Đêm không trăng, khe suối tĩnh lặng, chỉ thấy hai đạo hàn quang lóe lên, mũi nhọn lãnh lệ như đao bắn ra ở mắt Dung Như Nhi.
Người nọ tới gần, chỉ thấy mái tóc dài màu bạc còn chói mắt hơn ánh trăng, tròng mắt đỏ yêu dị hơn cả máu, lành lạnh tà mị, cao quý ưu nhã, giống như hoa Bỉ Ngạn trên Mạn Châu Sa, chính là nam nhân tôn quý nhất trên đời này – Thánh hoàng, cùng với bà hai người nhìn nhau.
Dung Như Nhi thâm sâu dừng lại nhìn nam nhân, trong mắt chớp động ánh sáng xa lạ, chợt, một nụ cười nhàn nhạt trèn ra trên khóe môi, hoa mắt như ánh sáng lưu niên (năm tháng), lại mang theo một sự khổ sở không nói lên lời.
Bốn mắt nhìn nhau, những ký ức xa xôi kia như dòng nước chảy ồ ạt, có ngọt ngào, có khổ sở, đã trải qua lắng đọng, chỉ còn lại cười khổ.
“Đã lâu không gặp, không ngờ ngươi một chút cũng không đổi!” Như phi yếu ớt mở miệng, ống tay áo trắng chậm rãi thu hồi, bàn tay như ngọc lẳng lặng nắm một chiếc chìa khóa hình dáng khuyên tai ngọc, ở trong ánh sáng lạnh lẽo của ánh trăng phát ra một tia sáng xanh.
Trong nháy mắt thấy chìa khóa khuyên tai ngọc, mắt Long Kỳ sáng lên, màu đỏ yêu dị cực kỳ chói mắt: “Không trách được như thế nào cũng không tìm được, thì ra là ở trong tay ngươi!”
Như phi yếu ớt cười một tiếng: “Khi rời khỏi ngươi, ta đã tính đến sẽ có ngày hôm nay, hiển nhiên muốn lưu lại một đường lui cho mình!”
Nam nhân đột nhiên hừ lạnh một tiếng, trong mắt nổi lên một tầng màu đỏ yêu dã, như muốn áp chế tức giận cùng hoài nghi gần như không cách nào che giấu, mơ hồ lại trở thành âm trầm quỷ quyệt: “Nhưng ngươi ngàn tính vạn tính, lại không tính được thua vào trong tay người tỷ tỷ ngươi yêu thương nhất!”
Vẻ mặt của Như phi bình tĩnh dị thường: “Ngươi chỉ nói đúng phân nửa, nếu như không có Thốn Tương tư của ta, ngươi và Dung Yên Nhi sẽ không thành công!”
Nam nhân đột nhiên nổi giận: “Là ngươi phản bội ta trước, kết quả thì như thế nào? Người nam nhân kia, không phải là vẫn không tin tưởng ngươi hay sao? Ngươi bỏ Khê Nhi, nhất quyết trở lại bên cạnh người nam nhân kia, chẳng những hắn không bảo vệ ngươi, ngược lại lại giúp ta một tay!”
Như phi yếu ớt cười một tiếng, đôi mắt tuyệt mỹ chậm rãi nheo lại, đáy mắt gợn sóng trong suốt: “Minh Nguyệt chưa từng cô phụ ta, ngươi giả trang hắn, mặc kệ giống như thế nào, đều không phải là hắn!”
“Ngươi…” Long Kỳ kinh hãi: “Ngươi biết?”
“Yêu một người, làm sao thật giả lại không phân biệt ra? Sợ ngươi tổn thương hắn, cho nên mới giả vờ theo ngươi. Ta hiểu rõ ngươi muốn cho ta hận hắn cả đời, lại càng không tiếc khiến Dung Yên Nhi dâm loạn cung đình, khiến cho người đời cho Minh Nguyệt là hôn quân hủ đế (hủ: thối nát), nhưng ngươi cuối cũng không nghĩ tới, cho tới khi chết, hắn cũng đem ngôi vi hoàng đế để lại cho Thánh Anh, bảo vệ giang sơn Mộ Dung!” Nữ nhân nói càng ngày càng bình thản, giống như là đang nói chuyện xưa của người khác, con ngươi ngọc bích không tỳ vết, ẩn giấu tia sang, tĩnh mịch như hồ nước, lặng nhìn phương xa.
Lửa giận trong đôi mắt Long Kỳ như thiêu đốt, yêu dị giống như thuốc phiện, cuồng phong dâng trào: “Vậy thì như thế nào, hiện tại, vương triều Mộ Dung đã ở trong túi bổn tôn, tâm huyết của Mộ Dung Minh Nguyệt vẫn sẽ bị thay đổi!”
“Ngươi sai lầm rồi, vương triều Mộ Dung sẽ vĩnh viễn đứng vững, cả đời này, ngươi đừng mơ tưởng có được nó!” Như phi yếu ớt mở miệng, dung nhan cười rạng rỡ một tiếng, hô hấp nhẹ nhàng.
“Như Nhi, ngươi cho rằng ta còn là Long Kỳ hai mươi năm trước nữa sao?” Long Kỳ ngẩng đầu cười ha ha, phía sau hắn, suối thiêng đột nhiên dâng lên, sóng lớn xô bờ.
“Bất luận đến khi nào, võ công của ngươi đều là do ta dạy dỗ. Hai mươi năm trước, ta đã nhìn thấu ngươi… ngươi cho rằng ta sẽ dốc túi truyền hết cho ngươi sao?” Nữ nhân nhẹ nhàng liên tục bước đi, đôi tay thoáng một cái, khuyên tai ngọc trong tay trong nháy mắt cùng người hợp làm một thể, ánh sáng màu xanh từ trong cơ thể nữ nhân nhẹ nhàng lộ ra.
“Ngạo Long Quyết?” Long Kỳ kinh hô một tiếng, không ngờ hắn tìm kiếm đã lâu, không quản mười hai năm tìm kiếm Ngạo Long Quyết, nhưng không hề có ở trong thiên cung của Thánh hoàng, thì ra là vẫn luôn ở trên người Dung Như Nhi!
“Không nghĩ tới sao? Ngươi càng không nghĩ tới là, thật ra thì Thánh hoàng các thế hệ chỉ là con rối, Thánh hoàng chân chính là một nữ tử. Bởi vì võ công trong Ngạo Long Quyết thuần âm, nam tử không cách nào tu luyện tới cực hạn, đây chính là nguyên nhân ngươi vẫn không thể thành tiên!” Như phi ánh mắt lạnh nhạt chậm rãi quét qua nam nhân: “Hiện tại, ngươi còn có tự tin vương triều Mộ Dung là của ngươi sao?”
Long Kỳ mắt sắc co rút lại, kinh hãi nhìn ánh sáng màu xanh tràn đầy trong cơ thể nữ nhân hồi lâu, đột nhiên như tia chớp biến mất bóng dáng.
Như phi đột nhiên tê liệt ngã xuống trên mặt đất, ánh sáng xanh trong cơ thể trong nháy mắt biến mất, sắc mặt cũng trắng bệch.
“Long Kỳ, quả nhiên ngươi nhát như chuột, như vậy, ngươi vĩnh viễn không phải là đối thủ của ta!” Như phi nói xong, khóe môi chậm rãi tràn ra máu đen.
※
Bên trong càn khôn điện, Như phi chậm rãi bước vào.
Mộ Dung Thánh Anh ngước mắt, nhìn nữ nhân, khóe môi mấp máy, một câu cũng không nói lên lời.
Nữ nhân ngưng cười giống như trăng, rốt cuộc chậm rãi vươn hai tay ra.
Nam nhân ngẩn ra, cuối cùng vẫn giống như hài tử, dùi đầu vào trong cái ôm của nữ tử.
Bàn tay nhỏ nhắn như ngọc nhẹ nhàng vỗ bả vai nam nhân, trên mặt tràn đầy từ ái.
Sau một khắc, hai người cũng bình tĩnh lại, Mộ Dung Thánh Anh cũng không kịp chờ đợi muốn hỏi vấn đền mình muốn hỏi nhất: “Mẫu phi, thực sự con là…”
Như phi nhẹ nhàng che lại một của hắn, ấm áp cười nói: “Ta có thể đảm bảo con là hoàng tử hoàng tôn của vương triều Mộ Dung!”
Mộ Dung Thánh Anh kêu một tiếng, càng thêm kinh ngạc: “Vậy lão vu bà…”
“Ả đang gạt con, chính xác mà nói, ả vẫn cho con là nhi tử của Long Kỳ, cho nên mới hành hạ con như vậy. Ả hận Long Kỳ, cũng hận mẫu phi, năm đó Long Kỳ ép ả đến đường cùng, còn ta đoạt ngôi vị của ả, Hộ Long điện vốn nên thuộc về ả!” Như phi chậm rãi giương mắt: “Phụ hoàng ngươi chưa từng hại mẫu phi, đều là do Long Kỳ giả trang hắn mà thôi!”
Mộ Dung Thánh Anh cả kinh không nói thành lời, càng cảm thấy tâm loạn như ma.
“Đang lo lắng cho Noãn Noãn sao?” Như phi nhìn hắn cười nhạt: “Con thật lòng yêu nàng sao?”
Mộ Dung Thánh Anh kiên quyết gật đầu một cái: “Noãn Noãn là nữ nhân duy nhất mà con muốn có được, chỉ là…”
Vừa nghĩ tới Noãn Noãn ở trong hoàn cảnh đó biết rõ chân tướng, Mộ Dung Thánh Anh liền cảm thấy hoảng hốt. Nàng nhất định sẽ không tha thứ cho hắn!
“Hai người các con thật là những đứa bé đáng thương, rõ ràng yêu nhau, nhưng hai người đều có khúc mắc, không ai dám tiến lên phía trước một bước!” Như phi yếu ớt thở dài.
Mộ Dung Thánh Anh sững sờ không dám tin nói: “Mẫu phi người nói cái gì?”
“Đi theo ta!” Như phi chậm rãi đứng dậy, tuyết trắng uốn lượn, hướng Phượng Tê cung.
Mở cửa phòng ra, thấy bên trong ngổn ngang chất đống những vật dụng không rõ, Mộ Dung Thánh Anh càng thêm nghi ngờ. Những vật này giống như cung nỏ, nhưng lại không giống, đầu tiễn giống như đã được đặc chế, đen nhánh, phát ra ánh sáng lạnh.
“Những thứ này đều là do Noãn Noãn ở nơi này không ngủ không nghỉ trong ba đêm gấp gáp chế tạo ra, nàng đoán Mộ Dung Thánh Ly sẽ động thủ vào ba ngày sau, cho nên một mặt không ngừng thí nghiệm phương thuốc, một mặt làm vũ khí!” Như phi nhẹ nhàng thở dài: “Nhưng khổ cho đứa nhỏ này rồi, cho rằng ta không nghe được, cho nên vừa làm vừa nói cho ta nghe chuyện xưa của nàng. Mặc dù không biết đó là một thế giới như thế nào, nhưng nhất định rất thần kỳ!”
Mộ Dung Thánh Anh tiến lên, tay chậm rãi lướt qua những cung nỏ kia.
“Có chúng, còn có ta giúp con, con nhất định có thể đánh bại được Mộ Dung Thánh Ly!” Như phi nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai Mộ Dung Thánh Anh: “Vô luận tương lai Noãn Noãn có bất kỳ quyết định gì, tối thiểu, con không thể để cho nàng thất vọng. Trong lòng nàng, con mới là Hoàng đế tốt của vương triều Mộ Dung!”
Mộ Dung Thánh Anh kiên định gật đầu một cái.
Ngày hôm sau, quân đội của Mộ Dung Thánh Anh bắt đầu phản kích, phá vòng vây, Trọng Lâu ở biên cảnh cũng có một lực lượng thần bí tập kích, nhanh chóng lui về quốc gia của mình, không dám xâm chiếm nữa.
Nửa tháng sau, quân đội của Mộ Dung Thánh Ly bị đánh bại, từ Đô thành một đường thối lui đến biên cảnh Trọng Lâu, mười mấy vạn người, chết thì chết, bị thương thì bị thương, phần lớn là đầu hàng.
