Tí tách, tí tách, tí tách...
Tiếng nước tí tách rõ ràng truyền đến bên tai Giang Ngọc, Giang Ngọc cực lực muốn mở mắt, nhưng lại lực bất tòng tâm, xung quanh sương mù dày đặc, chỉ có âm thanh tí tách tí tách một lần lại một lần vang lên.
....
Ưu... Ưu....
Giọng nói của một nữ tử từ xa đến gần, Giang Ngọc nghe giọng nói kia, trong lòng dâng lên một cổ kích động nàng biết giọng nói kia là đang gọi nàng, mơ hồ hiện lên cảm giác quấn quýt đau đớn, nàng muốn di chuyển rồi lại không có một chút sức lực.
" Ưu."
Giang Ngọc dùng hết khí lực muốn thấy rõ thân ảnh như ẩn như hiện phía sau lớp sương mù dày đặc, nhưng vẫn không chút hiệu quả: "Ai? Là ai?" Giang Ngọc hoảng hốt ở trong đầu một lần lại một lần hỏi.
Người đó dường như có thể nghe thấy được âm thanh trong đầu Giang Ngọc, chỉ nghe giọng nói ôn nhu thấu kia trả lời nàng: "Ưu, ta là Dao, Dao Nhi..."
" Ưu, nàng không thấy được ta, nguyên thần của ta đã bị vương mẫu đánh vỡ thành thất tình lục dục theo nàng dày xuống thế gian, chúng ta phạm vào thiên quy, vương mẫu muốn chúng ta trải qua tình kiếp mười đời, bây giờ nàng có thể cùng Dao Nhi nói chuyện ở chỗ này tất cả đều là bởi vì trên người nàng mang theo 'Thông Tâm Ngọc', Dao Nhi đã từng để lại thần thức của mình ở bên trong, Ưu hãy nghe ta nói, nàng phải bảo vệ hài tử của chúng ta, nhất định phải bảo vệ hài tử của chúng ta..."
"Hài tử?" Giang Ngọc mê man cấp thiết hỏi ngược lại...
....
Đổng Thúy Trúc vẫn không ngủ, chợt nghe Giang Ngọc nhắm mắt nỉ non, thần sắc quấn quýt, dường như đang gặp phải ác mộng, không được yên giấc, liền chậm rãi dựa sát vào bên cạnh ái nhân, vuốt ve đôi mày rậm của Giang Ngọc, vô cùng yêu thương, thân thể mềm mại không tỳ vết ôm chặt lấy Giang Ngọc, ôn nhu vuốt ve Giang Ngọc đang ngủ say bên cạnh mình, si ngốc chở đầy tình cảm, nhẹ nhàng nói: "Ngọc, nếu nàng ta chỉ một người bình thường, nếu nàng chỉ thuộc về một mình Nguyệt Nhi thì tốt biết bao..." Ánh mắt buông xuống, trong lúc vô tình rơi vào trên cổ của Giang Ngọc, thấy được một miếng ngọc trong suốt như nước.
....
Một đạo yêu khí thanh sắc đột nhiên dâng lên, tựa như thủy triều nhấn chìm toàn bộ không gian, trong không gian âm u, giọng nói khiến nàng đau thấu tâm can dần dần bị một cổ yêu khí vùi lấp, nghe không rõ những lời sau đó. Giang Ngọc muốn gọi lại, nhưng rồi không có nửa phần khí lực, dưới tình thế cấp bách, nàng nỗ lực muốn thoát khỏi trói buộc, không biết tại sao lại đột nhiên mở mắt, bật dậy từ trên giường, lúc này mới biết những chuyện vừa rồi thì ra đều là cảnh trong mơ, trên trán Giang Ngọc không biết khi nào đã phủ kín mồ hôi lạnh, nàng bưng ngực liên tục thở dốc.
Giang Ngọc quay đầu lại nhìn Đổng Thúy Trúc một hồi mới ổn định tinh thần, hồi tưởng đến giấc mộng vừa rồi, lại đột nhiên phát hiện bản thân lúc này cái gì cũng không thể nhớ được, vậy trong mộng rốt cuộc xảy ra chuyện gì, tại sao lại khiến nàng tâm thần không yên như thế.
Đổng Thúy Trúc âm thầm quan sát biểu tình của Giang Ngọc, lại nhìn miếng ngọc trong suốt Giang Ngọc đeo trên cổ, thấy Giang Ngọc cũng không có phản ứng gì quá lớn, liền cân nhắc một chút, lắc đầu cảm thán một tiếng: "Ai, Nguyệt Nhi vừa rồi nghe trong miệng bệ hạ vẫn hô hài tử hài tử, có phải vì chuyện của Diễm tỷ tỷ khiến bệ hạ quá phiền muộn hay không."
" Hài tử?" Giang Ngọc nhíu mày nhìn Đổng Thúy Trúc, nghi hoặc nói: "Trẫm gọi hài tử?"
"Phải..." Đổng Thúy Trúc khẽ gật đầu, thần sắc khổ sở nói: "Thần thiếp biết trong lòng bệ hạ khó chịu, ủy khuất, các nàng đã cô phụ tình cảm cùng nỗ lực của bệ hạ, Ngọc, kỳ thực thần thiếp nghĩ, không bằng sai người âm thầm phá bỏ nghiệt chủng trong bụng Diễm tỷ tỷ đi, như vậy có thể không khiến bệ hạ khó xử, thứ hai coi như là câu trả lời của Diễm tỷ tỷ đối với bệ hạ đi. Từ nay về sau để Diễm tỷ tỷ trở về bên cạnh bệ hạ toàn tâm sửa đổi, cũng không phụ tình cảm của bệ hạ đối với Diễm tỷ tỷ."
" Nàng nói cái gì?" Giang Ngọc nghiêng đầu nhíu mày nhìn Đổng Thúy Trúc đang tựa vào lòng mình, đối với lời nói của Đổng Thúy Trúc bỗng nhiên toát ra một loại cảm giác xa lạ.
Đổng Thúy Trúc nhu thuận vô hại ôm lấy cánh tay Giang Ngọc, mị nhãn như tơ, xen lẫn yêu mị làm nũng: "Phá bỏ hài tử kia, theo đó quên đi chuyện không vui này, coi như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra, Nguyệt Nhi không muốn thấy bệ hạ vì việc này mà tiếp tục thống khổ nữa."
Giang Ngọc nhíu mày nhìn nữ tử có chút xa lạ trong lòng, đưa tay vuốt mái tóc đen mượt của nàng, mơ hồ từ trong ánh mắt dịu ngoan nhu nhược nhìn thấy một tia cừu hận.
Giang Ngọc thật không ngờ những lời ngoan độc như vậy lại nói ra từ trong miệng Nguyệt Nhi vẫn luôn nhu nhược vô hại. Nàng cho rằng Đổng Thúy Trúc mặc dù xuất thân phong trần, nhìn tẫn thế sự, nhưng cũng là một nữ tử thiện lương không tranh không đoạt, thật không ngờ thì ra Giang Ngọc nàng quả thật không biết nhìn người, nhất là không nhìn thấu nữ nhân của nàng.
Phá bỏ hài tử? Đây là việc cho đến bây giờ Giang Ngọc đều không nghĩ tới, nàng vô cùng hận Nam Cung Diễm mang thai hài tử của người khác, bởi vì như vậy chứng tỏ nàng ấy phản bội cùng chà đạp tình cảm giữa hai người, nhưng nếu như bảo Giang Ngọc nàng tự mình động thủ bóp chết thai nhi còn ở trong bụng, hơn nữa hài tử kia còn là Nam Cung Diễm đang mang, loại sự tình này Giang Ngọc nàng quả thật vẫn không thể ngoan tâm hạ thủ, xem ra Giang Ngọc nàng quả thật quá mềm lòng.
Nàng quá yêu Nam Cung Diễm, mặc dù nàng không thể hạ thủ với thai nhi trong bụng Nam Cung Diễm, nhưng nàng cũng không thể giống như thánh nhân buông tay để mặc nữ nhân mình yêu cùng người khác một nhà ba người tiêu dao vui sướng rời khỏi nàng, nàng cực kỳ thống hận dâm tặc kia, rất hận, nàng đã sớm nhìn Chu Hạo Thiên không vừa mắt, vốn cũng không muốn giữ lại bên người, nhưng chỉ là lúc đó nể tình Nam Cung Diễm cầu xin cho Chu Hạo Thiên, thật không ngờ đến hôm nay lại là tự mình lưu lại hậu hoạn, lần này Giang Ngọc nàng nhất định phải hoàn toản hủy diệt tên dâm tặc đã chà đạp tôn nghiêm của nàng, để hóa giải mối hận trong lòng.
Giang Ngọc nheo mắt nhìn Đổng Thúy Trúc, ánh mắt thâm thúy nói: "Nguyệt Nhi thay đổi, khiến trẫm không nhận ra nữa."
" Có sao?" Đổng Thúy Trúc trong lòng khẽ động, rất sợ Giang Ngọc nhìn ra cái gì, nàng là đố kỵ Nam Cung Diễm, hận Nam Cung Diễm có thể chiếm lấy rất nhiều tình cảm của Giang Ngọc, Đổng Thúy Trúc cúi đầu có chút nhu nhược ủy khuất nói: "Nếu như thay đổi, cũng là bởi vì yêu nàng, Nguyệt Nhi cảm thấy bất bình thay nàng mà thôi."
Lời nói của Đổng Thúy Trúc chạm đến chỗ đau trong lòng Giang Ngọc, Giang Ngọc ánh mắt mờ mịt, chậm rãi buông mỹ nhân trong lòng, ngồi dậy cầm lấy ngoại sam đơn giản khoác lên người, đi đến trước cửa sổ, nâng tay đẩy mở cửa sổ đang đóng chặt.
Một cơn gió lạnh nhất thời thổi vào trong phòng, Giang Ngọc trực tiếp đón lấy gió lạnh, ngẩng đầu ngưỡng vọng vầng trăng khuyết treo cao trên bầu trời, bỗng nhiên nghĩ đến những lời Nam Cung Phi nói vào ban ngày, dường như là có chút xúc động đến Giang Ngọc, nàng phải nhìn nhận sự thực ái nhân của nàng mang thai như thế nào, nếu như thật sự không phải các nàng làm ra hành vi có lỗi với nàng, vậy hài tử trong bụng Nam Cung Diễm từ đâu mà đến? Cũng không thể nói hài tử trong bụng là của Giang Ngọc nàng đi! Giang Ngọc cười tự giễu, tiếng cười thảm đạm bất đắc dĩ, nếu như nàng thật sự có yêu cùng người mình yêu sinh một hài tử, như vậy Giang Ngọc đơi này không còn gì tiếc nuối, chỉ tiếc rằng nàng là một nữ tử, nàng cho dù vẫn tự cho là tài hoa năng lực đều vượt xa tất cả nam tử trên thế gian, nhưng có một số việc, làm sao cũng không lừa được bản thân và nữ nhân của nàng.
Giang Ngọc thở dài một hơi, ưu sầu bất đắc dĩ nói: "Thế sự vô thường, nhân tâm khó dò, huống hồ là ái tình hư vô mờ mịt? A, trong thiên hạ, ngay cả tình cảm giữa nam nữ cũng khó đảm bảo có thể thiên trường địa cửu, vĩnh viễn không thay đổi, huống hồ Giang Ngọc ta chỉ là một nữ nhân, làm sao có thể hy vọng xa vời các nàng kiếp này bất ly bất khí, vĩnh viễn bầu bạn."
Giang Ngọc ngôn ngữ tuy rằng đạm nhạt, lại có thể nghe ra chua xót khổ sở ở trong đó, Đổng Thúy Trúc nhìn nữ tử tóc dài phiêu dật trong gió lạnh, bóng lưng cô độc, lại nghe Giang Ngọc nói những lời thê lương như vậy, nhất thời cảm xúc dâng trào, thiếu chút nữa không khống chế được yêu khí thật vất vả mới che dấu được. Đổng Thúy Trúc nhíu mày cưỡng chế cảm giác đau đớn dâng lên trong lồng ngực, tựa hồ có một loại tâm tình kỳ lại nào đó muốn phá kén mà ra, Đổng Thúy Trúc miễn cưỡng lấy lại bình tĩnh, ngẩng đầu nhìn bóng lưng trước cửa sổ, cuối cùng không nhịn được tiến lên gắt gao ôm lấy thân thể bị băng lãnh thổi vào, mặc kệ thế nào nàng biết bản thân nhất định là vô cùng yêu nữ tử cao cao tại thượng trước mặt, cho dù nàng đã không còn như xưa, Đổng Thúy Trúc thì thầm: "Ngọc, mặc kệ tương lai thế nào, chỉ cần có một hơi thở, Nguyệt Nhi đều sẽ bảo vệ nàng, không để nàng rời xa ta."
Giang Ngọc cúi đầu nhìn Đổng Thúy Trúc chấp nhất lại mang theo vài phần u buồn,những lời nàng ấy nói khiến nàng không hiểu ra sao, Giang Ngọc cười khẽ, không nhịn được nâng mặt Đổng Thúy Trúc hôn nhẹ lên khóe môi, không muốn tiếp tục đàm luận đề tài này để tự tìm thêm phiền não nữa, chỉ nhàn nhạt thở dài một tiếng, nói sang chuyện khác: "Trời lạnh rồi, Nguyệt Nhi cũng đừng cùng trẫm đứng hóng gió nữa, nàng đi ngủ trước đi."
