Giang Ngọc lê thân thể mệt mỏi bất kham hướng đến một gian thiền phòng chậm rãi tiêu sái đi, đây là nàng mệnh Tiểu Thanh từ lâu dọn sạch một gian phòng.
Đêm qua mất ngủ, hôm nay ban ngày lại xử lý sự vụ cả ngày, hiện tại cơ thể thực có chút chống đỡ không nổi nữa.
- Ngọc nhi, lúc này là muốn đi đâu a?
Giang Đô hầu thình lình xuất hiện trước mặt Giang Ngọc, làm như vô tâm tùy tiện hỏi.
Giang Ngọc rất ngạc nhiên nhìn phía phụ hầu đột nhiên xuất hiện bên cạnh mình, làm ra vẻ bình tĩnh cúi đầu nói:
- Tham kiến phụ hầu, Ngọc nhi thấy thời gian còn sớm, vừa muốn đi tìm Bồ Đề đại sư tham luận Phật pháp, phụ hầu vẫn chưa nghỉ ngơi?
Giang Đô hầu khí sắc âm trầm nói:
- Ngọc nhi, liêu phật ngộ pháp ( ý nói là nói chuyện phật pháp hiểu chuyện phật pháp) không phải là chuyện trong một lúc, ban ngày phụ hầu cùng ngươi nói chuyện, ngươi cũng phải khắc trong tâm khảm a! Có một số việc, là trách nhiệm của ngươi, ngươi nhất định phải hoàn thành nó! Họa phúc của Giang gia một sớm một chiều đã là trong tay Ngọc nhi rồi!
Nhãn thần Giang Ngọc nhẹ nhàng dời đi nhìn phía viễn phương, thần sắc đau khổ bất kham nói:
- Ngọc nhi minh bạch! Ngọc nhi sẽ tận sức đi hoàn thành.
Giang Đô hầu hài lòng gật đầu nói:
- Minh bạch là tốt, Ngọc nhi chưa từng khiến cho phụ hầu thất vọng! Ngươi cùng công chúa chắc hẳn đêm qua cũng không có nghỉ ngơi tốt, hôm nay thì sớm trở về phòng nghỉ ngơi đi, chuyện tham thiền ngày mai lại tiếp tục, cũng không muộn, quay về phòng đi!
Giang Ngọc hiểu rõ ý tứ trong lời nói của Giang Đô hầu, liền cúi người đáp:
- Vậy bây giờ Ngọc nhi trở về phòng nghỉ ngơi, phụ hầu cũng sớm đi nghỉ, Ngọc nhi cáo lui trước!
Giang Đô hầu gật đầu đáp lời:
- Hảo, lui xuống đi, cùng công chúa nhiều hơn, hảo hảo nghỉ ngơi đi!
Giang Ngọc thở ra một hơi thật dài, xoay người bất đắc dĩ hướng đi về phía trước...
Giang Đô hầu thoáng có chút suy nghĩ nhìn theo bóng lưng nhi tử rời đi, hắn cảm giác được nhi tử dường như tâm sự chồng chất.
Hắn biết bản thân cho nàng áp lực quá lớn, nhưng hắn tin tưởng nàng có thể chịu đựng được, hắn đem bản thân và Giang gia toàn bộ hy vọng đều gửi gắm ở trên người Giang Ngọc.
Hắn kỳ vọng Giang Ngọc có thể trở thành nhân vật thay đổi lịch sử của Giang gia, nếu như hậu duệ của Giang gia hắn tất cả có thể trở thành hậu duệ của Nam triều và đảm nhận vị trí thái tử, vậy đối với Giang gia mà nói tầm quan trọng không phải là cùng như nhau!
Khi hắn nghe Tiểu Thanh hướng hắn bẩm báo, nói tiểu hầu gia mệnh nàng đem thiền phòng trống quét dọn sạch sẽ. Thì hắn đã minh bạch nhi tử này và công chúa phát triển vẫn chưa có bao nhiêu tiến triển, hắn không hiểu nhi tử xưa nay thông minh tuyệt đỉnh sao ngay cả nội tâm của công chúa cũng tính không ra chứ?
Xem ra, lần này Giang Đô hầu hắn thật phải tự thân xuất mã, vì cơ nghiệp trăm năm của Giang gia, đến đối phó một chút hai gia hỏa khó đối phó này...
Vĩnh Ninh công chúa ngơ ngác ngồi ở trên cẩm sàng màu thanh lam, nhìn khắp nơi phía trước không tiêu điểm, thỉnh thoảng ngây ngốc cười cười, cũng không biết rốt cuộc đang suy nghĩ về cái chuyện động tâm gì?
Vĩnh Ninh lại một lần nữa khẽ đung đưa cái đầu nhỏ kia một cách tinh quái, thở dài thật dài.
Nàng không rõ, hôm nay làm sao lúc nào cũng bất giác hiện lên trước mắt, tình cảnh ngày hôm qua đơn độc cùng Giang Ngọc ở trong núi.
Nhớ lại kia một đôi mắt hoảng hốt, ấm áp, cảnh tượng ấm áp, nhớ lại Giang Ngọc đêm qua toàn lực bảo hộ mình...
Người nọ, có lẽ dường như cũng có thể là một chính nhân quân tử chứ!
Người nọ, tướng mạo cũng dường như là rất tốt...
Có phần phong độ nhẹ nhàng, anh tuấn tuấn tú, ôn nhu phiêu dật, hình như cũng khiến cho nàng có cảm giác rất an toàn...
Công chúa Vĩnh Ninh vừa nghĩ đến đêm qua, trên khuôn mặt nhỏ phấn bạch kia lại lộ ra một nụ cười ngọt ngào, nghĩ nghĩ, không tránh khỏi trái tim nho nhỏ lại đập hơn mấy cái.
Đây là nàng làm sao vậy, nàng khẽ lắc lắc suy nghĩ mơ màng, vừa âm thầm đối với bản thân mình nói: không được suy nghĩ nữa Nhụy nhi, tỉnh táo chút đi ~! Mau ngủ một giấc, đêm qua đã không có nghỉ ngơi tốt. Không nên lại nhớ đến người nọ nữa, không phải là cứu mình một mạng sao, nàng vẫn còn nợ một cái nhân tình, chưa được kết thúc....
Cánh cửa đột nhiên bị đẩy ra, một thân ảnh bạch sắc thong thả đi đến.
Vĩnh Ninh công chúa ngạc nhiên vô cùng nhìn về phía cửa chỗ nam tử bạch y đang đi vào, trên mặt từ từ lại dâng lên một tia đỏ ửng.
Giang Ngọc nhẹ cúi đầu, trăm điều bất đắc dĩ ngồi đối diện Vĩnh Ninh công chúa ở bên giường nói:
- Công chúa, sống ở trong tự đã nhiều ngày, trước hết phải ủy khuất một chút công chúa cùng Giang Ngọc ngủ cùng một phòng!
Vĩnh Ninh công chúa thần sắc kinh ngạc vẫn chưa có khôi phục lại, chỉ thấy Giang Ngọc kia hướng đi tới mình.
Giang Ngọc đi đến bên giường của công chúa Vĩnh Ninh, cúi người xuống bên cạnh công chúa dựa sát vào.
Vĩnh Ninh công chúa hoảng sợ thoáng cái thối lui về phía sau, nàng cuống quít nhắm hai mắt lại, hai tay ôm lấy hai vai của mình, run giọng la lên:
- Ngươi, ngươi, ngươi muốn làm cái gì?
Giang Ngọc nhìn phía Vĩnh Ninh công chúa kia lúc này rất sợ hãi, không đàng hoàng cười xấu xa nói:
- Công chúa ngươi làm cái gì vậy? Giang Ngọc chỉ là đến lấy một bộ chăn đệm! May mà bí mật để một bộ chăn nệm trải dưới đất nghỉ ngơi. Ngươi không cần khẩn trương như thế chứ ~!
Vĩnh Ninh công chúa nghe Giang Ngọc nói như vậy, liền từ từ mở hai mắt ra.
Thấy Giang Ngọc kia quả thực chỉ là ở phía sau mình cầm lấy một bộ chăn đệm, sau đó liền xoay người hướng chỗ bên cạnh đi tới, ở bên cạnh bàn rượu đem chăn đệm trải ra trên mặt đất.
Vĩnh Ninh công chúa biết là bản thân nghĩ quá nhiều, khuôn mặt nhỏ lại đỏ bừng nói:
- Ngươi, ngươi thật là muốn ở đây nằm nghỉ ở dưới đất sao?
Giang Ngọc quay đầu nhìn phía công chúa tiểu hài tử nọ, cười yếu ớt đáp:
- Đúng vậy, nếu không thì lẽ nào công chúa là muốn để Giang Ngọc và người cùng nhau đồng sàng cộng chẩm sao?
Công chúa nghe người nọ ngữ điệu chế giễu, nhất thời tức giận đỏ mặt mắng:
- Phi ~, ngươi dám!
Lúc này Giang Ngọc thấy sắc mặt công chúa kia thoáng chốc đỏ ửng khó diễn tả, lại cười haha tiêu sái đến trước bàn tròn ngồi xuống, thừa dịp cười nói:
- Thỉnh công chúa yên tâm ngủ đi, Giang Ngọc quyết không làm ra chuyện gì không giữ lễ tiết.
Lúc nàng nàng bỗng nhiên ngửi thấy một tia mùi hương thoang thoảng thanh thanh nhàn nhạt, hương khí ấy rất đặc biệt.
Chính là giống như mùi hương khí của hoa lan tươi mát phương mỹ không tan, cũng giống như mạn đà la phân phương mị khí yêu nhiêu, thật thật là khiến người ta bồi hồi vô hạn, thưởng thức vô tận..
Giang Ngọc đơn giản có chút suy nghĩ nhìn bát hương trang trí ở trên bàn, nói:
- Công chúa, đây là huân hương ( mùi hương) gì? Mùi này sao đặc biệt như vậy?
Công chúa Vĩnh Ninh cũng ngẩng đầu nhìn lại, yếu ớt nói:
- ta cũng chẳng biết, cái này là ban nãy Tiểu Thanh đưa đến, nói là mùi hương có thể giúp cho giấc ngủ, thư giãn thần kinh, mùi vị này thanh thanh tao nhã bổn công chúa đến là rất thích.
Giang Ngọc đầu làm như tán thành, đưa tay tự mình tùy ý rót một chén trà:
- Công chúa sớm đi ngủ đi, Giang Ngọc muốn xem sổ sách tạp vật một chút, nghỉ ngơi muộn, Công chúa không cần để ý đến Giang Ngọc.
Vĩnh Ninh công chúa nhẹ giọng ứng hạ, liền bình thản xoay người quay về nằm trên giường, dự định muốn nghỉ ngơi.
Có lẽ, là bởi vì người nọ ngày hôm qua đã cứu mình đi!
Nàng dường như đã dần dần đối với Giang Ngọc buông xuống hết thảy tâm đề phòng.
Coi như, người nọ căn bản không đòi hỏi nàng có bất cứ phòng bị gì, nàng cảm giác rất an tâm....
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, dầu thắp trên bàn từ từ tối xuống, Giang Ngọc có phần nổi lên cơn buồn ngủ, nàng thực là quá mệt mỏi rồi, e rằng nàng nên nằm xuống nghỉ ngơi một hồi....
- Nóng, nóng quá, nóng quá, ân ~.
Vĩnh Ninh công chúa ở trên giường vặn vẹo không an phận, khẽ lẩm bẩm, nàng tựa hồ như ngủ không được thoải mái.
Giang Ngọc chẳng biết công chúa này lại làm thế nào, liền đứng dậy phất tay áo đi đến trước giường của công chúa Vĩnh Ninh, hỏi:
- Công chúa, làm sao vậy? Có chỗ nào khó chịu phải không?
Vĩnh Ninh công chúa mơ màng mở đôi mắt, có phần thống khổ xé rách y quần của mình, thì thầm nói:
- Ta nóng, nóng quá, cả người thật là khó chịu a~?
Giang Ngọc cau mày, thầm nghĩ: sẽ không phải là đêm qua nhiễm lạnh lên cơn sốt chứ?
Liền đưa tay khẽ vuốt trên trán Vĩnh Ninh công chúa, dự tính muốn xem nàng có lên cơn sốt hay không.
Nhiệt độ cơ thể đích thực là không thấp, nhưng nhìn nàng đầu đầy mồ hôi nhè nhẹ chảy ra, lại cảm thấy không hẳn là quá nghiêm trọng.
Giang Ngọc nhẹ nhàng ngồi ở trước giường, nâng công chúa Vĩnh Ninh đang thở gấp dậy, không yên tâm hỏi:
- Có thể là công chúa cảm lạnh, Giang Ngọc trước rót cho ngươi chén nước nóng. Uống xong sau đó ta sẽ gọi Xuân nhi bọn họ nấu cho ngươi một thang gừng tiền khu hàn ( trừ hàn khí) hộ thể, nghĩ là uống xong rồi cũng nhanh chóng không có chuyện gì nữa!
Giang Ngọc nói xong, thì xoay người muốn vì công chúa rót một chén nước, không ngờ lại đột nhiên bị một đôi tay xinh xắn gắt gao vây chặt lấy.
Giang Ngọc không giải thích được nhìn lại trên thân thể nóng như lửa ôm mình, nói:
- Công chúa, lại làm sao vậy?
Vĩnh Ninh công chúa lúc này chỉ cảm thấy toàn thân nóng hừng hực khó chịu, tê tê dại dại.
Nhưng vừa rồi nam tử trước mặt dịu dàng đụng chạm lành lạnh, lại trong nháy mắt có thể đem cảm giác hỏa diễm đau đớn khắp người giảm bớt phân nửa.
Nàng bỗng nhiên có loại dũng khí mãnh mẽ chính là du͙ƈ vọиɠ, không muốn để cho người nọ rời khỏi mình, một giờ một phút cũng không thể.
Nàng nhiệt tình vây lấy kia khuynh tâm điềm mỹ, vũ mị nhìn phía nam tử trước mặt, thở gấp ôn nhu nói:
- Đừng đi, Nhụy nhi rất là khó chịu, chỉ cần phò mã gia ôm lấy Nhụy nhi là tốt rồi, chỉ cần ôm Nhụy nhi một cái là được rồi!
Hai hàng lông mày Giang Ngọc cau lại, nàng rõ ràng phát hiện ra biểu hiện khác thường lúc này của Vĩnh Ninh công chúa, thực có chút không bình thường.
Dạng này giống như biểu hiện xuân ý, không lẽ nào, là bị hạ thôi tình dược ~!
Giang Ngọc lo lắng xoay người lại, đem tiểu công chúa kề sát vào mình không tha đẩy ra khoảng cách nhất định, trầm giọng hỏi:
- Công chúa, ngươi có phải là ăn cái gì dị dạng hay không?
Vĩnh Ninh lúc này nào có tâm tư suy nghĩ trong miệng người nọ hỏi cái gì, nàng chỉ muốn tham lam ôm lấy thân thể khiến nàng cảm giác lạnh giá dễ chịu, bởi vì chỉ có như thế nàng mới cảm thấy giải thoát, dễ chịu trong chốc lát.
Nàng nhẹ nhàng nâng tay lên, đem y quần của mình đã vô cùng lộn xộn cởi ra, hai mắt mang theo vũ mị xinh đẹp vô hạn.
Kia mỹ nhân yêu mị trước mắt, sao là tiểu công chúa chưa kinh qua thế sự?
Giang Ngọc nhìn động tác không nghiêm túc quyến rũ dị thường, trong lòng nhất thời không ngừng khẩn trương, công chúa này thực sự là quá mức lớn mật, nàng cũng không nên cùng tiểu hài tử này hồ đồ thêm nữa, liền lập tức đứng dậy rất nhanh rời khỏi loại tình huống này.
Chẳng ngờ nàng vừa muốn đứng lên, thì lại bị động tác nhanh nhẹn của công chúa nắm được một góc y phục, công chúa ai oán nhìn phía nam tử kia đứng dậy muốn ly khai, yêu mị thì thầm nói:
- Phò mã giúp Nhụy nhi một lát đi, xin ngươi, Nhụy nhi thật là khó chịu, cầu xin phò mã ôm Nhụy nhi một lát là được ~!
Giang Ngọc cúi đầu nhìn Vĩnh Ninh công chúa lúc này nhu mì mị thái ( có vẻ quyến rũ), biết nàng hiện đã bị dược vật khống chế, lúc này tình mê, lại muốn hết lời khuyên nhủ.
Không ngờ trong lúc nàng dự định muốn mở miệng, là lúc lại cảm thấy thân thể mình, cũng có một cổ cảm giác dị thường.
Kia làm như có một đoàn liệt hỏa, đang hừng hực bốc cháy trong cơ thể, hỏa diễm từ sâu trong đan điền trong nháy mắt dâng lên, cho đến trải rộng ra từ trên xuống dưới khắp toàn thân.
Khí thế ấy thật mạnh, toàn thân của Giang Ngọc thoáng chốc nhạy cảm khô nóng nổi lên, nàng trong lòng biết bất hảo, biết bản thân cũng đã giống như vậy.
Nàng vội vàng muốn khống chế thân tâm khô nóng không chịu nổi, liền rất nhanh ngồi vào bên giường, bắt đầu vận công điều tức, hy vọng có thể mau một chút hóa giải chất độc dâm tà này.
Lúc này Giang Ngọc đã không còn tâm trí quản Vĩnh Ninh công chúa bên cạnh, chỉ có thể mồ hôi đầy đầu cùng dị động trong cơ thể cố gắng đối kháng lại.
Vĩnh Ninh công chúa thấy tuấn mỹ nam tử trước mặt tâm động, lại lẳng lặng ngồi ở bên cạnh mình.
Lại liền vũ mị thân cận cơ thể người nọ, tha hồ đòi lấy nhiệt độ mát lạnh nhu nhuyễn trên thân người nọ phát ra.
Nàng từng kiện y vật trên người hết thảy làm càn cởi xuống, khiêu khích đùa giỡn khẽ hôn lên nam tử khiến nàng dục hỏa thiêu người, khuôn mặt của nàng rất trơn nhẵn mềm mại, nàng nhẹ nhàng thay nam tử nhắm mắt ngồi xếp bằng kia cởi bạch sắc y sam trên người ra, muốn tìm kiếm cội nguồn du͙ƈ vọиɠ.
Giang Ngọc nỗ lực vận công muốn bức khí vụ vẩn đục kia ra ngoài cơ thể, chẳng nghĩ đến tiểu công chúa bên cạnh không an phận, lại hết lần đến lần khác khiêu khích thân thể kia hỏa diễm càng ngày càng mạnh, nàng gần bị nàng bức điên rồi, nữ tử này rốt cuộc có biết là nàng đang làm chuyện ngụ xuẩn thế nào hay không???
Hô hấp của Giang Ngọc cũng trở nên ngày càng hỗn loạn, nàng mơ màng mở ra mi nhãn có phần đục đi.
Nhìn phía Vĩnh Ninh công chúa lúc này đang nhiệt tình hôn trên môi mình, khẽ nuốt xuống một ngụm nước bọt, nói:
- Công chúa, ngươi, ngươi đừng như vậy, ngươi tốt nhất trước tiên nhẫn nại một chút, chờ dược lực mất đi hết, ngươi và ta đều bình an vô sự ~!
Lúc này công chúa Vĩnh Ninh nào có tâm tình có thể nghe hiểu lời nói của người nọ, nàng hoàn toàn đã bị dược vật bá đạo kia khống chế, không kiềm chế được.
Nàng chỉ đi theo du͙ƈ vọиɠ của mình, muốn mặc sức đòi lấy xúc cảm trắng mịn mềm mại kia, mà nam tử phiêu dật trước mặt kia, lại là nam nhân nàng muốn hoàn toàn tựa vào.
Nàng yêu mị đem y sam của nam tử nhẹ nhàng kéo xuống, nhiệt tình đến gần sát ngọc thể trắng nõn xinh đẹp ấy, nhu mị nói:
- Ta chỉ muốn phò mã gia ôm Nhụy nhi một cái, thân thiết với Nhụy nhi là tốt rồi....