Một tháng sau, đã là mùa xuân, cũng bởi vì đại chiến vừa mới kết thúc, vương triều Mộ Dung bao phủ một không khí vui mừng tốt lành, mọi người vừa dọn dẹp gia viên bị tàn phá, vừa vui mừng đón xuân, hi vọng sang năm sẽ càng ngày càng tốt.
Trong trấn nhỏ cách Đô Thành khoảng hai nghìn dặm, vừa mới trải qua một trận tuyết, rất nhiều đứa bé ở bên ngoài đánh gậy trượt tuyết, đốt pháo, xách đèn lồng, chơi rất vui vẻ.
Một thân khoác áo lông cáo màu trắng, Noãn Noãn hà hơi lên đôi bàn tay nhìn những đứa bé vui cười, trên mặt không khỏi toát ra nét hâm mộ. Thật ta thì bọn nhỏ vung sướng rất đơn giản, một thân quần áo mới, một chút đồ ăn ngon, ít pháo, đã khiến cho bọn chúng ở cái tuổi này có cảm giác tốt vô cùng.
“Long cô nương, mau vào đi thôi, bên ngoài lạnh lẽo, lão thái bà nấu sủi cảo, đã được bắc nồi ra rồi!” Âm thanh sang sảng của một nam nhân trung niên vang lên, ngay sau đó có một hái tử hơn 50 tuổi vén màn che đi ra, trên mặt mang ý cười, đứng ở trước mặt Noãn Noãn.
“Được, Lưu đại ca!” Noãn Noãn hà hơi khí nóng, quay lại gọi mấy đứa bé: “Đại Hổ Nhị Hổ, ăn sủi cảo nào!”
Hai đứa bé được nhắc đến hưng phấn đáp một tiếng, vội vàng chạy hướng Noãn Noãn, giơ đèn lồng trong tay, say mê cuồng nhiệt kêu: “Tỷ tỷ tỷ tỷ, đèn lồng của chúng ta đẹp nhất, pháo hoa Ultra-man* của tỷ tỷ thật là uy phong.”
*Ultra-man: ở đây là 奥特曼: áo đặc mạn phiên âm của Ultra-man: siêu nhân điện phong.
Lão Lưu nhìn đèn lồng trong tay đứa nhỏ, lập tức nói cảm tạ: “Long cô nương, người thật là phí tâm, chẳng những cho chúng ta chỗ ở, làm đồ chơi cho bọn nhỏ, thật không biết làm thế nào để cảm tạ người!”
Noãn Noãn nhẹ giọng cười cười: “Ta mới nên cảm tạ mọi người, là mọi người cho ta lần đầu tiên cảm nhận được không khí mừng năm mới!”
Lão Lưu không hiểu nhìn Noãn Noãn, Noãn Noãn lại một tay lôi kéo, kéo họ vào ăn sủi cảo.
“Lão già, mau vào nhà!” Màn che mở ra, một phụ nhân hiền lành phúc hậu gọi lão Lưu.
“Đã biết!” Lão Lưu vội vàng vào nhà. Cuộc chiến tranh này, hai đứa con trai của hắn đều đã chết trên chiến trường, chỉ để lại hai tôn tử. Đang khi bọn họ đang cùng đường, trời cao đã đưa tới một tiên nữ là Long cô nương.
Không bao lâu, trong gian nhà nhỏ đơn sơ truyền ra mùi thơm của sủi cảo, càng truyền ra tiếng cười của hai đứa bé.
Cách đó không xa, một bong dáng màu bạc lẳng lặng đứng nhìn, trên mặt của hắn đeo một mặt nạ hùng ưng màu vàng, bên cạnh hắn, còn có một nam tử áo đen anh khí bừng bừng.
“Hoàng huynh, thật sự không đi vào sao?” Mộ Dung Thánh Khuynh vội vàng mở miệng hỏi: “Chúng ta tìm lâu như vậy, cuối cùng cũng tìm được Noãn Noãn, huynh…”
“Nàng sống rất tốt, có lẽ không muốn găp ta!” Nam nhân yếu ớt mở miệng, xoay người, hướng nơi xa mà đi.
Bước sang năm mới rồi!