Tiểu Hương bất đắc dĩ lắc đầu, nàng có chút hối hận vì đã kiên quyết gọi vị tiểu thư đang tương tư của mình ra ngoài, dọc đường không thời khắc nào tiểu thư không hỏi khi nào có thể trở về!
Vừa nhìn đến chủ tử vô tình này, trong lòng nàng lại âm thầm Ngọc Nhi cô nương vô tâm vô phế, đã hai tháng rồi, cho dù có, cũng không đến mức không chút tin tức đi! Tốt xấu gì cũng nhờ người gửi một bức thư đến! Cũng để trong lòng tiểu thư giải được phần nào nỗi khổ tương tư a!
Tiểu Hương đưa tay vô ý vén mành xe lên nhìn ra bên ngoài, nhẹ giọng trả lời: "Tiểu thư đừng nóng vội, hiện tại chúng ta mới vừa đến phố Cảnh Hoa, còn gần một canh giờ nữa mới có thể trở về Tử Vân Đình! Ngọc Nhi cô nương nếu như thật có thể trở lại, không phải chúng ta đã để lại thư rồi sao! Nàng nhìn thấy sẽ biết chúng ta lập tức sẽ trở về!"
Xe ngựa đột nhiên dừng lại, Tiểu Hương nhíu mày nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ mà xuất thần...
Đổng Thúy Trúc không hiểu ra sao, vội vàng lôi kéo Tiểu Hương đang nhìn ra bên ngoài, vội hỏi nói: "Tiểu Hương, ngươi đang nhìn cái gì, mau bảo Điền Ngũ đánh xe trở về đi!"
Tiểu Hương bị Đổng Thúy Trúc kéo hoàn hồn, khẽ cắn môi, nhíu mày cả giận: "Tiểu thư, ta thấy chúng ta hôm nay không cần nóng lòng trở về, người tiểu thư đang chờ đợi, ở ngay trước mặt chúng ta!"
Đổng Thúy Trúc không giải thích được nhìn về phía Tiểu Hương, nghi hoặc nói: "Tiểu Hương đang nói bậy bạ gì đó?"
Tiểu Hương đưa tay kéo lấy Đổng Thúy Trúc ý bảo nàng nhìn ra ngoài cửa sổ, nói: "Tiểu thư, ngươi nhìn người đứng bên ngoài là ai, thì sẽ biết được Tiểu Hương là có ý gì!"
Lại chỉ thấy trên phố Cảnh Hoa kẻ đến người đi, đặc biệt phồn hoa náo nhiệt, đột nhiên xuất hiện một thân ảnh bạch y quen thuộc thu hút ánh mắt của Đổng Thúy Trúc...
Tuấn mỹ phiêu dật như thế, bạch y nhân mày rậm mắt to, không phải chính là giai nhân nàng vẫn đau khổ chờ đợi sao?
Nàng ấy tại sao lại ở chỗ này? Mà người đó lúc này đang mặt mày rạng rỡ ôm lấy một thiếu nữ xinh đẹp kiều mị, sóng vai bước đi còn vừa cười vừa nói, có vẻ dị thường ân ái...
Đây, đây rốt cuộc là tình huống gì?
Đổng Thúy Trúc đầu óc ông ông chấn động, si ngốc nhìn một đôi giai nhân mỹ quyến đặc biệt nổi bật, lại ân ái vạn phần trên phố...
Trên phố Cảnh Hoa, Vĩnh Ninh công chúa nhìn mỹ cảnh phồn hoa náo nhiệt, vô cùng vui vẻ!
Chỉ thấy nàng một hồi chạy đến quầy cao điểm ngửi ngửi, một hồi lại chạy đến quầy bán son phấn nhìn một cái, Đậu Nhi ở bên cạnh cũng hài lòng như nàng, đi theo phía sau Vĩnh Ninh công chúa, cùng nàng nhìn cái này nhìn cái kia, tựa như hai con chim nhỏ vừa được phóng thích khỏi chiếc lòng, hài lòng nhảy nhót...
Giang Ngọc nhìn đôi chủ tớ hào hứng vui chơi này, tâm tình cũng rất tốt, nàng quay đầu lại mỉm cười mệnh lệnh Giang Trí Viễn gọi người mua tất cả những thứ hai con chim nhỏ kia thích, mang về phủ cho các nàng chơi đùa.
...
Vĩnh Ninh công chúa đi một lúc, nàng đột nhiên bị một lão nhân nắn tượng đất thu hút, lão nhân tuy rằng nét mặt già nua đầy tang thương, nhưng động tác trong tay lại tinh tế linh hoạt, chỉ thấy những tượng đất rất sống động được diễn dịch qua đôi tay của hắn, có nam có nữ, có lão có ấu, có động có tĩnh, có phi cầm, có tẩu thú, mỗi thứ lại có cảm giác bất đồng, tuyệt không thể tả...
Giang Ngọc thấy hai tiểu cô nương đang vui vẻ nhảy nhót lúc này đều đứng trước quầy hàng bán tượng đất, liền nhấc chân thản nhiên đi đến phía sau Vĩnh Ninh công chúa, đưa tay nhẹ nhàng ôm eo mỹ nhân, cúi đầu dán sát vào khuôn mặt của nàng, cười nói: "Thích không? Đây là tượng đất, nàng muốn hình dạng gì, người ta đều có thể nặn ra cho nàng!"
Vĩnh Ninh công chúa giương mắt nghi học nhìn về phía Giang Ngọc, không tin hỏi: "Thật không, muốn cái gì cũng có thể nặn ra được? Vậy ta muốn hắn nặn ra ta và nàng, có thể không?"
Lão nhân ở bên cạnh nghe được những lời Vĩnh Ninh công chúa nói, liền mặt mang tươi cười ngẩng đầu quan vọng đôi tân hôn yến nhân trước mắt, cung kính trả lời: "Chỉ cần tiểu thư muốn, vậy lão phu liền thử nặn tiểu thư và công tử! Tiểu thư và công tử nếu như không thích có thể không trả tiền!"
Giang Ngọc nghe được lời ấy của lão nhân, liền cười nói với hắn: "Ngươi chỉ cần nặn ra, dù đẹp hay xấu, ta đều sẽ thưởng bạc cho ngươi, nếu như ngươi có thể làm phu nhân ta vui vẻ, ta sẽ thưởng cho ngươi càng nhiều hơn, chắc chắn sẽ không bạc đãi lão bá ngươi!"
Lão nhân nghe thiếu niên nói như vậy, trong lòng liền biết hai người này nhất định không phải là người tầm thường, lập tức chăm chú tạo hình...
Chỉ chốc lát sau, một đôi bích nhân thân mật gắn bó liền xuất thế...
Vĩnh Ninh công chúa cầm hai tượng đất nhỏ trên thanh tre, thưởng thức yêu thích không buông tay.
Tay nghề của lão nhân quả nhiên không tồi, chân thật là miêu tả hình thái, khí vũ của nàng cùng ái nhân một cách sống động!
Giang Ngọc nhìn dáng vẻ hài lòng của Vĩnh Ninh công chúa, quay đầu lại nói với Giang Trí Viễn Giúp bản hầu thưởng cho lão nhân gia!"
Giang Trí Viễn vội vàng cúi đầu nhận lệnh.
...
Giang Ngọc cúi đầu nhìn giai nhân mỉm cười trong lòng, khẽ hỏi: "Lúc này vui vẻ rồi chứ, a, công chúa đại nhân của ta, hôm nay sắc trời đã không còn sớm, chúng ta nên về phủ rồi!"
Vĩnh Ninh công chúa mềm mại đáng yêu khẽ nâng mỹ nhan, nhu thuận gật đầu nói với Giang Ngọc: "Được, Nhị Nhi toàn bộ nghe phò mã!"
Giang Ngọc khẽ động khóe môi hài lòng cười ha hả, nghĩ tiểu công chúa bướng bỉnh này chỉ cần hiểu rõ tâm tính của nàng, cũng là tương đối dễ dỗ dành! Lúc nhu thuận cũng có chút khả ái, khiến người ta yêu thích!
Chỉ cần, chỉ cần không giống như trước kia, thường xuyên phát giận với nàng là tốt rồi...
...
" Ngọc Nhi..."
Một giọng nói mềm nhẹ vang lên bên cạnh Giang Ngọc và Vĩnh Ninh công chúa, trong lòng Giang Ngọc đột nhiên khẽ động, giọng nói này...
Giang Ngọc nâng mắt nhìn chăm chú lại, tuyệt thế mỹ nhân mang mạng che mặt đột ngột đứng trước mặt...
Giang Ngọc cứng nhắc nghi hoặc hỏi một câu: "Nguyệt Nhi, nàng, nàng thế nào lại ở chỗ này?"
...
Vĩnh Ninh công chúa giương mắt nhìn mỹ nhân gọi phò mã của nàng lại, nhìn qua, chỉ thấy người kia tuy là toàn thân thanh nhã, nhưng vóc dáng thướt tha mị hoặc, dung nhan tuy là được lụa mỏng che khuất, nhưng hiển nhiên không phải là dung tục tầm thường, nàng có một đôi mắt xinh đẹp, tựa như thủy châu, lấp lánh động nhân, sặc sỡ loá mắt, khiến Vĩnh Ninh công chúa cũng phải nhịn không được mà thán phục không ngớt! Dung mạo bực này, khí chất bực này nàng chưa từng thấy qua, cũng chưa bao giờ tưởng tượng qua...
Một tia cảm giác nguy hiểm dâng lên từ đáy lòng của Vĩnh Ninh công chúa, nàng khẩn trương ngẩng đầu nhìn về phía Giang Ngọc đang ngây người, ngữ khí bất thiện hỏi: "Phò mã, nàng ấy là ai? Thế nào lại biết tên nàng?"
Giang Ngọc cúi đầu nhìn thoáng qua Vĩnh Ninh công chúa, xấu hổ cười nói: "Công chúa, nàng là Nguyệt Nhi, là một vị bằng hữu của ta!"
...
Phò mã? Công chúa?
Nàng ấy là phò mã? Trong đầu Đổng Thúy Trúc là một mảnh hỗn độn, nàng trăm nghìn lần suy đoán thân phận của nàng ấy, cái gì mà thiên kim vương hầu, võ lâm hiệp nữ, thê thiếp nhà giàu... Nhưng, nhưng thật sự là không ngờ, nữ tử hư ảo bất phàm mà nàng yêu, thì ra lại là phò mã...
Phò mã? A, phò mã? Thiên hạ có mấy vị phò mã?
Thì ra, nàng ấy dĩ nhiên là đương kim phò mã gia giàu có một phương của Giang Đô hầu phủ - Giang Ngọc!
Nàng nên sớm nghĩ đến, người có thể chuộc thân cho Đổng Thúy Trúc nàng quyết không phải là người bình thường, thì ra nàng ấy lại là đương kim phò mã...
Đổng Thúy Trúc lúc này thấy hai người đang chặt chẽ ôm ấp, tình cảnh này từ lâu đã khiến nàng đau lòng không ngớt, lại nghe Giang Ngọc nói nàng chỉ là bằng hữu, đau đớn trong lòng lại tăng thêm vài phần.
Nàng cuống quít khẽ nhắm mắt lại, một giọt lệ phiêu nhiên rơi xuống, nàng khẽ xoay người, dự định nhanh chóng rời khỏi nơi khiến nàng xấu hổ này, nàng xác thực là không xứng với nàng ấy, vô luận là phương diện nào...
Giang Ngọc thấy dáng vẻ thương tâm của Đổng Thúy Trúc lúc này, trong lòng cũng rất khổ sở khó chịu, nàng cuống quít buông lỏng Vĩnh Ninh công chúa trong lòng ra, nhấc chân rất nhanh tiến lên kéo cổ tay Đổng Thúy Trúc lại, vội hỏi: "Nguyệt Nhi muốn đi đâu?"
Đổng Thúy Trúc không dám quay đầu lại, nhẹ giọng nói: "Đi chỗ ta nên đi, phò mã gia không cần lo lắng!"
Giang Ngọc nhíu mày, nàng không thích nghe nàng ấy gọi nàng là phò mã gia, ngụ ý tựa hồ tràn ngập đau thương...
...
Tiểu Hương từ trong xe cấp cấp chạy tới, dùng khóe mắt hung hăng trừng Giang Ngọc một cái, lại nhìn về phía tiểu công chúa đứng phía sau Giang Ngọc, liền vội vàng vươn tay đỡ lấy Đổng Thúy Trúc, hỏi: "Tiểu thư làm sao vậy? Là ai khi dễ ngươi? Tiểu Hương giúp ngươi hả giận!"
Đổng Thúy Trúc sợ Tiểu Hương gây sự, vội vàng rút bàn tay từ trong tay Giang Ngọc, kéo Tiểu Hương sang một bên, cười khổ nói: "Không nên nói mò, là chúng ta nhận sai người, mau mau theo ta rời khỏi nơi này, để tránh trở thành trò cười!"
Tiểu Hương đang muốn giáo huấn Ngọc Nhi cô nương kia một chút, lại bị Đổng Thúy Trúc cứng rắn lôi đi, nàng khó hiểu gãi đầu, âm thầm lẩm bẩm: "Nhận sai người sao? Không đúng, tiểu thư đó, đó rõ ràng chính là nàng!"
Trong mắt Đổng Thúy Trúc hàm chứa nước mắt, ngoan tâm liếc Tiểu Hương không thức thời một cái, cả giận: "Nói không phải thì chính là không phải chúng ta mau đi thôi! Điền Ngũ còn đang chờ chúng ta trong xe!"
Tiểu Hương nhất thời tranh cãi không lại tiểu thư, trong lòng cũng dần dần cho rằng có thể thực sự là nhận sai người, trên đời này người giống người cũng không ít, huống hồ Ngọc Nhi cô nương thế nào sẽ ở trên đường ôm lấy một nữ tử khác! Như vậy cũng rất kỳ quái! Nghĩ đến đây, Tiểu Hương chỉ đành ngoan ngoãn cùng Đổng Thúy Trúc rời đi...
...
Giang Ngọc nhíu mày nhìn hai chủ tớ kia bỏ đi, trong lòng bỗng chốc thương tâm một hồi, tựa hồ là nàng nợ nàng ấy rất nhiều, rất nhiều!
Nàng nên sớm đến thăm nàng ấy, chỉ là đoạn thời gian sau khi trở về công vụ quá mức bận rộn mệt mỏi, mới có thể trì hoãn đến nay...
Vĩnh Ninh công chúa nhìn hết tất cả cử chỉ mờ ám của hai người kia, quan hệ giữa các nàng, nàng dù có ngu ngốc, hiện tại cũng có thể đoán ra mấy phần, thật không biết phò mã gia đa tình này của nàng rốt cuộc ở bên ngoài trêu chọc bao nhiêu ong bướm?
Hơn nữa, điểm chết người chính là, đám ong bướm này đều là xinh đẹp tú sắc như vậy!
Vĩnh Ninh công chúa tiến lên một bước, nhẹ nhàng kéo cánh tay Giang Ngọc, khẽ cắn môi, ê ẩm nói: "Phò mã, a, nàng nói cho Nhị Nhi biết nàng rốt cuộc có bao nhiêu 'bằng hữu' a?"
Giang Ngọc thu hồi thần sắc, quay đầu lại nhìn Vĩnh Ninh công chúa đầy ghen tuông, nhẹ nhàng thở dài, lại bất đắc dĩ lắc đầu cười khổ nói: "Giang Ngọc ta cả đời phóng đãng thành tính, có mấy người, ha ha, có lẽ là ngay cả bản thân ta cũng không biết, ha ha..."
Dứt lời, nàng liền có một chút tự giễu cười khổ, chậm rãi phiêu hốt đi về hướng xe ngựa...
...