Đoàn xe sang trọng mặc kệ những tiếng thét kinh hoàng phía sau, mau chóng trở về đại bản doanh của Death.
Hạo Hiên sau khi xử lý nốt công việc trở về mới biết được em gái bảo bối của mình cũng tới đây. Có điều hiện tại em gái hôn mê mất rồi. Vậy là trong căn phòng to lớn, có hai luồng áp suất lạnh lẽo đánh thẳng vào vị bác sĩ đang khám cho Diễm Tinh. Khiến người đó không tự chủ được mà run rẩy. Diệp Vô Song nhìn tình hình này chỉ có thể thở dài nói: “Nếu hai người thật sự muốn bác sĩ khám bệnh cho cô ấy một cách tốt nhất. Vậy thì mau mau thu lại ánh mắt lạnh lẽo đó. Bằng không sợ rằng còn chưa khám cho A Tinh xong thì vị bác sĩ này đã ngất trước rồi!”
Nghe đến đây Tần Phong và Hạo Hiên mới miễn cưỡng thu lại ánh mắt lạnh lẽo.
Mãi đến khi bác sĩ kết luận Diễm Tinh chỉ bị cảm bình thường, không quá nghiêm trọng, chỉ cần truyền nước, uống thuốc là đỡ. Tần Phong cùng Hạo Hiên mới thả lỏng. Tần Phong nhìn cô gái nằm trên giường, gương mặt trắng bệch, đôi môi đỏ mọng khiến hắn mê luyến hiện tại đã mất đi màu đỏ tươi vốn có. Tim hắn nhói lên, rồi hắn bước đến cạnh giường, giúp Diễm Tinh chỉnh lại chăn.
Sau khi đã xong xuôi Tần Phong mới lạnh nhạt nói: “Devil và Tiểu Mỹ. Gọi hai người họ tới thư phòng của tôi!”
“Vâng.” Quản gia Chad ở bên ngoài nghe giọng điệu của lão đại, căng da đầu cầu nguyện cho Tiểu Mỹ và Devil sau đó ngay lập tức đi gọi họ.
Kỷ Dạ Hàn cùng Diệp Vô Song ngồi trong phòng khách, thêm cả Capo Sở Tiêu vừa mới bay tới. Ba người ngồi nhìn nhau: “Mong rằng Phong sẽ không xử tội bọn họ quá nặng.”
“Lần này không chỉ một ngọn núi lửa phun trào, mà đến tận 2 ngọn núi. Người cứu được bọn họ, chỉ có một người duy nhất. Mà người đó còn đang hôn mê nằm trong phòng.” Diệp Vô Song lắc đầu nói.
“Phong và Hiên không xử tội họ đưa cô ấy tới đây. Nhưng việc để cô ấy bị ngất như vậy, e rằng không cho qua dễ dàng vậy đâu.” Kỷ Dạ Hàn gật đầu, ánh mắt hướng về phía thư phòng trên tầng 2.
“Không đến nỗi chứ. Đều là cô ấy ra lệnh mà. Phong và Hiên đều là người lý trí, chắc sẽ không quá nặng tay đâu.” Capo Sở Tiêu nhíu mày.
“Hiên thì có khả năng, nhưng Phong thì chưa chắc. Chỉ cần là việc liên quan tới cô gái nhỏ của cậu ấy, Phong sẽ không nói lý. Riêng việc hai người họ không chăm sóc tốt cho cô ấy, khiến cô ấy sinh bệnh, tội này e rằng Phong sẽ không cho qua dễ dàng như vậy đâu. Chứ đừng nói còn đưa cô ấy tới nơi nguy hiểm này.” Diệp Vô Song nhếch môi.
Trong thư phòng, Devil và Tiểu Mỹ đứng đối diện Tần Phong và Hạo Hiên.
“Có chuyện gì?” Hạo Hiên nãy giờ cơn giận đã áp chế, cũng hiểu được nếu em gái mình đã quyết, dù họ ngăn cản cũng không thể cản được, anh hơi dịu giọng hỏi.
Tiễu Mỹ giản lược lại mọi chuyện nói một lần. Cô và Devil cũng không hề cầu xin tha thứ. Cô biết, nếu lão đại biết chuyện cô hẳn sẽ không thể thoát. Huống hồ, đúng là cô chăm sóc tiểu thư không tốt, khiến tiểu thư sinh bệnh.
“Hai người…” Lời phạt còn chưa nói xong, bên ngoài có tiếng của quản gia Chad kèm tiếng gõ cửa vọng vào.
“Lão đại! Chủ mẫu tỉnh rồi ạ.”
Lời này đồng thời khiến hai người đàn ông đang ngồi bên trong đồng thời đứng bật dậy đi nhanh ra bên ngoài. Ba người đàn ông đang ngồi dưới phòng khách thấy cửa thư phòng mở ra, sau đó là hai bóng dáng lao như bay tới phòng ngủ. Kỷ Dạ Hàn nhìn quản gia Chad chậm chạp ra khỏi phòng cuối cùng thản nhiên hỏi: “Cô ấy tỉnh rồi?”
“Vâng ạ, chủ mẫu vừa mới tỉnh.” Quản gia Chad cung kính gật đầu nói sau đó đi tới phòng ngủ.
“Xem ra, cô ấy chính là không muốn hai người họ phải chịu tội.” Diệp Vô Song nhếch môi.
Kỷ Dạ Hàn ngồi một bên gật đầu.
Tần Phong và Hạo Hiên đi sang phòng ngủ, thấy Diễm Tinh mở đôi mắt đen láy, con ngươi mang một chút sương mù.
“A Tinh, trong người thế nào?” Hạo Hiên bước đến bên cạnh giường xoa đầu em gái, giọng nói không che giấu được vẻ quan tâm.
Diễm Tinh hơi lắc đầu nói: “Em không sao. Phong ca ca…anh ấy đâu rồi ạ?”
“Nha đầu em, hiện tại có chồng liền quên anh cả đúng không!” Hạo Hiên liếc nhìn người đằng sau mình, sau đó vẻ mặt ai oán nói với em gái.
Diễm Tinh mỉm cười không nói gì.
“Được rồi, thấy em không sao là tốt rồi. Hai người nói chuyện đi, tôi đi ra ngoài.” Hạo Hiên véo má cô một cái, trong giọng có chút chua chua. Em gái anh hiện tại tâm đang đặt trên người khác mất rồi. Sau đó Hạo Hiên bất đắc dĩ đi ra bên ngoài.
Diễm Tinh nhìn Tần Phong, cô miễn cưỡng nở một nụ cười. Cô cũng đoán trước được khi thấy cô tỉnh Tần Phong sẽ có biểu cảm như thế nào rồi. Hiện tại nhìn nét mặt đang cố kiềm nén lửa giận của hắn, Diễm Tinh chỉ có thể cười ngọt, ra vẻ đáng thương nói: “Em đang mệt, anh còn bày ra vẻ mặt đó cho em xem. Là muốn em mệt hơn sao?”
“Em còn dám nói!” Tần Phong gằn giọng.
“Hiên, cậu ra ngoài này, không sợ em gái cậu gặp chuyện à?” Capo Sở Tiêu liếc Hạo Hiên vừa mới xuống tầng, trêu chọc nói.
“Hả?” Hạo Hiên mờ mịt không hiểu Capo Sở Tiêu là có ý gì. Em gái sao lại gặp chuyện.
“Cậu nghĩ với tính cách của Phong, em gái cậu sẽ toàn vẹn trở ra khỏi phòng chứ?” Kỷ Dạ Hàn nâng môi, đơn giản giải thích với Hạo Hiên.
Lúc này Hạo Hiên mới nhận ra. A Tinh tự tiện làm loạn chạy sang đây, còn ngã bệnh, là không biết tự chăm sóc bản thân… Nhưng sau đó Hạo Hiên khôi phục lại vẻ mặt bình thường, anh ngồi xuống ghế, rót một ly rượu vang bình tĩnh nhấp một ngụm mới thản nhiên nói: “Tôi tin em gái tôi thuần phục được cậu ta!”
“Được, cậu lợi hại.” Capo Sở Tiêu giơ một ngón cái cho Hạo Hiên.
“Cậu dạo này không thấy đi cùng mấy em kia nữa nhỉ, đổi khẩu vị?” Diệp Vô Song nhìn bộ mặt cợt nhả của Capo Sở Tiêu nhíu mày nói.
“Tôi hiện tại quy y cửa phật!” Capo Sở Tiêu nghe vậy, liếc Diệp Vô Song một cái rồi hùng hồn nói. Mà hắn vừa dứt lời thì bị một lượng rượu vang phun vào người.
“Phụt. Cậu quy y cửa phật? Hahaha.” Hạo Hiên rất không khách khí cười lớn. Mà vẻ mặt Diệp Vô Song cùng Kỷ Dạ Hàn nhìn Capo Sở Tiêu đầy quái dị. Giống như không tin đây là người mà họ quen biết.
Bầu không khí nơi phòng khách khá tốt nhưng trong căn phòng nào đó thì không được tốt như vậy. Diễm Tinh bị Tần Phong vây dưới thân, ánh mắt hắn nhìn cô như muốn đục ra một lỗ trên người cô. Khiến Diễm Tinh không tự chủ được rùng mình một cái.
“Nói em ở nhà chờ anh. Vì sao lại chạy loạn!” Tần Phong tức đến nghiến răng, nhưng căn bản không thể động thủ được với cô chỉ có thể dùng phương thức này cho cô thấy hắn đang tức giận.
Diễm Tinh ôm lấy tay Tần Phong, làm nũng nói: “Em lo cho anh~”
“Phong…anh đừng giận nữa mà.” Diễm Tinh ngước mắt lên nhìn hắn, trông cô lúc này vô cùng đáng thương. Đôi mắt trong veo hiện lên tầng hơi nước mỏng.
“Em…” Diễm Tinh còn chưa nói xong cánh tay đang ôm Tần Phong bị động, cô nhíu mày hít vào một ngụm khí lạnh.
“Sao vậy? Em làm sao?” Tần Phong thấy cô như thế tức giận gì cũng bay hết, vội vã nâng Diễm Tinh lên hỏi.
“Em cũng không biết.” Cô mơ hồ lắc đầu. Đây là có ai nhân lúc cô hôn mê liền đánh cô à? Đến lúc tay áo được Tần Phong kéo lên lộ ra một mảng xanh tím trên làn da trắng nõn của cô Diễm Tinh mới hoàn hồn. À, suýt thì cô quên mất vụ này. Đây là do cô hôm qua ngủ trong phòng làm việc, ngủ quên rồi gặp ác mộng. Bị ác mộng làm tỉnh, cô cũng chưa kịp nhận thức hoàn cảnh xung quanh mình nên bất cẩn bị ngã, tay cũng đập vào thành bàn.
Có điều Tần Phong vốn không biết tới còn phát sinh chuyện này. Hắn lại cho rằng Tiểu Mỹ và Devil không bảo vệ tốt cho cô, khiến cô bị thương.
“Họ bảo hộ em cái kiểu gì vậy?”
Nghe Tần Phong nói Diễm Tinh liền lập tức lắc đầu: “Không, cái này là do em bất cẩn. Tại em ngủ dậy không để ý nên… Không liên quan tới họ. Còn nữa, việc tới đây là do em uy hiếp, cho nên Tiểu Mỹ và Devil mới bất đắc dĩ phải chiều theo ý em. Anh đừng phạt họ.” Vẻ mặt cô hối lỗi nói.
Nhìn cơ mặt Tần Phong vẫn không dãn ra, Diễm Tinh vòng tay qua cổ hắn, môi cô áp vào đôi môi lạnh lẽo của Tần Phong. Ngay lập tức đôi môi của Diễm Tinh bị Tần Phong cắn lấy. Hắn như dã thú gặm lấy môi cô, giống như muốn thông qua hình thức này trừng phạt cô vì cô không nghe lời. Lúc sau Tần Phong mới buông cô gái sắp hết dưỡng khí trong lòng mình ra, thuận thế đè cô dưới giường. Nhưng e ngại cô bị thương lại ốm nên sức nặng trên người hắn hoàn toàn không ảnh hưởng tới Diễm Tinh một chút nào.
Tần Phong đặt trán mình lên trán cô, thanh âm khàn kh"àn lại bất đắc dĩ nói: “Em cứ như vậy, nói anh làm sao có thể yên tâm để em một mình được đây.”
::
Diễm Tinh chớp mắt, vẻ mặt vô tội nhưng cô không nói gì. Xem ra về sau e rằng Tần Phong sẽ còn dính cô hơn nữa.
"
Đúng như Diễm Tinh dự đoán. Sau khi cô xuống được giường, Tần Phong thật sự một tấc cũng không rời khỏi người cô. Nếu không phải hình thể không cho phép, Diễm Tinh thật sự cho rằng hắn sẽ giống con gấu Koala bám lấy người cô. Mà cảnh tượng này không chỉ khiến Diễm Tinh bất lực mà ba người nào đó cũng cảm thấy chướng mắt không kém.
“A Tinh, em không nói cậu ấy tách khỏi em một chút được à?” Hạo Hiên ghé sát vào Diễm Tinh thì thầm, mắt còn không quên liếc người đang ngồi bên cạnh cô.
