Mục lục
Trùng Sinh: Hào Môn Đại Tiểu Thư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nói xong hắn thản nhiên đi vào bên trong, bước chân vẫn vững vàng, không giống như một thời bị thương chút nào.

"Phong, lâu lắm rồi mới thấy cậu bị thương đấy!" Ở bên trong Capo Sở Tiêu đi ra, nhìn vết thương của Tần Phong khinh khỉnh nói.

"Chuyện của cậu tôi giải quyết hộ, hiện tại tự mình làm đi. Nếu còn không làm được, cẩn thận tôi chiếm luôn tổ chức của cậu." Tần Phong lạnh nhạt nhìn hắn một cái rồi tiếp tục đi vào bên trong.

Capo Sở Tiêu liếc Tần Phong xì một tiếng rồi đi theo vào bên trong. Bên trong đó là một phòng khách lớn, ánh đèn tong màu vàng cam. Cả căn phòng này đều toát lên mùi tiền. Đồ vật ít giá trị nhất trong đó cũng có con số khoảng 20000 USD.

Kỷ Dạ Hàn và Diệp Vô Song ngồi trong phòng, nghe được tiếng bước chân bên ngoài thì ngẩng mặt lên, ánh mắt có phần không thể tin. Diệp Vô Song nhướng mày nói: "Phong, vụ này là vụ nhỏ. Cậu không những tự đi lại còn bị thương. Có phải lâu không động đến mấy việc này khiến cho phản xạ cùng sự nhạy bén của cậu bay hết rồi?"

Tần Phong không nói gì chỉ ngồi xuống ghế sofa. Chưa đầy một phút sau một người mặc áo blouse trắng có mặt, trên tay còn cầm theo hộp đựng dụng cụ y tế. Người đàn ông đó không nhìn nhiều cũng không lên tiếng, chỉ bước đến trước mặt Tần Phong, bắt đầu xử lý vết thương cho hắn.

Áo được vén lên, để lộ ra cơ bụng săn chắc không chút mỡ thừa. Nhưng vết thương dài còn đang hơi rỉ máu khiến cho người khác cảm thấy thật nhức mắt.

Capo Sở Tiêu nhìn vết thương kia, vẻ mặt quái dị, lúc sau mới nói: "Phong, đừng nói cậu cố tình để bản thân bị thương rồi lừa cô gái nhỏ nào đó nhé! Với bản lĩnh của cậu, bị thương đã là một việc khó, lại là vết thương dài và sâu như vậy...chỉ có thể là cậu cố tình thôi!"

Tần Phong nhướng mày nhìn Capo Sở Tiêu, khóe miệng hơi nhếch lên.

"F*ck, cậu thật sự làm vậy!" Capo Sở Tiêu nhịn không được chửi thề một tiếng.



Ngay cả Kỷ Dạ Hàn và Diệp Vô Song cũng bị biểu cảm của Tần Phong làm bất ngờ. Họ rất muốn gặp cô gái kia, người khiến Tần Phong phải làm đến mức này để thu hút sự chú ý của cô gái đó.

Tần Phong nhìn ba người bạn của mình nhàn nhạt lên tiếng: "Cô ấy là người duy nhất trên đời này có thể giết chết tôi mà tôi không phản kháng."

Capo Sở Tiêu đánh rơi cái ly đang cầm trên tay xuống dưới đất. Nhìn Tần Phong giống như người điên.

Tần Phong không quan tâm đến biểu cảm của họ, hắn đứng lên đi vào phòng mình, trước khi đi còn bỏ lại một câu: "Cho nên các cậu tốt nhất đừng đánh chủ ý gì trên người cô ấy."

"Hàn, Vô Song người này...thật sự là Phong à?" Capo Sở Tiểu nhìn theo phía Tần Phong vừa rời đi không chớp mắt hỏi.

Kỷ Dạ Hàn và Diệp Vô Song đồng thời nhìn về phía đó. Lúc sau Diệp Vô Song mới lên tiếng: "Vẫn là cậu ấy. Không quan tâm đến bản thân mình như vậy xác thực là Tần Phong. Chỉ không ngờ cậu ấy lại để ý cô gái đó như vậy. Còn có thể dùng phương thức này cảnh cáo chúng ta không được động vào một sợi tóc của cô ấy."

"Không biết là thần thánh phương nào mà có thể khiến Tần lão đại đến cả tính mạng cũng đem dâng lên như vậy." Kỷ Dạ Hàn ngả người về đằng sau, ánh mắt trở về trạng thái lạnh nhạt không chút ánh sáng bình tĩnh nói. Phong đây là muốn nhắc nhở họ phân lượng của cô gái đó trong lòng hắn. Hắn xem cô như bảo bối vậy thì những người khác cũng không được phép khinh thường cô ấy. Không thể không nói Phong quá hiểu bọn họ. Nếu họ biết bên cạnh Phong có một cô gái có thể ngáng chân hắn thì họ sẽ ra tay. Vì vậy Phong đi trước một bước, lần bị thương này vừa là để chiếm được sự thương cảm của cô gái đó vừa là để cảnh cáo bọn họ tốt nhất đừng động đến cô gái mà Tần Phong để ý. Nếu không hắn sẽ không niệm tình mà tha cho.

Ngày hôm sau là ngày cuộc đấu thầu mảnh đất đó diễn ra. Tất cả những gia tộc có mặt nơi đây đều mang lên phương án tốt nhất của mình. Diễm Tinh không vào được bên trong xem, chỉ có thể vừa đi học vừa chờ tin tức. Kiếp trước khi có bà Rishima tương trợ, dự án này thuộc về Triệu thị. Kiếp này vẫn là bà ấy, vậy chắc hẳn cũng sẽ không xảy ra sai sót gì đâu nhỉ. Diễm Tinh dù có biết trước một chút tình hình nhưng vẫn không tránh khỏi hồi hộp.

Đến khi Hạo Hiên gọi điện đến nói rằng chúng ta đã thuận lợi đấu thầu được mảnh đất đó thì cả người Diễm Tinh mới thả lỏng. Tâm trạng cũng tốt lên rất nhiều.

Diệu An ở bên cạnh nghe thấy vậy, vui mừng nhìn Diễm Tinh nói: "Triệu thị giành được rồi. Chúc mừng cậu nha A Tinh, bận mấy tháng trời cuối cùng cũng đã thành công."

"Cảm ơn cậu An An. Thành công rồi, vậy sắp tới e là cha và các anh trai của tớ cùng Mã thị và Giản thị sẽ lại có một phen vất vả đây." Diễm Tinh cười với Diệu An, đôi mắt long lanh phát sáng.

"Như vậy e là chúng ta sắp được ăn tiền rồi đây. Kiểu gì cha mẹ cũng sẽ mở một bữa tiệc lớn chúc mừng." Diệu An cười vui nói. Lâu rồi ba nhà mới hợp tác, lại đúng trong dịp này, không ăn mừng thì thật là phí.

Diễm Tinh cười nhẹ gật đầu. Đi thêm mấy bước, từ đằng xa, một bóng người đi đến trước mặt Diễm Tinh và Diệu An. Theo bản năng, Diệu An đi lên hơi nghiêng người chắn trước Diễm Tinh một chút, giọng nói lễ phép nhưng xa cách: "Thầy Lưu!"

Diễm Tinh thấy động tác này của bạn mình, trong lòng bất đắc dĩ cũng chào hỏi người trước mặt: "Thầy Lưu."

Diệu An ngay từ đầu không hiểu sao đã không thể ưa nổi Lưu Hạo. Dạo gần đây Lưu Hạo lại thường xuyên xuất hiện trước mặt A Tinh khiến cô thật sự không thích. Cảm giác giống như anh ta đang cố tình tiếp cận A Tinh vậy. Cho nên dần dần Diệu An tự sinh ra phản ứng. Mỗi khi ở trường đều dính chặt lấy Diễm Tinh. Chỉ cần thấy Lưu Hạo tiến đến sẽ đem nửa người Diễm Tinh ra đằng sau mình mà che chở. Diễm Tinh lại không thể nói kế hoạch của mình cho Diệu An biết, cô căn bản là không biết nên giải thích chuyện này thế nào. Vì vậy đành dở khóc dở cười để yên như vậy. Có điều thế cũng tốt, cô vốn không muốn ở chung với Lưu Hạo.



Lưu Hạo gật đầu trước lời chào của hai cô gái. Tầm mắt của hắn lại dừng nguyên ở cô gái nhỏ đang nở nụ cười đằng kia, trong lòng có chút ngứa ngáy. Nhưng phải đem cảm xúc của mình kiềm lại, ôn nhu nói: "A Tinh, thứ hai này thầy thày có chút việc trên trường, giờ học của em họ em có thể sẽ bị chậm nửa tiếng. Em giúp thầy nói với mẹ và em ấy nhé, thầy không muốn gọi điện làm phiền mẹ em."

Diễm Tinh mỉm cười gật đầu, nhu hòa nói: "Vâng ạ, em sẽ chuyển lời tới em ấy."

"Ừ, vậy thầy đi trước." Lưu Hạo không biết nói gì nữa chỉ gật đầu rồi tiếp tục đi. Đến khi không nhìn thấy Lưu Hạo nữa Diệu An mới nhìn theo bóng dáng hắn ta, hơi nhíu mày nói: "A Tinh, thầy ấy thật sự sẽ dạy thêm cho Tiểu Vũ à?"

Diễm Tinh gật đầu: "Đúng vậy."

"A Tinh, cậu tránh xa thầy ấy một chút. Tớ cứ có cảm giác thầy ấy có ý gì đó với cậu." Diệu An mày nhíu càng chặt hơn, cầm tay Diễm Tinh nói.

"Tớ biết rồi, khi thầy ấy đến dạy tớ sẽ chỉ ở trong phòng thôi, khóa cửa phòng nữa, cũng sẽ không tiếp xúc nhiều. Cậu yên tâm chưa." Diễm Tinh buồn cười nhìn Diệu An, nói mấy lời đảm bảo giúp bạn mình yên tâm.

"Vậy được." Diệu An thấy Diễm Tinh giống như không thích Lưu Hạo, mới thở ra một hơi. Yên tâm hơn chút gật đầu nói, rồi tiếp tục đi. Hai cô gái xinh đẹp đi dưới ánh nắng trò chuyện vui vẻ, thỉnh thoảng là tiếng cười đùa của thiếu nữ. Mấy nam sinh khác nhìn cảnh này mặt đều ửng đỏ, quả thật khung cảnh này thật đẹp.

Bênh viện Nhân Ái.

Mạn Nhu lúc này đang được hộ lý đẩy xuống sân hóng nắng. Khóe miệng cô gái cong lên, ánh mắt vẻ mặt đều cho người ta hiểu được hiện tại tâm trạng cô đang rất tốt.

"Tiểu thư, chúng ta dừng ở đây được không ạ?" Giọng nói nữ hộ lý đằng sau vang lên.

"Được rồi, chị có thể về phòng lấy giúp em cái điện thoại được không? Nãy em không mang theo." Mạn Nhu gật đầu tươi cười với nữ hộ lý đằng sau.

"Vâng ạ, vậy tiểu thư ở đây chờ tôi một chút, tôi xuống ngay." Nữ hộ lý đó cười nhẹ nói với Mạn Nhu. Lúc cô được phân tới đây chăm sóc vị tiểu thư này thì đã chuẩn bị sẵn tâm lý bị làm khó đủ điều cùng với tính tình tiểu thư thường hay gặp của những cậu ấm cô chiêu. Ai ngờ đâu vị tiểu thư này lại rất dễ nói chuyện. Bình thường cũng không hề làm khó cô, cho nên cô hộ lý đối với vị tiểu thư này cũng thật tâm đối đãi, tận tâm chăm sóc Mạn Nhu.

Mạn Nhu gật đầu, lại nhìn về phía xa kia cười nhẹ. Trong đầu bỗng nhiên xuất hiện một bóng hình. Khóe môi cô không tự chủ được cong thêm một phần.

"Nhu Nhi!" Mạn Nhu đang chìm đắm tỏng khung cảnh tuyệt đẹp thì một giọng nói vang lên quấy phá tâm trạng của cô. Mạn Nhu nghe tiếng gọi, khóe miệng vốn đang cười ngay lập tức cứng lại. Ánh mắt mềm mại thoải mái thay vào đó là cảnh giác cùng lạnh lẽo. Giọng nói này, cô sao quên cho được. Chưa đợi Mạn Nhu quay đầu lại, người đó đã đi đến trước mặt cô. Mạn Nhu ngước mắt lên nhìn người đàn ông đang chắn trước mình, trong ánh mắt không có chán ghét cũng chẳng có căm hận, chỉ thản nhiên nhìn anh ta như một người xa lạ.

"Thẩm thiếu hôm nay đưa vợ đến đây khám thai sao?" Mạn Nhu nhếch môi nói, ngữ điệu của cô kèm theo khinh miệt.



"Anh đến thăm em." Thẩm Tử Mặc nhìn người con gái từng được mình ôm trong lòng, hiện tại lại dùng ánh mắt như vậy nhìn mình, trong lòng không có mấy dễ chịu. Nhưng anh ta đè nén cảm giác không vui xuống, ngồi xổm trước mặt Mạn Nhu cười nói.

Mạn Nhu lạnh lùng nhìn anh ta nhàn nhạt nói: "Làm phiền Thẩm thiếu rồi. Tôi rất tốt, hiện tại thấy rồi vậy phiền Thẩm thiếu đi cho, đừng quấy rầy tâm trạng tốt của tôi."

Nụ cười trên mặt Thẩm Tử Mặc cứng đờ. Anh ta không nghĩ rằng Mạn Nhu lại trực tiếp đuổi người như vậy. Thẩm Tử Mặc thở dài một hơi: "Nhu Nhi..."

"Thẩm thiếu đừng gọi như vậy nữa, tôi cùng Thẩm thiếu không thân quen đến mức để có thể gọi tên thân mật của tôi." Mạn Nhu nghe được hai chữ Nhu Nhi ngay lập tức cắt lời Thẩn Tử Mặc, giọng cô lạnh thêm vài phần khi nghe tên mình từ miệng người này nói ra.

"Được rồi. Em không muốn thì anh không gọi. Anh chỉ đến đây thăm em, em không cần cảnh giác như vậy đâu." Thẩm Tử Mặc thở dài một hơi nói.

"Xin hỏi, thăm bệnh cũng là một phần mong muốn bệnh nhân mau chóng khỏi bệnh đúng không?" Mạn Nhu cười cười bình tĩnh nói.

"Đúng vậy." Thẩn Tử Mặc thấy cô chịu dịu giọng nói chuyện với mình, liền vui vẻ đáp lại.

"Vậy mời Thẩm thiếu đi cho." Mạn Nhu lên tiếng.

"Nhìn thấy Thẩm thiếu, tôi thật sự không khỏe nổi. Nếu Thẩm thiếu mong tôi khỏi bệnh, vậy mời tránh xa khỏi tầm mắt tôi." Mạn Nhu lạnh lùng nhìn Thẩm Tử Mặc. Ánh mắt đó khiến Thẩm Tử Mặc giật mình.

Lúc Thẩn Tử Mặc còn muốn nói thêm gì đó, một giọng nam khác từ phía đối diện vang lên cắt đứt lời của anh ta: "Nhu Nhi đã nói vậy rồi, Thẩm thiếu còn không biết xấu hổ muốn ở lại?" Giọng nói nam tính manh theo vẻ không kiên nhẫn cho thấy chủ nhân của nó hiện tại không mấy vui vẻ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK