• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Thiên Kết

Beta: tiểu an nhi

Lúc Noãn Noãn thức dậy liền cảm thấy toàn thân đau nhức, trên người nàng đang đắp áo lông cáo của Kim Ưng.

Noãn Noãn sững sờ, nàng nhớ tới lúc hai người nhảy từ vách núi xuống tối qua, trên người chỉ có một bộ quần áo, vậy cái áo lông cáo này ở đâu ra?

“Nàng tỉnh rồi? ” Một bóng người bay xuống, trên tay bưng một bát cháo nóng hổi. Là Kim Ưng: “Đói bụng không, nhìn xem ta mang gì đến đây này? ”

“Những người đó đều bỏ đi hết rồi hả? ”Noãn Noãn chậm rãi ngồi dậy hỏi.

“Ừm. ” Vừa nhắc tới những người tối qua, nét mặt Kim Ưng có hơi tối lại nhưng rất nhanh khôi phục lại như cũ: “Có lẽ bọn chúng cho rằng nàng đã chết rồi. ”

“Tổn thất của Kim Ưng môn thì sao? ”Noãn Noãn nhỏ giọng hỏi.

Kim Ưng lắc đầu một cái rồi trầm mặc.

Noãn Noãn cắn cắn môi: “Thật xin lỗi, ta mang tới phiền toái cho ngươi rồi, nhưng mấy người đó từ đâu đến vậy? Tại sao lại muốn giết ta? ”

Kim Ưng lại lắc đầu: “Thủ pháp của bọn chúng rất nhanh gọn, sạch sẽ không để lại bất kỳ một đầu mối nào. Có điều, trên giang hồ cũng không có nhiều người võ công cao cường như thế đâu. ”

Noãn Noãn thấy Kim Ưng muốn nói lại thôi thì nàng biết trong lòng hắn đã đoán được bọn chúng là ai rồi, chỉ là không muốn nói ra mà thôi.

Lại nghĩ tới tối hôm qua hắn đột nhiên đề cập với nàng chuyện Hộ Long điện, vậy chẳng lẽ những người kia là do Thánh hoàng phái tới? Nhưng tại sao Thánh hoàng lại đối xử với nàng như vậy? Lần trước cũng thế, nếu không có Long Khê thì chắc nàng vẫn còn bị vây ở Hộ Long điện. Nàng chỉ là một nữ nhân, đối với Hộ Long điện thì có thể có uy hiếp gì. 

“Thương thế của nàng lại nặng hơn rồi, ta đã sai Vân Ế đi chuẩn bị loại thuốc tốt nhất. ” Kim Ưng chuyển đề tài, đem cháo nóng bưng tới: “Xem ra trước hết phải điều trị vết thương của nàng cho tốt đã. Nàng cứ yên tâm ở tạm đây đi, ta sẽ dọn dẹp sạch sẽ, tuyệt đối sẽ để cho nàng cảm thấy thoải mái. Lại đây nào, ăn đi. ”

Noãn Noãn cảm động nhìn Kim Ưng một cái, nàng muốn tự mình ăn nhưng hắn lại không cho, nhất định muốn tự tay đút.

Thân thể Noãn Noãn suy yếu, chỉ có thể thuận theo hắn.

Môi mỏng khẽ nhếch, ánh mắt hài hòng không chút giấu giếm, hắn giống như đứa bé nhận được kẹo, từng miếng từng miếng, dịu dàng bón cho Noãn Noãn. 

Ăn hết một chén cháo ấm vào bụng, nàng nhẹ nhàng thở phào một hơi. Thì ra có lúc ăn cũng sẽ cảm thấy mệt mỏi, xem ra thân thể nàng thật sự suy nhược quá rồi.

“Nàng nghỉ ngơi trước đi, ta sẽ mang những đồ vật cần thiết xuống đây. ”Kim Ưng đỡ nàng nằm xuống rồi nói.

Noãn Noãn gật gật đầu, nhìn bóng dáng nam nhân nhanh như chim ưng lao vút đi.

Trong sơn động chỉ còn lại một mình Noãn Noãn, xung quanh tối đen như mực, nàng thở dài, hiện tại cũng chỉ có thể tạm thời nhẫn nại.

Kim Ưng vừa lên tới đỉnh núi thì đúng lúc bắt gặp một đám người, nụ cười trên gương mặt lạnh lùng chợt trở nên cứng ngắc.

Vân Vụ, Lôi Đình, Phong Tế, Vân Ế đang xếp thành một hàng, đứng đầu là Vân Tụ. Vân Tụ toàn thân mặc quân trang trông như vừa mới đi xa về, nhìn thấy Kim Ưng thì liền tiến lên lạnh lùng chất vấn.

Vân Ế ở phía sau kéo kéo áo của nàng ta lại, nhưng Vân Tụ không thèm để ý, trực tiếp bước tới trước mặt Kim Ưng: “Kim đại ca, dưới chân núi có rất nhiều huynh đệ đã chết, tất cả đều vì nữ nhân kia. Kim đại ca còn định che chở cho nàng ta đến khi nào nữa? ”

“Vân Tụ, ngươi nên biết Long Noãn Noãn đối với lão đại quan trọng đến mức nào, mau đi đi, đừng ở đây làm loạn nữa. ” Không đợi Kim Ưng lên tiếng, Vân Vụ đã đi lên kéo Vân Tụ lại nhỏ giọng khiển trách.

“Nữ nhân kia thì có cái gì mà quan trọng? Chẳng lẽ chỉ vì Kim Ưng ca thích nàng ta thì sẽ để cho nhiều người chết vì nàng ta như vậy sao? Mấy người ở dưới chân núi kia, thậm chí còn chẳng biết mình chết vì ai nữa ấy. ” Vân Tụ nhất quyết không chịu bỏ qua.

Vân Tụ nói như vậy làm bốn người còn lại mới nhớ tới, Vân Tụ không biết thân phận thật sự của Kim Ưng. Năm đó Thiên Cơ Tử chỉ nói với bốn người bọn họ mà thôi.

Bốn người liếc nhìn nhau, sau đó quay sang tìm sự giúp đỡ của Kim Ưng.

Vân Tụ mặc dù là muội muội của Vân Ế nhưng cũng là nữ nhân duy nhất trong Kim Ưng môn, cũng là nữ đồ đệ duy nhất mà Thiên Cơ Tử nuôi từ bé đến lớn. Không chỉ Kim Ưng mà ngay cả tứ đại mỹ nam cũng đều nuông chiều nàng, khiến cho tính tình của nàng ngày càng trở nên kiêu căng, bướng bỉnh. Sau khi Thiên Cơ Tử đi vân du tứ hải thì trong Kim Ưng môn cũng chỉ còn mỗi Kim Ưng mới có thể quản thúc nàng. 

“Vân Tụ, chuyện ta an bài, ngươi đã làm xong chưa? ” Kim Ưng lạnh lùng mở miệng.

Vân Tụ sững sờ cắn môi.

Nàng ta vụng trộm trở về đây, do nhận được bồ câu đưa tin của thân tín báo rằng Kim Ưng đã trở lại, nên nàng ta muốn trở về xin tha thứ. Không ngờ rằng Long Noãn Noãn cũng trở về theo, hơn nữa lại còn xảy ra chuyện như vậy.

“Ngươi tự tiện rời bỏ nhiệm vụ? ” Kim Ưng lạnh giọng quát lên.

“Biên quan khổ như vậy ta không muốn đi. ” Vân Tụ quay lại nhìn bốn người đàn ông phía sau cầu cứu.

Tứ đại mỹ nam ngẩn ra, tất cả đều nhìn trời, không người nào dám mở miệng ra cầu cạnh.

“Ca ca. ” Vân Tụ kéo Vân Ế lại: “Ngươi giúp ta nói một câu đi, ta không muốn trở về ở chung với đám nam nhân xấu xí kia suốt ngày nữa đâu. Ta không muốn. ”

Vân Ế gãi gãi đầu: “Vân Tụ, là ngươi đã sai trước, nếu không sao lão đại lại phạt ngươi như thế. Làm sai phải biết nhận lỗi, sai chính là sai, không sai chính là không sai. Đây là điều ta đã dạy ngươi từ nhỏ rồi mà. Ngươi còn nhớ không? Hơn nữa, những người kia không phải là nam nhân xấu xí, họ là nam nhân tốt của Kim Ưng môn chúng ta. Bọn họ canh giữ bảo vệ biên quan, sao ngươi có thể coi thường bọn họ chứ? Nói đến nam nhân xấu xa thì phải là ca ca ngươi đây, lão đại, còn cả Phong Tễ, Lôi Đình, với Vân Vụ nữa….. ”

Vân Tụ cắn môi, nghe Vân Ế thao thao bất tuyệt một hồi, cuối cùng không chịu nổi đành phải kêu lên: “Ca ca, đây không phải là lúc ngươi dạy dỗ ta. Ta đang nhờ ngươi cầu xin giùm ta đó. ”

“Người nào cầu xin cũng vô dụng. ” Kim Ưng lạnh lùng cắt ngang, bỏ qua bộ mặt cầu xin khẩn thiết của Vân Ế: “Ngươi muốn giết nàng là đã chạm đến giới hạn thấp nhất của ta. Nếu không nể mặt Vân Ế thì e rằng hiện giờ ngươi đã là người chết rồi. ”

Sắc mặt Vân Tụ thoáng tái nhợt, nàng ta lặng lẽ lui về phía sau hai bước.

Vân Ế thở dài, hắn sớm biết sẽ là tình huống này. Lão đại đối với Vân Tụ không nhẫn nhịn được nữa mới có thể nói ra những lời ác độc như thế. Vân Ế im lặng, lần đầu tiên hắn không có ý định lên tiếng xin xỏ gì.

Ba người còn lại liếc mắt nhìn nhau một cái, chợt thở dài rồi bước đi, thấy Vân Ế vẫn đứng im bất động bèn túm lấy hắn kéo đi luôn.

Trên đỉnh núi chỉ còn lại khuôn mặt tái nhợt của Vân Tụ cùng vẻ mặt lạnh lùng của Kim Ưng.

“Tại sao? Tại sao ngươi lại đối xử với ta như thế? Kim đại ca, trước kia ngươi là người thương ta nhất, mặc dù ngươi không thường về nhưng vẫn luôn mua đồ chơi cho ta. Tại sao khi nữ nhân kia xuất hiện ngươi lại đối xử với ta như thế này? ”Thân thể Vân Tụ mềm nhũn, vô lực ngã trên mặt đất, khóc lóc kể lể.

Kim Ưng nhíu mày: “Đó là bởi vì trước kia ta xem ngươi như muội muội, nhưng lại không nghĩ tới ngươi lại ác độc như hiện giờ. ”

“Phải, ta ác độc, là ta đã đẩy Long Noãn Noãn xuống vực, cũng bởi vì ta ghen tỵ. Ngươi nói ngươi coi ta như muội muội, nhưng phòng của ngươi, đồ dùng của ngươi ta chưa từng được chạm vào, vậy mà nữ nhân kia vừa tới, ngươi lại đem căn phòng nhường cho nàng ta, còn mình thì ngủ trên núi đá. Ta rất hận nữ nhân kia. Nàng ta đã lập gia đình, là tàn hoa bại liễu, dựa vào cái gì lại có được tình yêu của ngươi? Ta không phục. ” Vân Tụ gào to, nước mắt ào ào chảy xuống.

Kim Ưng không muốn cùng nàng ta dây dưa nữa: “Ngươi đi ra biên quan đi, vĩnh viễn đừng trở về. ”

Vân Tụ giương mắt không dám tin nhìn Kim Ưng, ánh mắt từ ấm ức dần dần chuyển sang thù hận: " Ngươi đuổi ta đi sao? Ngươi thật sự đuổi ta đi? Nữ nhân kia làm hại nhiều huynh đệ bỏ mạng như vậy ngươi cũng không nói lời nào, còn vì nàng ta nấu thuốc, nấu cháo. Còn ta chỉ đẩy nàng ta xuống sườn núi, mà nàng ta cũng đâu có chết, vậy mà ngươi lại đuổi ta đi? ”

Kim Ưng không muốn lằng nhằng thêm bèn trực tiếp rời đi.

Gió lạnh gào thét, quần áo nữ nhân bay lên, vẻ mặt lạnh lùng: “Long Noãn Noãn, ta sẽ không bao giờ nhường Kim đại ca cho ngươi. Không bao giờ! ”



Vân Ế mang thuốc chữa thương tốt nhất đến.

"Cám ơn ngươi!" Noãn Noãn chân thành nói: "Y thuật của ngươi thật rất cao, ta khen thật lòng đó, người có thể được ta khen không nhiều lắm đâu."

Vân Ế nhàn nhạt cười: "Y thuật cao thì sao chứ, trên đời này vẫn có một loại độc mà ta không có cách nào giải được. ”

Noãn Noãn sững sờ: "Là loại độc gì?"

"Thốn tương tư!" Vân Ế môi hồng khẽ động, nói ra một cái tên: "Nghe nói loại độc này được Thánh hoàng dùng nước thánh của Hộ Long điện nghiên cứu chế tạo mà thành. Có thể khiến cho người ta sau khi ăn vào sẽ hôn mê bất tỉnh, bất luận trải qua bao nhiêu ngày, dung nhan cũng sẽ không già yếu biến dạng. Nghe đồn rằng Thánh hoàng chế tạo ra nó vì một phi tử mà hắn yêu thương, phi tử đó bị bệnh nặng, không cách nào chữa trị được. Hắn sử dụng loại độc này để làm cho nàng ấy cả đời giống như đang ngủ say."

Noãn Noãn ngẩn người, nghe Vân Ế miêu tả, nàng đột nhiên nhớ tới nữ tử giống như tiên nữ nằm trên hoa Mạn Châu Sa ở cung Linh Thứu kia, chẳng lẽ..... Không đúng, nếu là phi tử mà Thánh Hoàng yêu thích thì làm sao lại nằm trong hoàng cung của Mộ Dung vương triều.

"Vậy phi tử đó sau này như thế nào? Nàng ấy ở Hộ Long điện sao?" Noãn Noãn mở miệng thăm dò.

Vân Ế gật đầu một cái: "Nghe nói là ở Hộ Long điện nhưng chưa ai thấy cả!"

"Vậy làm sao ngươi biết đó là độc Thốn tương tư?" Noãn Noãn thản nhiên hỏi.

Vân Ế ngẩn ra, ha ha cười: "Tin đồn, là tin đồn mà thôi." Nói xong, hắn liền thu dọn bình thuốc, chuẩn bị rời đi.

"Vân Ế!" Noãn Noãn gọi hắn lại, nàng biết nhất định là hắn còn giấu giếm điều gì đó. Nếu muốn biết chân tướng, nàng phải thẳng thắn với hắn trước mới được.

"Ta nghĩ có lẽ ta đã gặp qua loại độc đó rồi!" Noãn Noãn nhỏ giọng nói ra.

Vân Ế sững sờ, chợt ngừng bước quay đầu lại: "Ở đâu? Ngươi gặp ở chỗ nào?"

"Ở Hoàng cung của Mộ Dung vương triều, trong cung Linh Thứu, là nơi có rất nhiều hoa mạn châu sa. Ta đã từng nhìn thấy một cô gái đang ngủ say giữa những đóa mạn châu sa đó. Tuy rằng không rõ lắm nhưng ta có thể xác định là nàng ấy bị trúng độc, triệu chứng rất giống với những gì ngươi vừa nói. ”

Vân Ế kích động: "Đúng đúng, chính là nàng, nàng...." Vân Ế đột nhiên che miệng, khuôn mặt ảo não: "Trời ạ, ta nói cái gì vậy!"

Noãn Noãn cũng không muốn bỏ qua cho hắn: "Chẳng lẽ cô gái kia chính là phi tử mà Thánh hoàng yêu thích sao? Sao nàng ấy lại ở trong hoàng cung của Mộ Dung vương triều?"

Vân Ế sửng sốt, không muốn nói nhưng vẫn không nhịn được mở miệng: "Không phải, không phải vậy đâu. Người đó ta cũng biết, là một người khác cũng trúng Thốn tương tư. Còn phi tử của Thánh hoàng thì ta chưa từng thấy qua."

"Một người khác?" Noãn Noãn càng cảm thấy khó hiểu hiểu, "Đó là ai?"

Vân Ế có chút do dự, nhưng chuyện đã tới nước này, hắn cũng chỉ có thể nói: "Đó là mẫu phi của Đương kim Hoàng thượng, Như phi!"

Mẫu thân Mộ Dung Thánh Anh? Noãn Noãn sững sờ, không dám tin mở to hai mắt.

"Thật ra thì nói cho ngươi biết cũng không có vấn đề gì, Như phi đúng là trúng độc Thốn tương tư. Đương kim Hoàng thượng đã từng mời ta vào cung để chẩn bệnh cho bà ấy, nhưng không thể cứu được. Mãi đến hôm nay, chuyện này vẫn làm ta canh cánh trong lòng...." Vân Ế giương mắt lên: "Thật ra thì ta đem những quyển sách bí truyền về y thuật này cho ngươi, cũng hi vọng ngươi có thể tìm ra thuốc giải của Thốn tương tư."

Vân Ế lại nghĩ thầm trong lòng: "Ngươi là người có thể giải cứu Mộ Dung vương triều, thì nhất định có thể cứu được Như phi!" Chỉ là đáng tiếc, hiện tại hắn không thể nói ra miệng những lời này.

Nếu người kia là Như phi, là mẫu thân của Mộ Dung Thánh Anh..... Noãn Noãn nắm chặt ngón tay, càng thêm hiểu rõ lập trường của Mộ Dung Thánh Anh.

Mặc dù đã rời khỏi hoàng cung, không còn bất cứ quan hệ gì với hắn nữa, nhưng thời điểm đêm khuya yên tĩnh, Noãn Noãn vẫn không thể kiềm chế bản thân mà nhớ tới nụ cười phúc hắc lại ôn nhu dị thường của hắn.

Vân Ế ngồi trên đỉnh núi, trong lòng tràn đầy ảo não: "Ta nói ra như vậy, không biết Long Noãn Noãn có thể đoán ra thân phận của lão đại hay không đây? Thật là, Vân Ế ơi là Vân Ế, tại sao ngươi lại thiếu kiên nhẫn như thế? Tại sao lại đem chuyện của Như phi ra nói cho Long Noãn Noãn nghe? Ngộ nhỡ Long Noãn Noãn không giải được độc Thốn tương tư mà lại biết được thân phận của lão đại...."

“Vân Ế!" Đột nhiên, sau lưng vang lên giọng nói của Kim Ưng.

"A!" Vân Ế giật mình một cái, từ trên núi đá nhảy dựng lên: "Lão đại, ngươi tới lúc nào vậy? Ta...."

"Ngươi cùng Noãn Noãn đã nói những gì?" Kim Ưng lạnh lùng hỏi, ánh mắt u ám.

"Không.....Không có gì, ta chỉ nhắc đến Thốn tương tư thôi, không phải trước đó ngươi cũng để nàng ấy thử giải độc sao? Nhưng lúc đó Long Noãn Noãn không biết gì về loại độc đó cả, bây giờ nàng ấy đã là thánh thủ sử dụng độc. Mỗi bình thuốc tùy thân nàng ấy mang theo ta đã nhìn qua rồi, cái nào cũng là thiên hạ kỳ độc, ngay cả thần y là ta đây cũng không có khả năng giải được. Vậy nên ta chỉ muốn để nàng ấy hiểu thêm về Thốn tương tư hơn một chút, nói không chừng...."

Kim Ưng mím môi thật chặt, không nói lời nào, chỉ có điều áp suất không khí xung quanh càng ngày càng thấp.

"Lão đại, ta biết ngươi sẽ trách ta, sợ sẽ làm bại lộ thân phận của ngươi, nhưng ta thực sự muốn vì ngươi mà làm điều gì đó. Thấy ngươi bởi vì Thốn tương tư mà bị lão vu bà khống chế, nhìn ngươi chịu đựng thống khổ mỗi ngày, ta lại không thể giải độc giúp ngươi. Lão đại, ngươi biết ta đau đớn tới mức nào không? Ở trên đỉnh Kim Ưng này, ngươi bị độc dày vò, ta cũng đâu được thoải mái gì. Hiện tại thì tốt rồi, độc trên người ngươi đã được Long Noãn Noãn kiểm soát, nói không chừng nàng ấy cũng có thể giải được Thốn tương tư, ngươi...."

"Được rồi, Vân Ế!" Kim Ưng nhàn nhạt cắt đứt lời hắn: "Đừng nói nữa, sắc trời đã tối, đi nghỉ ngơi đi!"

“Cái gì? ”Vân Ế sững sờ, đây là ý gì? Lão đại không tức giận sao? Vậy rốt cuộc là hắn làm đúng rồi à?

Sau khi Vân Ế rời đi, Kim Ưng ngồi thẫn thờ trên đỉnh núi, trong đầu quanh quẩn hình ảnh nhẫn nhục của mấy năm nay. Vân Ế nói không có sai, dù hắn muốn sống với thân phận của Kim Ưng thì cũng vẫn phải cứu được mẫu phi. Phụ hoàng đã từng nói: Long Noãn Noãn là người duy nhất có thể cứu vớt cả Mộ Dung vương triều, nàng còn là cao thủ dùng độc, nói không chừng nàng có thể giải được cả Thốn tương tư.

Đang miên man suy nghĩ chợt phía sau truyền đến tiếng bước chân vội vàng. Kim Ưng xoay người lại thì một luồng hương thơm lạ lùng cuốn vào mũi hắn.

