• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Thiên Kết

Beta: tiểu an nhi

Hai tia chớp lập tức bay theo, một trái một phải túm lấy thân thể Long Khê đang rơi xuống vực. Sau đó lại dùng tốc độ kinh người mà bay ngược trở lên, chỉ trong chốc lát đã đứng vững vàng trên đỉnh núi.

Hồng y tung bay, ánh mắt sắc bén của Long Khê lóe lên: “Hai vị thúc thúc, không phải là ta đi tìm cái chết, ta chỉ muốn đi tìm Noãn Noãn thôi, đừng ngăn cản ta. ”

Phượng Phiên nhỏ giọng nói: “Điện hạ, chúng ta không thể để cho người xảy ra bất kỳ chuyện gì.”

Long Cẩm cũng gật đầu một cái: “Long Noãn Noãn là người mà Thánh hoàng muốn giết, quả thực Điện hạ không nên cãi lại lệnh của Thánh hoàng. ”

Long Khê cười lạnh: “Nếu như ta muốn cãi lệnh thì sao? Hai vị thúc thúc sẽ làm như thế nào? ”

Phượng Phiên chợt ngẩn người, liếc Long Cẩm một cái, trong mắt mang theo vài phần trách cứ. Dù sao chuyện này cũng là do một tay Long Cẩm mới thành ra như vậy.

Long Cẩm có vẻ trấn tĩnh hơn nhiều so với Phượng Phiên, hắn cười nhạt rồi nói: “Nếu Điện hạ còn muốn gọi chúng ta một tiếng thúc thúc thì xin Điện hạ không nên làm khó hai chúng ta. Phi Long Hội hai năm sau, Thánh hoàng đã quyết định tổ chức sớm, chỉ còn có gần hai tháng nữa thôi, Điện hạ nên về sớm để chuẩn bị. ”

Long Khê sững sờ, lạnh lùng nói: “Ngạo Long Quyết hai năm sau mới có thể ra đời, không có Ngạo Long Quyết thì làm sao mà cử hành được Phi Long Hội? Hai vị thúc thúc không nên lừa gạt ta. ”

Phượng Phiên nhẹ giọng cười nói: “Điện hạ, Thánh hoàng là chúa tể thiên hạ nên Ngạo Long Quyết cũng phải nghe theo lệnh của Thánh hoàng. Thánh hoàng muốn Ngạo Long Quyết ra đời sớm một chút cũng không phải là việc gì quá khó khăn. ”

Long Khê sửng sốt, dường như cảm nhận được trong đó ẩn giấu một âm mưu nào đó, chẳng lẽ phụ hoàng hắn muốn….

“Thánh hoàng ra lệnh cho chúng ta mang Điện hạ trở về. Điện hạ, thật xin lỗi. ” Phượng Phiên trực tiếp tiến lên, lợi dụng lúc Long Khê không chú ý mà điểm huyệt hắn.

Long Cẩm không tán thành việc này lắm nên khẽ nhíu mày, nhưng lại nghĩ tới đây là do Thánh Hoàng an bài nên vẫn gật đầu. Hắn cùng Phượng Phiên rời đi, bóng dáng lóe lên một cái, biến mất ở phía chân trời.

Trên đỉnh núi Kim Ưng, bốn vị đường chủ liếc mắt nhìn nhau, coi như cũng đã hoàn thành nhiệm vụ liền nhanh chóng rời đi, về gặp Thánh hoàng phục mệnh.

Ngoài Đại điện vàng son rực rỡ, Phượng Phiên không vui nhìn chằm chằm Long Cẩm: “Điện hạ đã ba ngày không chịu ăn gì cả, nếu để cho Thánh hoàng biết được ngươi cố ý tiết lộ tin tức cho Điện Hạ thì ngươi biết mình sẽ phải nhận hậu quả gì rồi đấy. ”

Long Cẩm cười cười, dù bao nhiêu năm tháng qua đi cũng không hề lưu lại trên mặt hắn một dấu vết nào: “Phượng Phiên, chúng ta trở thành Hồng y đồng tử đi theo Điện hạ hành tẩu giang hồ, chẳng lẽ ngươi chưa từng cẩn thận suy xét lần nào sao? ”

“Cái gì? ”Phượng Phiên không hiểu lắm.

“Mặc kệ Điện hạ có phải là Thánh hoàng tương lai hay không, hiện tại dưới cái vỏ bọc hoa lệ ấy là gì cũng chỉ có chúng ta biết. Điện hạ được bảo hộ quá tốt, chỉ cần Thánh hoàng thống nhất ngũ quốc, đến lúc đó chúng ta làm như có thể khiến Điện hạ thuận lợi đi lên ngôi Thánh hoàng, ngươi không phải cũng thấy Điện hạ chẳng vui vẻ chút nào sao? Ngươi nghĩ lại xem, thời điểm Điện hạ ở cùng với Long Noãn Noãn, hắn mới nở nụ cười thực sự, đó mới giống như người sống. ” Long Cẩm nhìn về nơi xa xăm tràn đầy cảm xúc mà cất lời.

“Long Cẩm, ngươi điên rồi sao? Ngươi dám nói ra những lời này, nếu mà Thánh hoàng nghe được...." Sắc mặt Phượng Phiên tái nhợt, nhỏ giọng nói.

"Điện hạ luôn gọi hai người chúng ta là thúc thúc! Chúng ta lại không có con, chẳng phải vẫn xem Điện hạ là con của mình để đối đãi bảo vệ sao? Ngươi tự hỏi bản thân một chút đi, không lẽ ngươi muốn nhìn Điện hạ sống như như cái xác không hồn mãi như thế này à? Hào quang trên người hắn đều là hào quang do chúng ta áp đặt lên. Nếu như có một ngày chúng ta không ở đây nữa thì Điện hạ phải làm thế nào? Chẳng lẽ muốn hắn cả đời đều sống trong sự dối trá hay sao?"

Phượng Phiên do dự, không thể phản bác lại câu nào.

"Long Cẩm!" Đột nhiên một giọng nói trầm thấp của nam tử vang lên, hai người lập tức sững sờ, vội vàng quỳ xuống đất: "Tham kiến Thánh hoàng!"

Nam tử trung niên một thân y phục màu vàng đứng trên cầu thang bằng bạch ngọc nhìn xuống, đôi mắt như mã não thâm thúy lạnh lẽo khiếp người, hắn lạnh lùng nhìn hai người đang quỳ dưới đất.

Tóc bạch kim phiêu dật tinh khiết như thủy ngân, rũ xuống bên eo của hắn. Sống mũi thon dài, xương gò má cao nhìn rất hoàn mỹ, nhất là đường cong của đôi môi đẹp mê hồn càng làm cho hắn thêm hấp dẫn.

Hắn lạnh lùng nheo mắt: “Long Cẩm, bế quan một trăm năm. ”

Phượng Phiên ngẩn người, quay sang nhìn về phía Long Cẩm.

Long Cẩm đáp: “Dạ, Thánh Hoàng. ”

“Thánh hoàng, Long Cẩm hắn…..” Phượng Phiên không nhịn được mở miệng cầu tình, cho dù hắn biết mỗi lời Thánh hoàng nói ra chưa bao giờ thu lại.

“Long Khê về sau phải nhờ cả vào ngươi rồi, Phượng Phiên.” Thánh hoàng lạnh lùng xoay người đi vào Đại điện, bóng lưng vô tình này khiến cho người ta cảm thấy áp lực vô cùng.

Phượng Phiên quay đầu nhìn Long Cẩm: “Bế quan một trăm năm, Long Cẩm đây chính là kết quả mà ngươi muốn sao?”

Long Cẩm lắc đầu một cái: “Nhưng ta không hối hận, Long Cẩm ta có thể thề rằng tất cả những suy nghĩ của ta đều là vì Điện hạ.”

“Đủ rồi, nếu để cho Thánh hoàng nghe được nữa thì cả đời này ngươi cũng đừng mong thoát ra khỏi Long Đàm.” Phượng Phiên nhỏ giọng nói: “Ngươi yên tâm, ta sẽ nghĩ cách.”

Long Cẩm cười nhạt một cái, xoay người chậm rãi bước đi.

Đại điện vàng son rực rỡ chìm trong sương mù trắng xóa, Phượng Phiên đứng trên Bạch Ngọc đài ngẩn người.

“Cái gì? Lục thúc bị bế quan một trăm năm? Vậy không phải là một trăm năm nữa sẽ không gặp được Lục thúc sao?” Long Khê từ Bích Ngọc giường ngồi dậy, nhỏ giọng quát.

“Điện hạ nói nhỏ một chút.” Phượng Phiên nhỏ giọng nhắc nhở: “Phượng Phiên chính là muốn nhờ Điện hạ cứu Long Cẩm.”

Long Khê chợt đứng lên: “Phụ hoàng thật là quá đáng, ta sẽ đi tìm người.” 

Phượng Phiên muốn kéo hắn lại nhưng Long Khê đã xoay người đi mất dạng.

Hắn thở dài, cũng không còn cách nào khác, thôi cứ để mặc Long Khê đi náo loạn một trận vậy. Chỉ mong Thánh hoàng nể tình Long Cẩm từ nhỏ đã chăm sóc Long Khê mà tha cho hắn lần này.

Trong Đại điện, Thánh hoàng lạnh lùng ngồi nhìn quả cầu thủy tinh đang phát ra ánh sáng quỷ dị ở trước mặt.

“Phụ hoàng.” Cửa Đại điện được mở ra, Long Khê nhanh chóng bước vào. Dường như Long Kỳ đã sớm dự đoán được việc này, cánh tay vừa nhấc cao, quả cầu thủy tinh cũng theo đó mà bay lên, lơ lửng trong đại điện, phát ra thứ ánh sáng càng kỳ quái hơn.

“Khê nhi, con có biết đây là cái gì không?” Chỉ chỉ ngón tay, trên mặt Long Kỳ mang theo nụ cười cao ngạo giống như không hề đem Long Khê để vào trong mắt.

Long Khê cắn môi lắc lắc đầu: “Phụ hoàng, hôm nay ta đến là có chuyện muốn nói với người………”

“Nó chính là Phi Long Châu, có thể tiên đoán được tất cả mọi việc, vì Hộ Long tộc mà chọn ra người kế vị tiếp theo, Ngạo Long Quyết chính là ở bên trong đó. ” Long Kỳ đột ngột dừng lại, hắn vươn cánh tay ra chỉ xuống phía dưới: “Chỉ vì con, ta không tiếc hao phí trăm năm công lực để nó ra đời sớm hơn hai năm. ”

Long Khê cau mày: “Phụ hoàng, ta không quan tâm đến Ngạo Long Quyết. Ta chỉ muốn biết, rốt cuộc người muốn như thế nào mới có thể bỏ qua cho Long Cẩm. ”

Khóe môi tuyệt mỹ nhếch lên, ánh mắt lạnh lẽo của Long Kỳ liếc về phía đứa con trai duy nhất của mình: “Chẳng lẽ trong lòng con, Phụ hoàng cũng không bằng một tên thuộc hạ hay sao? ”

“Long Cẩm là thuộc hạ của Phụ hoàng, nhưng ta chưa bao giờ xem Long Cẩm là thuộc hạ. Hắn cùng với Phượng Phiên đã chăm sóc ta từ nhỏ, thời gian ở cùng với bọn họ xem ra còn nhiều hơn so với ở cùng Phụ hoàng. Bọn họ là thúc thúc, là người thân của ta. Ta không thể nhìn hắn đến Long Đàm chịu khổ một trăm năm được. ”

“Tốt, rất tốt. Vậy giữa Long Cẩm và Long Noãn Noãn, con chọn ai? ” Long Kỳ đột nhiên cười lạnh.

Long Khê sửng sốt: “Thì ra đây mới chính là ý đồ của Phụ hoàng. Phạt Long Cẩm không phải là mục đích chính mà chủ yếu là người muốn nghe ta nói sẽ không đi tìm Noãn Noãn nữa, có đúng vậy không? ”

“Khê nhi, con thật thông minh, không hổ là con trai của ta. ” Long Kỳ cười khẽ: “Còn hai tháng nữa, ta muốn con toàn lực trợ giúp ta làm cho Long Ngạo Quyết ra đời, thay đổi Long Ngạo Quyết, con có đồng ý không? ”

Long Khê nắm chặt ngón tay: “Phụ hoàng, ta thật sự không muốn làm Thánh hoàng gì hết, ta chỉ muốn sống một cuộc sống thực sự, không phải sống trong sự giả dối được thêu dệt nên. ”

Long Kỳ đột nhiên nổi giận, tóc không gió mà bay, áo khoác trên người cũng bắt đầu lay động. Một cánh tay chậm rãi nâng lên, hắn nhẹ giọng quát khẽ: “Long Khê, đó chính là số mạng của con, không thể tránh thoát được đâu. ” Hắn hừ lạnh một tiếng: “Bây giờ con chọn đi, giúp ta hay là để Long Cẩm ở trong Long Đàm một trăm năm? ”

Long Khê khẽ cắn chặt răng: “Được, ta đồng ý. ”

Không khí đang đông lạnh một lần nữa trở về trạng thái ban đầu. Long Kỳ thỏa mãn gật gật đầu: “Khê nhi, chờ đến khi con ngồi lên vị trí Thánh hoàng này, con sẽ biết địa vị này hấp dẫn như thế nào. ”

Long Khê xoay mặt đi, hắn thà rằng bản thân mình cái gì cũng không biết, cái gì cũng không phải nghĩ.

Trong phòng, Long Khê ủ rũ gục xuống mặt bàn.

Long Cẩm mở cửa phòng, bước vào quỳ xuống đất: “Long Cẩm tạ ơn Điện hạ đã cứu giúp. ”

Long Khê vội vàng đỡ Long Cẩm đứng lên: “Long Cẩm thúc thúc, ngươi đang làm cái gì vậy, ngươi cùng Phượng Phiên thúc thúc đã chăm sóc ta từ bé đến lớn, ở trong lòng ta hai người không khác gì người thân. Huống chi lần này bởi vì ta nên mới liên lụy tới hai người…ngươi căn bản không cần phải cảm ơn ta. ”

Long Cẩm chậm rãi đứng dậy: “Điện hạ, cám ơn người đã xem Long Cẩm như người thân. ”

Long Khê khẽ thở dài, lại nằm bò ra trên mặt bàn, chậm rãi nhắm mắt không nói gì nữa. 

Long Cẩm liếc mắt nhìn đĩa thức ăn ở bên cạnh vẫn còn y nguyên, hắn nhíu mày, nín thở lặng yên nghe, xác định bốn phía không có ai mới nhỏ giọng nói: “Điện hạ, Long Cẩm biết người đang nhớ ai. Ta đã phái người đi xuống đáy vực kiểm tra rồi, không thấy thi thể, Long cô nương chưa chết đâu, xin Điện hạ cứ yên tâm. ”

Long Khê lập tức nhảy dựng lên, nắm chặt lấy cánh tay của Long Cẩm: “Thật sao? Ngươi nói thật chứ? ”

Long Cẩm gật đầu chắc chắn: “Võ công của Kim Ưng cũng không phải là thấp, đỉnh núi Kim Ưng lại là địa bàn của hắn, hắn tất nhiên sẽ có biện pháp thoát thân. ”

Long Khê vừa giãn chân mày ra lại nhíu lại ngay: “Noãn Noãn ở chung với Kim Ưng? Người đàn ông đó không hề có ý tốt với Noãn Noãn. Không được, ta muốn ra ngoài. ”

Long Cẩm ngăn hắn lại: “Điện hạ, trước tiên người phải nhẫn nhịn một chút, nếu để cho Thánh Hoàng biết Long cô nương vẫn chưa chết, Thánh hoàng chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ. ”

Long Khê chợt dừng lại. Đúng vậy, nếu Phụ hoàng biết hắn đi tìm sẽ phái người đi giết Noãn Noãn ngay lập tức.

“Hai tháng này Thánh hoàng sẽ chuyên tâm vào việc làm cho Long Ngạo Quyết ra đời. Không bằng Điện hạ hãy ở lại giúp đỡ Thánh hoàng, đến lúc Điện hạ lên làm Thánh hoàng thì Long cô nương cũng không còn uy hiếp gì đối với người nữa. Thánh hoàng tự nhiên sẽ nể mặt Điện hạ mà không làm khó Long cô nương. ” Long Cẩm dừng lại một chút rồi nói: “Mặt khác, hai tháng nữa Phi Long Hội sẽ được cử hành, lúc đó Hộ Long Đường của ngũ quốc sẽ tới tham gia, người sẽ gặp được Long cô nương thôi. ”

“Liệu Noãn Noãn có đến hay không? ”Long Khê vẫn có chút nghi hoặc: “Nếu nàng biết chuyện phụ hoàng của ta phái người đi giết nàng thì nàng còn có thể tự đem mạng của mình tới nộp sao? ”

“Điện hạ hãy tin tưởng Long Cẩm, Long cô nương chắc chắn sẽ đến. Hơn nữa trước khi diễn ra Phi Long hội, Thánh hoàng sẽ giải quyết hết tất cả. Lúc đó Long cô nương đã không còn là kẻ địch của Thánh Hoàng nữa rồi. ” Đây thực sự là lời nói thật của Long Cẩm.

Long Khê cắn cắn môi: "Bây giờ xem ra chỉ có thể hi vọng mọi chuyện được như vậy thôi. Hai tháng, hai tháng………nhưng mà, trong hai tháng này có thể xảy ra rất nhiều chuyện, ngộ nhỡ Noãn Noãn thích Kim Ưng thì sao? ”

_________________

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK