Tần Phong cười một tiếng: "Tốt nhất là như những gì em nói." Trong giọng hắn mang theo nguy hiểm khiến Diễm Tinh cảm thấy trò mèo của cô không thể qua nổi mắt hắn.
Tay Tần Phong miết nhẹ trên má của cô, xúc cảm dưới tay mềm mại lại mát lạnh khiến Tần Phong có chút dịu đi: "Nếu để tôi biết em đang trốn tôi, hậu quả thế nào, tôi cũng không nắm chắc được đâu."
Mi mắt Diễm Tinh run nhẹ "Hắn biết!"
Đôi mi dài, đen cong vút của cô khẽ chớp, Tần Phong từ trên nhìn xuống, giống như có vô số chiếc lông vũ đang cào vào lòng hắn. Hắn đưa tay ôm Diễm Tinh vào trong ngực, đưa cô đến chiếc ghế dài trong phòng ngồi xuống xem đấu giá.
Diễm Tinh ngoan ngoãn ngồi bên cạnh hắn, mắt đưa ra bên ngoài nhìn sàn đấu giá vẫn đang hăng say ra giá dưới kia.
Cuối cùng chiếc váy và bộ trang sức được bán với giá 250.000 USD
Bộ cuối cùng, chính là bộ đồ bằng da bó sát thân thể. Đây là bộ đồ khiến mọi người sôi nổi nhất. Vừa lạ lại vừa đẹp, sao có thể không thích. Diễm Tinh cũng thích bộ đồ này nhất, cô có chút không nỡ buông tay. Đôi mắt đen lấp lánh như chứa đựng ngàn vì sao trên trời của cô chăm chú nhìn xuống, xem rốt cuộc bộ trang phục này sẽ thuộc về ai.
Ở bên dưới mới hô được một cái giá, thì ở trên tầng hai, giọng nam truyền vào tai tất cả mọi người nơi đây.
"100.000 USD."
Diễm Tinh giật mình. Bộ đồ bằng da này của cô giá khởi điểm có 50.000 USD mà thôi, người này hô cao vậy. Nhưng khi nhìn đến người hô giá, Diễm Tinh đứng người, cô quay sang nhìn Tần Phong, thấy hắn cũng đang nhìn mình. Diễm Tinh không chống chọi được với ánh mắt của hắn, cô cụp mi nhẹ giọng nói: "Phong ca ca, nếu anh thích, em có thể may một khác cho anh, không cần đấu giá, rất tốn tiền."
Người bên ngoài hô giá là Jason. Anh theo lệnh của thiếu gia, bộ trang phục này phải lấy cho bằng được. Mà Jason cũng là một nhân vật có tiếng trong giới. Anh là người thân cận nhất với Tần thiếu của Tần gia. Hiện giờ thấy anh hô giá muốn bộ đồ kia, hô một lần liền tăng lên mấy chục USD, họ đều hiểu được, Tần thiếu muốn bộ đồ này.
Mà ở trong phòng bao, Tần Phong nâng mặt Diễm Tinh lên, cười nói với cô: "Sợ tôi tốn tiền?" Tay ôm bên eo cô từ nãy đền giờ vẫn chưa buông ra của hắn siết chặt thêm đôi chút, giống như muốn khảm cô vào trong người mình.
Diễm Tinh gật đầu. Cô nào dám để hắn đấu giá trong buổi đấu giá của cô chứ. Nhưng hắn mua bộ đồ đó cho ai nhỉ? Quách Ngọc? Trong đầu Diễm Tinh hiện lên một cái tên. Nhưng ngay tức khắc đáy lòng cô dâng lên khó hiểu, nếu hắn thật sự quan tâm Quách Ngọc như vậy, thế ngày đó...
"Không tốn." Tần Phong cười, miết nhẹ khóe môi cô nói. Nhìn thấy ngón tay cái của mình có một dấu son nhàn nhạt, ý cười trong mắt Tần Phong lại càng rõ nét.
Chỉ trong chốc lát, bộ trang phục bằng da đã có chủ, trong chốc lát, bộ trang phục được đưa đến trên phòng cho Tần Phong. Vy Hân nhìn người đàn ông đang tự nhiên ôm lấy tiểu thư nhà mình, ánh mắt lướt qua ngạc nhiên nhưng cô vẫn bình tĩnh cầm khay đựng trang phục đến, cúi đầu nói: "Tần thiếu, đây là bộ trang phục mà ngài vừa đầu giá ạ."
Tần Phong gật đầu, không nói câu gì. Jason đứng bên cạnh đã nhanh chóng nhận lấy cái khay từ tay Vy Hân đến. Vy Hân biết mình đã không còn việc gì, liền cung kính cúi đầu đi ra bên ngoài.
"Người của em huấn luyện, quả nhiên có chút phong thái hơn người khác." Tần Phong lạnh nhạt lên tiếng.
Diễm Tinh cười nhẹ: "Phong ca ca quá khen rồi."
"Bộ đồ này, tôi đấu giá cho em. Em lấy về đi."
"Cho em? Vì sao?" Diễm Tinh kinh ngạc nhìn hắn.
"Cảm thấy nếu nó mặc trên người của người khác đều không ra gì, chỉ có em mới thích hợp." Tần Phong nhếch mày nói, ngữ điệu thản nhiên.
Diễm Tinh trợn mắt, nhưng rốt cuộc cũng không thể làm gì hơn. Cô mang theo bộ đồ trở về. Đúng là cô cũng có chút xót xa khi mang nó đi đấu giá. Bộ đồ này là bộ đồ cô ưng ý nhất. Trong lòng Diễm Tinh bất giác dâng lên chút vui vẻ.
Đưa Diễm Tinh đến nhà xong Tần Phong mới
trở về Trừng Viên. Nhìn ngón tay dính son môi của cô, Tần Phong nâng môi xoa nhẹ đầu ngón tay với nhau, tâm trạng của hắn lúc này có vẻ khá tốt.
"Thiếu gia, Tần Lâm có hành động mới rồi ạ." Jason hơi liếc mắt qua gương chiếu hậu, nhìn vẻ mặt của Tần Phong lên tiếng.
"Ồ, hắn làm gì." Tần Phong cười nhẹ, đem ngón tay dính son của Diễm Tinh đặt lên khóe môi mình, con ngươi lóe sáng.
"Tần Lâm đang muốn đi đường tắt giúp dự án này thành công hơn ạ. Hắn định chia nửa lợi nhuận với bên Ngu gia. Muốn Ngu gia giúp đỡ hắn một tay ạ." Jason ngồi bên trên cười nửa miệng nói. Tần Lâm này đúng là một kẻ ngu ngốc.
"Cứ để mặc hắn, đợi đến khi thời cơ tốt rồi hãy ra tay." Tần Phong lười biếng nói. Hiển nhiên từ lời nói của hắn cho thấy hắn đối với Tần Lâm không hề xem trọng một chút nào. Người khiến Tần Phong hắn vắt óc suy nghĩ chỉ có cô gái đang ở Triệu gia kia.
Buổi đấu giá diễn ra vô cùng suôn sẻ, nhưng thông tin về buổi đấu giá đó cũng nhanh chóng được công khai ra bên ngoài. Ai ai cũng bất ngờ trước việc Tần thiếu đấu giá bộ trang phục cuối cùng, nhưng điều này không quá mức khó tin. Trong mắt họ, Tần thiếu cùng Quách nhị tiểu thư của Quách gia đã là một đôi. Có lẽ lần này Tần thiếu muốn đấu giá bộ trang sức kia về cho người đẹp mà thôi.
Diễm Tinh được mấy ngày thư thái tự do, đương nhiên vô cùng vui vẻ. Cuối tuần, cô có một buổi liên hoan cùng với lớp, hay nói đúng hơn là một buổi liên hoan dành cho Lưu Hạo. Diễm Tinh đương nhiên phải đi, không những thế còn phải kéo theo Triệu Lâm Lam đi cùng. Mục đích của cô chính là để Triệu Lâm Lam thích Lưu Hạo.
Mà để kéo Triệu Lâm Lam đi lại vô cùng đơn giản. Cô ta bên ngoài trông như thông minh lạnh lợi nhưng thực chất lại là người rất dễ bị dụ, khích một chút là cô ta đã có thể tự chui đầu vào bẫy. Huống hồ cô ta từ bé đã thích cướp đồ của cô, giờ chỉ cần truyền đến tai cô ta rằng cô có ý với Lưu Hạo, đương nhiên Triệu Lâm Lam sẽ tìm mọi cách để đến gặp mặt người cô để ý rồi.
Không ngoài dự đoán của Diễm Tinh. Sau khi cô đến được một lúc Triệu Lâm Lam cùng bạn cô ta cũng tới. Đây là lần hiếm hoi Triệu Lâm Lam chịu đứng chung một chỗ với Diễm Tinh khi ở bên ngoài. Cơ bản là vì cô ta vốn cũng là một cô gái rất đẹp. Nhưng khi đứng bên cạnh Diễm Tinh, sức chú ý của mọi người sẽ không ở trên người cô ta, mà là trên người Diễm Tinh. Cho nên cô ta ít khi đi chung với Diễm Tinh khi ra ngoài.
Hôm nay cô ta mặc một chiếc váy xẻ ngực màu xanh sẫm, để lộ ra đường cong mỹ miều cùng vòng một đầy đặn. Khác hẳn với Diễm Tinh, hôm nay cô chỉ mặc một chiếc váy màu cam đất chiết eo, khoe khéo vòng eo nhỏ nhắn. Trên eo đeo một chiếc đai bằng ngọc trai, nhìn cô vừa quyến rũ lại vừa ngây thơ khó ai có thể rời mắt khỏi cô được.
Triệu Lâm Lam đi đến bên cạnh Diễm Tinh, giả bộ như tình cờ gặp, nét cười giả tạo hiện trên gương mặt của chị ta: "A Tinh, em cũng ở đây sao?"
Khoảnh khắc hai người đứng chung một chỗ vẫn không thể tránh được mọi người âm thầm so sánh. Gì thì gì Diễm Tinh vẫn cao hơn một bậc, phong cách thân thiện lại vẫn cao quý của cô áp đảo Triệu Lâm Lam hoàn toàn dù cô ta có cố gắng ăn mặc hay trang điểm như thế nào đi nữa.
Diễm Tinh mỉm cười nhẹ nhàng, phối hợp với chị ta, trên mặt cô lộ vẻ bất ngờ: "A, chị Lam Lam, chị cũng đến đây sao? Hôm nay lớp em có buổi liên hoan ở đây."
"Liên hoan sao? Nghe vui vậy, chị có thể tham gia được hay không?" Triệu Lâm Lam cười vui vẻ nói.
"Cái đó..." Diễm Tinh quay sang mấy bạn học trong lớp mình như hỏi ý kiến.
"Đương nhiên được rồi, càng đông càng vui mà." Những người khác trong lớp tươi cười nói. Họ đều biết mối quan hệ của hai chị em họ này tương đối tốt. Không nói đến những cái khác, quan hệ ngoài mặt của Diễm Tinh và Triệu Lâm Lam duy trì khá tốt.
"Chị họ, được nha, chị ở đây cùng bọn em cho vui." Đôi mắt Diễm Tinh lấp lánh nhìn Triệu Lâm Lam, giống như cô rất mong Triệu Lâm Lam ở lại đây chơi cùng cô.
"Vậy thì tốt quá, làm phiền các bạn rồi." Triệu Lâm Lam cũng không ngượng ngùng, lập tức kéo ghế bên cạnh Diễm Tinh ngồi xuống, sẵn tiện còn kéo theo bạn cô ta ngồi cùng luôn. Đây là một vị tiểu thư trong gia tộc nhỏ, không nhiều tiếng tăm nhan sắc cũng bình thường không có gì nổi trội. Triệu Lâm Lam chọn cô ta làm bạn thân, e là muốn mượn cô ta làm nền cho bản thân mà thôi.
Điên Tinh ngồi bồi Triệu Lâm Lam một lát, đến lúc cô cảm thấy bản thân sắp giả bộ hết nổi thì may mắn Diệu An cũng đến. Diễm Tinh nhìn cô như vị cứu tinh, hai mắt sáng long lanh, gọi: "An An."
Diệu An mới đến đã bắt gặp ánh mắt của Diễm Tinh, đuôi mắt miết nhẹ đến phía Triệu Lâm Lam hiểu được đôi phần tình hình hiện tại, cô mỉm cười đến cạnh Diễm Tinh: "A Tinh, cậu đến sớm thật nha."
Cô đến nói chuyện với Diễm Tinh, coi như Triệu Lâm Lam ngồi bên kia không tồn tại. Mà Triệu Lâm Lam thấy Diệu An đến trong lòng cũng thở ra một hơi, cô ta quay đầu nói chuyện với bạn của mình. Cô ta thật sự không muốn nói nhiều cùng Diễm Tinh tí nào.
Lát sau, Lưu Hạo cũng đến, hôm nay hắn ta mặc một bộ quần áo thường ngày, khác hẳn với áo sơ mi và quần âu như khi đi dạy. Trên người hắn hiện tại rũ bỏ đi vẻ nghiêm túc khi đứng lớp, lại thêm mấy phần thân thiết. Ngay lúc Triệu Lâm Lam nhìn thấy hắn, hai mắt cô ta đã sáng lên, người này rất hợp ý cô ta.
Diễm Tinh đương nhiên cũng nhận ra điều đó, ánh mắt cô hiện lên ý cười, ngay lúc chạm mặt với Lưu Hạo, cô e thẹn cúi đầu xuống làm bộ như không thấy.
"A Tinh, sao vậy?" Diệu An làm bạn với Diễm Tinh bao lâu, sao không nhìn ra Diễm Tinh có điểm khác biệt, cô đến cạnh Diễm Tinh, nhẹ giọng hỏi.
Diễm Tinh vội lắc đầu: "À, không có gì đâu."
Lưu Hạo đến, bữa tiệc liên hoan cũng chính thức được bắt đầu. Ngay từ khi bước vào Lưu Hạo đã nhìn thấy Diễm Tinh. Cô mặc một chiếc váy màu cam đất tôn lên nước da trắng ngần, bên ngoài khoác thêm chiếc áo nhỏ màu xám. Trên eo là một chuỗi hạt lấp lánh, ẩn hiện vòng eo nhỏ tinh tế. Gương mặt chỉ được trang điểm một lớp rất nhẹ nhưng lại khiến hắn rung động.
Diễm Tinh nhìn thấy mọi người ngồi xuống, cô cũng kéo Diệu An ngồi vào vị trí ngay gần Lưu Hạo. Bữa ăn diễn ra trong vui vẻ, đương nhiên không thể thiếu rượu để trợ hứng rồi. Diễm Tinh cũng phải uống mấy chén do mấy bạn cùng lớp mời.
Lưu Hạo thấy trừ lúc hắn mới vào Diễm Tinh có nhìn hắn một lần, sau đó cô cũng không còn liếc hắn lần nào nữa. Hầu như cô đều tập trung nói chuyện với bạn mình, trong lòng hắn có chút không vui.
"A Tinh, cậu có ý với thầy Lưu à?" Diệu An dựa gần vào Diễm Tinh thì thầm. Cô để ý được, Diễm Tinh thỉnh thoảng sẽ liếc qua chỗ của thầy Lưu ngồi đằng kia. Rồi khi nãy còn kéo cô đến vị trí này nữa, cô không thể không để ý điểm này.
Diễm Tinh bị câu hỏi của bạn làm suýt nữa sặc nước, cô nói nhỏ với Diệu An: "Không đâu, tớ có chút việc mà thôi." Cô có ý với Lưu Hạo? Đùa sao, cô muốn tránh xa hắn còn không được. Nếu không phải vì muốn Triệu Lâm Lam gặp hắn, hôm nay cô còn lâu mới đến đây hành xác.
Còn Triệu Lâm Lam nãy giờ luôn chú ý hành động của Lưu Hạo. Cô ta thấy hắn chốc chốc lại nhìn đến vị trí của Diễm Tinh, dù rất nhanh hắn đưa mắt đi nơi khác nhưng cô ta vẫn nhận ra được. Lưu Hạo chú ý tới Diễm Tinh. Triệu Lâm Lam cắn răng, vì sao tất cả những gì tốt đẹp đều xoay quanh Triệu Diễm Tinh, cô ta không cam lòng.
Đến lúc buổi liên hoan kết thúc, má Diễm Tinh đã có chút ửng đỏ. Cô đứng bên ngoài, đợi Diệu An trở lại. Mắt cô nhìn lên trời không biết đang nghĩ đến gì, đôi mắt tĩnh lặng lạ thường.
Ở bên trong, Triệu Lâm Lam hơi say loạng choạng đi ra bên ngoài, không cẩn thận đụng phải một bóng người cao lớn đang từ phòng vệ sinh đi ra.
"A, thật xin lỗi thầy Lưu." Triệu Lâm Lam ngẩng đầu, nhìn thấy người mình vừa va phải, đôi mắt ướt nhẹp mông lung hiện lên tia bối rối. Cô ta muốn đứng thẳng dậy nhưng không biết vì sao lại không đứng vững nổi, một lần nữa ngã vào lồng ngực người đàn ông.
Lưu Hạo từ trên nhìn xuống, ánh mắt hắn không chút gợn sóng, hắn đưa tay đem người Triệu Lâm Lam đẩy ra, cười ôn hòa nói: "Không sao, bạn học này, có cần tôi gọi xe đưa về không?"
Triệu Lâm Lam bị hắn đẩy ra loạng choạng một chút mới đứng vững trở lại. Cô khẽ lắc đầu, mềm yếu nói: "Không cần đâu ạ, em tự về được. Cảm ơn thầy ạ." Nói xong, cô ta lảo đảo muốn đi ra ngoài, nhưng đi đứng không vững, cuối cùng bị đập vào chiếc ghế gần đó, cả người ngã xuống, đáng thương vô cùng.
"Bạn học này, em say rồi, vẫn nên để tôi gọi xe hộ em." Lưu Hạo ngồi xổm xuống cạnh Triệu Lâm Lam đỡ cô ta lên ghế ngồi rồi từ trong túi áo lấy ra một chiếc điện thoại, không lâu sau đã đặt cho Triệu Lâm Lam một chiếc xe. Đặt xe xong hắn ta ôn hòa nói: "Tôi gọi xe cho em rồi, xe sắp tới, em nhớ để ý nhé. Tôi còn có chút việc, tôi đi trước đây." Nói xong hắn cũng đi ra ngoài, để lại Triệu Lâm Lam ở bên trong.
Triệu Lâm Lam thu lại vẻ mặt mơ màng khi nãy thay vào đó là tức giận tột độ. Tay cô ta nắm chặt lại, gương mặt xinh xắn vặn vẹo rồi hừ một tiếng, đứng dậy đi ra ngoài.
Nhưng ai ngờ khi đi ra bên ngoài, cô ta lại thấy cảnh tượng Lưu Hạo đang đứng bên cạnh Diễm Tinh, ngỏ ý muốn đưa Diễm Tinh về nhà.
"Bạn học Triệu, giờ này đã muộn, đường cũng vắng em thân là con gái đi đường một mình rất nguy hiểm. Dù sao tôi ở trong trường là thầy của em, ra ngoài là thấy của em trai em, có chút quen biết, đỡ hơn nhiều với người ngoài, để tôi đưa em về." Lưu Hạo lúc đi ra nhìn thấy một thân hình nhỏ bé đứng ngoài đó. Đầu cô hơi ngẩng cao, đôi mắt trong sáng to tròn nhìn lên bầu trời ngẩn người. Gió thổi qua khiến tóc và váy cô đung đưa, nhìn cô lúc này giống một vị tiên sứ bị đánh cắp mất đôi cánh, đang muốn tìm đường về nơi mình thuộc về. Lòng Lưu Hạo bỗng sinh ra cảm xúc lạ thường, chưa kịp nghĩ gì đã bất giác đi đến bên cạnh cô, muốn đưa cô về.
Diễm Tinh vốn muốn từ chối, nhưng khi nhìn thấy bóng dáng Triệu Lâm Lam thấp thoáng đằng xa kia, cô cười nhẹ, vẻ mặt mang theo sự ngây ngô của thiếu nữ: "Vậy làm phiền thầy Lưu rồi ạ."
"Em ở đây chờ tôi một chút, tôi đi lấy xe rồi đưa em về." Lưu Hạo thấy cô đồng ý, không khỏi sinh ra cảm giác vui mừng, hắn nói rồi đi nhanh tới bãi đậu xe.
Diễm Tinh lúc này liền lấy điện thoại ra, gọi điện cho Diệu An, cô cố tình để giọng mình nói to hơn một chút, lại thêm một tí thẹn thùng: "An An à, cậu không cần qua đón tớ nữa đâu nhé, tớ có xe rồi."
Diệu An đầu dây bên kia không khỏi nhíu mày, hôm nay A Tinh không được bình thường cho lắm nhỉ.
"Cậu không phải say đến hồ đồ rồi chứ?" Hôm nay A Tinh uống không ít, không phải say rồi đó chứ.
"Không đâu, cậu biết tớ mà, tớ không say. Anh hai thấy tớ lâu chưa về, nên mới cho người đến đón tớ." Diễm Tinh cười nhẹ nói. Triệu Lâm Lam bên này còn thấy mắt cô chớp nhẹ, giống như hơi chột dạ vì nói dối.
Cô ta cắn răng, định đi đến bên cạnh Diễm Tinh nhưng còn chưa kịp bước chân thì một chiếc xe ô tô từ xa đi tới. Lưu Hạo lấy xe đến rồi, giờ mà cô ta đi ra không phải nói rằng khi nãy cô ta giả vờ say hay sao. Vậy là Triệu Lâm Lam đành nhịn lại cục tức, *** chân xoay người bỏ đi. Cô ta nhớ chuyện hôm nay, mai mốt phải mang về kể cho ông nội nghe mới được!