“Đây là…. ”Kim Ưng ngơ ngác, cả thân thể hình như có một luồng khí kì dị cuộn trào.

“Là xuân dược! ” Vân Tụ cười quyến rũ, đem bình ngọc giấu trong tay áo lấy ra: “Đây chính là bảo bối mà ca ca cất giấu riêng, ta rất vất vả mới lấy được đó. ”

Kim Ưng lạnh lùng nhìn Vân Tụ: “Vân Tụ, ngươi đừng đùa quá trớn, mau đưa thuốc giải cho ta. ”

“Ta chính là thuốc giải. ”Vân Tụ cười nhẹ nhàng, chậm rãi đi đến gần Kim Ưng. Bàn tay bạch ngọc nhỏ bé vân vê vạt áo của mình. Nàng ta chậm rãi cởi áo ngoài ra, lộ ra bộ ngực sữa trắng nõn: “Kim đại ca, lần đầu tiên ta nhìn thấy ngươi thì đã muốn làm nương tử của ngươi rồi. Ta sẽ không để cho bất kỳ kẻ nào cướp ngươi đi. Hôm nay, ta giao bản thân ta cho ngươi, có được hay không? ”

Vân Tụ tiến lên ôm lấy Kim Ưng bước chân đang lảo đảo.

“Ngươi… ” Bị dược khống chế, Kim Ưng chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng. Một luồng nhiệt chạy hỗn loạn trong cơ thể. Trong lòng lại kịch liệt muốn phát tiết dục vọng. Lúc nữ nhân này ôm lấy hắn thì dục vọng đó lại càng thêm mãnh liệt.

“Cút ngay!” Kim Ưng đẩy Vân Tụ ra xa: “Vân Tụ, ngươi thật sự điên rồi.”

“Đúng, ta điên rồi, nhưng nếu có thể chiếm được ngươi thì ta có bị điên cũng đáng giá. Kim đại ca, không phải bây giờ ngươi đang rất khó chịu sao? Ngươi ôm ta một cái đi, ôm một cái sẽ không khó chịu nữa.” Vân Tụ vừa nói vừa cởi bỏ quần áo, cuối cùng toàn thân không còn một mảnh vải đứng trước mặt Kim Ưng.

Lúc này là đêm khuya, ánh trăng sáng rọi lên da thịt bóng loáng của nữ nhân, thực khiến người bình thường còn bị mê hoặc chứ chưa nói tới Kim Ưng đang bị xuân dược khống chế.

“Kim đại ca ôm ta một lần đi, ở ngay tại chỗ này, ngươi ôm ta một cái đi.” Vân Tụ giang rộng hai cánh tay ra, toàn thân cứ như vậy mà phơi bày trước mắt nam nhân.

Kim Ưng nắm chặt quả đấm, từng bước từng bước lui về phía sau.

“Kim đại ca.” Dường như nhận ra ý định của Kim Ưng, Vân Tụ vội vàng chạy lên kéo hắn lại nhưng vẫn chậm một bước, chỉ có thể nhìn thân thể của hắn từ từ rơi xuống vực.

“Kim đại ca! ” Vân Tụ ở trên đỉnh núi nhìn xuống dưới, phía dưới là vực sâu thăm thẳm. Nàng ta không hề biết vị trí sơn động ở dưới đó nên không dám tùy tiện đi xuống. Nhưng nghĩ tới việc mình trăm phương ngàn kế hạ dược mà lại để cho Long Noãn Noãn hưởng lợi thì trong lòng nàng ta lại tràn đầy oán hận. Không, không được, nàng ta nhất định phải xuống dưới tìm Kim Ưng.

Vân Tụ khẽ cắn răng rút chủy thủ cắm ở trên vách núi từng bước từng bước bò xuống, đột nhiên dưới chân nàng ta có một hòn đá lăn ra. Nàng ta hét lên một tiếng sợ hãi, rồi rơi xuống sườn núi.



Noãn Noãn đang nằm nghỉ chợt phát hiện ra có ai đó tiến vào sơn động.

“Là ai? ” Noãn Noãn ngồi bật dậy nhìn ra phía cửa động, dựa theo ánh sáng của ngọn nến mới thấy được đó là một nam nhân, ánh mắt nam nhân phát ra ánh sáng màu đỏ tươi.

“Kim Ưng? Ngươi bị làm sao vậy? ”Noãn Noãn ngẩn ra, còn chưa kịp nói xong thì Kim Ưng đã nhào tới.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK