Cô cùng Tần Phong cúi đầu chào với ông nội, ông ngoại bà ngoại và cha mẹ. Ngô Giai Ý nhìn con gái xinh đẹp đứng trước mặt mình hốc mắt lại đỏ lên.
“Con sẽ chăm sóc Tinh Nhi thật tốt.” Tần Phong gật đầu nhìn cha mẹ Triệu.
Triệu lão gia tiến lên cầm lấy tay cháu gái: “Triệu gia luôn là chỗ dựa vững chắc nhất của cháu.” Câu này lời ít ý nhiều, muốn nói với cô Triệu gia luôn đứng về phía cô. Cũng giống với ý cha Triệu, nếu cô gặp chuyện gì ở nhà chồng, có thể trở về Triệu gia bất cứ lúc nào. Trong lòng những người hôm nay tới đây đưa dâu cũng cảm thán Triệu gia đối với Triệu tiểu thư thật tốt.
“Dạ.” Diễm Tinh mỉm cười gật đầu.
Rồi Diễm Tinh được Tần Phong đưa ra khỏi cửa nhà. Quách Ngọc đứng một bên nhìn hai người tay trong tay, trong lòng dù hơi hụt hẫng nhưng không còn mấy ghen ghét.
Diễm Tinh nhìn một hàng dài xe đua đứng trước cửa nhà chính Triệu gia âm thầm nuốt nước bọt, rồi quay sang nhìn Tần Phong.
“Em thích không?” Tần Phong cười cười khi thấy cô gái nhỏ đang ngạc nhiên.
“Rất thích ạ. Có điều, thật nhiều.” Diễm Tinh gật đầu. Cô không ngờ Tần Phong lại đưa nhiều xe tới đây như vậy. Hàng người đứng bên ngoài thấy Diễm Tinh và Tần Phong đi ra lấy Jason và Devil làm chủ cúi đầu chào: “Thiếu gia, thiếu phu nhân!”
Diễm Tinh gật đầu với họ, sau đó cô quay về sau ôm mẹ và cha mình một cái thật chặt, nghẹn ngào nói: “Con gái sẽ thật hạnh phúc.”
“Ừ, cha mẹ tin con gái nhất định hạnh phúc.” Triệu Chính vỗ lưng con gái, sống mũi hơi cay cười cười. Rồi nhìn Tần Phong cẩn thận che chở con gái của mình lên xe. Nhìn động tác này ông cũng biết Tần Phong thật sự yêu thương con gái của ông.
Hàng xe sang trọng lăn bánh, địa điểm hướng đến chính là khách sạn lớn nhất thành phố này, 1 trong những sản nghiệp riêng của Tần Phong, nơi tổ chức hôn lễ thế kỉ của Tần thiếu và Triệu tiểu thư. Khách mời hầu như đều đã đến, người làm ra vào tấp nập. Khung cảnh nới đây vô cùng tráng lệ, nhưng lại không quá phô trương. Có thể thấy được người chuẩn bị đã dụng tâm nhiều đến thế nào.
Hôm nay là ngày trọng đại của thiếu gia Tần gia. Vì vậy cho nên, toàn bộ người của Tần thị đều được mời đến đây tham dự lễ cưới. Quy mô vô cùng hoành tráng. Khách sạn hàng đầu cả nước có tổng cộng 89 tầng, mỗi tầng đều được trang trí rất đẹp tiếp đón khách khứa. Số tiền bỏ ra không hề nhỏ chút nào, nhưng Tần thiếu là ai chứ. Số tiền này với hắn không là gì cả, quan trọng là có thể khiến cho vợ mình vui vẻ.
Đến khi khách khứa bên trong hội trường đã ổn định vị trí thì tiếng nói của MC vang lên: “Cảm ơn các vị đã đến tham dự hôn lễ của Tần thiếu và Triệu tiểu thư. Giờ lành đã tới, cũng không để mọi người chờ đợi ngắm nhìn dung nhan cô dâu chú rể lâu hơn nữa. Xin mời chú rể của chúng ta bước vào lễ đường.”
