• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Không sai, ta chính là Thánh hoàng, Ngạo Long Quyết đang ở trong cơ thể ta, nhưng ta cũng giống như những Thánh hoàng trước, tìm một nam nhân che giấu, đó chính là Long Kỳ!” Như phi yếu ớt thở dài một cái: “Võ công của Long Kỳ là do ta dạy, nguyên tưởng rằng ta sẽ cùng hắn đầu bạc răng long, nhưng sau đó, ta phát hiện ra Long Kỳ và thân tỷ tỷ của ta Ngọc Diện hồ ly Dung Yên Nhi quan hệ mập mờ, vì vậy trong cơn tức giận rời nhà trốn đi. Cũng chính lúc đó, ta gặp được Mộ Dung Minh Nguyệt, vốn định trêu chọc hắn một chút thôi, nhưng không nghĩ đến mê muội hắn, vì hắn, thậm chí bỏ qua thân phận của Thánh hoàng, cam nguyện vào cung làm một phi tần!” Dung Như Nhi nói tới chỗ này, như nghĩ tới thời gian tươi đẹp đã từng trải qua, ánh mắt nhất thời trở nên dịu dàng.

“Nhưng Long Kỳ không bỏ qua dễ dàng cho ta như vậy, hắn thừa dịp ta và Minh Nguyệt có mâu thuẫn, bắt Minh Nguyệt đi, giả trang là hắn rồi cùng với Dung Yên Nhi hạ Thốn tương tư trên người ta, hơn nữa dùng Thánh Anh uy hiếp ta!” Dung Như Nhi thở dài: “Ta thật sự không phải là một mẫu thân tốt, nếu như năm đó ta có thể độc ác hơn với Long Kỳ, cũng sẽ không hại Thánh Anh nhiều năm như vậy!”

Noãn Noãn nhỏ giọng nói: “Vậy người là mẫu thân của Long Khê và Thánh Anh? Long Khê và Thánh Anh là….”

“Là huynh đệ cùng mẹ khác cha!” Dung Như Nhi bất đắc dĩ cười khổ nói.

Noãn Noãn há hốc mồm, cuối cùng vẫn không nói gì.

“Hiện tại độc đã vào phế phủ của ta, đã nhận báo ứng!” Như phi yếu ớt cười nói: “Chỉ là Long Kỳ cũng sẽ không từ bỏ ý đồ, hắn dã tâm bừng bừng, hắn lại càng hận vương triều Mộ Dung hơn, cho nên, hắn sẽ không bỏ qua Thánh Anh! Ngày mười năm tháng giêng này, hắn phát thiệp mời Phi Long hội, muốn mời Hộ Long đường và quốc quân năm nước tham gia Phi Long hội, sợ rằng có lòng bất chính!”

Noãn Noãn ôm lấy hai cánh tay, tiếp tục nghe.

“Thánh Anh tuyệt đối không phải là đối thủ Long Kỳ, mà thời gian của ta không còn nhiều. Thật ra thì Minh Nguyệt nói ngươi là cứu tinh của vương triều Mộ Dung là có căn cứ, ngươi chính là người có số mệnh Hàng Long Hổ Phục hai mươi năm trước ta muốn tìm, cũng chính là người có thể khống chế Ngạo Long Quyết!” Như phi ngước mắt nhìn Noãn Noãn.

Noãn Noãn cười khổ: “Cho nên Mộ Dung Thánh Anh mới có thể nắm chặt ta không chịu thả?”

Như phi sững sờ: “Ngươi hiểu lầm rồi!”

“Ta không hiểu lầm, người ngàn dặm xa xôi ở trong núi chờ ta hai ngày, không phải là nói ta là người duy nhất có thể giúp vương triều Mộ Dung, muốn truyền Ngạo Long Quyết cho ta?” Noãn Noãn hỏi ngược lại.

Như phi dừng lại: “Đúng, nhưng là…”

“Ta sẽ không tiếp nhận!” Noãn Noãn cười lạnh: “Hiện tại ta vất vả lắm mới được tự do, có thể có cuộc sống của mình, tại sao lại muốn ta dây dưa trong đó? Ai làm Thánh hoàng, người nào là chủ thiên hạ, ta đều không quan tâm, ta chỉ nghĩ tới cuộc sống của ta!”

Như phi tràn đầy kinh ngạc: “Chẳng lẽ ngươi không muốn giúp Thánh Anh sao?”

“Ta là cái gì mà phải giúp hắn ta?” Noãn Noãn hừ lạnh một tiếng: “Hắn ta lợi dụng ta trước, sau đó lại tiếp tục lợi dụng ta, còn giống như con rùa đen rụt cổ, ngay cả mặt mũi cũng không lộ. Rất rõ ràng hiện tại nguy cơ của vương triều Mộ Dung tạm thời giả trừ, hắn ta không muốn nhìn tới ta nữa, ta còn cần gì mặt dày mày dạn dán vào để cho hắn ta lợi dụng?”

Noãn Noãn giận dữ đứng dậy: “Cám ơn người Như phi nương nương, chuyện xưa của người rất đặc sắc, ta nghe xong rồi, muốn đi, người cũng không cần tiễn!”

Noãn Noãn nói xong, trực tiếp muốn rời khỏi.