Diễm Tinh mỉm cười khi thấy bóng dáng đằng kia đã đi đâu mất. Cô nói với Diệu An, giọng nói không hề mang vẻ thẹn thùng hay có chút men say như khi nãy: "An An, có gì về tớ sẽ kể cho cậu nghe sau nha."
Diệu An thấy bạn mình thay đổi thái độ còn nhanh hơn chong chóng, bất giác cười nhẹ. Cô hiểu rồi, A Tinh đang tính kế nột người nào đó. Nếu đã như vậy Diệu An cô sẵn lòng giúp sức, cô cười một tiếng nói với Diễm Tinh sau đó hai cô gái ngắt kết nối.
Mà Lưu Hạo cũng vừa lúc dừng xe lại. Hắn quay người xuống xe, vừa mở cửa ghế phụ vừa nói với cô: "Lên xe đi, tôi đưa em về."
Diễm Tinh gật đầu: "Vâng, cảm ơn thầy Lưu ạ." Nói xong cô cũng lên xe.
Suốt đoạn đường, hai người không nói câu nào cả. Lưu Hạo thì nghĩ Diễm Tinh say rồi nên cũng không tiện nói chuyện nhiều với cô. Còn Diễm Tinh, trong đầu cô lúc này chỉ có duy nhất một suy nghĩ: Cô muốn xuống xe!
Ở trên xe này mùi hương nước hoa của Lưu Hạo cứ lởn vởn quanh mũi cô khiến Diễm Tinh vô cùng khó chịu, trong người dâng lên một trận buồn nôn.
Mãi đến khi về nhà mình, Diễm Tinh mới khẽ thở ra một hơi, mau chóng mở cửa xuống xe.
Mà Lưu Hạo thấy cô mặt mày tái mét lại nghĩ cô say xe, vội vàng đi đến đỡ lấy cô, ôn nhu hỏi: "Em có sao không? Bị say xe sao?"
"Có lẽ hôm nay uống hơi nhiều, nên có chút say ạ. Cảm ơn thầy Lưu đã đưa em về ạ." Diễm Tinh lách người thoát khỏi tay của Lưu Hạo giống như trốn rắn rết. Cô ghét hắn chạm vào người cô.
"Vậy em vào nghỉ ngơi sớm đi, tôi về đây." Lưu Hạo thấy cô đã không sao rồi, hắn cũng chẳng tiện ở lại đây lâu bèn cười nhẹ nói rồi lên xe đi mất. Trong lúc nhất thời hắn liếc qua tay mình, có chút mất mát. Người cô thật mềm mại.
Diễm Tinh thấy hắn đã đi thì nhẹ thở ra một hơi, chán ghét nơi đáy mắt như tên lửa phóng ra, nhưng chưa đến một giây lại thu vào thay bằng khiếp sợ. Vào lúc quay người, cô nhìn thấy ở gần đó, có một chiếc xe ô tô mà với cô chiếc xe này vô cùng quen thuộc, đây là xe của Tần Phong!
Chỉ trong chốc lát, cửa xe ở ghế lái mở ra. Người đó nhanh chóng bước đến chỗ của Diễm Tinh, cung kính nói: "Triệu tiểu thư, thiếu gia đang đợi cô bên trong ạ. Thiếu gia bảo người có chút chuyện muốn nói với Triệu tiểu thư." Vẻ mặt người lái xe hiện tại có thể nói là sợ hãi, khi nãy ông chủ ở trong xe sắc mặt đó...
Diễm Tinh chớp mắt, cố gắng trấn tĩnh đi về phía xe của Tần Phong. Cô biết cô không thể từ chối được.
Người lái xe thấy vậy liền đến cửa xe đằng sau, nhẹ nhàng mở cửa ra cho Diễm Tinh. Còn anh ta, sau khi cửa được đóng lại thì anh ta cũng đứng bên ngoài xe chứ không đi vào.
Diễm Tinh vừa vào bên trong, đã cảm nhận thấy luồng áp lực vô hình đánh úp vào người mình. Còn chưa kịp mở miệng tay cô bị một sức mạnh kéo đi, khi định thần lại cả người cô đã ngồi lên chân hắn. Đôi tay mạnh mẽ như thép khóa chặt lấy người cô không cho cô cử động. Một tiếng nói mang theo nồng đậm tức giận cùng lạnh lùng vang lên: "Uống rượu?" Trong chốc lát, lãnh khí trong xe càng ngày càng nồng đậm.