Đợi leo đến đỉnh núi, tiến vào Tự Miếu, bên trong viện đã sớm có phi tần lớn nhỏ đứng thẳng, ngay cả Lệ phi cũng đã sớm đến, bình thản đứng ở dưới cây hương bồ, hướng về phía Long trụ bên trong viện cầu khấn.
“Hoàng hậu giá lâm!” Theo thái giám hô to một tiếng, tất cả phi tần đều chuyển mắt nhìn về phía Noãn Noãn, bên trong đó có ghen tỵ, tức giận, khinh thường, thiên hình vạn trạng (Chỉ sự biến hóa của vạn vật), vô cùng đặc sắc.
Noãn Noãn miễn cưỡng nhướng mày, ở lâu trong Phượng Vũ cung cũng có chút không thú vị, ra ngoài một chút nhìn mấy người này không tệ, lập tức lạnh lùng nhếch môi, lững thững đi vào cửa điện.
“Hoàng hậu cát tường!” Tất cả phi tần đều nghiêng người hành lễ, ngàn không muốn vạn không muốn, nhưng vẫn phải giả dối cười nghênh tiếp.
“Hãy bình thân!” Miễn cưỡng mở miệng, ngồi ngay ngắn ở một bên, chỉ thấy âm hồn Lệ phi nhẹ nhàng đi tới, ánh mắt kinh người, nháy cũng không nháy nhìn chằm chằm Noãn Noãn.
“Nhìn cái gì?” Noãn Noãn bị cặp mắt âm trầm kia nhìn chằm chằm trong lòng không thoải mái, lạnh giọng hỏi.
Lệ phi không nói lời nào, chỉ như “thẹn thùng” nhìn Noãn Noãn một cái, sau đó cung kính đứng ở cửa.
Noãn Noãn hơi nhíu nhíu mày, vừa nhấc con mắt, cũng thấy Diêu Thục phi lạnh lùng nhìn nàng, sau đó phối hợp xoay người cho chúng phi tử bên cạnh nhìn đống trang sức trên người.
Vẻ mặt Lệ phi âm trầm, nghiền ngẫm không tốt, nhưng Diêu Thục phi thì không giống, Noãn Noãn thấy rõ ràng ả đang hài lòng khoe khoang.
Trong lòng lập tức hiểu rõ, thì ra bởi vì lần trước Mộ Dung Thánh Anh triệu kiến các nàng, những nữ nhân này có lẽ là trước kia quen chịu nhiều uất ức, hôm nay nam nhân cho một chút sắc mặt hòa nhã với các nàng, liền không biết trời cao đất rộng!
Trong lòng Noãn Noãn buồn buồn, nghĩ tới ngày đó tận mắt thấy quần áo xốc xếch của Diêu Thục phi liền cảm thấy khó chịu. Nhưng rất nhanh nàng áp chế tâm tình này xuống, hiện tại nàng chỉ muốn rời khỏi hoàng cung, cái gì cũng không muốn quản nữa!
Đang chìm trong buồn bực, đột nhiên thái giám ngoài điện lanh lảnh la lên: “Hoàng thượng giá lâm, Thánh Nguyên vường gia giá lâm, Thập Nhất vương gia giá lâm!”
Lệ phi yếu ớt quay mặt đi, Diêu Thục phi biểu lộ rõ ràng nhất, vội vàng lướt đến trước mặt chúng phi tần, dẫn đầu quỳ xuống.
Noãn Noãn không muốn di chuyển, cả đời này, nàng chỉ quỳ với sư phụ. Sau khi sư phụ trở thành loại người gian tà đó, thậm chí với sư phụ nàng cũng lười quỳ.
Mộ Dung Thánh Anh sải bước đi vào, sau lưng chia ra gồm có Thất vương gia Mộ Dung Thánh Ly và Thập Nhất vương gia Mộ Dung Thánh Khuynh. Ba tuấn mỹ, mỗi người đều mang một vẻ nam tử phong tình đứng cùng nhau, vô cùng hấp dẫn.
Mộ Dung Thánh Anh chậm rãi quét qua phi tần quỳ trên mặt đất, sau đó ngước mắt nhìn về phía Noãn Noãn ngồi ngay ngắn ở trên ghế, chẳng những không trách cứ, ngược lại thản nhiên nâng lên nụ cười chết người, giọng nói dịu dàng: “Sao Hoàng hậu lại không chờ trẫm? Khiến trẫm đợi lâu!”
Noãn Noãn sững sờ, nàng bị người đàn ông này sắp xếp từ sớm, không có ai nói cho nàng biết phải đợi hắn mà? Còn đang nghi ngờ, Noãn Noãn thành công thấy sắc mặt âm u của Mộ Dung Thánh Ly.
Chuyển mắt nhìn bộ mặt đáng đánh của Mộ Dung Thánh Anh, Noãn Noãn cười lạnh một tiếng. Hoàng đế lang sói này lại giở trò rồi! Nàng cũng không buồn, dù sao đã quen bị người ta lợi dụng, cứ lạnh nhạt nhìn vậy, giống như đùa giỡn mà thôi!
Diêu Thục phi vừa rồi còn ỷ sủng mà kiêu quay đầu lại nhìn Noãn Noãn cười lạnh thì sắc mặt tối sầm lại, lôi kéo phục sức treo lủng lẳng trước cổ, khóe môi cắn cắn không cam lòng.
So với Diêu Thục phi lộ ra ngoài, Lệ phi chỉ lạnh lùng cười, hơi thở lạnh lẽo vươn ra ba thước, không người nào dám đến gần.
Không ngờ Hoàng đế lang sói này vừa xuất hiện, chỉ nhàn nhạt mỉm cười một cái, nói mấy câu ít ỏi, liền chọc cho hiện trường gió nổi mây phun. Noãn Noãn lạnh lùng giật giật khóe môi, xem ra nghi thức Tế thiên không đơn giản nha!
Trong lúc mọi người đang theo đuổi tâm tư của mình, thái giám ngoài điện lại lanh lảnh hô lên lần nữa: “Thái hậu nương nương giá lâm!”
Hiện trường gió nổi mây phun vừa rồi vì câu nói này của thái giám, trong nháy mắt trở nên trầm lặng. Phi tần và cung nữ thái giám đều thu liễm cúi đầu, không dám thở mạnh, cung kính quỳ trên mặt đất. ngay cả ba người huynh đệ Mộ Dung, ánh mắt cũng trở nên lạnh lùng, toàn thân tràn ngập sát ý.
Noãn Noãn vẫn ngồi không động như cũ. Nàng và Thái hậu xung đột lớn hơn cũng đã trải qua, chút vặt vãnh này thì tính gì!
Mộ Dung Thánh Anh đột nhiên đi về phía nàng, kéo nàng đứng ở bên cạnh hắn.
Tiếng vang của ngọc bội, một bóng dáng đỏ tươi chói mắt xuất hiện trên đại điện. Nữ tử diễm lệ ngũ quan dâm tà yêu mị, dưới ánh mặt trời chói mắt, đâm vào người ta không mở mắt ra được.
Ánh mắt dâm tà yêu mị quét qua mấy huynh đệ Mộ Dung tuấn mỹ, cuối cùng dừng lại trên mặt Mộ Dung Thánh Anh, môi đỏ mọng, phát ra tiếng cười khắc sâu lòng người.
Mộ Dung Thánh Anh nhíu nhíu mày, lôi kéo Noãn Noãn đến trước hành lễ: “Tham kiến Thái hậu nương nương!”
Noãn Noãn bị buộc hành lễ.
“Nhóm nhi tử tốt của bổn cung, mau mau bình thân!” Giọng nói kiều mỵ vang lên, Dung Yên Nhi bước lên trước mặt Mộ Dung Thánh Anh, mắt phượng nhíu lại, liếc xéo hắn: “Hoàng thượng, hôm nay là ngày trọng đại, không biết Hoàng thượng đã chuẩn bị xong chưa?”
Noãn Noãn chợt cảm thấy thân thể nam nhân hơi run rẩy, ngay cả bàn tay nắm chặt tay nàng cũng là một mảnh lạnh lẽo.
“Mời Thái hậu ngồi ghế trên!” Mộ Dung Thánh Anh giống như ẩn nhẫn cái gì, bắn ra ánh mắt lạnh lẽo.
Dung Yên Nhi bĩu môi đỏ mọng, cười lạnh, ánh mắt dâm tà lạnh lùng quét qua mặt Noãn Noãn. Sau đó chăm chú nhìn vào bàn tay nắm chặt của hai người: “Hoàng thượng và Hoàng hậu đúng là một mảnh tình thâm nha!”
Mộ Dung Thánh Anh không nói, chẳng qua toàn thân căng thẳng, giống như đề phòng cái gì đó.
Ánh mắt giết người của Dung Yên Nhi rốt cuộc chậm rãi dời đi, ngồi ngay ngắn ở trên cao.
Kế tiếp chính là đại điển Tế thiên, nhiều hạn chế mà không thú vị, nhưng hiện trường trước sau bao phủ một bầu không khí ngột ngạt.
Noãn Noãn bị buộc đứng bên cạnh Mộ Dung Thánh Anh, nhìn ánh mắt thành kính khấn cầu của hắn, nhìn vẻ mặt nghiêm túc và kiên quyết cùng với sự dịu dàng mỉm cười hàng ngày của hắn tưởng như hai người.