“Hắn không phải là không muốn nhìn ngươi nữa, mà là không dám gặp ngươi!” Như phi đột nhiên đứng dậy gấp giọng nói: “Nếu như Dung Yên Nhi không phơi bày thân phận của hắn, có lẽ hiện tại hắn đã sớm đeo mặt nạ, giả trang Kim Ưng mặt dày mày dạn nương nhờ bên cạnh ngươi rồi. Nhưng hiện tại, thân phận Kim Ưng của hắn đã trở thành một luồng gió, một đám mây, cũng không có chút ý nghĩa gì. Lại xuất hiện trước mặt ngươi, chỉ còn sự nực cười! Thánh Anh hắn bởi vì chuyện tình Dung Yên Nhi, rất tự ti, nhất là ở trước mặt nữ nhân hắn yêu, càng thêm tự ti! Hiện tại, sắp tới Phi Long hội, vương triều Mộ Dung tràn ngập nguy cơ, hắn không dám tới tìm ngươi, sợ ngươi sẽ hiểu lầm hắn, cho là hắn vẫn lợi dụng ngươi! Thật ra thì ngươi không biết, những địa phương ngươi đã từng đi qua, hắn cũng yên lặng đi qua, bất luận là ngươi ở nhà nông cùng bọn nhỏ bắn pháo, ăn sủi cảo, hay là đi tới đỉnh núi Kim Ưng, hắn đều biết, thậm chí hiện tại, có lẽ hắn cũng đang núp ở một ngõ ngách nào đó, âm thầm nhìn chăm chú chúng ta. Nhưng mà khi tất cả mọi chuyện chưa hoàn toàn kết thúc, hắn không có dũng khí ra ngoài gặp ngươi!”

Noãn Noãn dừng bước lại, nhẹ nhàng cười lạnh, nhưng vẫn nhấc chân rời đi.

Mộ Dung Thánh Anh không có dũng khí, nàng càng không có dũng khí. Có lẽ, cả hai người đều thiếu dũng khí, đoạn tình này, cuối cùng cũng sẽ theo gió mà trôi thôi!

Như phi kinh ngạc nhìn bóng lưng nữ tử đi xa, đột nhiên nhiệt hỏa công tâm, bà lảo đảo, chậm rãi ngồi xuống, chau mày.

Bà tuyệt đối không nghĩ tới Noãn Noãn sẽ cự tuyệt, nàng rõ ràng yêu Thánh Anh như vậy, tại sao lại lùi bước? Không có Long Noãn Noãn, vương triều Mộ Dung sẽ làm như thế nào?

Trước cửa xuất hiện một bóng dáng trắng như tuyết của nam tử, hắn nhìn Như phi cực khổ, đột nhiên tiến lên: “Mẫu phi, thân thể của người như thế, tại sao không nói cho hài nhi?”

Như phi ngước mắt cười khẽ: “Quả nhiên con cái gì cũng đều nghe được, nếu nghe được, tại sao không xuất hiện?”

Mộ Dung Thánh Anh cười khổ: “Mẫu phi không phải đã nói rất rõ ràng rồi sao? Người nên hiểu tâm tình hài nhi! Huống chi đây chính là chuyện của vương triều Mộ Dung chúng ta, chúng ta không cần liên lụy Noãn Noãn!”

“Không phải liên lụy nàng, nàng ra đời đã nhất định phải gánh vác trách nhiệm này, tại sao có thể phất tay mặc kệ?” Như phi càng nói càng kích động.

“Người nói như vậy, Noãn Noãn sẽ càng không quản, trong lòng của nàng ấy không có trách nhiệm. Nếu như có, nàng cũng sẽ không giúp ta, mang theo đội kinh kỳ của Long Chiếu An trốn đi! Nàng là một người thẳng thắn, cũng là một người nhát gan, cho nên con không thể để cho nàng thất vọng, không thể cho nàng hạnh phúc như trước, con không thể đi tìm nàng! Mẫu phi, chuyện của chúng ta chúng ta tự giải quyết, dù là lần này không chạy khỏi, cũng là ý trời!”

Như phi vươn tay ra, dịu dàng vuốt mặt nam nhân: “Hài tử ngoan, là mẫu phi hại con!”

Mộ Dung Thánh Anh lắc đầu một cái: “Người đừng nói… Người đói bụng không, con đi gọi giúp người chút thức ăn, ăn xong chúng ta trở về!”

Nam nhân sải bước rời đi, bóng lưng mặc dù hiu quạnh nhưng cũng là kiên cường.



Ngày mười lăm tháng giêng, Phi Long hội đúng thời gian cử hành ở Hộ Long điện. Một ngày kia, ở chân núi Hộ Long Điện, khắp nơi đều có thể thấy người luyện võ đi bộ lên núi, vui mừng bừng bừng. Dù sao Ngạo Long Quyết năm mươi năm mới xuất hiện, con người khi còn sống nhiều nhất cũng thấy được hai lần, mặc dù không có cơ hội lên ngồi chỗ ngồi tôn quý nhất, nhưng cũng có thể chiêm ngưỡng tôn dung của Thánh hoàng cũng là một loại quang vinh.

Sau núi Hộ Long điện, Long Kỳ trong tay nắm Phi Long châu phát ra dị quang, trên mặt có vẻ tình thế bắt buộc

“Thánh hoàng, đã an bài tốt hết cả, thiên la địa võng, không thuận theo người, một cũng không đi được!” Tứ đại đường chủ cũng nhau báo lại.

“Được, rất tốt! Các ngươi đi xuống đi, Phượng Phiên và Long Cẩm lưu lại!” Long Kỳ lạnh lùng nói.

“Dạ!” Bốn người lui ra, chỉ còn lại Phượng Phiên và Long Cẩm.

“Thánh hoàng có gì phân phó?” Phượng Phiên và Long Cẩm cùng nhau mở miệng.

“Nếu như Như Nhi còn sống, các ngươi thần phục nàng hay thần phục bổn tôn?” Long Kỳ lạnh lùng xoay người, âm dương quái khí hỏi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK