Mục lục
Sai Loạn Hồng Trần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giang Trí Viễn nghe người đó hỏi về nữ tử kia, trong lòng nhất thời vô cùng đau đớn, nàng chậm rãi đứng lên, chậm rãi xoay người nhìn chủ tử đang tức giận, cười khổ nói: "Hầu gia thực sự không nhớ nàng là ai sao? Hầu gia lẽ nào không cảm giác được một tia quen thuộc sao? A, nàng là người ngài thích trước đây, nàng chính là quận chúa điện hạ, Nam Cung Diễm!"

Giang Ngọc nhìn Giang Trí Viễn ngữ khí khác thường khác thường, trong lòng suy ngẫm, thì thầm: "Nàng, nàng là nữ nhân ta thích? Thảo nào, thảo nào nhìn thấy nàng khổ sở, lòng ta cũng sẽ đau đớn!"

Giang Trí Viễn nghe người đó nói, khẽ hừ một tiếng, xoay người cầm lấy bảo kiếm trên bàn, xoay tay lại rất nhanh đem trường kiếm cắm vào trong vỏ, trầm giọng nói: "Nếu như hầu gia không có việc gì nữa, vậy thì đi ngủ sớm đi, Hồng Ngạn ra ngoài chuẩn bị một chút để ngày mai Tiết thần y đến phủ chữa bệnh cho hầu gia!" Dứt lời, Giang Trí Viễn liền vén vạt áo, nhíu mày muốn  đi ra ngoài...


Giang Ngọc thấy người muốn đi, trong lòng tức giận, vội vàng nâng bước tiến lên đưa tay ngăn cản Giang Trí Viễn, hai mắt nộ trừng người đó, cả giận: "Ngươi như vậy tính là cái gì? Hồng Ngạn tại sao lại không độ lượng như vậy? Ta không cho phép ngươi đi! Ta muốn ngủ cùng với ngươi!"

Giang Trí Viễn nhíu mày nhắm hai mắt, nói: "Hầu gia, cầu xin ngươi đừng đối với Hồng Ngạn như vậy nữa, ngươi có biết ta có bao nhiêu thống khổ  hay không? Ngươi, ngươi sắp khôi phục ký ức rồi, ngươi bảo Hồng Ngạn phải làm sao bây giờ?"

Giang Ngọc vạn phần khó hiểu nhìn khuôn mặt tuấn tú tuấn tú người đó, trong lòng hiện lên một tia thương cảm, nói: "Hồng Ngạn vì sao sẽ thống khổ? Bởi vì ta? Ta, ta khiến ngươi rất thống khổ?"

Giang Trí Viễn mở đôi mắt, cười khổ nhìn vào đôi mắt xinh đẹp trong suốt trước mắt: "Phải, hầu gia khiến Trí Viễn rất thống khổ, rất bất đắc dĩ, hầu gia biết vì sao Trí Viễn sẽ thống khổ như vậy sao?"


Giang Ngọc hung hăng lắc đầu, nàng rất sợ, rất sợ là bởi vì nàng không nhạy bén, không quyết đoán, không am hiểu ý người như trước đây, sợ nàng ấy sẽ ghét bỏ nàng, chán ghét nàng của hiện tại, suốt ngày chỉ biết gây chuyện thị phi, chơi bời lêu lổng, nàng rất sợ, rất sợ...

Giang Trí Viễn nhíu mày, từng bước dần dần đến gần Giang Ngọc đang lắc đầu không giải thích được, bước đi mang theo nhè nhẹ mê hoặc, đôi hắc đồng mờ mịt thật sâu nhìn vào Giang Ngọc lúc này hoàn toàn không biết gì cả, nói: "Hầu gia muốn biết sao?"

Nói xong, Giang Trí Viễn bỗng nhiên vươn tay, kéo chủ tử đang có chút sợ hãi mà lui về phía sau đến gần mình, cười khổ nói: "Đó là bởi vì trong lòng Hồng Ngạn vẫn luôn thích hầu gia, yêu hầu gia, Trí Viễn thực sự rất thích ngươi, ta từ lần đầu tiên nhìn thấy ngươi thì đã đem trái tim hoàn toàn giao cho ngươi! Cũng giống như hầu gia yêu người khác, đáng tiếc chính là, Trí Viễn lại chưa bao giờ có quyền lợi đó!"


...

Giang Ngọc nhìn Giang Trí Viễn đến gần tự mình kể ra thống khổ, nàng chợt kinh ngạc nghe người đó nói thích nàng, trong lòng nhất thời kích khởi tầng tầng rung động, nàng ngẩng đầu vui sướng hỏi: "Hồng Ngạn thích ta? Vậy, đó là thích ta của hiện tại, hay là ta của trước đây?"

Giang Trí Viễn chậm rãi đến gần Giang Ngọc, đưa tay khẽ ôm lấy vòng eo mềm mại kia, thần sắc nồng đậm u sầu, cười khổ nói: "Thích tất cả của ngươi, ngươi có biết hay không, cho đến bây giờ ta đều là sống trong thế giới của ngươi, ta hiện tại đã không khống chế được tình cảm ngày càng lớn dần nữa, nó sắp bức ta phát điên rồi..."

Giang Trí Viễn nhất thời gắt gao ôm lấy chủ tử trong lòng, đôi môi nóng bỏng hung hăng xâm lược đôi môi anh hồng mềm mại kia...

Có lẽ là bởi vì đố kị, có lẽ là bởi vì phải mất đi, ranh giới giữa được và mất thì ra sẽ làm cho người ta thống khổ quấn quýt như vậy...
Giang Trí Viễn nâng gương mặt tuyệt mĩ của Giang Ngọc lên, làm cho nàng ấy có thể càng thêm thâm nhập cùng nàng giao quấn, hôn sâu...

Bạch y nữ tử ngơ ngác tùy ý người kia chiếm đoạt đôi môi mình, khóe mắt lại dâng lên một mạt tiếu ý nồng đậm.

...

Ánh trăng lười nhác chiếu xuống mặt đất, đêm hè nóng bức luôn khiến người ta khó chịu, khó nhịn...

Hắc y nam tử mềm nhẹ ôm lấy mỹ nhân thở dốc trong lòng,  từng bước hướng vào bên trong sa trướng..

Đèn đuốc trong nháy mắt tắt hết, sa trướng nhẹ nhàng rung động buông xuống, hắc y tuấn nam tử cúi đầu phủ phục trên người bạch y mỹ nhân, các nàng cuồng nhiệt hôn môi, dần dần các nàng trút bỏ tất cả ràng buộc  trên người đối phương, đề sự cuồng nhiệt  đã kích khởi có thể hoàn toàn phóng thích....

Nữ tử tóc dài tuấn mỹ tham lam một lần lại một lần vuốt ve da thịt trắng nõn không tỳ vết dưới thân, bàn tay theo má của Giang Ngọc trượt xuống cổ, rồi lại ôn nhu trượt về phía đỉnh núi, cho đến tận tiểu phúc cùng cặp đùi thon dài...
Giang Ngọc trong lòng khó chịu xoay mặt sang một bên, hô hấp dồn dập, đầu óc nàng đã trở nên mê loạn, nàng chậm rãi ngửa đầu, nhìn nữ tử tóc dài đang khẽ hôn môi mình, một tia xúc giác tê dại kíƈɦ ŧɦíƈɦ kỳ diệu dần dần lan truyền khắp toàn thân.

Nàng chậm rãi nâng tay vuốt nhẹ mái tóc thật dài của người đó, hai chân thon dài xinh đẹp không tự chủ được mà quấn lấy thắt lưng xinh đẹp tuyệt mỹ của người kia, nàng tựa hồ đã cảm thụ được môi lưỡi mềm mại đang liếʍ ʍúŧ đỉnh núi đầy đặn, một lần lại một lần ngậm lấy nhũ phong, ma sát, mà đôi tay linh hoạt của người đó đồng thời cũng dao động vuốt ve trên bắp đùi, làm cho nàng kìm lòng không được mà hừ thành tiếng...

Giang Trí Viễn chậm rãi hôn xuống tiểu phúc bằng phẳng rắn chắc, một mảnh hương dịch nóng ẩm trơn trượt đã khiến nàng thần hồn điên đảo...
Nàng ôn nhu nhấm nuốt mật hoa thơm ngọt, tinh tế lắng nghe tiếng thở dốc động nhân, tựa hồ ngoài việc này ra, tất cả đều không trọng yếu, chỉ cần lúc này gắn bó triền miên là đủ rồi...

Đầu lưỡi mềm nhẹ tham nhập, làm cho người dưới thân co quắp, động tác của nàng vô cùng thận trọng, ôn nhu lại chậm rãi, đôi môi đỏ rực chậm rãi theo động tác của đầu lưỡi mà chuyển động, yêu thương...

Cảnh giới vừa đau nhức vừa vui sướng, khiến trong lòng Giang Ngọc có một chút sợ hãi, nàng khẩn trương nhích người trốn tránh, ngẩng đầu mờ mịt nhìn Giang Trí Viễn, thở dốc nói: "Đủ rồi, mau dừng lại ở đây đi, ta từ bỏ, đừng náo loạn nữa...."

Giang Trí Viễn nâng ánh mắt đã mờ đục một mảnh, nhìn chủ tử đã thoát khỏi môi lưỡi của mình, lại chậm rãi bò lên dán sát vào bên cạnh người đó, quyến rũ cười nói: "Hầu gia không phải sợ, Hồng Ngạn sẽ nhẹ nhàng, Hồng Ngạn sẽ không thương tổn đến ngươi, hầu gia phải tin tưởng ta..."
Nói xong, Giang Trí Viễn liền vuốt ve bắp đùi của Giang Ngọc, hôn lên nội sườn trắng nõn, đôi mắt đen bóng thẳng tắp nhìn người bị nàng khiêu khích đến mức si mê, tựa hồ, nàng đang tranh thủ sự đồng ý để tiến thêm một bước thăm dò...

...

Tiếng nước một tiếng lại một tiếng, nương theo tiếng thở dốc trầm nặng trong phòng, bồi hồi trong không gian dị thường ám muội, nhịn không được làm cho người ta nhiệt huyết sôi trào..

Giang Ngọc xụi lơ khẽ tựa vào trong lòng Giang Trí Viễn, hoan ái điên cuồng khiến nàng có chút suy yếu không chịu nổi, trong đầu nàng tựa hồ lại nghĩ đến việc gì đó, xúc cảm kích động vì sao sẽ khiến nàng cảm thấy quen thuộc như vậy....

Giang Trí Viễn ôn nhu vuốt ve giai nhân trong lòng, cuối cùng nàng cũng không kháng cự được sự mê hoặc của người đó...
Quên đi, phát sinh cũng đã phát sinh, nàng cũng không thể nói gì nữa, cho dù chơ lúc người trong lòng tỉnh lại, trách nàng, hận nàng, nàng cũng cam tâm tình nguyện chịu phạt, bởi vì, đây quả thật đều do du͙ƈ vọиɠ và sự tham lam của nàng...

Giang Ngọc mở mắt, nhìn Giang Trí Viễn nửa nhíu mày nửa híp mắt, nhẹ giọng hỏi: "Ngươi, ngươi vì sao không nói lời nào?"

Giang Trí Viễn sắc mặt ửng đỏ, nói: "Xin lỗi, hầu gia trách phạt ta đi!"

Giang Ngọc khẽ cười nói: "Hồng Ngạn mỗi lần đều là làm xong rồi lại nói xin lỗi, thì ra xin lỗi, đều là dùng như vậy!"

Giang Trí Viễn thần sắc càng thêm đỏ ửng, ngẩng đầu dần dần đến gần chủ tử đang cười khẽ, nói: "Vậy hầu gia muốn như thế nào?"

Giang Ngọc bị dung nhan phóng đại của nàng làm cho hoảng loạn, vội vàng nghiêng đầu hi vọng nhìn về hướng khác, rồi lại thấy trong gương phải chiếu hai thân thể trắng nõn đang giao quấn trên giường, trong lòng bỗng nhiên lại dâng lên một tia khô nóng, nàng nhẹ nhàng cử động hai chân muốn đi cảm thụ xúc giác trơn nhẵn tuyệt mỹ, vong tình nói: "Hồng Ngạn, thật ra ta cũng thích Hồng Ngạn, rất thích, thích đến không hề muốn rời xa ngươi! Giống như bây giờ, vô ưu vô lo mãi mãi chung sống cùng ngươi!"
Giang Trí Viễn hơi ngẩn người, đôi mắt dần dần nóng ướt, người như vậy, nói như vậy, là nàng chưa từng nghĩ đến, mà nay, ở thời khắc các nàng có thể phải ly biệt, cuối cùng lại để nàng nghe được một câu khiến nàng càng không muốn nghe....

Giang Ngọc ôn nhu mỉm cười với Giang Trí Viễn, đưa tay nhẹ nhàng ôm cổ nàng, chậm rãi nhắm mắt lại, dùng đôi môi mềm mại không chút do dự hôn lên đôi môi đỏ còn đang kinh ngạc...

Các nàng dán sát vào nhau, rất gần, gần đến ngay cả nhịp tim và hô hấp đều có thể nghe được rõ ràng, các nàng gắt gao ôm lấy nhau, tình yêu này, thì ra đã sớm là lưỡng tình tương duyệt, hiểu nhau tương hứa...

Sống mũi tinh xảo cao ngất cọ nhẹ vào nhau, đôi môi mềm mại mỹ lệ lại một lần nữa vô tận đòi lấy, nhấm nuốt lẫn nhau...

Tiếng thở dốc dày đặc lại càng ngày càng nồng đậm quanh quẩn trong phòng, có lẽ, đã không đủ biểu đạt tình yêu say đắm giữa một đôi giai nhân đang nồng nhiệt hôn môi....
...

"Đừng, a..." Dị vật dũng mãnh tiến vào, làm cho Giang Ngọc có chút không kịp chuẩn bị, nữ tử tóc dài tuấn tú, cười yêu mị, dùng đôi môi mềm trong nháy mắt ngăn chặn những lời cầu xin tha thứ của nữ tử kia, động tác trên tay lại càng thêm càn rỡ.

Giang Ngọc hai tay gắt gao ôm lấy nữ tử đang chiếm lấy bản thân, hai đùi dần dần thả lỏng, chậm rãi mở ra phối hợp với động tác của người đó, dần dần rơi vào vực thẩm...

....

Sáng sớm, Giang Trí Viễn sai người chuẩn bị một thùng nước, thay âu yếm chủ tử tinh tế tẩy trừ thân thể, trên làn da trắng mịn, một mảnh hôn ngân  xanh tím, làm cho mặt nàng thỉnh thoảng nổi lên nhè nhẹ đỏ ửng.

Giang Ngọc ngẩng đầu mị nhãn như tơ nhìn hắc y nam tử, nhân lúc nàng không chú ý, liền cười xấu xa kéo Giang Trí Viễn ngã vào thùng tắm, cười nói: "Ha ha, đã bảo ngươi cùng vào, ngươi không nghe, hiện tại không phải cũng phải cùng tắm rồi sao! Ha ha ha."
Giang Trí Viễn đưa tay chật vật lau đi bọt nước trên mặt, nhìn chủ tử vì thực hiện được quỷ kế mà cười to, không biết làm thế nào lại lắc đầu.

Không có cách nào, ai bảo là nàng trêu chọc nàng ấy trước, hơn nữa còn là nàng yêu nàng ấy trước, vì vậy nàng nhất định cũng phải giống như trước kia, nhân nhượng nàng ấy, nghe theo nàng ấy, che chở nàng ấy!

Ai, không biết chủ tử như vậy còn có thể tiếp tục như vậy hay không, luận tư tâm, nàng xác thực không muốn để nàng ấy rời khỏi mình, thật không biết, tương lai của các nàng rốt cuộc sẽ ra sao....

...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK