Trụ trì Tự Miếu sắp xếp phòng ở theo cấp bậc từng người.
Trong phòng, Noãn Noãn thong dong thưởng thức trà. Quế ma ma lo lắng đi tới đi lui.
“Nương nương, tối nay vô luận nương nương nghe thấy âm thanh gì cũng không được ra ngoài!” Quế ma ma đột nhiên quỳ gối trước mặt Noãn Noãn.
Noãn Noãn hơi sững sờ: “Có ý tứ gì?”
Quế ma ma quỳ xuống đất dập đầu: “Nô tỳ biết trong lòng nương nương đã không có Thánh Nguyên vương gia, nhưng nương nương được nô tỳ nhìn từ nhỏ mà lớn lên. Mặc kệ nô tỳ là người của ai, cũng sẽ không tổn thương nương nương, chỉ muốn nương nương được vui vẻ, hạnh phúc. Nô tỳ thừa nhận, việc làm trước kia của nô tỳ là hy vọng nương nương và Thánh Nguyên vương gia ở chung một chỗ. Không đơn thuần bởi vì nương nương và Thánh Nguyên vương gia lưỡng tình tương duyệt, quan trọng hơn là, trước kia nô tỳ là bà vú của Thánh Nguyên vương gia, đối với Thánh Nguyên vương gia có tình mẫu tử! Nô tỳ ở trong Long phủ đợi mười năm, sau lại theo nương nương vào cung, nô tỳ cũng có tình cảm với nương nương. Cho nên xin nương nương nhất định phải nghe lời nô tỳ nói, bảo trọng mình. Hoàng cung này nước đục, không phải nơi nương nương có thể chảy!”
Ánh mắt Noãn Noãn run lên: “Tối nay sẽ có chuyện gì xảy ra sao?”
Quế ma ma gật đầu một cái: “Đúng, là đại sự, nương nương chỉ cần ở trong phòng là tốt rồi, không cần ra ngoài là có thể bảo vệ mình bình an!”
Noãn Noãn nhíu nhíu mày, nhỏ giọng nói: “Ta biết rồi, bà đi nghỉ ngơi đi!”
Quế ma ma không đi: “Nương nương, nô tỳ ở cùng với nương nương!”
Noãn Noãn cười lạnh: “Quế ma ma, bà cũng biết, bây giờ ta sẽ không chịu để bà thao túng!”
Sắc mặt Quế ma ma tái nhợt, cắn môi, lui xuống.
Mặc kệ Quế ma ma nói thật hay giả, Noãn Noãn cũng sẽ không tin tưởng bà ta. Nàng từ nhỏ sống ở trong tổ chức sát thủ mà lớn lên, đã sớm biết trên thế giới này bất luận kẻ nào cũng không thể tin tưởng. Nàng đã từng tin tưởng nam nhân kia, không phải là nhận được trừng phạt hay sao?
Lời kia của Quế ma ma, rốt cuộc là cố ý tiết lộ những gì hay là thật tâm muốn tốt cho nàng, nàng phải chứng thực mới biết được!
Lúc này trong phòng sang trọng nhất của Tự Miếu, hai nam tử bốn mắt nhìn nhau, giương cung bạt kiếm.
“Mộ Dung Thánh Anh, ngươi biết ba năm nay ta làm tất cả vì cái gì, tại sao ngươi lại không chịu thả nàng?” Mộ Dung Thánh Ly lạnh lùng mở miệng, hùng hổ dọa người.
“Thánh Nguyên, chẳng lẽ trong mắt ngươi chỉ có một nữ nhân sao? Cơ nghiệp vương triều Mộ Dung ngươi đặt ở chỗ nào?” Mộ Dung Thánh Anh chậm rãi mở miệng, gương mặt tuấn tuyệt bao phủ một tầng uy nghiêm.
“Nếu ngươi chịu lấy đại cục làm trọng, nên thả nàng ra thì hơn,chứ không phải là trăm phương ngàn kế lợi dụng nàng!” Mộ Dung Thánh Ly cũng không cam chịu yếu thế.
“Nếu như không phải bởi vì nàng đột nhiên không nghe lời ngươi định đoạt nữa, đại điển Tế thiên này, ngươi vĩnh viễn sẽ không tham gia phải không?” Mộ Dung Thánh Anh đột nhiên mím môi cười lạnh.
“Tham gia thì sao? Ta sẽ không giúp ngươi!” Mộ Dung Thánh Ly lạnh lùng nói: “Ta sẽ khoanh tay đứng nhìn, dù sao hàng năm ngươi đều thua, trái tim mỗi năm đều chịu đựng đau đớn. Nếu ngươi không nhịn được, đại khái có thể như năm đó, chó vẫy đuôi mừng chủ với lão vu bà!” Ánh mắt lạnh lùng quét qua thân thể đơn bạc của nam nhân: “Dù sao lão vu bà đó hứng thú dồi dào với ngươi. Chỉ cần ngươi thỏa hiệp lần nữa, đừng nói là vương triều Mộ Dung yên ổn đoàn kết, nói không chừng cả thiên hạ này đều là của ngươi đấy!”
Sắc mặt Mộ Dung Thánh Anh trắng bệch nhìn chằm chằm Mộ Dung Thánh Ly: “Nhiều năm như vậy, tại sao ngươi không thể hiểu? Ngươi…”
“Không cần phải nói, muốn ta ra tay, chỉ có một điều kiện, để Noãn Noãn xuất cung, về sau Noãn Noãn không có bất kỳ quan hệ gì với ngươi!” Mộ Dung Thánh Ly lạnh lùng xoay người: “Chẳng qua ta biết ngươi sẽ không đồng ý. Nếu ngươi có thể đồng ý, thì đã đồng ý ở ba năm trước, chứ không phải là chờ tới bây giờ!”
Nam nhân muốn rời khỏi.
“Đợi một chút…!” Mộ Dung Thánh Anh đột nhiên mở miệng: “Ngươi sai lầm rồi, trẫm đồng ý!”
Mộ Dung Thánh Ly sững sờ, không dám tin nhìn hắn: “Ngươi đồng ý?”
“Đúng!” Mộ Dung Thánh Anh tiến lên một bước: “Chỉ cần ngươi giúp ta lần này, sau khi chuyện thành công, nàng muốn rời khỏi, trẫm không ngăn cản nữa!”
“Thật chứ?”
“Vỗ tay thề nguyền!”
Hai bàn tay to hung hăng đánh vào giữa không trung.
Thánh Ly rời đi, Mộ Dung Thánh Khuynh vội vàng đi tới: “Hoàng huynh, tại sao huynh lại đồng ý với lão Thất? Không phải huynh đã nói, Long Noãn Noãn là người duy nhất hay sao?”
Mộ Dung Thánh Anh tái mặt, chỉ yên lặng nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Hắn chỉ có thể đánh một trận, ba năm, hắn có thể chờ đợi, nhưng mẫu hậu không đợi nổi nữa rồi!
Sắc trời vừa tối, Mộ Dung Thánh Anh liền sải bước bước vào phòng Noãn Noãn, lẳng lặng ngồi xuống, yên lặng nhìn Noãn Noãn.
“Ngươi muốn gì đây?” Noãn Noãn lạnh lùng nhìn lại hắn.
Nam nhân không nói gì, chỉ dịu dàng cười cười: “Noãn Noãn, có thể đồng ý một yêu cầu cuối cùng của ta không?”
Noãn Noãn ngẩn ra: “Có ý gì?”
Mộ Dung Thánh Anh chậm rãi đứng dậy, lôi kéo tay nàng về phía giường hẹp, sau đó giữ nguyên quần áo nằm xuống, giương đôi mắt vô tội đơn thuần nhìn nàng: “Nàng cũng đã biết, kể từ sau khi không ngủ bên cạnh mẫu hậu, ta liền không có một giấc ngủ an ổn!”
Hắn phất tay một cái, ý bảo Noãn Noãn không cần nói, chờ hắn nói xong.
“Ta nhớ được lúc nhỏ, mẫu hậu cứ như vậy thường ngồi ở bên giường của ta, nhìn ta, nhẹ nhàng vỗ về ta, dỗ ta ngủ!” Hắn mệt mỏi nhắm mắt lại, hơi nâng khóe môi lạnh lẽo, mắt nhắm lại, lông mi uốn cong cong, gương mặt trắng nõn không phòng bị, nhẹ nhàng cọ ở trên người Noãn Noãn: “Ta chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon!”
Noãn Noãn cau mày, không hiểu Mộ Dung Thánh Anh lại muốn làm gì. Đang muốn đẩy hắn ra, lại bị trấn áp bởi nét mặt như trẻ con của hắn. Quầng thâm dưới mắt, chính xác là kết của của việc mất ngủ lâu dài. Vì che giấu, phía trên còn thoa một tầng phấn tinh tế. Hôm nay hắn nằm ở bên người nàng, gần đến như thế, phấn cũng không che giấu được.
Noãn Noãn không đẩy hắn ra, nhưng trong lòng phức tạp lạnh lùng nói: “Mộ Dung Thánh Anh, ta không phải là mẫu thân của ngươi!”
Đột nhiên hắn nâng môi mỏng cười, lông mi nhẹ nhàng run rẩy: “Ta không có xem nàng là mẫu thân của ta, nhưng nàng là người duy nhất trong hoàng cung này có thể để cho ta dựa vào, là người muốn bảo vệ ta!”
Noãn Noãn sững sờ: “Mộ Dung Thánh Anh, ngươi lầm rồi, ta khi nào thì muốn bảo vệ ngươi?”
“Một đêm kia khi ta nhảy hồ, nàng ngồi bên cạnh ta, giúp ta tỉnh lại. Mặc dù không nói ra khỏi miệng, nhưng mà ta có thể cảm thấy!” Hắn cúi đầu mở miệng, hô hấp càng ngày càng chìm, lặng lẽ ngủ đi.
Noãn Noãn thấp mắt nhìn nam nhân, trong lòng lần nữa rối ren lộn xộn.
Mộ Dung Thánh Anh, vì cái gì luôn phản phản phục phục (xoay trái xoay phải, ý ở đây là khi thế này khi thế kia), ngươi rốt cuộc muốn làm gì?