Đổng Thúy Trúc lắc đầu, kéo tay Giang Ngọc, dùng đôi môi hồng nhuận của mình khẽ ngậy lấy, liếm dọc theo ngón tay của Giang ngọc, mị khí sinh sôi khẩn cầu nói: "Thần thiếp không muốn bệ hạ hao tổn tinh thần nữa, Ngọc, tối nay chỉ nghĩ đến một mình Nguyệt Nhi thôi, có được không?"
Xúc cảm mềm trại trơn ướt từ đầu ngón tay chậm rãi truyền khắp toàn thân, không khỏi khiến Giang Ngọc run lên, Đổng Thúy Trúc như thế cho đến bây giờ nàng tựa hồ chưa hề gặp qua, tựa hồ từ sau khi tháo tấm khăn che mặt xuống ngay cả linhh hồn cũng bị thay đổi, vì sao càng lúc càng trở nên bất đồng so với trước kia, như là, như là trở thành một người khác...
" Ngọc, Nguyệt Nhi muốn nàng toàn tâm toàn ý vì ta, tối nay cũng chỉ nghĩ đến một mình Nguyệt Nhi mà thôi, được không?"
Đổng Thúy Trúc khẩn cầu khiến Giang Ngọc xấu hổ, nàng biết thân thể mặc dù ở đây nhưng tâm tư từ lâu không biết đã bay đi đâu. Nhìn mỹ nhân thần sắc tái nhợt, Giang Ngọc trở tay vội vàng đóng cửa sổ, sợ bởi vì mình khiến Đổng Thúy Trúc bị lạnh.
" Là trẫm không tốt, trẫm luôn bởi vì tâm tình không tốt mới đến tìm nàng, trêu chọc nàng." Giang Ngọc xấu hổ cúi đầu ôm lấy thân thể nhu nhược của Đổng Thúy Trúc, lẩm bẩm nói.
" Nguyệt Nhi không phải trách bệ hạ, Nguyệt Nhi chỉ là không muốn nàng tiếp tục khổ sở như vậy nữa."
" Trẫm biết..." Giang Ngọc ngẩng đầu, không muốn khiến hai người tiếp tục tranh luận, môi lưỡi tương tiếp, hai người hôn sâu.
Đổng Thúy Trúc nhắm mắt lại, khóe môi khẽ động cảm thụ được khí tức ấm áp trên môi, hai tay chậm rãi dò vào trong trường bào kim hoàng sắc...
* * * *
Mặt trời lên cao, chỉ nghe ngoài điện một trận ồn ào nhiễu động, Giang Ngọc mở mắt ra vén hồng trướng nhìn ra ngoài, đêm qua nàng vẫn thấp thỏm bất an, khó có thể đi vào giấc ngủ. Đổng Thúy Trúc híp mắt không vui nói: "Vốn định để bệ hạ nghỉ ngơi nhiều một chút, không nghĩ tới dĩ nhiên bị bọn họ đánh thức." Giang Ngọc mỉm cười vuốt lại mái tóc của mỹ nhân đang tức giận, nói: "Cũng là nàng bình thường dung túng bọn họ, nàng bây giờ cũng là quý phi nương nương, cùng Vịnh Phi, Diễm Phi ngang hàng, nên quản, nên phạt, cũng nên học một chút, cũng để những nô tài này biết sợ nàng, bằng không chờ nàng dung túng bọn họ quen rồi, chịu thiệt chính là nàng."
Đổng Thúy Trúc gật đầu mỉm cười, nói: "Ngọc quá coi thường Nguyệt Nhi rồi, bệ hạ cho rằng thần thiếp không quản được những nô tài này sao?"
Giang Ngọc thần sắc chợt biến, nhớ đến thời gian trước Lưu tổng quản bẩm báo nói Vân Đình Điện có hai cung nữ trộm cắp phạm thượng nên bị Nguyệt quý phi sai người đánh chết tại chỗ, lúc đó nghe việc này nàng vốn dĩ không tin đây là việc Đổng Thúy Trúc sẽ làm, vốn định tìm thời gian hỏi Đổng Thúy Trúc một chút, bây giờ nhìn mỹ nhân càng lúc càng yêu mị thay đổi thất thường trước mắt, bản chất càng lúc càng lộ ra một cổ yêu khí, Giang Ngọc thật sự tin tưởng việc này xuất phát từ tay ái phi có vẻ nhu nhược vô hại này, xem ra nữ nhân bên cạnh Giang Ngọc nàng quả thực cũng không thể đối đãi một cách đơn giản.
Đổng Thúy Trúc vội vàng ôm cổ Giang Ngọc, ngăn chặn Giang Ngọc đang muốn đứng dậy rời đi, hai chân linh hoạt câu lấy thắt lưng Giang Ngọc, tóc dài tựa như gấm vóc buông xuống, lập tức phủ lên da thịt trắng nõn, có vẻ càng thêm mị hoặc, câu tâm nhiếp phách.
Đổng Thúy Trúc nhìn xuống, cong môi mị hoặc nói: "Thần thiếp không cho nàng đi..." Giang Ngọc nhìn Đổng Thúy Trúc quyến rũ làm nũng, toàn thân phát ra vô tận mị thái, Giang Ngọc bị Đổng Thúy Trúc trêu chọc như vậy, bụng dưới thoáng chốc dâng lên một cảm giác kích động, tất nhiên là hiểu ý, Giang Ngọc lắc đầu thở dốc áp lấy thân thể mềm mại của mỹ nhân, dục tình khở động, mỉm cười liếʍ ʍúŧ nụ hoa xinh đẹp, trong đầu lại không tự chủ nhớ đến một người khác, bỗng nhiên cảm thấy có một số điểm giống nhau, tình triều nhất thời thay nhau nổi lên, hai tay chậm rãi dao động đến thắt lưng thanh mảnh của Đổng Thúy Trúc, chặt chẽ dán hợp mơn trớn nơn mẫn cảm yếu đuối của mỹ nhân, thở dốc hỏi: "Nguyệt Nhi đã từng thế này ở trước mặt người nào, nói cho trẫm biết, trẫm sẽ vì Nguyệt Nhi gϊếŧ sạch bọn họ..."
Đổng Thúy Trúc lay động thân thể mềm mại tuyệt mỹ, bàn tay mơn trớn dao động trên bụng Giang Ngọc, ánh mắt mê ly yêu kiều rêи ɾỉ: "A, bệ hạ là đang ghét bỏ thần thiếp..."
" Ghét bỏ? A, trẫm yêu còn không hết, sao lại ghét bỏ?" Giang Ngọc tách đôi chân xinh đẹp kia ra, để nàng quấn lấy thắt lưng của mình, lại cúi người vững vàng áp đảo mỹ nhân xuống dưới thân, tà ác nheo mắt hỏi: "Nguyệt Nhi rốt cuộc là một nữ nhân như thế nào?"
Động tác trong tay Giang Ngọc càng lúc càng nhanh, khiến mỹ nhân vốn đã thần hồn điên đảo càng thêm cảm xúc dâng trào, Đổng Thúy Trúc khẽ cắn môi, nắm chặt hai vai Giang Ngọc, đôi mi thanh tú nhíu chặt, nỉ non thở dốc: "Ngọc phải chăng bởi vì những lời Nam Vương nói mà ghét bỏ thần thiếp?"
" Không có..." Giang Ngọc không muốn tiếp tục đề tài này, khiến nàng và nàng ấy cùng hao tổn tinh thần, tăng thêm phiền não giữa hai người, nhắm mắt lại, đôi môi phong bế đôi môi của người kia, dây dưa triền miên...
....
Sa trướng lay động, việc hương diễm trong trướng dần đến cao phong, Đổng Thúy Trúc nghênh hợp ngón tay đang ở trong thân thể của mình, cảm thụ được cảnh giới mà hai người trước nay chưa từng đạt đến, cùng người phía trên một lần lại một lần thân mật thâm nhập, nữ tử dưới thân cuối cùng rêи ɾỉ thở dốc phóng xuất du͙ƈ vọиɠ trong lòng.
Ngoài cửa các cung nhân bồi hồi chờ đợi, chung quy không chịu nổi, cuối cùng bất đắc dĩ quỳ trước cửa đỏ mặt nghe tiếng thân ngâm kiều mị bên trong, khẩn trương nói: "Hồi bẩm bệ hạ, nương nương, cung nhân của Vĩnh Ninh điện đến đây bẩm báo nói hoàng hậu nương nương hôm nay động thai khí, thái y không kịp thời chữa trị, sợ rằng, sợ rằng có khả năng phải sinh non..."