Lúc này cửa hội trường được mở ra, thân hình người đàn ông săn chắc, soái khí xuất hiện trước tầm mắt mọi người. Trên người của hắn mặc bộ vest màu trắng khác hẳn với hình tượng thường ngày của hắn. Bình thường hắn mặc đồ tối màu, ánh mắt sắc bén luôn ẩn hiện sát khí. Khiến cho mọi người không dám tới gần. Hiện tại hắn mặc bộ vest trắng, trên môi ẩn hiện ý cười, sát khí trên người hầu như không có. Khiến cho mọi người cảm thấy dễ gần hơn rất nhiều, cũng tự nói trong lòng rằng không ngờ có một ngày họ có thể nhìn thấy vẻ mặt dịu dàng này của Tần thiếu. Hắn dáng vẻ bình thản đi đến vị trí của mình ở cuối con đường, nhưng vui mừng trong ánh mắt lại không thể nào che giấu được.
Đợi khi Tần Phong đã đứng vào vị trí, MC lại lên tiếng: “Hiện giờ xin mời cô dâu cùng cha mình tiến vào lễ đường ạ.”
Cánh cửa hội trường lần nữa được mở ra. Một khung cảnh xinh đẹp lọt vào trong mắt Diễm Tinh. Và một bóng dáng yêu kiều xinh đẹp trong chiếc váy cưới màu trắng tinh khôi xuất hiện trước mặt mọi người.
Diễm Tinh bị khung cảnh nơi đây làm cho choáng ngợp. Khung cảnh bên trong hội trường lấy màu tím làm chủ đạo, dọc đường đi có hàng ngàn đóa hoa Linh Lan hơi ánh xanh lam và màu hồng. Khung cảnh rất lãng mạn, ấm cúng và xinh đẹp. Và khách quan khi nhìn thấy cô dâu xuất hiện, không khỏi ngẩn ngơ trước vẻ đẹp của cô. Bảo sao cô gái này có thể nắm được tâm của Tần thiếu. Hai từ tuyệt mỹ cũng chưa đủ để lột tả hết vẻ đẹp của cô gái này.
“Con gái, Phong Nhi đã đặt rất nhiều tâm huyết vào đây. Chủ yếu là muốn khiến con vui vẻ.” Lúc này, bên cạnh Diễm Tinh, giọng của cha Triệu vang lên.
Diễm Tinh nghe vậy đầu hơi cúi, trên môi nở cười một nụ cười hạnh phúc.
“Để cha đưa con đi đến chỗ của chồng con.” Triệu Chính nhìn con gái e lệ như vậy cũng bật cười giơ tay ra nói với con gái nhỏ.
Diễm Tinh quay sang nhìn cha mình môi vẫn chưa dứt nụ cười: “Vâng ạ.” Rồi cô đặt tay mình trong bàn tay ấm áp của cha. Cô nhìn về phía xa kia, thấy bóng dáng người đàn ông trong lòng mình, nhoẻn miệng cười, trong tiếng nhạc, được cha dắt tay đi từng bước tới nơi người đàn ông của mình.
Đoạn đường này nhìn có vẻ ngắn, nhưng lại thực dài. Trong đầu Diễm Tinh lướt qua những ký ức của kiếp trước và cả kiếp này. Phải qua hai kiếp…cô mới tìm được hạnh phúc chân chính của mình. Ánh mắt cô nhìn Tần Phong lại thêm một phần dịu dàng và tình ý.
Chẳng mấy chốc đã tới gần Tần Phong. Cha Triệu cầm tay con gái thật chặt rồi mới đem tay cô đặt vào tay Tần Phong, trước khi xuống bên dưới ông vỗ vai Tần Phong: “Cha giao con gái bảo bối cho con. Hãy nhớ giao ước của chúng ta. Đừng để cha có cơ hội đem con bé trở về Triệu gia. Vì nếu như vậy, con sẽ vĩnh viễn không thể có lại được viên ngọc quý của Triệu gia nữa đâu.”
“Con nhất định sẽ không để ngày đó xảy ra.” Tần Phong nhìn cha Triệu kiên định nói, bàn tay nắm chặt lấy tay Diễm Tinh.
“Tốt lắm.” Triệu Chính lúc này mới gật đầu hài lòng đi xuống bên dưới.
Diễm Tinh và Tần Phong đều hoàn thành lời thề của mình và trao nhẫn cưới. Đôi nhẫn cưới được làm theo ý của Diễm Tinh, cũng là do cô thiết kế với nhiều cụm kim cương nhỏ và viên kim cương sapphire ở giữa. Sau đó cô nghe được lời hô của mọi người, hai má Diễm Tinh ửng đỏ, ngước đôi mắt đen láy lên nhìn Tần Phong.
“Cảm ơn em, Tinh Nhi. Cảm ơn vì em đã chấp nhận bước vào cuộc sống tăm tối của anh, giúp anh thắp sáng nó. Anh còn nợ em một lời cầu hôn, bây giờ anh lấy hôn lễ và dưới sự chứng kiến của mọi người nơi đây bù lại cho em. Tinh Nhi, em có nguyện ý lấy anh không?” Tần Phong mỉm cười, tiến sát tới Diễm Tinh, dùng giọng nói chỉ có cô và hắn nghe được.
“Nếu em không nguyện ý, vậy anh sẽ tính thế nào?” Diễm Tinh mỉm cười, vẫn không quên trêu chọc hắn.
“Vậy thì chỉ có thế đem em về Trừng Viên, ngày đêm trông trừng, không để em đi đâu hết, vì…anh không có ý định buông tha cho em. Tinh Nhi, đời này em không thoát khỏi anh được đâu!”
Nghe những lời lẽ bá đạo này của Tần Phong, Diễm Tinh phì cười: “Vậy em chỉ có thể chấp thuận làm Tần thiếu phu nhân của anh mà thôi!”
Diễm Tinh vừa dứt lời eo nhỏ đã bị Tần Phong ôm lấy, hắn cúi người trao cho cô nụ hôn ngọt ngào trong tiếng vỗ tay và hưng phấn của những vị khách bên dưới. Tần Huy nhìn cảnh tượng này, trong lòng cũng nhẹ nhõm hơn phần nào. Cũng may rằng, đứa con trai này của ông đã tìm được người nó muốn bảo vệ cả đời này. Và đã tìm được người muốn ở bên cạnh Phong Nhi cả đời này.
Lâm lão gia thấy cháu trai của mình được hạnh phúc, đôi mắt hiện lên vui vẻ cùng nhẹ nhõm. Lan Nhi, con nhìn xem, hiện tại Phong Nhi đã trưởng thành, cũng tìm được người con gái nó muốn chung sống cả đời. Con có thể yên tâm được rồi. Một giọt nước mắt lăn trên khuôn mặt của ông.
Ở bên dưới, có hai anh mắt vẫn nhìn chăm chú lên phía trên kia. Cả hai ánh mắt đều mang theo tiếc nuối nhưng nhiều hơn hết là thật tâm chúc phúc cho đôi vợ chồng trẻ bên trên. Bùi Việt bật cười. Là do anh chậm một bước, hiện tại không thể quay lại được. Chỉ có thể dõi theo cô từ phía xa, âm thầm ủng hộ cô.
Hôn lễ này thật khiến cho cả giới thượng lưu mở rộng tầm mắt. Không chỉ về độ xa hoa của nó mà còn vì tình cảm của hai nhân vật chính trong đó. Chẳng mấy chốc, trong giới thượng lưu đã truyền tai nhau về chuyện tình của cặp đôi này. Nhưng đó là chuyện sau khi tiệc cưới này diễn ra.
Quay trở lại với hiện tại, lễ cưới này rất lớn, vì vậy không làm theo quy mô bàn ăn thông thường mà là buffet tự chọn. Diệu An cùng Capo Sở Tiêu với thân phận phù dâu và phù rể liền đi cùng Diễm Tinh và Tần Phong giúp họ đỡ rượu. Lúc này Diễm Tinh cũng đã thay một bộ trang phục khác, đơn giản và dễ di chuyển hơn.
Có điều lần này họ không cần di chuyển nhiều, vì có rất nhiều người tự lại đây chúc mừng. Dù sao cũng là hai gia tộc hàng đầu kết thông gia. Đã mạnh nay còn mạnh thêm, họ đương nhiên phải nhân cơ hội này lấy lòng một chút. Diễm Tinh vừa mới nói chuyện với một vị nữa xong quay sang Diệu An, thấy bộ dáng có chút không đúng của bạn mình thì nghĩ Diệu An mệt mỏi, cô quan tâm hỏi: “Cậu không thoải mái sao?”
“Không phải, chỉ là tớ mới chợt nghĩ ra cả cậu và cả Nhu Nhi đều đã thành thân. Về sau nếu tớ có gả đi, vậy cậu và Nhu Nhi sẽ không làm phù dâu của tớ đực nữa. Vậy tính ra không phải…tớ thiệt rồi sao?” Diệu An mím môi, có hơi ấm ức nhìn Diễm Tinh. Cô không ngờ được hai cô bạn mình lại nhanh chóng kết hôn như vậy.
Da đầu Diễm Tinh giật giật nhưng miệng lại cười tươi dụ dỗ Diệu An: “Vậy nếu cậu cưới, bọn tớ chắc chắn sẽ chuẩn bị quà cưới gấp hai lần để đền bù cho cậu, có được không?”
Nghe đến đây, vả mặt tràn đầy ấm ức của Diệu An bay sạch cười tủm tỉm nói: “Được nha, cậu nói lời giữ lời đó, không thể nuốt lời.”
Xong rồi, bị An An lừa vào bẫy rồi. Trong lòng Diễm Tinh thở dài nhưng không thể không gật đầu đảm bảo với Diệu An.
Mà Capo Sở Tiêu bên này dù cùng Tần Phong tiếp rượu nhưng ánh mắt vẫn liếc sang phía Diệu An. Diễm Tinh sao không thể nhận ra ánh mắt của Capo Sở Tiêu. Thấy như vậy cô thầm cười trong lòng. Nhưng với lịch sử tình trường của Capo ca, theo đuổi An An hẳn là một việc khó đó. Đến ngay cả cô cũng không thể quá tin vào tình cảm này của Capo ca nữa là.
Sau khi đã chào hỏi khách khứa xong, Diễm Tinh được đưa vào phòng tân hôn trên tầng cao nhất của tòa nhà này. Tầng cao nhất của tòa nhà, tầng 89 có một điểm rất đặc biệt, đó là nó chỉ có một phòng duy nhất mà thôi.
Vừa mở cửa bước vào, ba cô gái đi cùng cô không khỏi cảm thán: “Thật đẹp.”
“A Tinh, Phong ca thật sự đã dành hết sủng ái cho cô rồi.” Cẩm Trúc nhìn căn phòng một lượt, không khỏi ngưỡng mộ nói. Làm gì như ai kia, rõ ràng thích cô mà cũng không nói, đáng ghét!
Diệu An và Mạn Nhu dù không nói, nhưng thực chất cũng đồng ý lời này của Cẩm Trúc.
Ba cô gái cũng không ở lại đây quá lâu, nói với Diễm Tinh mấy câu xong liền rời đi. Diễm Tinh ngồi trên giường lớn nhìn xung quanh căn phòng một lượt cười nhẹ. Căn phòng có cửa kính lớn, có thể nhìn toàn bộ cảnh đẹp phồn hoa bên dưới, lại có thể ngắm nhìn những ngôi sao sáng trên bầu trời kia. Căn phòng lấy tông màu xám làm chủ đạo, cách bài trí và sắp xếp giống như theo sở thích của cô mà làm ra nên Cẩm Trúc mới nói câu nói kia.
Nãy dù cô nhấp môi rượu nhưng cũng có uống cộng thêm cô lăn lộn từ sáng sớm, trong người có chút mệt nên Diễm Tinh muốn ngâm mình một lát. Có điều Phong còn chưa lên, cô chưa thể cởi bỏ váy cưới ra được. Đúng lúc này cửa phòng lại được mở ra. Tần Phong từ bên ngoài bước vào, dáng người cao thẳng tắp tiến tới gần Diễm Tinh. Tim của cô cũng theo đó đập nhanh thêm một nhịp.
Tần Phong đi tới bên cạnh Diễm Tinh, ánh mắt hắn càng ngày càng nóng, giống như muốn thiêu luôn cô. Khiến Diễm Tinh nhịn không được, hơi lùi lại phía sau một chút. Chỉ là mới kịp cựa người thì cằm cô đã bị một bàn tay chế trụ, sau đó hơi thở ấm áp bao lấy Diễm Tinh. Nụ hôn này của Tần Phong mang theo hơi thở chiếm hữu tuyệt đối, bá đạo lại mạnh mẽ.
Đến khi Diễm Tinh gần hết hơi thở hắn mới chịu buông tha cho đôi môi của cô. Cô gái đôi mắt long lanh ngập nước vì hắn hôn mà có chút mê ly, thật sự không thể nào cưỡng lại được. Có điều hắn còn phải xuống dưới thêm một lúc nữa. Tay hắn vuốt ve đôi môi hơi sưng đỏ của Diễm Tinh cười nhẹ: “Tinh Nhi thật đẹp!”
Mi mắt Diễm Tinh run run, mãi lát sau cô mới hoàn hồn.
“Anh…không phải còn cần tiếp khách nữa sao?” Ngập ngừng hồi lâu, Diễm Tinh mới nói được một câu hoàn chỉnh.
“Anh lên nhìn em một chút rồi lại xuống. Em thay bộ váy này ra đi, đồ của em đều đã chuẩn bị trong phòng tắm rồi. Đồ ăn anh cũng nói người làm, sắp mang lên rồi.” Tần Phong nhéo mũi cô, sủng nịnh nói.
Diễm Tinh gật đầu, cô không dám nhìn vào đôi mắt nóng rực kia: “Em biết rồi, khách còn đang đợi anh bên dưới, anh xuống trước đi.”
“Đợi anh!” Tần Phong hôn lên trán cô một cái rồi mới quay người.
“Vâng.” Diễm Tinh lý nhí nói. Nhìn theo bóng lưng Tần Phong đến khi cánh cửa đóng lại mới rời tầm mắt. Hai má nóng đến lợi hại. Sao cô cảm thấy hôm nay Phong có chút khác thường, ánh mắt kia quá nóng rồi. Nhưng Diễm Tinh cũng không ngồi đó rối rắm quá lâu. Phong đã vào, cô cũng không cần mặc chiếc váy cưới này nữa. Đẹp thì đẹp đó nhưng có chút nặng và vướng víu.
Diễm Tinh đi vào phòng tắm thay bộ trang phục kia ra rồi đi ngâm bồn. Cả người bao quanh bởi làn nước ấm áp, cùng với hương sữa tắm thoang thoảng khiến Diễm Tinh dễ chịu hơn rất nhiều. Lại không biết được, chồng mình bên dưới đang trở thành tâm điểm chú ý của mọi người. Đơn giản là vì khi đi lên nhìn cô xong, mọi người thấy được khóe môi Tần Phong có dính dấu son đỏ.
Capo Sở Tiêu, Diệp Vô Song và Kỷ Dạ Hàn là ba người phát hiện ra đầu tiên. Capo Sở Tiêu còn cười nhạo Tần Phong: “Phong, cậu ở trên kia làm chuyện gì với em dâu vậy? Đến mức trên miệng vẫn còn lưu dấu vết. Haha.” Hắn còn không khách khí cười to.
Nhưng Tần Phong với vết son kia lại vô cùng bình tĩnh: “Cũng tốt. Tốt nhất là để nhiều người nhìn thấy. Như vậy tôi cũng có thể lên với Tinh Nhi sớm một chút.”
Vì vậy đúng theo mong muốn của Tần Phong. Mọi người nhìn thấy vết son kia, tự động ngại ngùng không ai ở lại nói chuyện với hắn quá lâu. Vợ chồng trẻ ân ái, nếu họ cứ tìm Tần Phong nói chuyện quá nhiều, sợ rằng qua ngày hôm nay họ sẽ gặp rắc rối đó.