Diễm Tinh nở một nụ cười bất đắc dĩ với anh mình, nhỏ giọng nói lại: “Nếu em nói được, anh nghĩ anh còn phải cần tới nói với em hay sao?”
Hạo Hiên thở dài lắc đầu. Còn Diệp Vô Song, Kỷ Dạ Hàn và Capo Sở Tiêu đã sớm chướng mắt, nên họ đi ra ngoài tập luyện rồi.
Diễm Tinh không thể làm gì khác ngoài để mặc Tần Phong bám mình. Cô không phải chưa từng đề cập tới việc hắn thích dính lấy cô, nhưng mỗi lần như vậy Tần Phong lại giở trò vô lại. Nói rằng nếu cô còn nói, hắn sẽ tiếp tục công việc dang dở hôm cô trêu chọc hắn.
Tại Mã gia.
Hôm nay gia đình Diệu An có khách, chính là vị chị họ của Diệu An, Mã Diệu Linh. Sau 2 lần bị Diễm Tinh trừng phạt ngày bé, một là chuyện ném sâu hai là việc bị Diễm Tinh đẩy xuống hồ bơi thì Mã Diệu Linh thành thật hơn rất nhiều. Cũng không tìm Diệu An gây sự nữa mà còn hết sức lấy lòng Diệu An. Ngày xảy ra vụ việc đó, thật ra Tần Phong có gửi cho bọn họ một lời đe dọa, cho nên cha mẹ của Mã Diệu Linh căn bản không thể làm lớn lên. Mà ngược lại, họ đối với Diệu An rất khách khí.
Diệu An cũng không phải người cắn chặt không buông. Cô vẫn sẽ nói chuyện khách khí với họ.
Hôm nay sau khi ăn uống xong xuôi, Mã Diệu Linh liền lôi Diệu An đi nói chuyện.
“An An, trong lòng chị đang rất buồn. Chị không có ai để tâm sự cả, chỉ có mỗi em.” Mã Diệu Linh chán nản nói. Cô ta cầm cốc rượu, nhấp một ngụm.
Diệu An không nói gì chỉ khẽ gật đầu.
“An An, chúng ta từ bé không thân. Còn xảy ra chút xích mích. Nhưng không hiểu sao khi nói chuyện với em chị lại cảm thấy thật thoải mái.” Mã Diệu Linh cười nói, một hơi uống hết ly rượu, lúc buông ly trong mắt cô ta đã nhiễm một tầng hơi nước.
“An An, chị yêu một người đàn ông. Chị thật sự yêu anh ấy, nhưng anh ấy lại chỉ chú ý tới bạn thân của chị.” Mã Diệu Linh cười chua chát nói. Nước mắt cô ta cũng chảy dọc xuống gương mặt thanh tú.
Nghe tới đây, tay cầm ly rượu của Diệu An hơi cứng lại, nhưng sau đó cô lại cầm ly rượu đó lên nhấp một ngụm, không nói gì.
Mã Diệu Linh dường như cũng biết cô sẽ không nói gì, vừa uống vừa nói tiếp: “Chị với cậu ấy là bạn. Nhưng nếu như cùng xuất hiện với cô ấy, mọi người chỉ mãi nhìn tới cậu ấy. Ngay cả người đàn ông mà chị thích, cũng chỉ hướng tới cậu ấy.”
Mã Diệu Linh vừa khóc vừa cười: “Chị thật sự không ghét cậu ấy, cũng không giận cậu ấy. Nhưng…chị cũng không biết nên đối diện với cậu ấy ra sao. Cậu ấy thật rất tốt với chị, chị không muốn khiến cậu ấy thương tổn. Nhưng gần đây, chị hình như không làm được nữa. Nhìn cậu ấy cùng với người đàn ông đó, chị thật sự đau lòng. Vì sao chứ, vì sao chị cái gì cũng không thua kém nhưng mọi người lại chỉ nhìn cậu ấy? Chị không biết nên đối mặt với cậu ấy thế nào đây!”
“Dù sao người đàn ông đó cũng không thích chị. Chị còn muốn mất luôn bạn hay sao?” Diệu An cười nhạt, trong mắt dâng lên nỗi cô đơn cùng mệt mỏi.
"Nhiều lúc chị nghĩ, nếu chị cùng cậu ấy không phải là bạn vậy có phải mọi người cũng sẽ chú ý tới chị không. " Mã Diệu Linh cười nhẹ.
Diệu An ngồi bên cạnh, ánh mắt cô nhìn vào ly rượu, không ai biết được cô đang nghĩ gì.