Mục lục
Sai Loạn Hồng Trần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tia nắng ban mai buông xuống, trước gương, Giang Ngọc tinh tế thay giai nhân chải tóc, như có chút suy nghĩ nói: "Diễm Nhi, trẫm nhớ lần đó nàng uống thuốc sẩy thai có Thiên Ti Thai Châu, cố thể nói cho trãm biết ở nơi nào tìm thấy loại thuốc này không> Trẫm biết Thiên Ti Thai Châu này là vật có chút tà khí, thế gian hãn hữu, cực kỳ khó tìm, Diễm Nhi là từ nơi nào có được?"

Nam Cung Diễm nâng mi nhìn thoáng qua Giang Ngọc, do dự không biết phải nói như thế nào, Xuân Nhi hầu hạ chủ tử ở một bên vẫn nghẹn giận, nghe hoàng thượng hỏi, vội vàng tức giận bất bình nói: "Hoàng thượng, dược liệu đó là Nguyệt quý phi đưa tới,  Nguyệt quý phi nói đây là đặc biệt tặng quận chúa điều dưỡng thân thể, lúc gần sắp đi còn cố ý chỉ điểm quận chúa, dược liệu kia phải dùng như thế nào...."


" Là Nguyệt Nhi!" Giang Ngọc nghe Xuân Nhi nói, nhướng mày, thoáng chốc lại nói: "Thiên Ti Thai Châu nếu như dùng đúng quả thực có thể điều dưỡng thân thể, nhưng không thích hợp với thai phụ, bằng không nhẹ thì thai chết trong bụng, nặng thì một xác hai mạng."

Nam Cung Diễm trong lòng căng thẳng, nghiêng đầu cắn môi trừng Xuân Nhi lắm miệng một cái, lại nắm tay Giang Ngọc, nhìn Giang Ngọc ánh mắt thâm thúy không biết nghĩ đến cái gì, khuyên nhủ: "Đều qua rồi, Ngọc cũng đừng nhắc đến việc này nữa."

Giang Ngọc lấy lại tinh thần nhìn Nam Cung Diễm, gật đầu cười nói: "Đúng vậy, trẫm biết, bất quá trẫm đã hạ lệnh khiến Thiên Ti Thai Châu chết tiệt kia từ nay về sau nhất định không được xuất hiện trong hậu cung nữa, ai bảo nó thiếu chút hại đến Diễm Nhi và oa nhi."

" Được rồi được rồi, đã nói không đề cập đến, nói gì đi nữa, cho dù muốn trách, thủ phạm thật sự cũng không biết rốt cuộc là ai." Nam Cung Diễm chậm rãi đứng lên, quay người đẩy Giang Ngọc một cái, nhỏ giọng nói: "Thời gian cũng không còn sớm, bệ hạ đừng ở chỗ này nữa, mau lâm triều đi." Nam Cung Diễm quen tính tiếp nhận long bào Xuân Nhi đưa đến chính tay khoác lên cho Giang Ngọc,  hối thúc vị đế vương không muốn rời khỏi Diễm Nghi Điện, mãi đến lúc nhìn theo Giang Ngọc đi một bước quay đầu lại ba lần không thấy bóng dáng nữa nàng mới cảm thấy mỹ mãn trở lại tẩm cung ngủ bù.


....

Hoàng thượng giá lâm...

Nghe được cung nhân thông truyền, Đổng Thúy Trúc vội vàng buông giấy bút trong tay, mỉm cười xuất môn nghênh tiếp, thấy Giang Ngọc vào tiền thính, cúi người mềm mại hành lễ: "Thần thiếp tham kiến bệ hạ...."

" Ái phi miễn lễ bình thân." Giang Ngọc xen lẫn thâm ý nhìn thoáng qua Đổng Thúy Trúc, đưa tay đỡ lấy cánh tay mỹ nhân, nói: "Hậu cung này của trẫm được ái phi cai quản ngay ngắn trật tự, thật sự làm phiền nàng rồi."

"Nào có, thay bệ hạ phân ưu là việc thần thiếp nên làm, bệ hạ sao lại khách khí như vậy."

Giang Ngọc gật đầu mỉm cười, nắm tay mỹ nhân đi vào trong điện, âm thầm quan sát một lần, gật đầu thuận theo tự nhiên mà ôm lấy mỹ nhân, cười nói: "Đúng vậy, Nguyệt Nhi cũng thật có lòng, Diễm Phi ít nhiều cũng nhờ Nguyệt Nhi chiếu cố, nghe nói thời gian trước Nguyệt Nhi còn tặng cho Diễm Phi rất nhiều kỳ trân dị bảo, ngay cả Thiên Ti Thai Châu sớm đã thất tuyệt khó tìm cũng có, Nguyệt Nhi của trẫm có thể nói bản lĩnh cực đại."


Đổng Thúy Trúc nghe ra Giang Ngọc dụng ý bất thiện, thần sắc cũng trở nên tối tăm, mất tự nhiên mỉm cười nói: "Nguyệt Nhi cũng là mượn hoa hiến phật, đều là khắp nơi dâng tặng cho bệ hạ, Nguyệt Nhi nhìn thấy Diễm tỷ tỷ đang cần, liền thay bệ hạ làm chủ, bệ hạ không phải đang trách tội Nguyệt Nhi nhiều chuyện chứ?"

" Trách tội? Ha ha, trẫm tin tưởng Nguyệt Nhi nên mới đem phượng ấn giao cho nàng, sao lại trách tội. Nguyệt Nhi đa tâm liễu rồi, trẫm bất quá là cảm thấy Nguyệt Nhi của trẫm dường như trở nên không giống với Nguyệt Nhi của trước kia nữa...." Giang Ngọc nheo mắt thâm thúy nhìn Đổng Thúy Trúc vẫn vân đạm phong khinh.

" Thay đổi?" Trong lòng Đổng Thúy Trúc âm thầm cả kinh, mặt ngoài lại không hiện gợn sóng, ngữ khí nghi hoặc nói: "Nguyệt Nhi vẫn là Nguyệt Nhi, thay đổi chỗ nào? Bệ hạ thật biết nói đùa."
" Không, trẫm không nói đùa, Nguyệt Nhi thực sự là thay đổi." Giang Ngọc cong môi nhẹ giọng nói: "Nguyệt Nhi trở nên khiến trẫm càng lúc càng không nhận ra, càng lúc càng thấy không rõ, Nguyệt Nhi của trẫm trước đây là một vị lương sư ích hữu, ngoại cương nội nhu, thiện lương như nước." Giang Ngọc dừng lại một chút, nhìn người kia cúi đầu rũ mi: "Mà Nguyệt Nhi của bây giờ là ngoài mềm trong cứng, lòng đầy tâm cơ thủ đọan, khiến trẫm càng ngày càng khó hiểu."

" Vậy bệ hạ là thích Nguyệt Nhi bây giờ hay là Nguyệt Nhi của trước đây?" Đổng Thúy Trúc cũng khẽ động mi tâm, nhìn thẳng vào ánh mắt của Giang Ngọc, tìm kiếm mục đích mà hỏi lại.

Ánh mắt ngạo nghễ kia cũng khiến Giang Ngọc cả kinh, tựa hồ từ đó bắt được thứ gì, nhưng chỉ là chợt lóe mà qua...

"Ha ha." Giang Ngọc cười gượng hai tiếng, đưa tay khẽ nâng dung nhan tuyệt thế kia, tinh tế thưởng thức, chậm rãi cúi đầu bám vào bên tai nhỏ giọng trả lời: "Yêu hận đan xen, Nguyệt Nhi, nàng cũng biết trẫm không thích cung đấu, lại càng không muốn nhìn thấy trong hậu cung của trẫm có người nhấc lên tinh phong huyết vũ, quấy nhiễu sự yên tĩnh hiếm có, trẫm chỉ muốn các nàng đều tốt đẹp ở bên cạnh trẫm..."
Đổng Thúy Trúc khẽ nhíu mày, trong nháy mắt liền thay đổi thành dáng vẻ nhu thuận, che miệng khẽ cười nói: "Tâm tư của bệ hạ, thần thiếp tất nhiên là rõ ràng, xin bệ hạ yên tâm."

Giang Ngọc gật đầu, nói: "Nguyệt Nhi thông minh, hiểu tâm ý của trẫm là tốt rồi, trẫm không cần hậu cung ba nghìn, trẫm chỉ cần tỷ muội các nàng có thể tương kính như tân, chung sống hòa thuận, các nàng vui vẻ trẫm cũng cảm thấy mỹ mãn."

" Nguyệt Nhi đã hiểu, xin bệ hạ yên tâm." Đổng Thúy Trúc cúi đầu trả lời, lại lập tức ngẩng đầu khoác cánh tay Giang Ngọc, kiều mị nói: "Bệ hạ hôm nay muốn ăn gì, thần thiếp sai ngự thiện phòng chuẩn bị."

" Không cần, trẫm hôm nay phải đến Diễm Nghi Điện cùng Diễm Phi dùng bữa. Được rồi, bên ngoài mời đưa vào cung một lô Trúc Diệp Thanh và Thanh Trúc Tửu của Giang Nam, trẫm biết nàng cũng thích uống, lát nữa sẽ bảo Trí Viễn đưa đến cho ái phi nếm thử, ngày mai trẫm có thời gian sẽ đến bồi Nguyệt Nhi, được không?"
....

Giang Ngọc lại cùng Đổng Thúy Trúc hàn huyên vài câu, liền vội vã rời đi, chạy tới Diễm Nghi Điện.

...

Nhìn người đi xa, trong lòng Đổng Thúy Trúc có chút không phải tư vị, biểu tình dần dần trở nên ngưng trọng, nghe được tiếng cười trầm đục vang lên ở phía sau, chỉ thấy hai bóng đen trống rỗng hiện thân.

" Ha ha ha, ngươi đem tâm tư dâng hiến cho minh nguyệt, nhưng minh nguyệt chỉ chiếu xuống mương máng, tâm ý của nương nương rốt cuộc uổng phí rồi."

Đổng Thúy Trúc nhíu mày liếc nhìn Vô Tướng đạo nhân một cái, không tiếp lời.

Một người khác thân khoác hắc y, toàn thân ăn mặc kín kẽ châm chọc nói: "Muội muội, ta thực sự không biết một nữ nhân có thể có bản lĩnh gì khiến đám mỹ nhân các ngươi yêu thích tranh giành như vậy? Nàng có chỗ nào tốt hơn nam nhân? Hừ, chẳng phải cũng trái ôm phải ấp, không thể chuyên nhất đối với ngươi."
Đổng Thúy Trúc khẽ hừ một tiếng, phất tay cho cung nhân lui xuống, chậm rãi bước lên ghế quý phi, vén y phục ngồi xuống, tựa vao lưng ghế, lạnh nhạt nói: "Chỗ tốt của nàng ngươi làm sao biết được, hừ, một ngày nào đó ta nhất định khiến trong mắt nàng chỉ có thể có một mình ta."

"Yêu Nhi, có một số việc không thể xử trí theo cảm tính, ngươi phải thời khắc nhớ kỹ thân phận của mình, việc gì phải làm, nên làm, ngươi phải rõ ràng." Vô Tướng đạo nhân ánh mắt sắc bén, nghiêm túc nói.

" Ta có phương pháp làm việc của ta, các ngươi ở một bên chờ đợi là được rồi."

"Chờ đợi? Thánh nữ, ngươi cũng đừng quên thất tinh liên châu, gần đây bần đạo bấm tay tính toán số tử vi phát hiện thiên tượng khác thường, rất có khả năng thất tinh liên châu sẽ đến trước dự định, chúng ta đã không còn nhiều thời gian, nếu bỏ lỡ, muốn khôi phục Thanh Long Tộc không biết phải chờ đến khi nào, ngươi phải nhanh chóng làm suy yếu long khí của Giang Ngọc, tiêu diệt vương triều Nam Thống cùng vài đại sinh huyệt bên cạnh Giang Ngọc, chúng ta mới có cơ hội mượn thế hạ thủ, dùng thất tinh liên châu khôi phục Thanh Long Tộc." Vô Tướng đạo nhân lay động phất trần, ngữ khí bất thiện.
"Được rồi, Thanh Yêu tự có chừng mực, các ngươi chờ một chút đi, xem ta hành động." Đổng Thúy Trúc nhắm mắt lại, không hài lòng nói.

"Được, vậy Xích Long liền chuẩn bị những thứ cần thiết, chờ tin tốt của thánh nữ, hy vọng đừng giống như Thiên Ti Thai Châu, không được lợi ích gì."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK