Mục lục
Sai Loạn Hồng Trần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong thế giới nghe hồng thất thải, dưới hồ nước đỏ mùi hoa bốn phía, một nữ tử tóc dài đang thật sâu hôn lấy đôi môi một nữ tử khác đang ngơ ngác quang lỏa...

Trong hồ hương hoa nồng đậm lúc này cũng theo động tác cuồng nhiệt của hai người mà dâng lên một tầng gợn song, những cành hoa xinh đẹp dưới hồng trì cũng bắt đầu hiển lộ vài phần linh khí, trong lúc nhất thời, trong động hương khí càng thêm nồng đậm...

Giang Trí Viễn hai tay kìm lòng không được mà dao động trên tấm lưng xinh đẹp của Giang Ngọc, làn da được nước tẩy đến mềm mại như lụa, phá lệ khơi dậy tất cả xúc giác nhạy bén trên thân thể nàng.

Nàng thực sự rất yêu nàng ấy, yêu tất cả của nàng ấy, bao gồm thân thể cùng linh hồn, nàng chưa bao giờ nghĩ nàng ấy sẽ tùy ý để nàng thân cận như thế, mặc cho nàng yêu thích, mặc cho nàng hôn môi....


Giang Ngọc thở gấp, nàng không rõ bản  thân muốn gì, nàng chỉ cảm thấy giữa đôi môi mềm mại, tê dại, nàng có chút sợ hãi mà gắng sức muốn đẩy người kia ra.

...

" A ~!" Giang Ngọc đột nhiên hé môi hét to một tiếng, đưa tay lập tức chộp xuống dưới mặt nước...

Giang Trí Viễn bị tiếng hét của chủ tử hù dọa lấy lại tinh thần, nàng vội vàng khẩn trương hỏi: "Làm sao vậy? Hầu gia, làm sao vậy?"

Giang Ngọc đôi mắt lóe sáng nhìn Giang Trí Viễn, hì hì cười nói: "Ha ha, có cái gì cắn ta!"

Thần sắc của Giang Trí Viễn lập tức đỏ bừng mà xoay mặt đi, chột dạ nói: "A, hầu gia thứ tội, Hồng Ngạn, Hồng Ngạn vừa rồi, vừa rồi quá mức lỗ mãng..."

Giang Ngọc bỗng nhiên từ dưới nước giơ một cánh tay lên, trong tay không ngờ cầm lấy một con cá sống lớn hơn bàn tay, thân cá, phiến vảy phiếm hồng quang, vừa nhìn liền biết không phải loại cá bình thường, hẳn là bởi vì nhiều năm sống trong hồng trì nên có linh tính, đôi mắt của con cá lại có một đôi mí mắt có thể đóng mở, trong miệng nó lại phát ra tiếng kêu giống như của loài chuột...


Cá bởi vì bị người bắt, bị kinh hách mà lung tung giãy dụa, Giang Ngọc hai tay dùng sức giữ chặt con cá không nghe lời, ngẩng đầu to tiếng nói với Giang Trí Viễn còn đang xấu hổ: "Ngươi ngây ngốc ở đó làm gì, ha ha, ta là nói con cá này ở dưới nước cắn ta, cũng không phải nói Hồng Ngạn cắn ta, ha ha, ngươi đỏ mặt cái gì? Mau tới, giúp ta bắt nó! Đừng cho nó chạy mất!"

Giang Trí Viễn giật mình nhìn con cá đỏ tươi trong tay Giang Ngọc, vội vàng thu hồi tâm tình, nhanh chóng nâng vạt áo đem con cá màu đỏ còn đang giãy dụa trong tay Giang Ngọc bao vây ở trong đó, lúc này, mặc cho con cá có linh khí kia khí lực lớn đến đâu, có lẽ, cũng không thể dễ dàng đào thoát.

Giang Trí Viễn nghi hoặc nhìn về phía Giang Ngọc, khó hiểu hỏi: "Hầu gia, ngươi, ngươi bắt nó làm gì?"

Giang Ngọc nghiêng mặt nhìn về phía Giang Trí Viễn, cười nói: "Ăn a! Ta thế nào cảm giác nó là có thể ăn, nó cắn ta, muốn ăn ta, vậy vì sao ta đây không thể ăn nó?"


...

Nói xong, Giang Ngọc liền kéo lấy Giang Trí Viễn đang sững sờ lên khỏi hồ nước, đi tới bên cạnh một khối đá lớn lõm xuống như cái nồi, quay đầu lại cười nói với Giang Trí Viễn: "Mau cởi y phục ra quấn lấy con cá đang lộn xộn cho ta!"

Giang Trí Viễn khó tin nhìn chủ tử đang nói những lời kỳ quái, do dự một chút, lại không biết làm thế nào mà làm theo lời người kia, cởi y phục đã ướt sũng trên người bọc lấy con cá đang giãy dụa, đưa cho tiểu hầu gia Giang Ngọc, thầm suy đoán không biết Giang Ngọc muốn làm gì!

Không lâu sau, nhiệt độ trong sơn động lại dần dần trở nên khô nóng, Giang Ngọc cùng Giang Trí Viễn biết nhiệt độ lại sắp bắt đầu tăng caoa, liền rất nhanh chạy trở lại trên tảng đá lớn, tránh đi luồn khí nóng, Giang Trí Viễn bất đắc dĩ dùng cánh tay che chở nửa người trên quang lỏa, tựa ở vách động nghi hoặc nhìn Giang Ngọc, hỏi: "Hầu gia đây là muốn làm gì? Trí Viễn chỉ còn lại một bộ y phục kia thôi!"
Giang Ngọc chậm rãi mặc y phục vào, ánh mắt nhẹ nhàng nhìn thân hình trắng nõn tuyệt mỹ của Giang Trí Viễn, yêu mị chậm rãi dán sát vào bên cạnh người đó, đưa tay kéo cánh tay người đó xuống, dịu ngoan tựa vào trong lòng Giang Trí Viễn, đưa tay cẩn thận vuốt ve nơi mềm mại kia, cười nói: "Lát nữa ngươi sẽ biết! Ha ha... Trí Viễn so với ta vì sao lại lớn hơn nhiều như vậy?"

Giang Trí Viễn đưa tay giữ chặt bàn tay không an phận trên ngực mình, cúi đầu đỏ mặt cười nói: "Hầu gia đừng náo loạn, chúng ta ai cũng không được làm loạn nữa có được hay không!"

Giang Ngọc khẽ chuyển mắt, lắc đầu nói: "Lẽ nào không phải Hồng Ngạn đùa giỡn cùng ta trước sao? Hiện tại đến lượt ngươi lại không cho ta đùa!"

Nói xong, nàng liền ngẩng đầu đột nhiên há miệng ngậm lấy điểm hồng mai trên đỉnh tuyết phong, một tay lại động tình mà phủ lấy một khỏa no đủ oánh nhuận khác, nàng nhẹ tay ôn nhu xoa nắn, cảm thụ được xúc giác tốt đẹp từ thể xác lẫn tinh thần....
Giang Trí Viễn nhìn chủ tử lúc này giống như trẻ sơ sinh uống sữa, nhất thời mặt đỏ như lửa, không biết nên làm ra loại phản ứng gì, cảm giác tê dại kia chỉ thoáng chốc truyền khắp thân thể, Giang Trí Viễn vô lực thở dốc ngưỡng mặt tựa vào khẽ nhắm, khẽ nhắm mắt lại, thật sâu cảm thụ được xúc giác cuồn cuộn chưa từng có...

Nàng cường liệt khống chế cảm giác rung động từ thể xác và tinh thần, nàng không thể thương tổn đến chủ tử lúc này đang mất trí nhớ  hoàn toàn không biết gì cả, quyết không thể...

Giang Ngọc ngẩng mặt nhìn người kia đã như si như túy, nàng không biết bản thân gây họa mà tiếp tục khẽ động cánh môi, tốc độ lại càng lúc càng nhau, nàng một lần lại một lần khiến người đang ôm nàng hô hấp trở nên càng ngày càng trầm trọng...

Tay của Giang Trí Viễn động tình khẽ vuốt ve dung nhan xinh đẹp trong lòng, nhẹ nhàng nâng mặt người kia lên, để tuấn nhan càng thêm gần kề, các nàng tựa như một đôi mẫu tử, tựa vào nhau, ôm lấy nhau, ngậm lấy bộ ngực....
...

Hồi lâu qua đi, không khí oi bức dần rút đi, hai người đang ôm nhau ngủ bởi vì cảm giác lạnh lẽo mà chậm rãi tỉnh lại.

Giang Ngọc chậm rãi ngồi dậy, chợt nhớ đến gì đó, vội vàng phấn khởi chạy đến khối đá cạnh hồ nước, nhặt bao y phục vẫn tỏa nhiệt khí lên, lại bởi vì nhiệt độ mà đem nó ném đến trên bãi cỏ.

Giang Ngọc cúi xuống chậm rãi mở khối y phục, ngẩng đầu hô to với Giang Trí Viễn ở cách đó không xa: "Hồng Ngạn, mau tới đây ngửi thử, con cá này rất thơm!"

Giang Trí Viễn không hiểu ra sao mà đến bên cạnh Giang Ngọc, cúi đầu quan sát, lại phát hiện con cá sống bên trong bộ y phục, hiện tại đã biến thành cá nướng, Giang Trí Viễn khó tin ngẩng đầu nhìn Giang Ngọc, cười nói: "Hầu gia, Hồng Ngạn xưa nay không biết ngươi còn có thể nấu nướng! Thật ra, hầu gia trước đây thích nhất chính là ăn cá! Điểm ấy quả thật không thay đổi!"
Giang Ngọc cười hì hì, ngước nhìn Giang Trí Viễn, nói: "Vậy sao? Ha ha, vừa rồi ta chỉ là muốn ăn nó, nên đột nhiên nghĩ đến nhiệt độ trong sơn động có lúc sẽ vô cùng cao, liền nghĩ dùng loại phương pháp này làm chín nó để ăn, ha ha, không nghĩ tới, con cá này hương vị lại thơm ngon như vậy, Trí Viễn mau tới đây nếm thử hương vị của nó xem sao!"

Nói xong, chỉ thấy Giang Ngọc động thủ muốn ăn thịt cá, Giang Trí Viễn ở một bên vội vàng đưa tay cau mày ngăn lại, nói nhỏ: "Hầu gia chớ vội, để Trí Viễn nếm thử trước xem có độc hay không!"

Giang Ngọc cảm động vạn phần nhìn Giang Trí Viễn che chở có thừa đối với nàng, cảm giác ỷ lại tăng thêm vài phần...

...

Thịt cá quả nhiên vô cùng thơm ngon, mặc dù không chút dầu muối, nhưng lại có một loại mỹ vị khác, hai người hài lòng ăn, Giang Trí Viễn cười khẽ đứng dậy cầm lấy bộ y phục trở nên thê thảm vì món ngon này, vừa đi về phía hồ nước vừa cười nói: "Hầu gia thực sự là thông minh tuyệt đỉnh, ngay cả nơi không khói lửa cũng có thể nghĩ cách làm ra mỹ vị, Hồng Ngạn thực sự là bội phục tận đáy lòng!"
Giang Ngọc cười hì hì, còn đang yêu thích không buông tay mà thưởng thức thịt cá còn sót lại, quay đầu nhìn về phía Giang Trí Viễn, hỏi: "Hồng Ngạn,  ngươi muốn làm gì!"

Giang Trí Viễn quay đầu lại ôn nhu trả lời Giang Ngọc: "Hồng Ngạn chỉ là muốn đi giạt y phục bị hầu gia làm bẩn, Hồng Ngạn dù sao cũng không thể cả ngày quang lỏa đi!"

Giang Ngọc khẽ mím môi, lẩm bẩm: "Quang lỏa thì quang lỏa, còn sợ ta thấy sao! Hừ!"

Giang Trí Viễn từ lâu đã nghe thấy được những lời lẩm bẩm của người kia, tiếu ý yếu ớt chậm rãi hiện lên khuôn mặt...

...

Giang Ngọc bỗng nhiên từ khối đá lớn ngồi bật dậy, nàng cảm giác được thân thể nóng bức khó chịu không ngớt, một cổ nhiệt lưu tựa hồ từ khuôn mặt chạy dọc xuống, nàng đưa tay lau nhẹ dưới chóp mũi, lại phát hiện trên tay dĩ nhiên tràn đầy vết máu đỏ sẫm...
Giang Trí Viễn lúc này cũng cảm giác được thân thể khác thường, nàng đột nhiên phát hiện trong thân thể có một cổ khí lưu bắt đầu di chuyển, chạy tán loại trong thân thể. Giang Trí Viễn vội vàng khoanh chân vận công điều tức, đồng thời lên tiếng nói với chủ tử đang chân tay luống cuống ở bên cạnh: "Hầu gia mau vận công điều tức, khống chế nội khí hỗn loạn trong cơ thể."

Giang Ngọc đè lấy phần bụng trướng đến khó chịu, nghe Giang Trí Viễn nói, nàng cũng vội vàng học Giang Trí Viễn khoanh chân tĩnh tọa. Giang Trí Viễn đầu đầy mồ hôi miệng đọc khẩu quyết vận công điều tức cho chủ tử nghe, Giang Ngọc cũng lập tức hiểu ý mà từng bước làm theo.

Nói đến cũng lạ, nội khí hỗn loạn trong thân thể dĩ nhiên chậm rãi bị hai người thu nạp, dung nhập vào thân thể. Có lẽ là bởi vì tác dụng của khối đá tỏa ra hàn khí dưới thân các nàng, rất nhanh hai người được giải thoát khỏi cảm giác thống khổ ban đầu.
Giang Trí Viễn thở dốc mở mắt ra, nâng tay dùng tay áo lau mồ hôi trên trán, nàng lúc này chỉ cảm thấy trong cơ thể dường như tăng thêm một cổ sức mạnh khổng lồ, khiến cả người nàng khoan khoái hữu lực.

Nàng khẽ vận lực, thử đánh một chưởng về phía gốc cây bên trái, chỉ thấy khí lưu trong sơn động thoáng chốc cũng bị khuấy động, một tiếng nổ vang quanh quẩn khắp không gian, một loạt cổ thụ trăm nghìn năm tuổi cùng hoa cỏ phía trước trong nháy mắt gãy đổ đầy đất...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK