cười nhẹ ngẩng đầu lên nhìn Quách Ngọc. Đôi con ngươi đen trong vắt nhìn thẳng vào mắt Quách Ngọc, nhẹ nhàng hỏi ra một câu.
"Em cũng không phải đứa ngốc. Chị không cần dùng những lời lẽ này để kích thích em."
"Em không biết tình cảm của anh ấy dành cho em là thật hay chỉ là nhầm lẫn. Nhưng dù là thật hay nhầm lẫn thì ít nhất anh ấy đối với em cũng là có tình cảm, không phải tình cảm nam nữ thì là tình anh em. Còn với chị, anh ấy một chút cũng không có."
Quách Ngọc sững người trước những lời này của Diễm Tinh. Chưa kịp nói gì, Diễm Tinh đã tiếp tục lên tiếng.
"Còn về chuyện gia cảnh. Em và chị cùng là tiểu thư của hai gia tộc lớn. Chúng ta không ai hơn ai. Nói về kinh nghiệm, đúng là chị lớn tuổi hơn em, nhưng không phải cứ lớn hơn là kinh nghiệm nhiều hơn. Chúng ta chưa từng thử qua thực lực của đối phương, cũng không thể nói. Và một điều nữa là, về vấn đề tuổi tác, em thấy cái này cũng không quá quan trọng. Không phải cha mẹ chị cũng cách nhau 10 tuổi hay sao."